Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ tươi cười đón chào với vị thường ủy thường ủng hộ mình này, hắn nâng ly rượu lên khẽ cười cười, sau đó cụng ly với Tiếu Tử Đông.

- Bí thư Vương, thấy không, vị trí trưởng phòng tuyên truyền này rõ ràng là chạm tay có thể phỏng.

Tiếu Tử Đông dù không chỉ đích danh người nào, nhưng Vương Tử Quân cũng hiểu rõ điều này.

Tôn Hạo ngồi bên cạnh Hầu Thiên Đông, thỉnh thoảng nói vài câu giúp đỡ Trương Nham Đống và Hầu Thiên Đông, gương mặt hầu như biến thành một đóa hoa hồng.

- Bí thư Hầu, chủ tịch Lưu, giám đốc Trương, mọi người có thể ngồi cùng bàn là duyên phận, mời mọi người nâng ly, vì hợp tác trong tương lai, chúng ta cùng uống một ly.

Tôn Hạo đứng lên mở lời đề nghị, sau đó nâng ly rượu trong tay lên.

Hầu Thiên Đông lúc này cũng rất nể mặt Tôn Hạo, lão cũng nâng ly rượu lên nói:

- Giám đốc Trương, các vị, tôi đại biểu cho nhân dân huyện Lô Bắc chào mừng anh đến đầu tư, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ trong tương lai, cùng chung thắng lợi.

Trương Nham Đống khẽ nâng ly rượu của mình lên, hắn nở nụ cười nhạt, lúc này mới nói:

- Tôi cực kỳ cảm kích trước tình cảm chân thành thắm thiết của bí thư Hầu và các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc, chờ sau này chúng ta thương lượng thành công, tập đoàn Thuận Phong đến chỉ đạo công tác, tôi sẽ tiếp tục tỏ vẻ với mọi người.

Lúc đầu thì Trương Nham Đống dùng tiếng phổ thông, nhưng khi uống rượu đã đủ đô thì vị giám đốc này cũng không so đo, trực tiếp dùng khẩu âm phương nam. Điều này làm cho Tôn Hạo càng vui vẻ và hai mắt tỏa sáng, những năm nay có thể kiếm được một nhà đầu tư cũng không dễ dàng gì.

Mọi người nâng ly cạn chén và bầu không khí càng thêm hài hòa, Lưu Thành Quân gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, hắn vừa chậm rãi nhai nuốt vừa dùng giọng hứng thú hỏi:

- Giám đốc Trương, ngài kinh doanh gì ở bên kia vậy?

- Chỉ là chút mua bán nhỏ kiếm vài đồng tiền lời mà thôi, không đáng nhắc đến.

Trương Nham Đống vung tay lên dùng giọng khiêm tốn nói, nhưng trong lời nói khiêm tốn của hắn lại có chút kiêu ngạo. Chưa nói đến những thứ khác, nhìn trang phục và đạo cụ trên người hắn thì thấy rõ ràng: Tây phục hàng hiệu, giày da nhập khẩu.

Cô gái trang điểm khá dày ngồi bên cạnh Trương Nham Đống không xa lại cười khúc khích nói:

- Giám đốc Trương có một câu ngoài miệng thế này, an phận mới chính là phương pháp khoe khoang mạnh mẽ nhất, vẫn là tôi nói cho chủ tịch Lưu biết thì hay hơn. Tập đoàn Thuận Phong chúng tôi trước mắt đầu tư ở hai phương diện, một là giao dịch buôn bán với nước ngoài, hai là đầu tư ở những ngành nghề khác.

Nếu như kiếp trước thì chuyện giao dịch buôn bán với nước ngoài không là gì cả, nhưng những năm nay người có thể tham gia vào các mối buôn bán giao dịch như vậy thường đều là những kẻ lắm tiền nhiều của. Vì thế Hầu Thiên Đông vừa nghe thấy Trương Nham Đống giao dịch buôn bán với nước ngoài thì lập tức vỗ tay cười lớn:

- Giao dịch buôn bán với nước ngoài là rất tốt, tôi nghe nói những người tham gia vào phương diện kinh doanh này đều là những ông chủ lớn.

Trương Nham Đống khoát khoát tay, sau đó lại lắc đầu, nói những năm qua những xí nghiệp tham gia vào hạng mục này cũng không có mấy đồng tiền trên tay, chỉ là tích góp kinh nghiệm và tài chính mà thôi. Ngay sau đó hai bên bừng bừng hứng thú trò chuyện, đám người trên bàn bắt đầu hứng thú nghe những câu chuyện của giám đốc Trương.

Trương Nham Đống là người buôn ba bên ngoài nhiều năm, xưa kia từng là một phu khuân vác ở nhà ga, sau đó làm bảo vệ cho công ty lớn ở Hải Nam, từng bán máu trong một bệnh viện ở Đường Sơn, từng chạy khắp các thành phố buôn bán vặt vãnh như một cây đèn kéo quân. Sau khi tiếp xúc với đủ mọi hạng người, khổ sở kiếm về được vài đồng tiền mồ hôi xương máu, hắn ném tiền của mình lên thị trường chứng khóa, sau một thời gian giằng co, cuối cùng giá tăng lên gấp mười lần. Cuối cùng hắn cho ra một kết luận: Những năm nay đám người lớn gan ép chết người nhát cáy, sau này hắn đổi nghề, chuyển sang giao dịch buôn bán với nước ngoài.

Lúc này giám đốc Trương tiếp khách hoặc nói chuyện làm ăn ít nhất cũng cầm thuốc Đại Trung, mời khách uống rượu Ngũ Lương, vừa uống vừa nói rượu Mao Đài không bằng Ngũ Lương, nhưng thực tế thì năm xưa chưa từng có nổi khổ nào chưa trải qua. Vì thế chỉ cần có tiền cảnh đầu tư, đặc biệt là đầu tư dưới huyện, hắn sẽ vô cùng mưu cầu danh lợi.

- Đấy, nào có được gọi là ông chủ lớn, chỉ là làm chút chuyện lặt vặt mà thôi, vài năm qua nhờ may mắn và khổ sở nên mới hành quân lặng lẽ đến bây giờ, mới kiếm được cho mình chút tiền.

Cô gái ở bên cạnh giống như kẻ đối nghịch với giám đốc Trương, Trương Nham Đống càng khiêm tốn thì nàng lại càng giới thiệu rõ tình hình thực tế. Trong bữa tiệc nàng còn vô tình nhưng cố ý tiết lộ một tin tức, đó chính là giám đốc Trương muốn mua một chiếc xe Honda nhập khẩu, nhưng nếu chỉ dưới ba trăm ngàn thì không có ý nghĩa, ít nhất cũng phải là một chiếc xe có chất lượng bình thường.

Giám đốc Trương tranh thủ thời gian cúi đầu xin lỗi:

- Không phải là tôi vì hư vinh, các vị lãnh đạo không phải người trong nghề nên không biết đấy thôi, làm ăn cũng cần chú ý đến vấn đề mặt tiền. Nói cho đúng ra thì chiếc xe chính là mặt tiền cửa hàng của chúng tôi, nó tượng trưng cho thực lực, cũng giống như các vị lãnh đạo thường nói đến thực lực.

Mọi người nghe thấy Trương Nham Đống nói như vậy, càng cảm thấy vị giám đốc này bất phàm, cảm thấy đó là một lãnh đạo xí nghiệp rất giỏi. Hai mắt Tôn Hạo thì càng tỏa sáng, hắn vô thức nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, trong lòng thật sự đắc ý nói không nên lời. Sau khi Vương Tử Quân vào huyện Lô Bắc thì trước nay đều là một đường phát triển, khi địa vị của Vương Tử Quân không ngừng tăng lên thì Tôn Hạo càng thấy vị trí của mình ở khối chính quyền huyện Lô Bắc càng thêm đáng xấu hổ.

Không ngờ Trương Nham Đống đến một lần đã tạo ra cơ hội cho Tôn Hạo hắn được phép hãnh diện, Vương Tử Quân không phải cũng đã có cơ hội là kéo được hạng mục cầu đường An Lô sao? Tốt, Tôn Hạo tôi đây cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, tôi nghiêm túc trên phương diện kêu gọi đầu tư, tôi lại tìm nhà đầu tư cho anh.

- Tôi đây vào ngành đầu tư cũng mới gần hai năm, chủ yếu là làm ăn nhỏ, như vậy cũng chừa cho mình một đường lui, đỡ phải vấp vào tình huống không còn giao dịch với nước ngoài được nữa thì vẫn còn biện pháp để phát triển. Mặt khác làm ăn với người ngoài thì cũng nhớ nhà, sớm muộn gì cũng là lá rụng về cội.

Trương Nham Đống khẽ cụng ly với Hầu Thiên Đông, lời nói càng thêm khiêm tốn.

Hầu Thiên Đông cười ha hả nói:

- Giám đốc Trương, anh cứ khiêm tốn, anh có tâm tư đền đáp cho quê hương, rõ ràng là người nhân nghĩa. Chút kinh doanh nhỏ nhặt của anh lại chính là chuyện khó lường trong mắt chúng tôi, chuyện cầu đường An Lô kính mong giám đốc Trương quan tâm nhiều hơn.

Hầu Thiên Đông cũng cực kỳ bức thiết vói chuyện cầu đường An Lô, khi hiện trường hội nghị tư pháp của tỉnh càng được xác định thì lão càng muốn đem hai việc này kết hợp với nhau và hoàn thành cho xong. Vì vậy mà lão có thể biến thành một ngôi sao sáng. Tuy người làm việc chủ yếu là Vương Tử Quân, thế nhưng lão là bí thư huyện ủy, công lao của lão là thứ mà không ai có thể lái đi đâu được.

- Hì hì, bí thư Hầu, anh cũng không nên nghe những lời khiêm tốn của giám đốc Trương chúng tôi, anh ấy là người như vậy, nói hời hợt nhưng làm thì rung trời chuyển đất, năm ngoái giám đốc Trương của chúng tôi cầm ba mươi phần trăm cổ phần của siêu thị Quân Thành, đây chính là một việc nhỏ của anh ấy.

Cô gái thư ký sinh động nâng ly rượu mời bí thư Hầu Thiên Đông, sau đó dùng giọng tràn đầy dụ dỗ nói.

Cầm ba mươi phần trăm cổ phần của siêu thị Quân Thành, đám người ngồi nơi đây lại càng bội phục những lời nói khiêm tốn của Trương Nham Đống. Bọn họ tất nhiên biết về chuỗi siêu thị mọc lên như nấm của siêu thị Quân Thành, đây chính là một nhà siêu thị quật khởi bừng bừng, dù chưa lan đến huyện Lô Bắc, thế nhưng các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc cũng không có ít người đến mua hàng ở siêu thị Quân Thành trên thành phố Hồng Ngọc.

- Tiểu Mai, nhưng chuyện nhỏ nhặt này không nên cứ đặt mãi bên miệng để khoe khoang với các vị lãnh đạo, cũng không sợ lãnh đạo chê cười.

Trương Nham Đống vừa phất tay với cô gái thư ký vừa dùng giọng không thèm quan tâm nói.

- Giám đốc Trương, anh cũng nắm giữ cổ phần của chuỗi siêu thị Quân Thành sao? Tôi nghe nói giá trị của siêu thị Quân Thành đã qua con số vài trăm triệu.

Trần Lộ Dao nâng ly rượu lên nở nụ cười rất tươi nịnh nọt Trương Nham Đống.

Nụ cười trên gương mặt hình cầu của Trương Nham Đống càng thêm sáng lạn, hắn cười hì hì nói:

- Cũng là tôi may mắn, năm xưa khi siêu thị Quân Thành mới thành lập, Tần Hồng Cẩm tìm gặp tôi, tôi cảm thấy kế hoạch của bọn họ có thể thực hiện được, thế là quăng vào vài triệu. Ôi, nói ra thì giám đốc Tần thật sự là một người phụ nữ khó lường, ngay cả tôi cũng không ngờ cô ấy có thể khuếch trương mạnh mẽ như vậy.

Vương Tử Quân cũng không có gì để nói với Trương Nham Đống, thế nhưng ưừa nghe đến những đoạn đối thoại này thì trong lòng không khỏi sáng tỏ, một nụ cười nhàn nhạt chợt nổi lên bên khóe miệng.

- Tôi tin tưởng giám đốc Trương đầu tư vào huyện lô bắc chúng tôi sẽ có thể phát triển mạnh mẽ như chuỗi siêu thị Quân Thành.

Trần Lộ Dao vừa nói vừa kính một ly với Trương Nham Đống, nhưng Trương Nham Đống tuy nói chuyện khách khí nhưng cụng ly và chỉ uống có hơn phân nửa.

Nếu như trước đó Trương Nham Đống chỉ uống nửa ly thì Trần Lộ Dao sẽ có chút cảm thấy bức bối, nhưng khi đối phương nói ra số cổ phần của mình ở siêu thị Quân Thành, hắn càng cảm thấy giám đốc Trương uống vậy là quá nể mặt mình rồi. Những năm nay kẻ có tiền sẽ là gì? Kẻ có tiền đều là ông chủ nhà giàu, có thể được xưng là tổ sư gia.

- Bí thư Tử Quân, chỗ này người cần kính rượu giám đốc Trương chính là anh, anh là người chủ quản hạng mục con đường An Lô, giám đốc Trương là người đầu tư, chính là người giải quyết cho anh một vấn đề không nhỏ.

Trần Lộ Dao nhìn Vương Tử Quân đang ngồi bình tĩnh không nói một lời, hắn dùng giọng tràn đầy nụ cười nói.

Vương Tử Quân đang nghĩ xem phải làm sao để điều tra về thân phận của hai người kia, lúc này nghe thấy Trần Lộ Dao đổ lửa lên người mình, sao hắn lại không hiểu ý của đối phương? Thế là hắn lập tức tiếp nhận câu chuyện, khẽ nâng ly lên nói:

- Bí thư Trần đã nói rất rõ, tôi xin mời giám đốc Trương một ly.

Trương Nham Đống nghe nói Vương Tử Quân là người chủ quản hạng mục thì hai mắt lóe lên hào quang, hắn nâng ly rượu còn một nửa lên, sau đó uống cạn.

- Bí thư Vương, anh cảm tạ giám đốc Trương thì đúng với lẽ thường, nhưng anh đưa vợ vào phòng cũng không nên bỏ quên bà mối ngoài đường. Chủ tịch Tôn là người kéo đầu tư về cho huyện Lô Bắc chúng ta, đó là công thần, anh cần phải kính anh ấy hai ly mới được.

Trần Lộ Dao nói rồi vung tay chỉ vào Tôn Hạo.

Trần Lộ Dao nói như vậy chủ yếu là dùng chuyện của người để nói mình, là ông say không phải vì rượu, mục đích muốn quét mặt Vương Tử Quân. Hơn nữa hắn cảm thấy làm như vậy sẽ ép Vương Tử Quân rơi vào thế ngột ngạt, có lời nhưng khó nói.

Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân cũng đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn hai vị phó bí thư, vẻ mặt biến đổi, không khỏi liếc mắt một cái.

Vương Tử Quân nào không đoán ra ý nghĩ xấu xa của Trần Lộ Dao, hắn nở nụ cười tiêu sái và dùng giọng không cho là đúng nói: Truyện được tại

- Theo tôi thấy chuyện uống rượu cảm tạ này nên thực hiện khi hợp tác thành công, có rượu ngon sẽ không thiếu mồi ngon, tôi nghĩ chủ tịch Tôn cũng không vội vã uống ly rượu này.

Tôn Hạo dù hận thấu xương với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không dám khiêu chiến chính diện. Trần Lộ Dao ép hắn lên sân khấu, hắn cũng ngửi thấy mùi vị ở bên trong, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì nhanh chóng lên tiếng;

- Cũng là vì công tác mà thôi, ly rượu khánh công này cũng không vội, tôi cũng không vội.

Trong phòng họp ở lầu hai của huyện ủy, Vương Tử Quân nhìn Trương Nham Đống ngồi ở một bên, hắn đặt vài trang văn kiện xuống bàn, sau đó nói:

- Giám đốc Trương, điều kiện của anh cũng quá hà khắc, tôi cảm thấy anh cần tăng cường thêm thành ý đầu tư của mình.

Trương Nham Đống tùy ý dựa lưng lên ghế nói:

- Bí thư Vương, tôi hiểu ý của anh, nhưng tôi là một thương nhân, chúng tôi đã cho ra điệu quá ưu đãi rồi. Huyện Lô Bắc các anh không bỏ ra xu nào mà nhận được mười phần trăm cổ phần, như vậy đã là rất tốt, mượn gà sinh trứng còn muốn gì nữa?

Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không tiếp tục mở miệng, sau đó Trương Nham Đống lại cười hì hì nói:

- Bí thư Vương, tôi thấy cậu là người lạnh lẹ, thế này đi, tôi cũng là người thich kết giao bạn bè, công trình này cậu đầu tư vào vại chục ngàn, tôi cho cậu vài phần trăm cổ pâần, tất nhiên mức cao nhất chỉ có thể là mười phần trăm.

Mức cao nhất là mười phần trăm? Vương Tử Quân nhìn ánh mắt của Trương Nham Đống, trong lòng thầm nghĩ đối phương quả nhiên giỏi tính toán, chút thủ đoạn thế này cũng có thể nghĩ ra được.

Vương Tử Quân thầm cười lạnh, trong miệng thản nhiên nói:

- Ý tốt của Giám đốc Trương tôi chỉ có thể khắc ghi trong lòng, trong tay của tôi dù có chút tiền nhàn rỗi nhưng cũng không muốn đầu tư, mặt khác tôi không thể nào tiếp nhận phương án của anh.

- Bí thư Vương, anh cần gì phải thật tình như vậy, mọi người kết giao bạn bè, cùng chia lợi nhuận không phải tốt hơn sao?

Cô gái tên là Tiểu Mai đưa bàn tay xinh đẹp khẽ sờ lên người Vương Tử Quân, bên trong ẩn giấu tư thái mập mờ nói không nên lời.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tiểu Mai, hắn không khỏi nhíu mày. Tuy bản thân hắn không phải sạch sẽ, thế nhưng bị một cô gái giống như taxi sờ lên người, cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

Tiểu Mai giống như không phát hiện ra Vương Tử Quân đang nhíu mày, nàng thầm cảm thấy đắc ý, những chuyện này nàng đã làm qua vô số lần, mỗi lần đều thành công. Thư nghĩ xem, trên đời này có con sói nào không ăn thịt? Có con mèo nào không ăn vụng? Nhưng trước kia chủ yếu là gặp dịp thì chơi, lần này lại khác, nàng rất vui vẻ phát sinh mối quan hệ với một tên thanh niên trẻ tuổi đẹp trai như thế này.

- Bí thư Vương, tôi và giám đốc Trương đều hiểu rõ cơ chế quyết sách của các anh. Anh là phó bí thư, tuy quyền cao chức trọng nhưng quyết định vẫn nằm trong tay của bí thư Hầu và chủ tịch Lưu, nếu anh phản đối, chẳng những không được gì còn có thể làm cho hai người bọn họ mất hứng, anh tội gì phải làm vậy?

Tiểu Mai dùng giọng cứng rắn nói xong thì Trương Nham Đống cũng cười ha hả:

- Bí thư Vương, tôi có ý kiến thế này, tôi tin bí thư Hầu sẽ đồng ý. Tôi đã lên bắc xuống nam nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp một người khó chơi như bí thư Vương, nếu huyện Lô Bắc không chào đón tôi, sợ rằng tôi chỉ có thể rời đi.

Vương Tử Quân nhìn hai kẻ một tung một hứng mà không khỏi cười thầm, lúc này hắn đã tám phần xác định thân phận của hai người này, nhưng lúc này còn chưa có kết quả điều tra, hắn cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Nếu suy đoán trong lòng hắn được chứng thực, như vậy xin mời hai vị cút đi cho rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui