Bí Thư Trùng Sinh

- Tỉnh Tây Tường cũng nhìn chằm chằm vào hạng mục này, nếu để cho bọn họ chiếm được tiên cơ, như vậy chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Tuy không thân cận với Cố Tắc Viêm thế nhưng Lôi Hợp Tuấn biết rõ lời này là sự thật. Nếu nói một cách không khoa trương thì không phải chỉ có Mật Đông nhìn vào hạng mục này, không chỉ có Tây Tường, vài tỉnh thành khác cũng đang vận sức chờ phát động, tùy thời mà động, chuẩn bị nắm hạng mục vào trong tay.

Nếu như cứng nhắc với tập đoàn Thần Khí, như vậy muốn kéo được hạng mục này là rất khó.

Nhưng chủ tịch Vương đã quyết tâm dỡ bỏ khu biệt thự an dưỡng của tập đoàn Thần Khí ở Đồng Lục, Lôi Hợp Tuấn hắn phải làm sao bây giờ?

- Bí thư Lôi, có nhiều chuyện chúng ta phải thực hiện một cách đặc biệt, vì sự phát triển của Mật Đông có đôi khi chúng ta phải làm trái với một vài quy định nhỏ, như vậy cũng không có gì là lớn. Giọng nói của Cố Tắc Viêm lại vang lên.

- Bí thư Sầm cũng hiểu rõ ràng khó khăn của thành phố Đồng Lục, các anh có chuyện cứ nên phản ánh với lãnh đạo, khi nào không thể cho ra quyết định thì cũng nên xin lãnh đạo cho ra ý kiến, anh nói xem có đúng không?

- Chủ tịch Cố, ngài nhắc nhở như vậy làm tôi xem như hiểu ra vấn đề. Lôi Hợp Tuấn biết rõ Cố Tắc Viêm cho ra ý kiến như vậy nghe qua thì có vẻ rất đúng đắn, cũng là một kế thoát khỏi vây hãm, thế nhưng thực tế lại lấy sự kiện thành phố Đồng Lục xin chỉ thị để đánh đổ ý kiến của chủ tịch Vương.

Chưa nói đến phương diện có đạt được mục đích hay không, Lôi Hợp Tuấn thật sự không muốn nhìn vào hậu quả của văn kiện xin chỉ thị của thành phố Đồng Lục.

- Như vậy là được rồi, có công tác gì không thể định đoạt được thì nên xin chỉ thị nhiều hơn, thành phố các anh sao có thể cao minh bằng lãnh đạo tỉnh? Nếu không đến khi bị trách phạt, cũng đừng nói tôi không nhắc nhở anh. Cố Tắc Viêm nói xong thì cúp điện thoại.

Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp, hắn cảm thấy ánh nắng có chút gay gắt, thế là vô thức nhắm mắt lại một cái, chuẩn bị đi về phía xe của mình.

Trong Mật Đông này dù Vương Tử Quân đến nơi nào thì cũng sẽ là tiêu điểm cực kỳ quan trọng, thế nhưng hắn về thủ đô họp thì chỉ là một thành viên bình thường mà thôi.

- Chủ tịch Vương, đã lâu không gặp. Khi âm thanh nhiệt tình này vang lên thì Thạch Kiên Quân từ phía sau đi đến.

Khi Vương Tử Quân họp thì cũng không chú ý đến Thạch Kiên Quân, bây giờ hắn vừa bắt tay với Thạch Kiên Quân vừa cười nói: - Bí thư Thạch, lần này sao lại là anh về thủ đô, anh Ngô đâu?

Vương Tử Quân nói đến anh Ngô chính là vị chủ tịch mới nhận chức của tỉnh Sơn Nam, Thạch Kiên Quân cười cười nói: - Hai ngày trước anh Ngô dẫn đoàn đại biểu đi ra bên ngoài khảo sát, không thể về được, không phải hội nghị yêu cầu lãnh đạo quan trọng đến tham gia sao? Thế nên tôi đến đây.

- Sớm biết ngài đến đây, tôi sẽ đến tìm ngài. Vương Tử Quân vẫn tỏ thái độ rất khiêm tốn.

Ngay từ lúc bắt đầu thì Thạch Kiên Quân cũng không dám khinh thường Vương Tử Quân, nhưng khi đó dù sao vị trí của hắn cũng cao hơn, thế nên sinh ra cảm giác ưu việt.

Nhưng bây giờ khi mà Vương Tử Quân càng ngày càng phát triển mạnh mẽ, cảm giác ưu việt của Thạch Kiên Quân đã biến mất không còn. Lúc này dù nhìn vào phương diện nào thì Vương Tử Quân cũng không thua kém hắn. Phương diện quyền mưu chính trị thì Thạch Kiên Quân thích dương mưu, không thích âm mưu, Vương Tử Quân căn bản là người âm dương gì cũng ăn sạch, chỉ cần có chuyện thì thủ đoạn gì cũng có thể ra tay.

Tuy Thạch Kiên Quân là bí thư tỉnh ủy thế nhưng cũng không dám vênh mặt, vì thân trong quan trường Vương Tử Quân có một pháp bảo mà không ai có thể địch nổi: Đó là tuổi trẻ. Hơn nữa Vương Tử Quân quá trẻ tuổi, điều này rất quan trọng, sao lại không làm cho người ta ghen ghét được?

- Thế nào, giữa trưa cậu có bận rộn gì không? Nếu không thì đến khu thường trú tỉnh Sơn Nam ở thủ đô một chuyến, món ăn nơi đó rất có hương vị, hơn nữa còn chính tông Sơn Nam. Thạch Kiên Quân nói lời mời làm cho Vương Tử Quân căn bản không thể từ chối. Dù sao thì Thạch Kiên Quân cũng xem như là lãnh đạo cũ, người thân cận của hắn bây giờ cũng phần lớn ở Sơn Nam, nếu không có sự quan tâm của Thạch Kiên Quân, những người của hắn ở Sơn Nam cũng không thể phát triển tốt đẹp như lúc này.

- Cám ơn bí thư Thạch đã cho ra lời mời, thật ra tôi rất muốn đến dùng cơm ở khu thường trú tỉnh Sơn Nam, vì nhiều ngày chưa được đến Sơn Nam, đặc biệt nhớ hương vị các món ăn Sơn Nam, nhưng một mình đến thì không nỡ. Bây giờ có lời mời của ngài, tôi căn bản không còn gì để lo lắng.

- Ha ha ha, cậu nên đến Sơn Nam đi dạo nhiều hơn. Bây giờ cậu thật sự là chủ tịch tỉnh Mật Đông, thế nhưng Sơn Nam cũng là căn cứ cũ của cậu. Chưa nói đến những thứ gì khác, cậu đến tỉnh Sơn Nam thì phương diện ăn ở căn bản là không có chút vấn đề nào. Thạch Kiên Quân nhìn vương tử quân rồi cười lớn nói.

Thái độ của Vương Tử Quân làm cho Thạch Kiên Quân rất hài lòng, thanh niên thường hay nói bừa, rất dễ rơi vào trạng thái đắc ý, Vương Tử Quân căn bản cũng là một người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa vị trí của Vương Tử Quân hiện tại căn bản có tư chất để tỏ ra bừa bãi.

Nhưng Vương Tử Quân có một tính cách đáng quý, chính là không nói lời không biết, không làm những gì không nắm chắc. Dù hắn có ở vào vị trí hiện tại cũng vẫn bảo trì sự khiêm tốn cẩn thận như cũ, điều này không khỏi làm cho Thạch Kiên Quân bội phục. Nhiều khi an phận không phải chỉ là công phu ẩn nhẫn của con người, càng giống như một người đạt đến cấp bậc nào đó, đủ để cho người ta nhìn thấy rõ trình độ của mình là như thế nào.

Hai người lên xe của Thạch Kiên Quân, sau đó xe chạy về phía khu thường trú của tỉnh Sơn Nam ở thủ đô. Hai người ngồi trên xe nói về những chuyện liên quan đến tỉnh Sơn Nam, vì Vương Tử Quân đã rời khỏi Sơn Nam nên bầu không khí trò chuyện rất hòa hợp.

Tuy Vương Tử Quân rất quan tâm đến những biến hóa ở Sơn Nam, thế nhưng có một số việc nghe từ người ngoài và từ miệng Thạch Kiên Quân căn bản vẫn có cảm giác khác biệt.

Thạch Kiên Quân căn bản rất quan tâm đến bộ hạ cũ của Vương Tử Quân ở lại Sơn Nam, tuy hắn không nói rõ ràng, thế nhưng nhìn vào những thay đổi nhân sự ở Sơn Nam, Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ nhân tình của Thạch Kiên Quân.

Trước kia Vương Tử Quân cũng đã đến khu thường trú tỉnh Sơn Nam ở thủ đô, bây giờ đến nhìn qua vẫn như cũ, thế nhưng lãnh đạo nơi đây lại thay đổi. Khi Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân sóng vai đi vào trong khu thường trú, có một người đàn ông mập mạp đi ra đón chào.

Thạch Kiên Quân giới thiệu người này: - Tử Quân, đây là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, chủ nhiệm khu thường trú Sơn Nam ở thủ đô tên là Đoạn Biến Bằng. Tiểu Đoạn trước kia công tác ở sở lâm nghiệp tỉnh Sơn Nam.

Thạch Kiên Quân nói rồi lại nói với Đoạn Biến Bằng: - Tiểu Đoạn, anh có lẽ không xa lạ gì chủ tịch Vương, hơn nữa trước kia chủ tịch Vương còn là lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, sau này nếu như chủ tịch Vương có gì cần thì anh nhanh chóng chứng thực, điều này phải tất yếu đảm bảo.

Đoạn Biến Bằng có thể được làm chủ nhiệm khu thường trú thì căn bản không phải là người học nghề ở phương diện tiếp đãi, hắn vội vàng duỗi hai tay ra với Vương Tử Quân, sau đó nở nụ cười khiêm nhường cung kính nói: - Chủ tịch Vương, tôi cực kỳ khâm phục ngài, trong tỉnh Sơn Nam ai mà không biết ngài là niềm kiêu ngạo của Sơn Nam? Có chuyện gì kính mong chủ tịch Vương cứ nghĩ đến Tiểu Đoạn, có thể cho tôi cơ hội phục vụ lãnh đạo, căn bản là thành toàn cho tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui