Bí Thư Trùng Sinh

- Tôi cảm thấy phương diện điều chỉnh ban ngành Kim Hà cần phải căn cứ vào sự phát triển của địa phương, cần phải cho ra một ban ngành khai thác trí tiến thủ, hơn nữa người cầm đầu phải có năng lực, phải có khả năng.

- Anh Lưu, quay về tôi nhất định sẽ xem xét thật kỹ càng sự việc này. Sầm Vật Cương nhìn gương mặt nghiêm túc của anh Lưu rồi trầm giọng đảm bảo.

Anh Lưu khoát tay áo nói: - Những thứ này chỉ là ý kiến của tôi, anh tham khảo là được. Đúng rồi, nhóm người Sử Đại Khuê căn bản muốn được gặp anh, nếu anh có thời gian thì cũng không nên ngại gặp mặt bọn họ.

- À, tôi nhất định sẽ sắp xếp chuyện này. Sầm Vật Cương gật đầu thật mạnh nói.

Sầm Vật Cương rời khỏi sân bóng mà gương mặt không khỏi trở nên cực kỳ nghiêm túc, những lời nói của anh Lưu liên tục vang vọng trong đầu. Mặc dù còn chưa gặp mặt nhóm người Sử Đại Khuê, thế nhưng lão lại biết những người kia muốn đến để phản ánh vấn đề gì.

Nửa vòng kinh tế của Vương Tử Quân thật sự là một kế sách rút củi đáy nồi.

Nhưng mình có nên kiên trì hay không? Sầm Vật Cương càng thêm nhíu mày.

- Bí thư Sầm, có điện thoại của trưởng phòng Uông. Thư ký tuy không muốn quấy rầy Sầm Vật Cương vào lúc này, thế nhưng có điện thoại, hắn không thể không báo cáo.

Sầm Vật Cương tiếp điện thoại, chợt nghe Uông Thanh Minh trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, ngài bây giờ có bận rộn không? Tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo.

- Anh nói đi. Sầm Vật Cương gõ ngón tay lên mặt ghế rồi thản nhiên nói.

- Bí thư Sầm, hôm nay có vài vị cán bộ lão thành của thành phố Kim Hà đến phòng tổ chức, bọn họ cho ra vài lời đề nghị với công tác của thành phố Kim Hà. Uông Thanh Minh do dự giây lát rồi khẽ nói: - Tôi có nên đưa tài liệu đến cho anh không?

- Được, nửa giờ sau anh đến phòng làm việc của tôi. Sầm Vật Cương đặt điện thoại xuống, lão chợt cảm thấy tâm tư của mình có chút suy yếu.

Triệu Quốc Đống hơn bốn mươi tuổi, là một trong số các cán bộ cấp sở của tỉnh Mật Đông, là một người thuộc thành viên cán bộ trẻ tuổi, thế nhưng bây giờ tâm tình của hắn căn bản là không tốt.

- Quốc Đống, hút một điếu thuốc đi, đôi khi chúng ta cũng nên dùng khói thuốc để điều tiết tâm tình của mình. Lữ Nhạc Ngũ ném thuốc cho Triệu Quốc Đống, sau đó dùng giọng chán nản nói.

Triệu Quốc Đống nhìn vẻ mặt của Lữ Nhạc Ngũ, hắn thở dài một hơi. Tuy hắn không thích hút thuốc, thế nhưng lúc này nể mặt lãnh đạo mà phải châm lửa.

Khi sương khói bay lên thì gương mặt Lữ Nhạc Ngũ giống như có thêm vài phần sức sống. hắn cũng không lên tiếng, sau khi hút hết nửa điếu thuốc mới nói: - Quốc Đống, có thể nhập gánh công tác với cậu, tôi cảm thấy rất vui.

Triệu Quốc Đống nhìn gương mặt chán nản của Lữ Nhạc Ngũ, hắn cố gắng nở nụ cười nói: - Chủ tịch, sự việc còn chưa đến bước cuối cùng, ai cũng không biết kết quả là gì. Tôi cảm thấy chủ tịch Vương căn bản không cho Lý Hanh Dư tùy ý làm bậy ở sự kiện này.

- Hì hì. Lữ Nhạc Ngũ cười cười nói: - Cho dù có thể giữ tôi ở lại Kim Hà, tôi cũng không muốn ở lại, hơn nữa khả năng này căn bản là con số không.

- Đi sớm một chút cũng tốt, mỗi ngày đều phải nhìn gương mặt khốn kiếp của Lý Hanh Dư, tôi cảm thấy rất chán nản. Tôi cũng không sợ Quốc Đống cậu chê cười, mỗi ngày tôi nhìn thấy gương mặt của Lý Hanh Dư, tôi cảm thấy giống như mây đen phủ lên đầu mình. Lữ Nhạc Ngũ vung tay múa chân lên tiếng, sau đó cười ha hả nói: - Cảm giác mây đen trên đỉnh đầu làm cho người ta cảm thấy không thoải mái chút nào.

Lữ Nhạc Ngũ có chút thất thố thế nhưng Triệu Quốc Đống cũng không trách cứ. Một năm qua Lữ Nhạc Ngũ bị Lý Hanh Dư áp chế đến mức khó thể chịu đựng được, bây giờ sắp phải đi cũng không có gì cố kỵ, thế nên cũng không có vấn đề gì cả.

- Chủ tịch Vương cũng không quá tán thưởng tôi. Lữ Nhạc Ngũ uống một hớp nước rồi nói tiếp: - Tuy tôi tiếp xúc không nhiều với chủ tịch Vương, thế nhưng vật họp theo loài, người phân theo bầy đàn, những người như chủ tịch Vương căn bản thích những người tương tự như mình.

- Chủ tịch, ngài cứ yên tâm, tôi cảm thấy chủ tịch Vương rất quan tâm đến ngài. Triệu Quốc Đống do dự giây lát rồi khẽ khuyên giải Lữ Nhạc Ngũ.

Lữ Nhạc Ngũ dụi tàn thuốc trong tay, sau đó mới nói với Triệu Quốc Đống: - Có một số việc căn bản giống như là người uống nước tự biết ấm lạnh thế nào, tôi biết rõ chủ tịch Vương rất hy vọng tôi thúc đẩy phương án nhất thể hóa Rừng Mật tiến triển, thế nhưng tôi căn bản là làm cho anh ấy thất vọng.

- Nhưng tôi cũng không hận chủ tịch Vương, ngược lại tôi rất kính nể anh ấy, vì anh ấy là người làm ra nghiệp lớn. Chưa nói phương diện gì khác, ví dụ như hoàn cảnh thống trị vào lúc này, thành phố Kim Hà thông qua phương án trừng trị các doanh nghiệp gây ô nhiễm làm cho hoàn cảnh môi trường được cải thiện không nhỏ, các hồ nước trong thành phố trở nên sạch đẹp hơn. Tôi tin tưởng không bao lâu nữa phương diện nôi trồng thủy sản sẽ được đẩy mạnh phát triển, đây là những thành tích mà bây giờ nhìn không thấy được, hơn nữa đặt vào hoàn cảnh tất cả địa phương đều chú trọng phát triển kinh tế mà không quan tâm đến môi trường, đây căn bản là thành tích cực kỳ khó có được. Lữ Nhạc Ngũ nói đến đây thì dùng giọng cảm khái nói: - Năm xưa tôi công tác ở dưới thôn đã được ăn không ít tôm cá ở hồ Long Điềm, một thời gian nữa tôi cũng sẽ được thưởng thức những món năm xưa của mình.

- Được, tôi cũng chờ đến lúc được đãi chủ tịch những món cá tôm sông hồ trong thành phố. Vài ngày trước Triệu Quốc Đống có đi qua hồ Long Điềm, hắn cười cười nói: - Tôi cảm thấy không bao lâu nữa sẽ được như vậy, vì lần trước tôi có đi đến hồ Long Điềm, tôi đã thấy có nhiều hộ gia đình bắt đầu nuôi cá trở lại.

Lữ Nhạc Ngũ chợt có hứng thú, hắn không khỏi hít vào một hơi thuốc nói: - Thật vậy sao? Vài ngày nữa chúng ta đi xem thế nào.

Nhưng Lữ Nhạc Ngũ nói xong những lời này thì vẻ mặt chán nản hơn một chút, hắn biết rõ hội nghị thường ủy quyết định vận mệnh của mình đang được tổ chức, sau hội nghị thường ủy kia thì hắn sẽ phải rời khỏi Kim Hà.

Lữ Nhạc Ngũ rời khỏi Kim Hà còn có thể quay về được sao?

Dưới sự lãnh đạo của Lý Hanh Dư thì thành phố Kim Hà còn có người chào đón mình không? Lữ Nhạc Ngũ nghĩ đến khoảng thời gian gần đây những người theo mình bắt đầu dựa vào Lý Hanh Dư, hắn cảm thấy trong lòng có một đáp án rất chán nản.

Lữ Nhạc Ngũ căn bản cũng không có gì bất ngờ với vấn đề này, nhân tâm con người là như vậy, hắn là người phải ra đi, căn bản không thể không cho người ở lại tìm đường sống của mình.

- Quốc Đống, hai người chúng ta cùng nhập gánh công tác thời gian không quá lâu, thế nhưng lại rất hợp tính nhau. Anh là người phải đi, có vài lời nếu cậu cảm thấy nghe lọt tai thì nghe, không thì thôi, tôi cũng không có vấn đề.

Triệu Quốc Đống chuẩn bị mở miệng thì lại bị Lữ Nhạc Ngũ vung tay cản lại: - Tôi đi thì uy thế của Lý Hanh Dư trong thành phố Kim Hà càng thêm mạnh mẽ, tuy tôi tin tưởng vào năng lực của cậu, thế nhưng đời người chỉ có được vài năm, nếu uất ức ở nơi này thì không bằng đi đến nơi khác bắt đầu từ con số không, biết đâu sẽ có lại hy vọng.

- Chủ tịch Lữ nói đúng, tôi cũng đang xem xét chuyện này. Triệu Quốc Đống hít vào một hơi thuốc rồi giống như hạ quyết tâm nói: - Nếu như sự việc thật sự phát triển theo chiều hướng bây giờ, tôi sẽ đến báo cáo với chủ tịch Vương.

- Ừ. Lữ Nhạc Ngũ khẽ thở dài một hơi, hắn cười cười nói: - Chủ tịch Vương cũng không phải dễ dàng công tác, hy vọng lần này chủ tịch Vương có thể giúp tôi tranh thủ được một vị trí dưỡng lão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui