Bí Thư Trùng Sinh

Triệu Quốc Đống và Lữ Nhạc Ngũ đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười hiểu ý.

Hai người đi đến bên cạnh một thân cây trong khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, Lữ Nhạc Ngũ khẽ nói: - Quốc Đống, cậu biết vì sao mình có được vị trí này không?

- Kính mong chủ tịch Lữ chỉ điểm nhiều hơn. Tuy Triệu Quốc Đống đã đoán được bảy tám phần, thế nhưng hắn nhìn gương mặt tươi cười của Lữ Nhạc Ngũ mà không khỏi dùng giọng thỉnh giáo nói.

Lữ Nhạc Ngũ rất thỏa mãn với thái độ của Triệu Quốc Đống, hắn không khỏi cười cười nói: - Nếu như không có gì bất ngờ, cho dù hai người chúng tôi bị điều đi, tối da cậu chỉ có thể làm chủ tịch thành phố mà thôi. Nhưng bây giờ cậu lại trực tiếp tiến lên làm bí thư thị ủy, căn bản là có người coi trọng cậu.

- Cậu à, cậu có thời gian thì nên nhiều lần đến báo cáo công tác với chủ tịch Vương.

Triệu Quốc Đống căn bản cảm thấy những lời phân tích của Lữ Nhạc Ngũ giống như suy đoán của mình, hắn gật đầu nói: - Sau khi quay về tôi sẽ theo chỉ thị của anh, sẽ cố gắng dành nhiều thời gian báo cáo công tác với chủ tịch Vương.

- Ôi, tôi bây giờ cũng không đi gặp chủ tịch Vương, vì chủ tịch Vương là người coi trọng công tác, tôi không làm tốt công tác, bây giờ đi sang cũng chỉ bị mắng mà thôi. Lữ Nhạc Ngũ nói với vẻ mặt có vài phần chán nản.

Triệu Quốc Đống căn bản không biết nên an ủi Lữ Nhạc Ngũ như thế nào cho phải, hai người hàn huyên thêm vài câu, sau đó Lữ Nhạc Ngũ có chuyện phải đi. Sau khi Lữ Nhạc Ngũ rời đi thì Triệu Quốc Đống bấm số điện thoại của Triệu Hiểu Bạch.

- Trưởng ban Hiểu Bạch phải không? Tôi là Triệu Quốc Đống của thành phố Kim Hà. Trưởng ban Hiểu Bạch, tôi muốn báo cáo công tác với chủ tịch Vương, anh xem chủ tịch Vương có thời gian không?

Triệu Hiểu Bạch bên kia cũng rất khách khí với Triệu Quốc Đống, hắn nói vài câu chúc mừng Triệu Quốc Đống rồi nói: - Chủ tịch Vương vẫn chưa về, sau khi chủ tịch Vương về thì tôi sẽ liên lạc với anh.

- Cám ơn trưởng ban Hiểu Bạch, khi nào có thời gian mong trưởng ban Hiểu Bạch đến thành phố Kim Hà chúng tôi một chuyến.

Sau khi kết thúc trò chuyện thì điện thoại của Triệu Quốc Đống nhanh chóng vang lên, có một vài người không quen biết thế nhưng lúc này giống như lại nghĩ đến hắn, bọn họ thay nhau gọi điện thoại đến. Nội dung các cuộc trò chuyện điện thoại cũng chỉ là một, đó là chúc mừng hắn.

Lúc bắt đầu thì Triệu Quốc Đống còn chú ý nghe điện thoại, nhưng sau đó hắn nhanh chóng rút gọn phạm vi nghe máy, nhưng như vậy cũng làm cho hắn cực kỳ mệt mỏi.

Triệu Quốc Đống nhìn sắc trời rồi không khỏi thở dài một hơi. Hắn ngồi lên xe của mình, sau đó lại gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch, nhưng Triệu Hiểu Bạch bên kia cũng không cho ra tin tức xác thực.

Xem ra phải chờ đến chiều.

Triệu Quốc Đống thầm cảm khái, thế nhưng hắn cũng không biết mình lại được gặp Vương Tử Quân vào tận buổi tối.

Khi đèn đường được thắp sáng, trong khách sạn Thanh Dương cách không xa khu văn phòng thị ủy Rừng Mật, Triệu Quốc Đống không những được gặp Vương Tử Quân, còn được gặp cả bí thư Kim Chính Thiện và chủ tịch Hải Bác của thành phố Rừng Mật.

Khi Triệu Quốc Đống đi vào trong phòng thì cảm thấy có chút gò bó, vì dù sao thì cũng chưa có văn kiện bổ nhiệm, hơn nữa dù có văn kiện bổ nhiệm thì cấp bậc của hắn cũng có sự khác biệt không nhỏ với bí thư Kim Chính Thiện và chủ tịch Hải Bác.

- Quốc Đống, mời anh ngồi bên này. Buổi chiều tôi định gặp mặt trò chuyện với anh, thế nhưng vừa đúng lúc bí thư Kim gọi điện thoại đến, nói là muốn giới thiệu cho tôi một đồng chí mới. Tôi cảm thấy các anh là lãnh đạo hai địa phương, các anh nên tiếp xúc nhiều với nhau, thế nên mới cho ra cuộc hẹn vào lúc này. Vương Tử Quân ngồi ở vị trí chủ vị, hắn cười cười với Triệu Quốc Đống, sau đó chỉ vào một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Kim Chính Thiện: - Quốc Đống, các anh có lẽ cũng quen biết nhau, nhưng tôi long trọng giới thiệu với anh, đây là đồng chí Ngưu Học Cương.

Triệu Quốc Đống thật sự cũng có quen biết người đàn ông trung niên được giới thiệu là Ngưu Học Cương kia, không những năm xưa có chút quan hệ, hơn nữa bây giờ đối phương còn là người được đề cử làm phó bí thư, chủ tịch thành phố Kim Hà.

Sau khi nghe Vương Tử Quân giới thiệu thì Triệu Quốc Đống nhanh chóng vươn tay ra, Ngưu Học Cương cũng nhanh chóng tiến lên bắt tay với Triệu Quốc Đống: - Sau này mong bí thư Triệu phê bình công tác của tôi nhiều hơn.

- Chủ tịch Ngưu quá khách khí rồi, sau này chúng ta cùng nhập gánh công tác, mong sao cùng hợp tác thúc đẩy công tác ở Kim Hà. Triệu Quốc Đống rất khiêm tốn, hắn bắt tay với Ngưu Học Cương rồi cười nói.

- Hai người các anh sau này còn nhiều thời gian thân mật với nhau, bây giờ chúng ta nên lấp đầy bao tử cái đã. Hải Bác nhìn về phía hai người Triệu Quốc Đống rồi lại nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch, bụng của tôi đã đói dẹp đi rồi, bây giờ chúng ta dùng cơm thôi.

Triệu Quốc Đống dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hải Bác, mặc dù dùng cơm chỉ là việc nhỏ, thế nhưng hắn chưa từng thấy vị chủ tịch thành phố nào có thể làm chủ trước mặt chủ tịch tỉnh. Xem ra vị trí của chủ tịch Hải Bác là không tầm thường.

Khi Triệu Quốc Đống ở thành phố Kim Hà đã sớm nghe qua danh tiếng của Hải Bác, hắn tán thưởng Hải Bác là người có năng lực, dù là bất kỳ lãnh đạo nào cũng phải tán thưởng.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Hải Bác là một lão quan trường giỏi nghĩ kế, hơn nữa bây giờ còn có địa vị lớn trong lòng Vương Tử Quân, chỉ cần như vậy cũng đủ làm cho người ta khó nhìn thấy được bóng lưng. Người này rốt cuộc có chỗ nào không tầm thường? Triệu Quốc Đống thầm suy nghĩ, hắn cảm thấy sau này mình nên cố gắng kết giao với đối phương.

Vương Tử Quân nhìn Hải Bác mà không khỏi cười nói: - Ăn cơm tất nhiên sẽ không nên chậm trễ, thế nhưng trước khi dùng cơm tôi còn phải nói với mọi người vài lời. Lần này tỉnh ủy tiến hành điều chỉnh ban ngành Kim Hà, rõ ràng biểu hiện sự coi trọng của tỉnh ủy về phương án nhất thể hóa Rừng Mật. Tôi hy vọng sau này các anh có thể hợp tác sảng khoái, có thể đồng tâm hiệp lực làm tốt hạng mục nhất thể hóa Rừng Mật.

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, phía thành phố Rừng Mật chúng tôi không là vấn đề. Kim Chính Thiện nói rồi nhìn thoáng qua Triệu Quốc Đống: - Chỉ cần Kim Hà không có tình huống gì khác, tôi tin tưởng trong năm nay sẽ thông xe con đường nối liền Rừng Mật và Kim Hà.

Triệu Quốc Đống thấy mọi ánh mắt đều nhìn về phía mình, hắn vội vàng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương cứ yên tâm, sau khi quay về tôi và chủ tịch Học Cường nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy, sẽ đẩy mạnh công tác nhất thể hóa Rừng Mật, tuyệt đối không để cho nó kéo dài.

Vương Tử Quân nghe hai bên tỏ thái độ thì không khỏi cười nói: - Nếu hai bên đã có quyết tâm như vậy, tôi cũng không còn nói gì được nữa. Tôi chỉ nhìn vào kết quả mà thôi, chỉ hy vọng cuối năm nay có thế cắt băng khánh thành con đường nối liền Rừng Mật và Kim Hà.

Vương Tử Quân nói hết lời thì Kim Chính Thiện nâng ly lên nói: - Chủ tịch, như vậy chúng ta một lời đã định, tôi mời ngài môt ly.

Kim Chính Thiện nâng ly lên thì nhóm người Triệu Quốc Đống cũng nhanh chóng nâng ly. Triệu Quốc Đống nhìn thoáng qua bốn phía, hắn thấy ai cũng nâng ly và ánh mắt nhìn vào Vương Tử Quân.

Triệu Quốc Đống nhìn tình cảnh này, lại nhìn ly rượu trong tay, hắn càng cảm thấy an lòng hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui