Bí Thư Trùng Sinh

Văn Thành Đồ theo đuổi không bỏ làm cho Phương Anh Hồ càng hiểu rõ ý nghĩa của nó. Vương Tử Quân biết rõ tiếp tục dây dưa cũng không có gì hay, thế nên hắn thu hồi nụ cười nói: - Bí thư Văn, anh nói muốn câu cá thì cứ câu cá cho vui, còn phương diện công tác cũng đừng đưa ra để mọi người mất hào hứng.

Khi thấy Vương Tử Quân căn bản là gió không vào nước không lọt, Văn Thành Đồ có chút bó tay. Hắn vươn tay gãi vài sợi tóc trên đầu, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng vẫn thở dài một hơi. Chính mình đã nói đủ rồi, còn phương diện có hiệu quả hay không, đây cũng không phải là phương diện hắn có thể tự quyết được.

- Ha ha, vậy thì chúng ta nên vui vẻ câu cá, cũng đừng nói về vấn đề này nữa. Văn Thành Đồ nói rồi nhấc cần câu, một con cá chép khoảng ba cân bị kéo lên bãi cỏ.

- Con cá này thật sự không nhỏ. Vương Tử Quân giúp đỡ Văn Thành Đồ đưa con cá bỏ vào trong thùng rồi cười nói: - Lát nữa chúng ta sẽ có được món cá hấp rất ngon.

Vương Tử Quân có tâm tư nói đến chuyện ăn uống thế nhưng lúc này Phương Anh Hồ căn bản là không được yên lòng. Vương Tử Quân đã phá hỏng tất cả đường đi của mình, giờ có nói gì cũng vô dụng. Lúc này hắn thật sự rất bức bối với Vương Tử Quân, thầm nghĩ bí thư Sầm cũng đã mời Văn Thành Đồ đi ra mở miệng, sao anh cứ mãi nắm chặt không buông tha như vậy?

Nhưng Phương Anh Hồ đối mặt với Vương Tử Quân thì không dám nói ra những lời thật lòng, chẳng những vì vị trí của Vương Tử Quân, càng là vì Vương Tử Quân bây giờ thật sự có tư cách đấu cờ với Sầm Vật Cương.

Mình về phải nói sao với bí thư đây? Chẳng lẽ thật sự để cho bí thư Sầm phải đi tìm gặp Vương Tử Quân? Phương Anh Hồ nghĩ đến Sầm Vật Cương mà không khỏi cảm thấy cực kỳ khó xử.

- Bí thư Sầm, lần này là chúng tôi sơ suất, vì chúng tôi công tác không nghiêm túc cẩn thận, thế cho nên mới làm cho công tác trong tỉnh bị động như vậy. Đồ Phấn Đấu đứng trước mặt Sầm Vật Cương giống như một học sinh tiểu học, hắn liên tục nói lời kiểm điểm với Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương căn bản cực kỳ tức giận với vấn đề của sông Thanh Hà, thế nhưng khi gặp mặt hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, lão không khỏi cảm thấy có vài phần thương tiếc.

Dù sao thì hai người này cũng là bộ hạ cũ theo Sầm Vật Cương nhiều năm, những năm qua Đồ Phấn Đấu có thể nói là cúc cung tận tụy vì sự phát triển của thành phố Linh Long, chính mình nếu như vì một vấn đề lũ lụt mà không quan tâm đến những cố gắng của hai người này, căn bản có chút mất nhân tình.

Nhưng dù thế nào cũng không thể làm cho hai người này sống nhởn nhơ sung sướng, trước khi hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đến thì Sầm Vật Cương đã có quyết định như vậy, thế nên bây giờ chỉ lạnh mặt lắng nghe mà thôi.

Miêu Dược Hổ tuy không nói lời nào nhưng cũng cảm nhận được tình huống khó khăn. Dù hai người đã làm kiểm điểm với bí thư Sầm mà không phải là báo cáo thành tích công tác, thế nhưng hắn nhìn gương mặt có vài phần khô khốc của Đồ Phấn Đấu, không khỏi mở miệng tiếp tục câu chuyện: - Bí thư Sầm, sở dĩ Thanh Sa có vấn đề cũng là vì phía ủy ban nhân dân thành phố quan tâm không đủ, tôi thỉnh cầu ngài xử phạt.

- Được rồi, được rồi, xử phạt xử phạt, các anh cảm thấy vấn đề này chỉ cần xử phạt là xong sao? Các anh cảm thấy uất ức vì bị xử phạt sao? Sầm Vật Cương dùng sức vỗ lên bàn, gương mặt càng thêm nghiêm túc.

Khi thấy Sầm Vật Cương nói như vậy thì hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đều thở dài một hơi, hai người bọn họ biết rõ tính tình của Sầm Vật Cương, càng nổi giận thì càng bảo vệ thủ hạ. Nếu như bây giờ mà bí thư Sầm không quan tâm đến hai người bọn họ, như vậy thì phiền phức là rất lớn.

- Bí thư Sầm, chuyện này chúng tôi không quan tâm đúng mức, không cẩn thận công tác. Mong ngài yên tâm, sau này chúng tôi tuyệt đối không để xảy ra vấn đề như vậy nữa. Đồ Phấn Đấu đưa mắt nhìn Miêu Dược Hổ rồi trầm giọng đảm bảo.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua hai người rồi nói: - Hừ, không còn lần sau nữa đâu.

Sầm Vật Cương tuy nói chỉ có vài chữ thế nhưng những lời này được phát ra căn bản làm cho người khác sinh ra cảm giác không phải là như vậy. Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đều cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của Sầm Vật Cương, thế là bầu không khí trong phòng chợt trở nên lạnh lẽo.

- Hai người các anh đến đây nếu chỉ để nói với tôi những lời này, như vậy bây giờ các anh có thể về được rồi. Sầm Vật Cương nâng ly lên uống một ngụm rồi khoát tay với hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ.

Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ sao có thể cam lòng bỏ đi? Bây giờ hai người bọn họ mới làm cho Sầm Vật Cương phát hết cơn giận, nếu bỏ đi vào bây giờ căn bản là kiếm củi ba năm đốt một giờ. Trước khi đến thì hai người bọn họ căn bản đã chuẩn bị kỹ càng, lúc này nghe Sầm Vật Cương nói mình không còn việc gì thì có thể đi, Miêu Dược Hổ không khỏi dùng giọng sốt ruột nói: - Bí thư Sầm, chúng tôi còn có chuyện cần xin chỉ thị của ngài.

- Nói đi. Sầm Vật Cương thấy hai người Đồ Phấn Đấu còn có công tác cần báo cáo, thế là cũng không đuổi người đi. Nhưng lão cũng không cho hai người này ngồi xuống, các anh cho ra vấn đề lớn, đừng hòng được ngồi, cứ đứng đó cho tôi.

Sầm Vật Cương không cho ngồi thì Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ cũng chỉ có thể đứng. Đồ Phấn Đấu khẽ nói: - Bí thư Sầm, lúc này thành phố Linh Long chúng tôi đã cho ra tính toán sơ bộ, bây giờ kinh tế đang phát triển mạnh mẽ, nhưng chúng tôi cảm thấy ở phương diện phát triển thành thị cũng không thể cứ chú trọng vào phát triển kinh tế, cũng phải coi trọng đến những phương diện khác.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, gương mặt cũng dễ nhìn hơn một chút: - Phấn Đấu nói những lời này là rất đúng, đúng rồi, anh có xem thời sự không? Bây giờ các nơi đều có phản ứng với giá nhà đất quá cao ở chỗ các anh.

- Bí thư Sầm, giá nhà đất cao vì có nhiều người mua nhà ở thành phố Linh Long. Tôi đã cho cục thống kê làm công tác điều tra, bây giờ số người mua nhà ở thành phố Linh Long chỉ có một phần ba là dân cư trong thành phố, còn lại đều là người ngoài tỉnh và người nước ngoài. Miêu Dược Hổ thấy Sầm Vật Cương chuyển câu chuyện lên phương diện công tác, thế là hắn cảm thấy rất vui mừng, hắn vội vàng giải thích với Sầm Vật Cương.

Bí thư Sầm nói đến phương diện công tác, xem như lần này mình đã may mắn vượt qua kiểm tra.

- À, còn có người nước ngoài sao? Sầm Vật Cương sờ lên đầu dùng giọng nghi vấn nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui