Bí Thư Trùng Sinh

Triệu Hiểu Bạch lấy ra một điếu thuốc, hắn định châm lửa thì một chiếc xe đạp điện màu hồng chạy đến như bay, cô gái ngồi trên xe đạp điện cũng xem như áo quần bềnh bồng, rất đẹp mắt.

Triệu Hiểu Bạch căn bản không xa lạ gì cô gái này, không những hắn không xa lạ gì, hầu như cả tỉnh ủy cũng không xa lạ gì.

- Tiểu Bạch, các anh chờ lãnh đạo sao? Văn Ngư Nhi có chút do dự xem có nên chào hỏi Triệu Hiểu Bạch hay không, cuối cùng nàng khẽ nói.

Triệu Hiểu Bạch căn bản có chút bất đắc dĩ với cách xưng hô của Văn Ngư Nhi, không biết cô gái kia xuất phát từ tâm lý gì mà gọi mình là Tiểu Bạch như vậy?

Triệu Hiểu Bạch căn bản không nói gì với cách xưng hô như vậy, người trước mặt không thể nào đắc tội được, có thể làm cho Cố Tắc Viêm xấu hổ ngậm bồ hòn làm ngọt, hắn cũng không muốn trêu vào.

- À, chào phóng viên Văn, tôi đang chờ chủ tịch Vương. Triệu Hiểu Bạch cố gắng nở nụ cười có lực tương tác, thế nhưng cơ thể hơi run rõ ràng là có vài phần không thoải mái.

- Vậy các anh cứ tiếp tục chờ đi, tôi đi làm đây. Văn Ngư Nhi nói rồi khởi động xe của mình chạy đi như bay về phía trước.

Triệu Hiểu Bạch nhìn Văn Ngư Nhi rời đi mà thở dài một hơi, hắn không biết từ khi nào có vài phần sợ hãi với cô gái này.

Khi hình bóng của Văn Ngư Nhi biến mất, Triệu Hiểu Bạch chợt nghĩ đến tấm ảnh kia. Tuy cục công an có nhiều hành động thế nhưng không thể không thừa nhận có đôi khi thợ sơn không giỏi hơn hồ ly.

Mãi đến bây giờ phía cục công an cũng không truyền đến tin tức gì tốt, cũng có không ít người nhắc đến chuyện này khi mà chủ tịch Cố bị người ta mắng cho một trận.

"Văn Ngư Nhi không phải có chút yêu mến chủ tịch Vương đấy chứ?" Triệu Hiểu Bạch căn bản hoảng sợ vì ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, sau đó hắn nhanh chóng ném nó đi. Chỉ là trước đó hắn cùng cô em họ tham gia một cuộc gặp mặt bạn học cũ, những người bạn của em họ của hắn có chọc vài cô gái cùng lớp về việc xem chủ tịch Vương là người tình trong mộng, điều này làm cho Triệu Hiểu Bạch cảm thấy suy đoán của mình có vài phần luận cứ.

- Hiểu Bạch, cậu chờ lâu chưa? Vương Tử Quân đi ra khỏi cổng rồi khẽ chào hỏi Triệu Hiểu Bạch.

Triệu Hiểu Bạch nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn chợt giật mình rồi cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi vừa đến chưa bao lâu.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn ngồi vào xe như trước kia, chiếc xe số hai tỉnh ủy Mật Đông cũng chậm rãi lăn bánh ra khỏi khu nhà thường ủy tỉnh ủy như ngày thường.

- Hiểu Bạch, cậu thông báo cho phòng tài chính, buổi gặp mặt hôm nay đổi thành ngày mai. Vương Tử Quân phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe, hắn trầm giọng nói với Triệu Hiểu Bạch.

- Vâng, chủ tịch. Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, sau đó khẽ hỏi: - Chủ tịch, có phải sáng nay có sắp xếp gì không?

Vương Tử Quân gần đây làm việc rất có quy tắc, một khi sự việc nào đó được xác định, căn bản rất ít khi có biến động. Bây giờ chủ tịch Vương điều chỉnh lại sắp xếp, điều này làm cho Triệu Hiểu Bạch cảm thấy cực kỳ bất ngờ.

- Cũng không có chuyện gì lớn, Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long chuẩn bị đến báo cáo với tôi về công tác xây dựng đô thị ở Linh Long. Vương Tử Quân dùng giọng lạnh nhạt nói.

Triệu Hiểu Bạch là thư ký của Vương Tử Quân, tất nhiên hắn cũng chú ý đến tình huống của thành phố Linh Long. Phương diện vi phạm pháp luật ở công tác xây dựng đô thị ở thôn Trương Trang thành phố Linh Long đã được điều tra hai tháng qua, thế nhưng kết quả của nó lại làm cho hắn thất vọng.

Thông qua sự cố gắng của tỉnh ủy thì chỉ bắt được vài người có liên quan trong cục chất lượng công trình xây dựng thành phố Linh Long và vài vị giám đốc nhận thầu công trình, thế là vụ án xem như kết thúc.

Chuyện lớn như vậy mà chỉ bắt được vài con cá nhỏ, điều này làm cho Triệu Hiểu Bạch căn bản cảm thấy khó thể tin. Nhưng tình huống lần này là như vậy, hắn dù không tin cũng phải tin, dù sao đó cũng là kết luận điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Tất cả đều phải có căn cứ chính xác, Triệu Hiểu Bạch mặc dù là thư ký của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không dám nói lung tung ở sự kiện này.

- Khi ra khỏi cửa thì tôi nhận được điện thoại của bí thư Sầm, hai vị lãnh đạo của thành phố Linh Long về tỉnh, nếu bọn họ đến thì cậu trực tiếp đưa bọn họ vào phòng làm việc của tôi. Vương Tử Quân khẽ nói với Triệu Hiểu Bạch.

Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, trong lòng thầm nghĩ đến nửa câu phía trước của chủ tịch Vương. Thì ra lần này chủ tịch Vương sở dĩ ra hơi muộn cũng là vì nói chuyện điện thoại với bí thư Sầm.

Khi Triệu Hiểu Bạch đưa Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ lúc này đã chờ sẵn ở trong phòng làm việc của hắn. Khi thấy Triệu Hiểu Bạch đi đến thì Đồ Phấn Đấu nở nụ cười vui vẻ nói: - Trưởng ban Hiểu Bạch, đã lâu rồi cậu chưa đến thành phố Linh Long chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.

Đồ Phấn Đấu là người kiêu ngạo, Triệu Hiểu Bạch biết rõ điều này, bây giờ hắn nhìn đối phương chào hỏi nhiệt tình với mình, không khỏi có vài phần tự hào.

- Ha ha, bí thư Đồ như vậy là quá đề cao tôi rồi, nói ra thì hai vị là lãnh đạo của tôi, chỉ có hai vị mới phải chỉ đạo công tác cho tôi mà thôi. Triệu Hiểu Bạch cười rất nhiệt tình, trả lời cũng rất khéo léo.

- Trưởng ban Hiểu Bạch quá khách khí rồi, cậu là lãnh đạo của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, là lãnh đạo tỉnh, chúng tôi là người thành phố bên dưới, ngài đi đến thành phố chúng tôi chính là đại biểu cho cấp ủy chính quyền tỉnh, không phải là lãnh đạo của chúng tôi sao? Đồ Phấn Đấu cười lớn nói.

Đồ Phấn Đấu vui vẻ như vậy làm cho Triệu Hiểu Bạch có chút mất hứng. Dù sao thì tâm tình của người này khác biệt với chủ tịch Vương, hắn nào tình nguyện để cho Đồ Phấn Đấu ở đây dùng giọng khách lấn giọng chủ, ồn ào lung tung?

Nhưng có vài chuyện mà Triệu Hiểu Bạch không thể làm chủ được, thế nên hắn không thể không cười cười nói với Đồ Phấn Đấu: - Bí thư Đồ, ngài là ủy viên tỉnh ủy, tôi chỉ là một trưởng ban nhỏ nhặt, ngài cũng đừng nên nói đùa với tôi.

- Ha ha ha, cậu Hiểu Bạch, bí thư Đồ cũng không nói đùa, anh ấy thật tâm mời cậu. Chúng tôi biết rõ vợ chồng cậu có tình cảm sâu sắc, gần đây thành phố Linh Long chúng tôi có mở một ngọn suối nước nóng, khi nào cậu có thời gian thì đưa vợ đến đó nghỉ ngơi một chút. Miêu Dược Hổ vừa bắt tay Miêu Dược Hổ vừa dùng giọng cảm khái nói.

Triệu Hiểu Bạch cười cười nói lời cảm tạ, thế nhưng hắn thầm nghĩ sẽ tuyệt đối không bao giờ đi đến hưởng thụ suối nước nóng ở thành phố Linh Long.

- Trưởng ban Hiểu Bạch, có chủ tịch Vương trong phòng không? Hai người chúng tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với chủ tịch Vương. Đồ Phấn Đấu kết hai bàn tay lại với nhau trên ngực rồi cười hỏi Triệu Hiểu Bạch.

Nếu như không có lời dặn dò của vương tử quân, Triệu Hiểu Bạch cũng không dám làm chậm trễ thời gian của hai người này. Dù sao thân phận của hai người này cũng là rõ ràng, nếu như mình chậm trễ công tác của bọn họ, như vậy người bị ảnh hưởng sẽ là chủ tịch Vương.

Triệu Hiểu Bạch căn bản hiểu rất rõ điều này.

- Chủ tịch Vương vừa rồi có cho ra thông báo, nói là khi nào hai vị lãnh đạo đến thì trực tiếp đi vào trong phòng. Triệu Hiểu Bạch nói rồi đưa tay mời.

Khi Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đi vào trong phòng thì Vương Tử Quân nhanh chóng đứng lên, hắn bắt tay với hai người này, sau đó mới đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của mình.

- Chủ tịch Vương, chúng tôi nhận kiểm điểm với ngài, chúng tôi không làm tốt công tác, để phát sinh cạm bẫy, căn bản cảm thấy hỗ thẹn. Hôm trước tôi có tổ chức hội nghị cán bộ ở thành phố Linh Long, đã lấy bài học ở thôn Trương Trang để yêu cầu các nơi trong thành phố cố gắng làm tốt công tác giám sát chất lượng công trình xây dựng. Đồ Phấn Đấu ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi tươi cười nói.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Chuyện trước không quên chuyện sau phải lo lắng, gần đây thành phố Linh Long đẩy mạnh xây dựng đô thị, nhất định phải nắm chặt công tác giám sát, nếu không sau này sẽ phát sinh vấn đề lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui