Bí Thư Trùng Sinh

Hội nghị mới tổ chức được một nửa thì Sầm Vật Cương cảm thấy bụng mình có chút không thoải mái, có lẽ là khi ăn sáng có chút cảm lạnh. Lão thở dài, sau đó đứng lên đi về phía nhà vệ sinh của khách sạn.

Sau khi đi vào nhà vệ sinh được một lúc, Sầm Vật Cương xem như đã phát tiết cảm giác không thoải mái của mình. Khi lão chuẩn bị rời đi thì chợt nghe có người vừa đi vừa nói.

- Anh Lưu, anh có ý kiến gì ở sáu tháng cuối năm không? Người này mở miệng có chút trầm thấp.

- Có ý nghĩ thì có làm được gì không? Nên thành thật đi thôi, sau đó tìm một vị trí dưỡng lão, bảo dưỡng tuổi thọ là được. Người được gọi là anh Lưu tỏ ra có chút suy sụp tinh thần.

Nhưng lời nói này cũng không được người bạn thừa nhận, chợt nghe người kia bất mãn nói: - Anh Lưu, anh nói như vậy căn bản không xem tôi là anh em, người nào không biết bí thư Vương của thành phố các anh đã đến tuổi vê hưu? Lần này anh ấy nhất định sẽ lui ra, anh nói mình không có ý nghĩ thì chỉ có quỷ mới tin.

- Anh Trương, anh cũng đừng nói theo kiểu khẳng định như vậy, tôi thật sự là không có ý nghĩ gì. Hơn nữa tôi có ý nghĩ mà lãnh đạo không có ý nghĩ tương đồng, như vậy không phải là nhiệt tình mà toi công sao? Anh Lưu lên tiếng, Sầm Vật Cương chợt nghe thấy ở phòng vệ sinh bên cạnh có âm thanh xối nước.

- Ý nghĩ vươn xa thì con người cũng đi được xa. Người đàn ông được gọi là anh Trương nở nụ cười trêu chọc nói.

Trong quan trường mãi mãi không có bạn bè vĩnh viễn, tất nhiên sẽ không có người nào trò chuyện thật lòng với nhau, vì vậy anh Lưu cũng căn bản không xem những lời của anh Trương là thật lòng.

- Hì hì, tôi căn bản nói sự thật, anh không tin cũng được. Chúng ta nên ở lại một chút nữa, vì lãnh đạo còn phát biểu thêm vài lời, chúng ta hút điếu thuốc cái đã.

Sầm Vật Cương lúc này đã chuẩn bị đi, hắn cũng không có hứng thú nghe hai tên thuộc hạ đối thoại bằng giọng điệu không phân biệt nặng nhẹ như vậy. Khi lão chuẩn bị đứng lên thì chợt nghe anh Trương nói: - Anh Lưu, tôi biết rõ vì sao anh lại nhụt chí như vậy, không phải trước kia anh bị bí thư Sầm phê bình sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ ở Mật Đông cũng không phải là thời đại của Đường Chấn Huy, bây giờ là của chủ tịch Vương, nếu không thay máu thì cũng sẽ là đại tẩy trừ.

- Ai làm chủ tịch tỉnh không quan trọng, vấn đề là ai làm bí thư tỉnh ủy, anh cũng không biết tác phong công tác của anh ấy. Anh Lưu dùng giọng điệu có chút u oán nói.

Từng người ở trên quan trường luôn hiểu rõ một đạo lý, nếu như lãnh đạo đứng đầu căn bản không có hứng thú với anh, như vậy vấn đề cấp bậc của anh được giải quyết sao? Nếu anh có muốn liên hệ cũng không dễ dàng như vậy. Bắt tay là giải hòa sao? Đây căn bản không phải là phương hướng giải quyết tốt, hơn nữa chính mình lại bị lãnh đạo phê bình một lần.

Sầm Vật Cương nghe nói như vậy mà có chút buồn bực, lão ngồi trên vị trí hiện tại và mỗi ngày căn bản có nhiều quyết sách cần phải làm, lão sao có thể nhớ rõ tình huống mình phê bình một cấp dưới cho được? Sau khi lão nghe người ta bàn tán như vậu mà không khỏi cảm thấy mình thiếu đi một chút gì đó.

Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương thật sự không nhớ rõ anh Lưu kia là ai.

- Bí thư Sầm là người có tác phong mạnh mẽ, thế nhưng này anh Lưu, bây giờ ở mật đông cũng không phải thời đại mà bí thư Sầm một tay che trời. Chủ tịch Vương cũng không phải là chủ tịch Đường, cũng không phải quả hồng để người ta thích nắn bóp sao cũng được. Anh Trương nói rồi khẽ hạ giọng: - Anh có biết chuyện tết Kim Hoa không?

- Tết Kim Hoa? Tất nhiên là biết, tôi còn chuẩn bị đến ngày đó đưa vợ con đi chơi, nghe nói lần này có nhiều hoạt động, tôi đang chuẩn bị tìm chủ tịch Hải Bác của thành phố Rừng Mật lấy vài vé vào cửa. Anh có muốn đi không? Nếu muốn thì chúng ta cùng nhau làm thịt vị chủ tịch thổ hào Hải Bác kia.

- Anh sao lại không có chút mẫn cảm chính trị nào như vậy? Anh Trương dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: - Ai nói với anh về phương diện đi chơi trong tết Kim Hoa? Tôi nói về những thứ có liên quan trong sự kiện tổ chức tết Kim Hoa.

Anh Lưu căn bản cảm thấy rất khó hiểu: - Có chuyện gì sao?

Anh Trương hạ giọng nói: - Anh không biết sao, ý của bí thư Sầm là tổ chức tết Kim Hoa thật lớn, không những có mức độ cao, còn phải cực kỳ náo nhiệt. Thế là trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa cố gắng vắt óc tìm mưu, khắc sâu ý nghĩ của lãnh đạo, cho ra một phương án cực kỳ lớn.

- Nghe nói không những có nhiều điểm đổi mới hơn mọi năm, còn mời cả ngôi sao nổi tiếng đến biểu diễn, tất cả nhân sĩ nổi tiếng của Mật Đông đều được mời tham gia. Đúng rồi, thậm chí ngay cả Liêu An Như mà anh khá hâm mộ cũng có mặt trong hàng ngũ khách mời.

- Thật vậy sao? Nếu như Liêu An Như đến, tôi cũng muốn đi gặp mặt. Cô ấy là người tình trong mộng của tôi, bây giờ con gái tôi cũng ăn mặc theo kiểu cách của Liêu An Như.

- Nhìn anh kìa. Anh Trương mắng một câu rồi nói: - Đáng tiếc là anh không nên tiếp tục mong chờ, vì phương án kia đã bị bác bỏ.

- Bí thư Sầm không thông qua sao? Anh Lưu chậc chậc cảm thán, căn bản cảm thấy tiếc nuối vì mình không được gặp Liêu An Như.

Anh Trương phì cười một tiếng nói: - Bí thư Sầm tất nhiên là không chối bỏ. Tôi nói cho anh biết, hôm qua tôi có dùng cơm với vài người bạn trong phòng tuyên truyền tỉnh ủy, bọn họ nói sau khi bí thư Sầm đồng ý phương án, bọn họ cảm thấy mình sắp được làm lớn một phen. Không ngờ bọn họ còn chưa vui mừng được lâu thì phương án kia kết thúc.

- Trưởng phòng Xà cảm thấy bí thư Sầm đồng ý thì hăng hái đến đòi tiền của chủ tịch Vương, kết quả là chủ tịch Vương cảm thấy phương án kia quá hoang phí, đặc biệt là không cần thiết phải mời ngôi sao ca nhạc làm gì cả. Anh ấy yêu cầu phòng tuyên truyền sửa đổi lại phương án, sau đó cùng trưởng phòng Xà đi gặp bí thư Sầm.

- Cuối cùng thì thế nào? Anh Lưu chợt có hứng thú, thế là không khỏi trầm giọng hỏi anh Trương.

- Còn thế nào nữa, là dựa theo ý của chủ tịch Vương. Anh Trương nói đến đây thì cười: - Anh Lưu, vấn đề này anh còn không rõ nữa sao? Thời đại của bí thư Sầm đã qua rồi, sau này Mật Đông do ai quyết định thì còn chưa thể rõ ràng được.

Anh Lưu giống như động tâm, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Vấn đề này sao tôi chưa nghe ai nói qua? Anh không phải gạt tôi đấy chứ?

- Tôi gạt anh? Anh đi mà hỏi thăm xem, bây giờ cả văn phòng tỉnh ủy đều đang phát đi tin tức này. Độ tuổi của anh là có thể lên có thể xuống, hoặc là cố gắng tiến lên, hoặc là ngã chúi đầu xuống. Nghe tôi nói này, anh nên phấn đấu mạnh mẽ vào.

- À, lần sau có gặp chủ tịch Vương thì tôi sẽ cố gắng biểu hiện một chút. Anh Lưu lầm bầm nói một câu rồi tiếp tục: - Đi thôi, sắp đến lượt bí thư Sầm phát biểu, đừng để cho anh ấy thấy ít người rồi lại nổi nóng mắng mỏ.

Sau khi hai người rời đi thì Sầm Vật Cương mới từ nhà vệ sinh đi ra. Lúc này vẻ mặt lão có vài phần tái nhợt, lão cũng không truy cứu xem hai người kia rốt cuộc là ai, chỉ chú trọng vào những lời đối thoại của bọn họ.

Sau khi trầm ngâm giây lát thì Sầm Vật Cương đi về phía đài chủ tịch. Sau khi leo lên đài chủ tịch, lão đưa mắt nhìn đám cán bộ đang ngồi nghiêm chỉnh bên dưới, thế là không khỏi nở nụ cười.

...

Bầu trời xanh bao la, Vương Tử Quân nhìn dòng nước xanh đang cuộn chảy, sau đó hắn chỉ về mảnh đất phía trước nói với Hải Bác ở bên cạnh: - Chủ tịch Hải, nếu như có thể quy hoạch tốt địa phương này, mười năm sau nơi đây sẽ là một trung tâm kinh tế của thành phố Rừng Mật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui