Bí Thư Trùng Sinh

- Thư ký trưởng đã nói với cậu chưa? Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch ngồi ở hàng ghế đầu rồi cười nói.

Triệu Hiểu Bạch lúc này căn bản có vài phần cảm khái, tuy sự kiện này đã sớm có chuẩn bị, thế nhưng sự việc kéo đến thì hắn vẫn có vài phần không muốn. Hắn quay đầu nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói: - Chủ tịch, thư ký trưởng Trương đã nói với tôi về chuyện này.

- Ừ, huyện và tỉnh có sự khác biệt rất lớn, nhiều chuyện không nên quá cá tính. Cậu công tác dưới huyện thì không thể nào tỏ ra nước chảy bèo trôi, thế nhưng cũng không nên nói sao làm vậy. Cậu cần phải có thành tích ở phương diện đoàn kết cán bộ cơ sở, tạo ra phong cách công tác của mình. Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch, hắn nghĩ đến tình cảnh năm xưa mình công tác ở tuyến huyện, thế là không nhịn được phải dùng giọng cảm khái nói.

Triệu Hiểu Bạch thấy Vương Tử Quân thành thật với mình như vậy thì càng thêm cảm kích hắn nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch, tôi sẽ không làm cho ngài mất mặt.

- Cậu có ý nghĩ như vậy là không được, cậu đi công tác không phải là đại biểu cho tôi, hơn nữa nó là đại biểu cho chính bản thân cậu, cậu cần phải phụ trách cương vị của mình. Vương Tử Quân khoát tay áo rồi không chờ Triệu Hiểu Bạch lên tiếng mà cười nói: - Được rồi, chúng ta không nói về đề tài này nữa, công tác tuyển chọn tiến hành thế nào rồi?

- Đã tiến vào giai đoạn thẩm tra chính trị, tôi có xem danh sách các đồng chí được thẩm tra, phần lớn có trình độ cao, nhưng cấp bậc cao nhất cũng chỉ là trưởng khoa... Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng có chút do dự nói.

- Ha ha ha, thanh niên thì cần phải rèn luyện nhiều hơn, còn những thứ khác thì cậu không cần quan tâm. Vương Tử Quân mặc dù nói Triệu Hiểu Bạch không cần lo lắng, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch là thư ký, hắn sao không lo lắng phương diện này? Hắn là thư ký của Vương Tử Quân, hắn là trưởng ban tổng hợp số một của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, có cấp bậc chính cục. Bây giờ chọn ra vài người có cấp phòng, rõ ràng là chênh lệch quá lớn.

Xem ra trước khi mình rời đi cũng khó làm xong công tác tuyển chọn thư ký cho chủ tịch Vương. Triệu Hiểu Bạch có vài phần tiếc nuối, thế nhưgn Triệu Hiểu Bạch càng có thêm chút thoải mái. Sau khi tiến nhận nhiệm vụ từ tay chủ tịch Vương, có quá nhiều người đến bàn luận với hắn, nhiều người làm cho hắn khó thể nào chối từ.

Thậm chí ngay cả thư ký trưởng Trương Tề Bảo cũng đề cử người cho mình, chẳng qua thư ký trưởng Trương hợp tác với hắn lâu ngày, cũng không có yêu cầu gì đặc thù ở phương diện này, chỉ là yêu cầu mình cố gắng hết sức, được hay không cũng không là vấn đề.

Nếu như Triệu Hiểu Bạch không đề cử được người nào, căn bản là đắc tội với mọi người, nhưng nếu cho một trong số những người kia tiến lên, hắn lại cảm thấy mình khó làm được. Hắn nghĩ đến những phương diện này mà không khỏi nhìn Vương Tử Quân, hắn cảm thấy rõ ràng là lần này chủ tịch Vương cố ý làm như vậy.

- Chủ tịch Vương, chúng tôi đi đây. Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân bước xuống xe, không hiểu vì sao hai mắt hắn có chút ươt ướt. Thật lòng thì hai năm qua hắn đi theo bên cạnh Vương Tử Quân và tâm tính dần trở nên sắt đá, nhưng lúc này sắp phải rời đi, hắn có vài phần thất lạc, hắn biết rõ đây là lần cuối cùng mình dùng danh phận thư ký tiễn chân Vương Tử Quân về nhà.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Triệu Hiểu Bạch rồi khoát tay áo nói: - Được rồi, cậu về đi, mai đến đón tôi đúng giờ.

Vương Tử Quân nhìn xe chậm rãi rời đi mà không khỏi có vài phần phiền muộn. Tuy Triệu Hiểu Bạch chỉ là thay đổi cương vị công tác, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch công tác nhiều năm bên cạnh hắn, bây giờ nhìn người kia rời đi, hắn cũng có vài phần không nỡ.

Vương Tử Quân còn định mời Triệu Hiểu Bạch về nhà mình ngồi một lúc, thế nhưng cuối cùng lại bỏ đi ý nghĩ này. Người trẻ tuổi cũng nên có thêm nhiều kinh nghiệm giống như vậy.

Vương Tử Quân vừa vào trong nhà thì thấy Tiểu Bảo Nhi đang chăm chú học bài trong phòng khách, bên cạnh Tiểu Bảo Nhi là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đang chăm chú chỉ bảo cho Tiểu Bảo Nhi.

Vương Tử Quân thật sự có chút cảm giác xa lạ với người đàn ông trung niên này, nhưng người đàn ông trung niên kia thấy Vương Tử Quân thì vội vàng đứng lên nói: - Chào chủ tịch Vương.

- Chào anh. Vương Tử Quân bắt tay với người đàn ông trung niên kia, sau đó cười nói: - Xin hỏi anh là?

- Chủ tịch Vương, tôi là Triệu Minh Phương hiệu trưởng của trường tiểu học Thực Nghiệm, lần này tôi đi theo giáo viên Tần thăm hỏi các gia đình phụ huynh. Triệu Minh Phương nói rồi chỉ về phía cô gái trẻ đang trò chuyện với Mạc Tiểu Bắc trên ghế sa lông cách đó không xa nói: - Bây giờ đang yêu cầu các giáo viên tiến hành thăm hỏi từng gia đình học sinh. Cô giáo Tần vừa mới tốt nghiệp, khôn dám đến chỗ ngài, thế nên kéo tôi đến.

Triệu Minh Phương này bày biện lý do rất tốt, thế nhưng Vương Tử Quân biết người này cố ý đến nhà mình. Nhưng hắn cũng không làm gì được. Hơn nữa người ta là thầy của Tiểu Bảo Nhi, thế nên hắn cười cười nói: - Thì ra là thầy Triệu và cô Tần, mời anh ngồi.

Khi Vương Tử Quân nói chuyện với Triệu Minh Phương thì cô giáo Tần bên kia cũng đứng lên. Cô giáo Tần hơn hai mươi tuổi, tuy có hơi thấp nhưng cơ bản cũng là một cô gái xinh xắn. Lúc này nàng mặc váy dài màu xanh, khi thấy chủ tịch Vương thường xuất hiện trên tivi thì nàng không khỏi dùng giọng luống cuống chào hỏi: - Chào chủ tịch Vương...

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng gò bó của cô giáo Tần thì cười ha hả nói: - Chào cô Tần, ngài đến nhà tôi để thăm hỏi gia đình học sinh, chỗ này cũng không có chủ tịch tỉnh, chỉ có phụ huynh học sinh thôi.

Vương Tử Quân nói rồi mời Triệu Minh Phương và cô giáo Tần bên kia ngồi xuống.

Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân mà không khỏi thở ra một hơi, nàng tuy không muốn kết giao với người ta, thế nhưng sự việc có liên quan đến con trai bảo bối của mình, nàng không thể không trò chuyện với người ta. Nhưng nàng căn bản là liên hệ một cách rất khách khí, cũng may cô Tần căn bản cũng cảm thấy gò bó khi tiếp phu nhân của chủ tịch tỉnh nên nói chuyện rất chú ý, thế là hai người cũng cảm thấy khá ấm áp.

Vương Tử Quân trò chuyện cùng hai giáo viên trường tiểu học cực kỳ tự nhiên, nắm quyền chủ động trong lòng bàn tay, chỉ một lát sau thì phòng khách liên tục vang lên tiếng cười.

- Cô giáo Tần, đứa bé này được tôi và mẹ nó cưng chiều, thế nên ở trường nếu như có biểu hiện gì không tốt, kính mong ngài phê bình nhiều hơn, ngàn vạn lần đừng nên nhân nhượng nó. Kiếp trước Vương Tử Quân từng là giáo viên đến thăm hỏi các gia đình học sinh, hắn biết rõ quy trình của nó. Lúc này hai vị giáo viên không nói đến phương diện quan trọng, chỉ không ngừng khen ngợi Tiểu Bảo Nhi, thế nên hắn chỉ có thể mở miệng nói giúp.

- Chủ tịch Vương, Tiểu Bảo Nhi...Cậu ấy học rất tốt, là một học sinh hiền lành và đoàn kết. Cô giáo Tần tuy đã cố gắng lấy hết dũng khí nhưng vẫn căn bản có chút ấp úng.

Vương Tử Quân cười cười nói vài câu khách khí với Triệu Minh Phương, bầu không khí trong nhà càng thêm hòa hợp. Sau khi trò chuyện được vài phút thì hắn nói với Mạc Tiểu Bắc: - Tiểu Bắc, em gọi điện thoại cho nhà ăn, để bọn họ chuẩn bị vài món, thầy Triệu và cô Tần đến thì ở lại dùng cơm luôn một thể.

Triệu Minh Phương và cô giáo Tần càng thêm hoảng sợ, dùng cơm ở nhà chủ tịch tỉnh, đây là sự việc không ai dám nghĩ đến. Hai người tranh thủ thời gian chối từ, nhưng Vương Tử Quân nhiệt tình khuyên bảo, Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Hai vị đã đến nhà thì rõ ràng là khách tôn quý nhất, bây giờ đã đến giờ cơm, kính mong hai vị cho tôi một cơ hội tôn trọng các bậc thầy cô giáo.

- Chủ tịch Vương, chúng tôi...Trường chúng tôi có kỷ luật, không được dùng cơm ở nhà phụ huynh học sinh. Thầy Triệu từ chối cũng không quá mức, nhưng cô giáo Tần lại chợt nhớ đến một nội quy như vậy.

Triệu Minh Phương mặc dù là hiệu trưởng nhà trường nhưng đối mặt với Vương Tử Quân thì cũng biết an phận mới chính là biện pháp tốt nhất. Nếu có thể dùng cơm ở nhà chủ tịch Vương, như vậy sẽ là một vinh dự lớn ở Mật Đông, sau này khi tham gia họp hành có thể nói ra, làm cho người ta phải nhìn vào bằng ánh mắt hâm mộ. Nhưng cô giáo Tần đúng là không hiểu chuyện, có quy định như vậy nhưng cô cũng đừng hét lên như thế, bây giờ tôi nào dám truy cứu trách nhiệm của cô được?

Cũng may Vương Tử Quân vẫn thịnh tình giữ hai người ở lại: - Thầy Triệu, trường học có quy định, đó là không cho phép các anh dùng tiền công tổ chức ăn uống phung phí bên ngoài, tôi đây chỉ là mời các ngài ăn cơm rau dưa, hơn nữa còn ở trong nhà, thế nên không có xung đột gì với quy định kia.

Khu nhà thường ủy tỉnh ủy có một nhà ăn riêng, chủ yếu nấu thức ăn cho nhân viên công tác trong khu nhà, thế nhưng nếu vị nào muốn dùng cơm thì chỉ cần gọi điện thoại là được. Tuy không có nhiều người gọi điện thoại cho nhà ăn, thế nhưng trình độ nấu nướng của đầu bếp là không tệ.

Mạc Tiểu Bắc gọi điện thoại xong thì chỉ mười phút sau hai đầu bếp đã đưa món ăn đến. Tổng cộng có sáu món, rất phong phú nhưng chủ yếu đều là các món cho gia đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui