Bí Thư Trùng Sinh

- Tổng giám đốc Bạch, nếu ngài đã hào sảng như vậy, tôi cũng nói lời thật lòng. Có một số việc chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Nếu như có nguy hiểm thì trả giá là rất lớn. Tất nhiên để tỏ lòng thành ý của Mật Đông, chúng tôi sẽ cho ra mười vị trí tốt nhất để cho quý công ty lựa chọn. Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng giọng kiên định tiếp tục lên tiếng: - Chúng tôi sẽ cố gắng cho ra những ưu đãi lớn nhất trong phạm vi chính sách cho phép với quý công ty.

Nụ cười trên mặt Bạch Hoa Niệp chậm rãi biến mất, ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Tử Quân có thêm vài phần đạm bạc: - Cám ơn chủ tịch Vương đã bớt chút thời gian công việc đến gặp tôi, ngài là người quyết định chính sách ưu đãi ở Mật Đông, thế nhưng chúng tôi xây dựng khu vực sản xuất ở nơi nào, trong điều kiện ngang nhau thì do ban giám đốc của chúng tôi cho ra quyết định.

- Điều này tôi biết rõ, nhưng cũng nói với giám đốc Bạch để biết rõ thành ý lớn nhất của chúng tôi. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Bạch Hoa Niệp và vẫn nở nụ cười dùng giọng bình tĩnh nói.

- Nếu đã như vậy thì tôi chỉ có thể tỏ ra chút tiếc nuối, chủ tịch Vương, đúng rồi, mong anh chuyển lời của tôi đến bí thư Sầm, những ngày nay tôi rất bận rộn, căn bản là chỉ có thể xin lỗi với lời mời của anh ấy. Bạch Hoa Niệp dùng giọng cực kỳ bình thản giống như đang nói về một việc gì đó không mấy quan tâm, nhưng lại là một câu nói êm tai mang đến uy hiếp cho Vương Tử Quân. Vương Tử Quân lập tức cười nói: - Tôi sẽ chuyển cáo lời nói của giám đốc Bạch với bí thư Sầm, thế nhưng kính mong tổng giám đốc Bạch lo lắng nhiều hơn cho tỉnh Mật Đông. Tôi tin tưởng dù xuất phát từ phương diện nào, tỉnh Mật Đông cũng luôn là địa phương thích hợp nhất đối với xí nghiệp của ngài.

- Ha ha, cám ơn chủ tịch Vương, nhưng ban giám đốc của chúng tôi đã cho ra định luận, đó là khu sản xuất phải cùng một chỗ với khu vực an dưỡng. Bạch Hoa Niệp nói đến đây thì thản nhiên nói tiếp: - Chủ tịch Vương, nếu như ngài có ý gì khác thì cứ gọi điện thoại cho tôi.

"Ý gì khác?" Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trịnh trọng của Bạch Hoa Niệp, hắn tất nhiên nghe và hiểu rõ ràng. Hắn nở nụ cười thận trọng rồi bắt tay cáo biệt với Sầm Vật Cương.

- Hừ, đúng là không biết xấu hổ, anh dùng sức ép tôi, sớm muộn gì cũng có ngày phải cầu cạnh tôi. Bạch Hoa Niệp nhìn Vương Tử Quân bình tĩnh rời đi mà không khỏi cảm thấy rất tức tối.

Vị chủ nhiệm văn phòng nhìn thấy gương mặt Bạch Hoa Niệp trở nên đen nhẻm, hắn không dám thở mạnh một cái.

- Chủ tịch Trần Vũ Tường hội kiến đoàn đại biểu của tập đoàn Thần Khí do tổng giám đốc Bạch Hoa Niệp đi đầu, hai bên tiến hành hội đàm. Chủ tịch Trần Vũ Tường nói rằng với lực ảnh hưởng của tập đoàn Thần Khí ở vùng châu Á và thậm chí cả toàn cầu, khi tập đoàn Thần Khí đầu tư vào tỉnh Trịnh Thanh Tuyền sẽ đưa đến hiệu ứng làm mẫu, như vậy kinh tế tỉnh Tây Tường sẽ nhanh chóng tiến lên bậc thang mới; tổng giám đốc Bạch Hoa Niệp cảm thấy rất hài lòng với sự tiếp đón nhiệt tình chu đáo... Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc xem xét thông tin từ trên máy tính. Bây giờ cũng không phải là thời điểm phát thời sự, sở dĩ có thể thấy được những thông tin này chủ yếu là vì có internet.

Vương Tử Quân thuận tay tắt trang web kia đi, hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Bạch Hoa Niệp đi đến tỉnh Tây Tường hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn. Bạch Hoa Niệp không phải muốn dùng trò này để gây áp lực cho tỉnh Mật Đông sao? Tuy một khu vực sản xuất của một tập đoàn lớn là rất quan trọng, thế nhưng cũng không thể mang tính nguyên tắc ra trao đổi được.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân khẽ xoa mặt, cố gắng làm cho chính mình có bộ dạng cực kỳ tinh thần.

- Chủ tịch Vương, trưởng phòng Uông đã đến. Triệu Hiểu Bạch khẽ đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng chú ý báo cáo với Vương Tử Quân.

Triệu Hiểu Bạch nói đến trưởng phòng Uông, tất nhiên sẽ là trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh. Vương Tử Quân gật đầu nói: - Mời trưởng phòng Uông vào.

Lần này Uông Thanh Minh đi đến chủ yếu là vì Vương Tử Quân chủ động gọi điện thoại cho ra lời mời. Lúc này nhiệm kỳ mới sắp đến, vài vị phó thư ký trưởng trẻ tuổi bên phía ủy ban nhân dân tỉnh đã rục rịch. Trong khoảng thời gian công tác ở Mật Đông thì Vương Tử Quân đã có bình phán của mình với năng lực của vài vị phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế cho nên cũng đồng ý cho những vị cán bộ này đi rèn luyện một phen.

- Chủ tịch Vương. Khi thấy Vương Tử Quân ra tận cửa đón mình, Uông Thanh Minh cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Hắn cố gắng nở nụ cười khoa trương, sau đó tiến lên duỗi hai tay chào đón Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân bắt tay thật chặt với Uông Thanh Minh, lúc này mới nói: - Trưởng phòng Thanh Minh, vì có chuyện cần trưng cầu ý kiến của anh, thế cho nên làm phiền anh đến một chuyến, tôi không làm chậm trễ công tác của anh đấy chứ?

Uông Thanh Minh vội vàng cười nói: - Tôi bất cứ lúc nào cũng nghe theo lời chỉ bảo của lãnh đạo, đó là công tác của tôi.

Hai người nói rồi cùng nhau ngồi xuống ghế sa lông.

Vương Tử Quân tuy biểu hiện vô cùng khách khí nhưng lúc này Uông Thanh Minh không thể nào thoải mái được, hắn ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, nhìn gương mặt trẻ tuổi của vị lãnh đạo trước mặt, cơ thể căng cứng như một dây cung.

Vương Tử Quân tìm mình vì cái gì? Uông Thanh Minh căn bản có thể đoán được điều này, tuy chuyện này hắn không làm chủ được, thế nhưng cửa ải này nhất định phải đi.

Mình căn bản là càng chạy càng xa vị lãnh đạo này, nhưng Uông Thanh Minh hắn còn có lựa chọn nào khác được nữa sao?

- Mời trưởng phòng Thanh Minh nếm thử trà của tôi, tuy không tính là đỉnh cấp, thế nhưng hương vị cũng không tệ. Khi Triệu Hiểu Bạch rót trà, Vương Tử Quân nở nụ cười mời Uông Thanh Minh.

Uông Thanh Minh nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn chợt cười nói: - Trà của chủ tịch căn bản là hương vị nồng đậm, là trà ngon hiếm có.

Vương Tử Quân cười cười, hắn nói chuyện vài câu với Uông Thanh Minh, sau đó đi thẳng vào vấn đề: - Nhiệm kỳ mới lần này căn bản là chuyện đại sự trong sinh hoạt chính trị của tỉnh Mật Đông, anh là người nắm giữ đại cục công tác trong tỉnh, trưởng phòng Uông, trọng trách trên vai của anh là rất nặng.

- Mong chủ tịch Vương yên tâm, phòng tổ chức chúng tôi nhất định sẽ ra sức lớn nhất để làm tốt công tác chứng thực ở nhiệm kỳ mới lần này.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bí thư Sầm và tôi căn bản là rất tin tưởng năng lực của trưởng phòng Uông. Tôi hy vọng trưởng phòng Uông có thể công bình công chính trong nhiệm kỳ mới lần này, sẽ đẩy những cán bộ có khả năng lên những vị trí thích hợp, hình thành cơ chế đối với cán bộ trong tỉnh, như vậy mới có thể đề cáo tính tích cực công tác của các cán bộ đảng viên được.

Khi thấy Vương Tử Quân nói đến nhiệm kỳ mới thì Uông Thanh Minh tỏ ra cực kỳ cẩn thận, hắn không dám phản bác lời nói của Vương Tử Quân, vì vậy mà nhanh chóng đồng ý: - Phòng tổ chức chúng tôi sẽ cố gắng kiên trì nguyên tắc công bình công chính ở sự kiện nhiệm kỳ mới lần này, những cán bộ có năng lực và cần cù công tác nhất định sẽ đi về phía vị trí phù hợp hơn, sẽ cố gắng sử dụng nhân tài.

Vương Tử Quân cười cười, hắn nhấp một ngụm trà, sau đó bắt đầu hàn huyên với Uông Thanh Minh. Trong thời gian nửa giờ nói chuyện, Vương Tử Quân căn bản đã nói ra vài vị phó thư ký trưởng có khả năng trong ủy ban nhân dân tỉnh.

Uông Thanh Minh lẳng lặng lắng nghe lời nói của Vương Tử Quân, hắn cũng nói không ít lời khen ngợi đối với những người mà Vương Tử Quân tán thưởng, bầu không khí trong phòng càng thêm hài hòa.

- Được rồi, trưởng phòng Uông, tôi cũng không làm chậm trễ thời gian của anh, sau này có thời gian thì chúng ta sẽ xâm nhập trao đổi sâu hơn. Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, hắn bắt tay với Uông Thanh Minh, sau đó mỉm cười nói với Uông Thanh Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui