Bí Thư Trùng Sinh

Không chờ Triệu Binh mở miệng thì chợt nghe Thẩm Thanh Nghiêm đã dùng giọng kiên quyết nói: - Triệu Binh, anh đừng nghe lời Chương Tiêu, hai ngày trước cô Mã còn năm ngàn tiền thuốc, thế nhưng anh ta đã lấy ra tiêu xài hết rồi.

Triệu Binh có chút sững sốt mà Chương Tiêu lại dùng giọng tội nghiệp nói với Thẩm Thanh Nghiêm: - Chị Thanh Nghiêm, tôi biết rõ là mình sai, tôi không phải là người, nhưng mẹ tôi bây giờ không nộp tiền thuốc thì bệnh viện sẽ dừng điều trị, nếu tôi không có mẹ thì thật sự cũng giống như chết.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đau khổ cùng cực của Chương Tiêu, hắn không khỏi thầm nghĩ, con trai của cô Mã đúng là một người quá mức ti tiện. Hắn đang nghĩ nên giúp đỡ cô Mã thế nào, chợt nghe cô Mã tức giận đến mức run cả người nói: - Triệu Binh, anh đừng quản nó, nó là chó không thể không ăn cứt, có tiền thì cầm ra ngoài đánh bài hết, tôi có chết cũng không cần nó quan tâm.

- Cô Mã, ngài đừng nổi giận, chuyện của Chương Tiêu thì chúng ta chậm rãi nghĩ biện pháp, sẽ có ngày cậu ấy phải sửa đổi. Thẩm Thanh Nghiêm khẽ vuốt tóc của cô Mã rồi nói lời an ủi.

Vương Tử Quân định lên tiếng an ủi hai câu, thế nhưng lúc này Triệu Binh đã nói: - Cô Mã, chuyện tiền bạc cô không cần phải lo lắng, có câu thế này có lẽ cô đã quên: Tiền có thể giải quyết được tất cả, thế nhưng tiền không phải là tất cả, sức khỏe của ngài mới quan trọng.

Triệu Binh nói rồi lấy ra một xấp tiền. Lúc này Chương Tiêu thấy tiền thì cười toe toét cực kỳ vui mừng.

- Triệu Binh, anh đừng cho nó. Vương Tử Quân, anh cầm số tiền kia đi đóng cho cô Mã nhé. Thẩm Thanh Nghiêm vừa rót nước cho cô Mã vừa phân phó Vương Tử Quân.

- Vương Tử Quân, vậy anh đem tiền đi đóng đi. Triệu Binh dùng ánh mắt có chút đề phòng nhìn Vương Tử Quân, thế nhưng lại đồng ý cách sắp xếp của Thẩm Thanh Nghiêm.

Tiểu Hà đứng ở cửa ra vào thấy thủ trưởng của mình lại biến thành chân chạy việc của người ta, hắn định đi vào giúp đỡ, thế nhưng Vương Tử Quân khoát tay, hắn nhận tiền rồi đi ra ngoài cửa.

Tiểu Hà tuyệt đối không để cho Vương Tử Quân hành động một mình, khi Vương Tử Quân đi ra thì hắn cũng nhanh chóng đi theo.

- Hì hì, hai người kia căn bản là rất có ánh mắt. Chương Tiêu nói rồi lại thì thầm: - Tôi thấy cũng đừng nên để cho người kia cầm tiền chữa bệnh của mẹ tôi chạy đi mất.

- Chương Tiêu, anh quay lại cho tôi, nếu như anh ấy lấy số tiền kia, tôi sẽ bỏ tiền ra trả lại. Thẩm Thanh Nghiêm dùng ánh mắt hung hăng nhìn Chương Tiêu rồi lớn tiếng nói.

Thẩm Thanh Nghiêm vừa nói xong thì Chương Tiêu đã chà xát tay nói: - Chị Thanh Nghiêm, tôi không phải không tin chị, thế nhưng không tin tiểu tử kia.

- Chương Tiêu, anh ở chỗ này cho tôi, một ngàn đồng cũng không phải chuyện gì lớn. Triệu Binh nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Nghiêm rồi lên tiếng ra vẻ hào sảng nói.

Chương Tiêu tuy là người bất chính nhưng căn bản hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế. Hắn biết Triệu Binh bây giờ đang theo đuổi Thẩm Thanh Nghiêm vốn đã ly hôn, nếu như hắn nói vài lời tốt cho Triệu Binh, như vậy sẽ càng có được tiền.

- Chút tiền như vậy có là gì với anh Triệu chứ?

- Cô Mã, ngài có học trò tốt như vậy căn bản là thật sự có phúc. Một người bệnh cùng phòng với cô Mã dùng giọng hâm mộ nói.

Cô Mã cười cười, thế nhưng lại đưa mắt nhìn con mình.

Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị người ta đá văng, sau đó có người hét lớn: - Thằng khốn kia ở trong này.

Khi âm thanh kia vang lên, bảy tám người đàn ông đi vào trong phòng. Những người này ăn mặc rất lòe loẹt thế nhưng nhìn qua thì thấy ngay không phải hạng người lương thiện gì.

Tên đàn ông cao lớn đầu trọc có đeo một sợi dây chuyền vàng rất lớn vừa vào cửa đã giữ lấy Chương Tiêu đang cực kỳ sợ hãi nói: - Thằng khốn nạn, thiếu tiền còn muốn bỏ chạy sao? Có tin ông chặt chân mày không?

- Tam ca, em cũng không muốn chạy, em thấy anh đến thế nên...Nên định đi ra đón anh. Chương Tiêu tuy nói năng trơn tru nịnh hót thế nhưng gương mặt lại như xác chết, rõ ràng cực kỳ sợ hãi tên đàn ông đầu trọc kia.

- À, xem như mày cũng biết quy củ. Người đàn ông đầu trọc nói rồi cười lên ha hả, đám người đi theo cũng cười lớn.

Lúc này phòng bệnh khá chật chội, người nhà của hai bệnh nhân còn lại trong phòng thấy tình huống này thì có chút nổi giận nhưng không dám nói gì hơn. Dù sao thì đám người kia cũng không phải hạng lương thiện, cũng không ai muốn chọc vào phiền toái.

- Thằng khốn, vài ngày trước ông nói thế nào? Nếu như không có tiền, ông sẽ chặt tay của mày, bây giờ mày còn nhớ không? Tên đàn ông kia giữ lấy cổ áo của Chương Tiêu rồi dùng giọng hung hăng nói.

Lúc này vẻ mặt của cô Mã rất kích động, những giọt nước mắt không khỏi liên tục chảy xuống.

Thẩm Thanh Nghiêm nhìn thấy vẻ mặt của cô Mã, hắn không nhịn được phải lớn tiếng nói: - Các anh không nói gì tốt đẹp sao? Các anh không thấy nơi này còn người bệnh sao?

Thẩm Thanh Nghiêm quát tháo làm cho đám đàn ông đang cười ha hả bên kia nhìn về phía bên này. Tên đàn ông đầu trọc cười hì hì nói: - Cô em dù có hơi lớn tuổi thế nhưng rất có hương vị đấy.

Những tiếng cười không có ý tốt liên tục vang lên, chợt nghe có người nói: - Anh Triệu, em biết rõ anh là người có khẩu vị cao, hay là để cô nàng này vui vẻ với anh một chút?

- Anh Triệu nói mình có lực lượng phi thường, không bằng cho anh em biết một chút, xem có thật sự là như vậy không. Khi những âm thanh này vang lên thì anh Triệu cười ha hả nói: - Các chú đúng là, chỉ biết hồ đồ, chúng ta hôm nay làm chuyện chính sự, mà việc chính sự quan trọng hơn. Sau khi xong việc thì anh dẫn các chú đi chơi bời thỏa thích, đảm bảo sẽ cho các chú sướng cả ngày.

Anh Triệu nói rồi vung bàn tay đánh lên mặt Chương Tiêu, sau đó dùng giọng có vài phần dữ tợn nói: - Thằng khốn nạn, khi nào thì nôn tiền ra cho ông đây?

Khóe miệng Chương Tiêu chảy xuống một vệt máu, vẻ mặt càng có vài phần sợ hãi.

- Các anh...Các anh muốn làm gì? Các anh đến đây mà đánh tôi này. Cô Mã tuy hận con mình không ra thể thống gì, thế nhưng dù sao đó cũng là con của mình. Lúc này bà cảm thấy rất đau lòng, thế là không khỏi muốn đứng lên khỏi giường.

- Các anh em, cũng không nên nổi giận, có gì chúng ta từ từ thương lượng. Anh Long từng uống rượu với tôi, chúng ta là người một nhà. Triệu Binh vừa móc thuốc ra vừa cười nói.

Tên đàn ông nhìn thoáng qua Triệu Binh rồi tiếp nhận điếu thuốc, lại nói: - Mày nói như vậy thì có quen biết với Tiểu Long sao?

- Đã từng cùng dùng cơm. Triệu Binh dùng giọng chú ý nói: - Chương Tiêu nợ các ngài bao nhiêu tiền?

- Cũng không nhiều, chỉ tám trăm ngàn mà thôi, có phải cậu muốn trả cho nó không? Anh nói cho cậu biết, con người của anh là người chú trọng chữ tín, cậu chỉ cần trả tiền, anh sẽ không nói thêm câu nào, trực tiếp thả con chó này ra. Tên đàn ông đầu trọc tuy nhỏ hơn cả chục tuổi thế nhưng vẫn gọi Triệu Binh là em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui