Bí Thư Trùng Sinh

Miêu Dược Hổ và Phương Anh Hồ đi vào trong phòng của Sầm Vật Cương, nếu như chỉ là đến một mình thì Phương Anh Hồ sẽ gõ cửa đi vào, thế nhưng bây giờ còn có Miêu Dược Hổ đi theo, thế nên Phương Anh Hồ dựa theo quy củ mà hỏi viên thư ký của Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm có trong phòng không?

- Chủ tịch Đinh của thành phố Xan Hà vừa mới đi vào. Thư ký không giấu diếm Phương Anh Hồ mà tranh thủ đứng lên nói.

Đinh Trọng Cai này thật sự là người biết lợi dụng sơ hở, mới đó mà đã chạy đến phòng làm việc của bí thư Sầm. Miêu Dược Hổ trước đó còn mời người này dùng cơm, thế nhưng chủ tịch Đinh lại nói mình có việc bận, thì ra là vì chạy đến nơi này gặp bí thư Sầm.

Tuy Miêu Dược Hổ thầm hận Đinh Trọng Cai không thành thật, thế nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận tư thái của mình với lãnh đạo căn bản là chênh lệch so với người ta. Chưa nói đến những thứ khác, Miêu Dược Hổ khó thể nào hóa thành người ngu đứng ở hành lang dõi mắt chờ đợi lãnh đạo, thế nhưng Đinh Trọng Cai lại có thể làm như vậy.

Phương Anh Hồ nhìn vẻ mặt của Miêu Dược Hổ, hắn cười cười mà không nói lời nào. Hắn có thể đoán được tâm tình không vui của Miêu Dược Hổ vào lúc này, thế nhưng Đinh Trọng Cai cũng là ái tướng của Sầm Vật Cương, thế cho nên bây giờ mình mở miệng không bằng không nói gì để tình hình thoải mái hơn.

- Dược Hổ, hai chúng ta chờ một lát, tin chắc cũng không mất bao lâu. Phương Anh Hồ nói rồi ngồi xuống ghế sa lông trong phòng thư ký của Sầm Vật Cương.

Tuy Miêu Dược Hổ lúc này nên biểu hiện sự tôn trọng, đặc biệt là tôn trọng Phương Anh Hồ, thế nhưng dù sao thì Phương Anh Hồ cũng không phải là Sầm Vật Cương, rất nhiều chuyện không quyết định được vận mệnh của hắn, thế nên hắn cũng không quá gò bó.

- Thư ký trưởng, lần này có nhiều người được điều động hay không? Miêu Dược Hổ vốn định hỏi xem những ai được điều động, thế nhưng hắn hiểu rõ tính nết của Phương Anh Hồ, người này sẽ không bao giờ nói ra những câu có liên quan đến vấn đề nhạy cảm như vậy. Nếu hỏi mà đối phương không nói, không bằng không nên hỏi, cuối cùng hắn căn bản thay đổi nội dung câu hỏi một chút.

"Chỉ cần không phải là cụ thể những người nào thì thư ký trưởng Phương chắc cũng không có nhiều cố kỵ như vậy!"

Miêu Dược Hổ xem như cũng hiểu rõ về Phương Anh Hồ, lúc này Phương Anh Hồ cười cười nói: - Chủ tịch Miêu, phương diện này vốn không nên nói với anh, thế nhưng nếu như anh đã quan tâm, chúng ta xem như nói chuyện phiếm mà thôi, lời nói của tôi cũng không tính là tình hình thực tế được.

Tuy Phương Anh Hồ nói như vậy nhưng Miêu Dược Hổ lại cảm thấy rất chăm chú. Hắn biết rõ có những lời được phát ra từ miệng của Phương Anh Hồ căn bản là không có lửa sao có khói, thế nên độ tin cậy rất cao.

- Bí thư Sầm rất coi trọng công tác trong nhiệm kỳ mới lần này, phải biết rằng khi có sự kiện nào liên quan đến đại đa số cán bộ, bí thư Sầm cănn bản cho ra một nguyên tắc, đó là cán bộ có thể lên có thể xuống. Phương Anh Hồ nói đến đây thì cười ha hả: - Người hầu chỉ cần có tài là được.

Miêu Dược Hổ nghe rõ lời nói của Phương Anh Hồ, tuy những lời của Phương Anh Hồ có vài phần suy đoán hàm hồ, thế nhưng nghe vào tai lại có những nội dung khác biệt. Cán bộ có thể lên có thể xuống, đây giống như là một lời khách sáo, thế nhưng Miêu Dược Hổ nghe và hiểu, quan trọng là cao hay thấp mà thôi.

- Tôi cực kỳ đồng ý với ý kiến của bí thư Sầm, bây giờ cơ chế cán bộ nên là như vậy. Miêu Dược Hổ cười cười dùng giọng phấn chấn nói.

Phương Anh Hồ cười ha hả nói: - Dược Hổ, nếu như anh có ý nghĩ, như vậy thì nhanh chóng phản ánh với bí thư Sầm. Lúc này phòng tổ chức bên kia đã cho ra phương án, ênus như phương án được bí thư Sầm thông qua, sau đó lại được thông qua ở hội nghị thường ủy, như vậy sẽ khó thể nào thay đổi được nữa.

Miêu Dược Hổ khẽ gật đầu, hắn thầm cảm thấy cuộc nói chuyện lần này giữa mình và phương anh hồ là thật sự cần thiết, điều này làm hắn kiên định quyết tâm sau này nên tiếp xúc nhiều hơn với Phương Anh Hồ. Vì Phương Anh Hồ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, vị trí cao vời, hơn nữa lại là thư ký của bí thư Sầm thế nên thông tin của Phương Anh Hồ căn bản rất quan trọng và xa hoa với Miêu Dược Hổ. Biết nói thế nào đây nhỉ, phải là: Máy bay chiến đấu không thể đến trễ được.

Khi Miêu Dược Hổ đang định thỉnh giáo thêm vài vấn đề thì nghe thấy tiếng mở cửa, thư ký tuy nghe hai người Miêu Dược Hổ và Phương Anh Hồ trò chuyện với nhau, thế nhưng tai mắt vẫn luôn quan tâm đến tình huống ở trong phòng làm việc của bí thư Sầm. Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa thì hắn nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.

Nửa phút sau Đinh Trọng Cai từ bên ngoài đi vào, hắn cung kính chào thư ký trưởng Phương Anh Hồ, sau đó lại vẫy tay với Miêu Dược Hổ.

Miêu Dược Hổ nhìn động tác của Đinh Trọng Cai, hắn biết rõ tên kia nhất định là nhận được chỉ thị gì từ bí thư Sầm, nếu không thì tư thái cũng không thoải mái sảng khoái như vậy.

Miêu Dược Hổ nghĩ đến đây thì cảm thấy lồng ngực có hơi đau, hắn biết đây là mình đang ghen ghét với Đinh Trọng Cai. Hắn chợt cho ra một ý nghĩ kiên định, đó chính là mình phải đi tìm bí thư Sầm, để xem Đinh Trọng Cai kia nhắm vào vị trí nào.

Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã nhanh chóng bị Miêu Dược Hổ chối bỏ, chưa nói đến phương diện có thực hiện được hay không, cho dù thực hiện được thì chính mình coi như có thêm một đối thủ là Đinh Trọng Cai sẽ không quá tốt. Hơn nữa nếu như hai bên cũng không thể giành được cơ hội tiến lên, di chứng về sau sẽ ngày càng nhiều. Đầu tiên là Đinh Trọng Cai sẽ không thể nào thân cận với mình như trước, hơn nữa bí thư Sầm cũng có cái nhìn không hay về mình.

Anh là một thủ hạ thế nhưng không thể phỏng đoán được ý đồ của lãnh đạo, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào mâm của lãnh đạo, như vậy có còn được lãnh đạo tín nhiệm nữa không?

Đối với bí thư Sầm thì chính mình nên biểu hiện sảng khoái một chút mới tốt.

- Chủ tịch Đinh, bí thư Sầm rất thỏa mãn với công tác ở thành phố Xan Hà các anh. Phương Anh Hồ mỉm cười đáp lại lời chào của Đinh Trọng Cai, sau đó dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói.

Đinh Trọng Cai dùng giọng nhiệt tình nói: - Thư ký trưởng, bí thư Sầm căn bản đưa ra không ít yêu cầu cho thành phố chúng tôi, dặn dò chúng tôi không thể chú trọng câu nói tiểu phú thì an, tiểu tiến thì mãn, còn yêu cầu ban ngành thành phố phải nhiệt tình, tranh thủ làm tốt công tác, điều này làm tôi cảm thấy rất áp lực. Kính mong sau này thư ký trưởng chỉ bảo nhiều hơn cho công tác của thành phố chúng tôi.

Phương Anh Hồ cười nói vài câu qua loa, căn bản không có vấn đề gì.

Miêu Dược Hổ càng có thêm vài phần ghen ghét Đinh Trọng Cai, thầm nghĩ người này quá may mắn, mới đó mà đã được bí thư Sầm quyết định rồi.

Đúng lúc này thư ký đi đến, hắn khẽ nhìn Phương Anh Hồ và Miêu Dược Hổ rồi nói: - Thư ký trưởng, chủ tịch Miêu, bí thư Sầm mời hai vị đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui