Bí Thư Trùng Sinh

Trong khu văn phòng thị ủy Thanh Chuyên, Phùng Vũ Trách đang phê duyệt văn kiện. Hắn là bí thư thị ủy, tự mình phê duyệt văn kiện chính là công tác cực kỳ quan trọng. Trước kia Phùng Vũ Trách phê duyệt rất nhanh, một chồng văn kiện hầu như chỉ cần nửa giờ là xong.

Nhưng hôm nay Phùng Vũ Trách có tốc độ rất chậm, một văn kiện được hắn xem xét nửa giờ mà không cho ra chữ ký, rõ ràng là hắn có vài phần không yên lòng.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại khẽ vang lên, Phùng Vũ Trách do dự giây lát rồi nghe máy: - Alo, tôi là Phùng Vũ Trách.

- Chào bí thư Phùng, tôi là Triệu Thần Nam, có một số việc tôi cần báo cáo với ngài, xin hỏi ngài có thời gian không? Người gọi điện thoại đến chính là phó chủ tịch Triệu Thần Nam chủ quản công tác xây dựng đô thị. Khi Phùng Vũ Trách làm chủ tịch thành phố thì Triệu Thần Nam là trợ lý chủ tịch. Người này căn bản có năng lực, là cao thủ làm việc, vì vậy khi làm trợ lý chủ tịch thì có quan hệ tốt với Phùng Vũ Trách.

Sau khi Triệu Thần Nam làm phó chủ tịch thành phố thì căn bản được Phùng Vũ Trách giúp đỡ rất nhiều, công tác cũng sinh động. Trước kia Phùng Vũ Trách căn bản vui vẻ đồng ý khi Triệu Thần Nam muốn đến báo cáo, chỉ cần có thời gian đều cho phép đối phương đến gặp mình.

Lần này cũng giống như trước kia, tất nhiên cũng sẽ thoải mái cho Triệu Thần Nam đến báo cáo công tác, thế nhưng lời nói lên đến miệng thì Phùng Vũ Trách lại nuốt xuống. Trạng thái hiện tại của hắn căn bản là tâm tình rối loạn, thật sự không muốn nghe người khác báo cáo.

- Thần Nam, hôm nay tôi có chút việc, ngày mai anh liên lạc với Tiểu Lý là được. Phùng Vũ Trách nói đến Tiểu Lý, chính là thư ký của hắn.

Triệu Thần Nam nói thêm hai câu với Phùng Vũ Trách, dù vẫn cười nói liên tục nhưng lại có vài phần thất lạc.

"Ôi, bây giờ tôi cũng không thể quan tâm đến các anh, ngay cả tôi cũng không dễ chịu chút nào!" Phùng Vũ Trách cười khổ một tiếng rồi tiếp tục xem văn kiện.

Nội dung văn kiện này không quá dài thế nhưng Phùng Vũ Trách đã xem được hơn nửa giờ. Cũng không phải là nội dung của nó làm cho hắn khó quyết đoán, chủ yếu là bây giờ hắn còn chưa nhìn rõ nội dung là gì.

- Ôi, không bằng ra ngoài đi dạo một chút. Phùng Vũ Trách đứng lên nhưng vừa đi được hai bước thì lại vứt bỏ tâm tư này của mình. Lúc này hắn đứng ngồi không yên nếu bị người ta nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị cười cho thối mặt. Hắn nghĩ đến phương diện mình là một bí thư thị ủy lại có tâm tính như vậy, sao có thể làm được việc gì lớn?

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Phùng Vũ Trách ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làm việc của mình, sau đó mới trầm giọng nói một câu "vào đi". Người đi vào ngoài thư ký của hắn là Tiểu Lý, còn có chủ tịch Tần Hoài Chung. Tuy Tần Hoài Chung tiến lên làm chủ tịch thành phố Thanh Chuyên, hai người Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung có chút tranh chấp, thế nhưng sự việc đã qua khá lâu rồi, hai người căn bản là mỉm cười bỏ qua oán thù. Hơn nữa hai người phối hợp công tác rất tốt, thế nên Phùng Vũ Trách căn bản rất tôn trọng chủ tịch Tần Hoài Chung.

- Chủ tịch Tần, mời anh ngồi. Phùng Vũ Trách đứng lên ghế rồi mời Tần Hoài Chung ngồi xuống. Tần Hoài Chung cũng không khách khí với Phùng Vũ Trách, hắn ngồi xuống ghế sa lông rồi cười nói: - Bí thư Phùng, tôi đến không quấy rầy công tác của anh đấy chứ?

- Không có gì, tôi cũng đang muốn tìm người tâm sự một chút. Phùng Vũ Trách nói rồi dùng ánh mắt lơ đãng nhìn thư ký của mình, viên thư ký cũng là người nhanh tay lẹ mắt, thế nên làm xong công tác pha trà rót nước thì nhanh chóng đi ra ngoài.

Tần Hoài Chung không nói gì, từ khi hắn đến thành phố Thanh Chuyên, hắn luôn biểu hiện cực kỳ yếu thế. Hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn thắm thiết ý thức được những việc làm ở mặt ngoài, thế nhưng những người làm tốt bên ngoài mà sau lưng làm việc mờ ám cũng không thiếu, lại xuất hiện với tư thế không chút yếu đuối. Nhưng nhiều phương diện hắn luôn biểu hiện mình là người có tầm nhìn chiến lược, vừa làm cho người ta phải lau mắt nhìn nhưng lại khá ẩn nhẫn. Đây chính là nét độc đáo của hắn, biết đâu cũng vì như vậy mà ban ngành Thanh Chuyên bây giờ cực kỳ đoàn kết phối hợp.

- Chủ tịch Hoài Chung, bây giờ tôi căn bản là không có chút tâm tư nào. Phùng Vũ Trách nâng ly lên uống một ngụm rồi vỗ vỗ đầu của mình nói: - Chỗ này của tôi có chút bực bội.

- Bí thư Phùng cũng đừng nên phiền lòng, chuyện nên đến sẽ phải đến, ngài cũng đừng nên quá quan tâm. Tần Hoài Chung biết rõ Phùng Vũ Trách đang bực mình cái gì nhưng lại dùng giọng hời hợt nói.

Phùng Vũ Trách cười cười nói: - Ban ngành thành phố Thanh Chuyên chúng ta mới được xây dựng một thời gian ngắn, thế nên khả năng bị điều động phạm vi rộng là không quá lớn. Cho nên phương diện liên quan đến điều chỉnh nhiệm kỳ mới, chỉ cần hai chúng ta còn ngồi vững, căn bản không thể xuất hiện thiêu thân.

Tần Hoài Chung nhìn vẻ mặt bá đạo của Phùng Vũ Trách mà khôn khỏi có chút cảm giác khác thường. Hắn là lãnh đạo thứ hai của thị ủy Thanh Chuyên, hắn tất nhiên cũng có điểm bá đạo của mình, nhưng nó căn bản không được thể hiện ngay trước mặt Phùng Vũ Trách.

- Bí thư Phùng nói rất đúng, thành phố Thanh Chuyên có một ban ngành đoàn kết tràn đầy sức sống là rất khó khăn, chỉ cần nhân tâm yên ổn, tất cả không là vấn đề.

- Ừ, Hoài Chung anh nói rất đúng. Phùng Vũ Trách căn bản cực kỳ đồng ý những lời này của Tần Hoài Chung, hắn vừa cười vừa nói: - Tôi bây giờ đang lo lắng về nhiệm kỳ mới, anh cũng không phải không biết, hôm nay tỉnh ủy đang họp để nghiên cứu về công tác của nhiệm kỳ mới.

- Bí thư Phùng, cái này cũng không có gì cần lo lắng. Khi tôi đến đây đã gọi điện thoại cho Tiểu Thành, cậu ấy nói hội nghị đã bắt đầu được nửa giờ rồi, tôi thấy không bao lâu nữa hội nghị sẽ kết thúc mà thôi. Tần Hoài Chung nhìn chung quanh phòng làm việc của Phùng Vũ Trách rồi dùng giọng tự tin nói.

Phùng Vũ Trách có chút sững sốt, hắn biết rõ nội dung của hội nghị lần này, nếu nửa giờ sau sẽ kết thúc thì căn bản là quá nhanh...

- Hoài Chung, anh có cảm thấy sự việc sẽ đơn giản thế sao? Phùng Vũ Trách có chút chần chờ nói.

- Sao lại không chứ? Tần Hoài Chung nói đến đây thì khẽ tiếp tục: - Chiều qua bí thư Sầm tự mình đến phòng làm việc của chủ tịch Vương.

Phùng Vũ Trách dùng giọng khó thể tin nói: - Bí thư Sầm đến phòng làm việc của chủ tịch Vương sao?

- Bí thư Phùng nếu không tin thì có thể gọi điện thoại chứng thực điều này. Tần Hoài Chung nói bằng giọng cực kỳ tự tin, Phùng Vũ Trách nhìn bộ dạng của Tần Hoài Chung, hắn cảm thấy đây là sự thật khó thể nghi ngờ.

Tần Hoài Chung trước nay không phải là người thích mạnh miệng, nhưng bây giờ lại dùng giọng chém đinh chặt sắt, thế nên có trăm phần trăm nắm chắc. Phùng Vũ Trách không khỏi cười ngượng ngùng: - Chủ tịch Tần anh nói như vậy thì sao tôi không tin được?

Tuy Phùng Vũ Trách nói như vậy nhưng thật lòng lại có chút hâm mộ Tần Hoài Chung. Chính mình tuy được chủ tịch Vương tán thưởng thê nhưng căn bản không có nhiều mạng lưới quan hệ như Tần Hoài Chung. Nhiều người thì ít ghế, đây căn bản là thái độ bình thường trong quan trường, tương lai sau này sẽ liên quan nhiều đến các mối quan hệ, thế nên khó thể nào dự đoán được mình hay là Tần Hoài Chung sẽ tiến đi xa hơn.

- Bí thư, nếu như không có sự kiện lũ lụt lần này, chỉ sợ tôi cũng rất lo lắng với công tác nhiệm kỳ mới. Nhưng sự kiện Thanh Sa chảy ngược lần này vì một đợt mưa hiếm thấy trước nay, thật sự có thể gọi là một trận mưa bão đột nhiên ở Mật Đông, nó lại liên quan đến rất nhiều người, đặc biệt là thành phố Linh Long. Tần Hoài Chung nói đến đây thì khẽ hạ giọng cười: - Tôi nghe nói trước khi bí thư Sầm tự mình đến gặp mặt chủ tịch Vương, trưởng phòng Uông và bí thư Văn cũng đã thay nhau đến gặp nhưng bị chủ tịch Vương dùng giọng ôn hòa đuổi đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui