Bí Thư Trùng Sinh

Văn Thành Đồ biết rõ thủ đoạn của Vương Tử Quân, trước khi đến Mật Đông đã nghiên cứu qua lý lịch của người này, bất kỳ một đoạn kinh nghiệm nào cũng đủ giật mình. Vì vậy sau khi đi vào Mật Đông, mặc dù trong lòng còn có nhiều khúc mắc với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn cho ra biểu hiện cực kỳ cam chịu đạm bạc và ẩn nhẫn.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không phải không biết những biểu hiện ẩn nhẫn của Văn Thành Đồ, hắn biết rõ ràng ý nghĩ của người này là gì. Ví dụ như hôm nay, Văn Thành Đồ đến tìm mình tuyệt đối không phải vì nói lời cảm tạ, nếu như chỉ là như vậy thì không cần Văn Thành Đồ phải tự mình đi đến.

Nhưng Văn Thành Đồ không nói rõ ràng thì Vương Tử Quân cũng không lên tiếng. Bây giờ mối quan hệ giữa hắn và Văn Thành Đồ ngày càng vi diệu, hắn biết rõ Văn Thành Đồ nhìn giống như đã là người của Sầm Vật Cương, thế nhưng tuyệt đối không cam lòng là người phụ họa cho Sầm Vật Cương.

- Chủ tịch Vương, hôm trước tôi có đến chỗ của bí thư Sầm, khi đó bí thư Sầm có nói với tôi về tình huống của thành phố Kim Hà. Văn Thành Đồ nhìn nụ cười lạnh nhạt của Vương Tử Quân, thế là thầm cười một tiếng. Lần này mặc dù hắn đến tìm Vương Tử Quân nói chuyện, thế nhưng hắn tin Vương Tử Quân sẽ biết rõ tâm tư của mình, mà cũng chỉ có thể thực hiện theo ý mình.

Có đôi khi sự việc phát triển đến một mức độ mà không phải anh muốn làm gì cũng được.

- Lúc này ban ngành thành phố Kim Hà căn bản là không đoàn kết, nó là nhân tố ảnh hưởng đến sự phát triển của cả thành phố. Hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Kim Hà đã phát sinh tình huống này, như vậy nhất định sẽ làm cho cán bộ của cấp ủy chính quyền tranh thủ đứng thành hàng hoặc xuất hiện tình huống càng ngày càng nguy hiểm hơn. Văn Thành Đồ nói đến đây thì dùng giọng kiên quyết nói: - Tôi cảm thấy biện pháp tốt nhất trước mắt chính là di dời một trong số hai người kia, chỉ như vậy mới có thể đảm bảo đại cục Kim Hà ổn định được.

- À, tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Văn. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kiên quyết của Văn Thành Đồ rồi thản nhiên nói: - Trước đó trưởng phòng Thanh Minh có nói với tôi về vấn đề này, tôi cảm thấy nên di dời một trong số hai người kia.

Văn Thành Đồ không nói tiếp, bầu không khí trong phòng có chút yên tĩnh. Một lúc lâu sau Văn Thành Đồ mới nói: - Chủ tịch, ý kiến của bí thư Sầm chính là di dời Lữ Nhạc Ngũ, ngài cảm thấy thế nào?

Lữ Nhạc Ngũ là cán bộ Đường Chấn Huy đề bạt lên, sau khi Đường Chấn Huy rời đi thì tất cả những người ở lại đều đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, Văn Thành Đồ sao không hiểu rõ điều này? Lúc này hắn nói những lời như vậy, chẳng lẽ muốn thay thế Sầm Vật Cương để liên hệ với mình sao?

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Văn Thành Đồ mà không lên tiếng, lúc này Văn Thành Đồ cũng phối hợp nói: - Chủ tịch, Lữ Nhạc Ngũ là người có năng lực công tác, thành tích cũng rất rõ ràng. Tôi cảm thấy đối với những đồng chí như thế này, nếu như không có một sắp xếp phù hợp, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực công tác sau này.

- Sau khi nói chuyện với bí thư Sầm, tôi cũng nhanh chóng suy tư về phương diện sắp xếp cho đồng chí Lữ Nhạc Ngũ. Văn Thành Đồ nói đến đây thì dừng lời, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, bộ dạng chờ Vương Tử Quân lên tiếng. Nhưng Vương Tử Quân trầm mặc không nói, chỉ nâng ấm trà lên rót đầy ly cho Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng dù có trời sập cũng không sợ hãi của Vương Tử Quân, thầm nghĩ người này đúng là giỏi giả vờ, đến giai đoạn này rồi mà anh còn cố gắng giữ lấy uy thế của mình, chẳng lẽ không biết là một chiêu này quá ngây thơ sao?

- Chủ tịch Vương, lúc này anh Cổ ở sở lao động sắp về hưu, bây giờ trong sở lao động thương binh xã hội còn thiếu một vị phó giám đốc sở. Chúng ta nên đưa Lữ Nhạc Ngũ đến sở lao động thương binh xã hội làm phó giám đốc cho qua thời gian quá độ, sau đó chờ anh Cổ về hưu rồi tiếp tục tiến lên. Tôi cảm thấy đây là một lựa chọn rất tốt.

Văn Thành Đồ tin tưởng Vương Tử Quân căn bản sẽ rất động tâm với miếng mồi lần này mình ném ra, dù sao thì cũng là chức vụ giám đốc sở lao động thương binh xã hội, Lữ Nhạc Ngũ đến sở lao động thương binh xã hội làm người kế nhiệm, căn bản không tính là thấp.

Đây hầu như là lựa chọn cực kỳ tốt cho Lữ Nhạc Ngũ vào lúc này, dù sao thì với thế cục bây giờ nếu như không có Vương Tử Quân chống lưng, khả năng lớn nhất là bị người ta lạnh nhạt không quan tâm.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tươi cười của Văn Thành Đồ, hắn không thể không thừa nhận sắp xếp này là cực kỳ tốt đối với Lữ Nhạc Ngũ. Thế nhưng Văn Thành Đồ căn bản không phải là người thích chịu thiệt, người này đã ném ra vị trí như vậy cho Văn Thành Đồ, căn bản phải có toan tính không nhỏ.

Lúc này vị trí nào có thể làm cho Văn Thành Đồ động tâm? Vương Tử Quân căn bản không cần nghĩ cũng hiểu rõ ràng.

Xem ra Văn Thành Đồ đang nhìn vào vị trí chủ tịch thành phố Kim Hà, bây giờ mình và Sầm Vật Cương tranh chấp với nhau, Văn Thành Đồ muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa.

Vương Tử Quân suy nghĩ cẩn thận về tâm tư của Văn Thành Đồ, hắn không khỏi cười nói: - Lữ Nhạc Ngũ bây giờ thật sự nên cám ơn bí thư Văn, nếu không có ngài suy nghĩ chu toàn giúp anh ấy, tôi thậm chí còn muốn đưa anh ấy sang nhận công tác ở hội đồng nhân dân hoặc mặt trận tổ quốc tỉnh.

- Chủ tịch Vương, Lữ Nhạc Ngũ căn bản là người có năng lực, nếu để cho anh ấy đi đến hội đồng nhân dân hoặc mặt trận tổ quốc tỉnh thì căn bản là lãng phí nhân tài. Văn Thành Đồ nói rồi khẽ nở nụ cười.

Sau khi nói xongthif Văn Thành Đồ bắt đầu trò chuyện với Vương Tử Quân về những chuyện lý thú ở thủ đô. Tuy Vương Tử Quân không quá hảo cảm với Văn Thành Đồ, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận Văn Thành Đồ là một người giỏi trò chuyện, chỉ sau một lát đã làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác như tắm gió xuân.

- Chủ tịch Tử Quân, hai ngày trước tôi đến thủ đô tham dự một cuộc họp, tôi có gặp mặt chủ tịch Lý của tỉnh hàng xóm, anh ấy khen ngợi anh không dứt miệng, nói là có thời gian nhất định sẽ đến thăm ngài. Ngài đã cho ra những phương án rất hiệu quả với các xí nghiệp ô nhiễm, làm cho chất lượng nước ở tỉnh bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều, đây chính là một đại kế có lợi ích lâu dài. Văn Thành Đồ nói rồi dùng giọng cảm khái tiếp tục lên tiếng: - Chủ tịch Lý chỉ biết nói cảm ơn ngài, thế nhưng không biết ngài phải trả cái giá rất lớn, nói ra thì tôi cũng cực kỳ bội phục ngài.

Vương Tử Quân khoát tay nói: - Bí thư Văn, hai người chúng ta cũng không cần nói những lời thế này.

- Sao không thể nói được? Dù là lãnh đạo thượng cấp hỏi tôi, tôi nhất định cũng phải nói ra những quyết sách chính xác của ngài, phát triển là điều cần thiết, thế nhưng căn bản không thể nào hi sinh hoàn cảnh môi trường được.

Văn Thành Đồ rời khỏi nhà của Vương Tử Quân, gió bên ngoài có hơi lạnh thế nhưng tinh thần của hắn lại rất phấn chấn. Hắn nghĩ đến vẻ mặt của Vương Tử Quân khi mình nói ra lời đề nghị, thế là không khỏi cảm thấy toàn thân đầy lực lượng.

Trong mắt đa số mọi người, thậm chí kể cả là Sầm Vật Cương thì Vương Tử Quân căn bản là một chủ tịch tỉnh có thủ đoạn mạnh mẽ, cực kỳ cứng rắn, căn bản rất khó thỏa hiệp. Thế nhưng hôm nay dù Vương Tử Quân biết mục đích của mình, lại cũng không thể không thỏa hiệp, điều này có nghĩa là gì? Không phải là mình nắm bắt được mạch máu của Vương Tử Quân trong sự kiện này sao?

Tuy đây chỉ là một vị trí chủ tịch thành phố, thế nhưng nó lại làm cho Văn Thành Đồ cực kỳ phấn chấn. Hắn tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, như vậy sau này vị trí của mình ở Mật Đông sẽ càng thêm quan trọng, thế cục hai bên tranh giành lẫn nhau sẽ biến thành thế chân vạc khi có sự gia nhập của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui