Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân khoát tay áo cắt ngang lời của Miêu Dược Hổ: - Tôi bây giờ nói anh báo cáo kinh nghiệm tiên tiến của thành phố Linh Long trên phương diện xây dựng đô thị, tuy ngôi nhà này có vấn đề, thế nhưng vấn đề này cũng không ảnh hưởng đến công tác triển khai mở rộng xây dựng đô thị, mà đó là vấn đề về phương diện giám thị.

- Phương diện giám thị giám sát sẽ nói đến sau, bây giờ đang tổ chức hội nghị về xây dựng đô thị, các anh có kinh nghiệm tiên tiến gì thì cứ nói ra.

Miêu Dược Hổ nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, hắn căn bản rồi lấy một phần văn kiện ra, sau đó trâm giọng nói: - Kính thưa chủ tịch Vương, kính thưa các vị lãnh đạo, các đồng chí...

- Những năm gần đây thành phố Linh Long chúng tôi luôn đề cáo chất lượng cuộc sống của nhân dân, luôn gia tăng lực cạnh tranh của thành phố, căn cứ vào phương diện hình tượng của thành phố, lợi ích lâu dài của doanh nghiệp, lợi ích thực tế của quần chúng... Đây là tài liệu phát biểu, hơn nữa trong những hội nghị thế này thì người được đọc sẽ cho ra âm thanh khá lớn, cực kỳ hiên ngang. Thế nhưng bây giờ Miêu Dược Hổ nói đến vài điển hình công tác làm cho người ta giống như đang nghe một ai đó nhận kiểm điểm, cực kỳ buồn cười.

Thế nhưng đối mặt với tình huống này thì cũng không ai cười, ai cũng dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Miêu Dược Hổ, thầm nghĩ mong sao cho phạm vi công tác của mình cũng không phát sinh vấn đề thế này.

Lúc này đám cán bộ thành phố Linh Long đều cúi đầu, Miêu Dược Hổ đọc bản thảo hơn hai mươi phút, khoảng thời gian này làm cho người ta sinh ra cảm giác như một năm đã trôi qua.

Miêu Dược Hổ đọc xong bản thảo mới thở dài một hơi, hắn không mở miệng, chỉ nhìn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Miêu Dược Hổ, sau đó mới nói: - Thưa các đồng chí, vừa rồi thành phố Linh Long đã giới thiệu kinh nghiệm tiên tiến của mình, tôi cảm thấy thành phố Linh Long có nhiều biện pháp tốt trong xây dựng đô thị, chúng ta nên học tập kinh nghiệm tiên tiến của thành phố Linh Long và kết hợp với thực tế địa phương của mình, không những liên tục đề cao hình tượng của thành phố, còn đề cao chất lượng cuộc sống của nhân dân.

Nếu như Vương Tử Quân cho ra những lời phát biểu như vậy trong hội nghị chính thống về xây dựng đô thị ở thành phố Linh Long, như vậy cán bộ thành phố Linh Long sẽ vỗ tay nhiệt liệt. Thế nhưng bây giờ bọn họ căn bản không phải họp trong hội trường của thị ủy, lại có vấn đề phát sinh, bọn họ có thể vỗ tay cười vui được sao?

- Đồng thời, tôi cũng hy vọng các đồng chí thành phố Linh Long vừa đẩy mạnh tốc độ xây dựng đô thị, vừa phải giám thị thật nghiêm chất lượng công trình, phải đả kích thật nghiêm khắc những hành vi dùng vật liệu giả kém chất lượng để đầu cơ trục lợi. Khi công tác thì nên xuất phát từ thực tế phục vụ nhân dân, nhìn vào lợi ích của quần chúng, làm tốt công tác, hơn nữa còn phải là công tác hiện thực. Vương Tử Quân không nói thêm, bầu không khí buổi họp dã chiến căn bả khá yên tĩnh. Lúc này hắn đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó nói với Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, anh có gì cần phát biểu hay không?

Hà Kiến Chương chính là người chủ trì của hội nghị lần này, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Tôi cực kỳ hy vọng các đơn vị và ban ngành nên nhanh chóng chứng thực những yêu cầu của chủ tịch Vương. Mặt khác thành phố Linh Long nhất định phải điều tra sự việc cho rõ ràng, đồng thời còn phải tiến hành điều tra cả hệ thống xây dựng, nên tìm ra và xét xử những người có liên quan. Tôi hy vọng tuần sau sẽ có được kết quả điều tra của thành phố Linh Long.

Chỉ hơn mười phút sau thì đám người nơi đây phân tán ra khắp bốn phương tám hướng. Miêu Dược Hổ nhìn đám người lục tục rời đi, gương mặt hắn càng thêm âm trầm. Hắn chần chờ giây lát rồi nói với Đồ Phấn Đấu ở bên cạnh mình: - Bí thư Đồ, chuyện này có nên giải thích với bí thư Sầm hay không?

- Hừ. Đồ Phấn Đấu chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Khi Vưu Kim Đỉnh đi đến phòng làm việc của Lỗ Đỉnh Thành, lúc này Lỗ Đỉnh Thành đang uống rượu. Khi thấy bộ dạng ôn hòa nhã nhặn của Lỗ Đỉnh Thành, Vưu Kim Đỉnh không khỏi nhấc dĩa thức ăn trên bàn lên ném xuống đất.

- Lỗ Đỉnh Thành, anh làm cái quái gì vậy? Anh không phải đã vỗ ngực nói với tôi không cần số tiền lợi nhuận kia sao? Anh không phải nói với tôi những sai trái ở thôn Trương Trang đã được sửa chữa rồi sao? Bây giờ là có chuyện gì xảy ra? Anh nói cho tôi xem?

Lỗ Đỉnh Thành nhìn gương mặt cực kỳ tức giận của Vưu Kim Đỉnh, lão không những không nổi giận, ngược lại còn rót rượu cho Vưu Kim Đỉnh: - Chủ tịch Vưu, ngài cần gì phải nổi nóng như vậy, chuyện này...

- Tôi vì sao lại nổi nóng như vậy? Anh nói xem sao tôi lại nổi nóng? Anh lần này đã hại tôi thảm thiết rồi, anh có biết không, khi tổ chức họp thì gương mặt Đồ Phấn Đấu căn bản là trắng như tờ giấy. Vưu Kim Đỉnh vỗ lên bàn thật mạnh rồi lớn tiếng nói: - Anh có biết lúc này Đồ Phấn Đấu sắp tiến lên thường ủy tỉnh ủy rồi hay không? Hiện tại lại xảy ra chuyện lớn, anh nói xem anh ấy còn có thể là thường ủy tỉnh ủy nữa không?

- Anh có biết không? Đồ Phấn Đấu vì vị trí thường ủy tỉnh ủy kia mà mất bao nhiêu khí lực? Anh có biết trở thành thường ủy tỉnh ủy là ước vọng bao nhiêu năm của Đồ Phấn Đấu hay không? Vưu Kim Đỉnh giống như còn chưa phát tiết được cơn giận của mình, hắn dùng sức nhấc chiếc ghế gỗ lim trước mặt Lỗ Đỉnh Thành lên ném xuống đất.

Những dụng cụ gỗ trong phòng của Lỗ Đỉnh Thành đều được làm từ gỗ tốt, trước nay lão đều rất quý chúng. Lão nhìn chiếc ghế giá hơn hai chục ngàn bị đánh gãy dưới đất, thế là không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.

Tiền không phải là vấn đề, chủ yếu là sau này muốn sưu tập được một chiếc ghế như vậy cũng không dễ dàng gì.

Nếu như người khác đập vỡ đồ đạc của hắn, như vậy Lỗ Đỉnh Thành hắn nhất định sẽ không thèm khách khí. Nhưng bây giờ người ra tay là Vưu Kim Đỉnh, cho nên hắn dù có tức giận cũng chỉ chịu đựng mà thôi.

Sau khi để cho Vưu Kim Đỉnh phát tiết xong, lúc này Lỗ Đỉnh Thành mới nói: - Chủ tịch Vưu, tôi biết rõ chuyện này là tôi làm không tốt, gây phiền toái cho anh. Mời anh ngồi xuống, nóng nảy cũng không giải quyết được vấn đề.

Vưu Kim Đỉnh có thể đi đến ngày hôm nay cũng không phải là người thường. Sau khi phát tiết một chặp, hắn căn bản đã phát ra tất cả bực bội của mình, cũng dần bình tĩnh lại. Hắn ngồi xuống ghế nhìn thoáng qua Lỗ Đỉnh Thành, sau đó mới nói: - Giám đốc Lỗ, vừa rồi tôi có chút thất thố, nhưng anh cũng nên biết tình huống vừa rồi của tôi là như thế nào.

- Tôi vừa rồi bị hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ mắng phủ đầu như cháu nội, bọn họ mắng tôi mà không dãm cãi lại. Nếu không phải bây giờ chưa đến mức không thể cứu vãn được, tôi cảm thấy bọn họ sẽ ăn tuôi nuốt sống tôi mất.

Lỗ Đỉnh Thành rót cho Vưu Kim Đỉnh một ly trà, sau đó mới cười ha hả an ủi: - Chủ tịch Vưu, ngài cứ yên tâm, sự việc còn chưa đến tình trạng kia. Ha ha, chuyện này là tôi làm không tốt, tôi có sơ sẩy, cần bồi thường bao nhiêu thì tập đoàn Đỉnh Duyệt sẽ bỏ ra, chúng tôi sẽ xử lý tốt, ngài yên tâm, chuyện này sẽ không liên lụy đến ngài.

- Thật sự không liên lụy đến tôi sao? Vưu Kim Đỉnh nghĩ đến chữ ký và chỉ thị của mình, hắn không khỏi có chút vội vàng nôn nóng, rõ ràng hắn cực kỳ coi trọng câu nói kia của Lỗ Đỉnh Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui