Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân nhìn đồng hồ trên tường rồi gật đầu nói:

- Thành phố Thanh Chuyên đã thông xe đường cao tốc, bây giờ có lẽ đã đến giờ rồi.

- Hai ngày nữa tôi định đến Thanh Chuyên một chuyến, vừa rồi tôi có xem qua tư liệu bọn họ báo cáo, căn bản là có thành tích không nhỏ.

Hà Kiến Chương cười ha hả nói:

- Đã nhiều ngày không đi qua, để xem bọn họ có gì thay đổi không?

Hà Kiến Chương lúc này nói đi đến thành phố Thanh Chuyên tất nhiên rõ ràng là ông say không phải vì rượu. Triệu Hiểu Bạch mới xuống thành phố Thanh Chuyên làm bí thư huyện ủy nhưng Hà Kiến Chương là phó chủ tịch thường vụ tỉnh lại đi đến, ý nghĩa của nó là rất rõ ràng.

Vương Tử Quân căn bản cũng không cảm thấy ý kiến này của Hà Kiến Chương có gì là không tốt, thế nên cười lớn nói:

- Chủ tịch Hà cứ đi xem, nếu như có tình huống tốt thì tôi cũng đến xem thế nào.

Hai người tùy ý nói chuyện với nhau một lúc, sau đó Hà Kiến Chương trầm giọng nói:

- Chủ tịch, hôm nay tôi nhận được tin tức, hình như những ngày tới anh Chân sẽ về quê chơi.

"Anh Chân?"

Vương Tử Quân nghe hai chữ này mà không khỏi nhíu mày, hắn đã nhiều lần đến thăm hỏi Chân lão thế nhưng đáng tiếc là không được gặp. Chân lão là cán bộ tỉnh Mật Đông có công kiến quốc, tuy bây giờ căn bản không còn lên tiếng ở nhiều phương diện, thế nhưng lực ảnh hưởng căn bản là không ai dám coi thường.

Quan trọng là Chân lão rất tán thưởng Sầm Vật Cương, mặc dù đây chỉ là tin vỉa hè thế nhưng không có lửa sao có khói? Càng là như vậy sẽ càng làm cho người ta cố kỵ.

- Chân lão luôn là niềm kiêu ngạo của tỉnh Mật Đông, nếu như có thể thì chúng ta phải làm tốt công tác tiếp đãi.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười tủm tỉm nói với Hà Kiến Chương.

Hà Kiến Chương mãi chú ý đến động tác của Vương Tử Quân, lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng cười:

- Đúng vậy, chúng ta nên làm tốt công tác chuẩn bị.

Sau khi tiễn chân Hà Kiến Chương thì Vương Tử Quân bắt đầu xem xét ý đồ Chân lão đến Mật Đông. Mặc dù sự kiện lần này có vẻ ngẫu nhiên thế nhưng hắn không thể không liên tưởng đến những phương diện khác.

Công tác nhiệm kỳ mới đã được quyết định, uy tín của Vương Tử Quân ở Mật Đông căn bản là nước lên thuyền lên. Mặc dù còn chưa vượt qua cao độ của Sầm Vật Cương, thế nhưng căn bản dần xuất hiện xu thế song song với nhau.

Hai vị lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, Vương Tử Quân nghe được câu nói này trong lúc trò chuyện với Lâm Dĩnh Nhi. Còn nguồn phát tin của Lâm Dĩnh Nhi, rõ ràng là đến từ bí thư Lâm. Hai vị lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, xưng hô này dù rất hay thế nhưng sự việc không phải dễ làm.

Mưa thu mang theo hơi lạnh phủ xuống mặt đất, những cơn mưa dữ dội vào mùa hè biến thành mưa bụi lất phất mùa thu làm cho trời đất có thêm vài phần mông lung. Vương Tử Quân nhìn mưa bụi bay bay bên ngoài, thầm nghĩ đến cuộc điện thoại tối qua của Triệu Hiểu Bạch.

Triệu Hiểu Bạch đi đến thành phố Thanh Chuyên đã được hơn một tuần, bây giờ Triệu Hiểu Bạch đã là bí thư huyện Thành Nham thành phố Thanh Chuyên. Dựa theo những gì Triệu Hiểu Bạch báo cáo, bây giờ hắn đang bận rộn công tác làm quen tình hình trong huyện, căn bản sinh ra cảm giác khó thể thở được.

Vương Tử Quân căn bản cổ vũ thư ký của mình một phen, hắn căn bản cũng hiểu được vài phần tình huống của huyện Thanh Nham trong miệng Triệu Hiểu Bạch.

Vương Tử Quân nghĩ đến những gì Triệu Hiểu Bạch báo cáo với mình mà không khỏi nở nụ cười. Dù thế nào thì Triệu Hiểu Bạch bây giờ cũng đã trưởng thành hơn, khi nào mình có thời gian cũng nên đến huyện Thanh Nham một chuyến.

- Chủ tịch Vương, chủ tịch Hải đến nói là có chuyện cần báo cáo với ngài.

Cổ Dương gõ cửa đi đến khẽ nói với Vương Tử Quân.

Cổ Dương là thư ký tạm thời của Vương Tử Quân, hầu như hắn là người được hưởng nhiều hào quang. Mặc dù bây giờ hắn chỉ là một quyền thư ký, thế nhưng căn bản càng có nhiều người gọi hắn là anh em hơn xưa.

Ví dụ như lãnh đạo đơn vị của vợ Cổ Dương, năm xưa đối phương rất hờ hững ở phương diện điều chỉnh chức vụ cho vợ mình, nhưng bây giờ thì tốt, mình còn chưa nói qua điều gì thì người kia đã đến vây quanh lấy mình, còn mở miệng mời uống rượu.

Tất nhiên người kia chỉ là một nhân vật nhỏ trong số những người mà Cổ Dương có tiếp xúc. Ngay cả khi chủ tịch Hải Bác đi vào cũng mở miệng nói khi nào mình có rảnh thì đến dùng cơm ở văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Rừng Mật.

Cổ Dương biết rõ cấp bậc của chủ tịch Hải Bác, hắn không dám nói ra những gì không hay. Thế nhưng chủ tịch Hải Bác nói ra những lời như vậy căn bản là coi trọng hắn, hắn cũng không còn là một phó trưởng ban không có quyền lợi gì như năm xưa nữa.

Nhưng Cổ Dương cảm thấy lo lắng vì mình chỉ là một quyền thư ký, nếu như chủ tịch Vương đẩy hắn lên làm trưởng ban tổng hợp số một của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, như vậy việc của hắn căn bản là được xác định. Nhưng chuyện này ngoài phương diện sốt ruột ra thì hắn có thể làm gì được?

Lúc này chủ tịch Hải Bác đến thì cũng nên pha trà mới, nhưng Cổ Dương nhìn thoáng qua ấm trà, thấy bên trong vẫn còn nhiều, thế nên khẽ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, lần này chúng tôi đến để cầu mong ngài cứu viện.

Vị trí của Hải Bác căn bản không thay đổi gì trong nhiệm kỳ mới lần này, thế nhưng hắn nghe nói chủ tịch Vương rất tán thành với công tác của mình, chuẩn bị tiến hành điềuu chỉnh.

Hải Bác căn bản có quan hệ không tồi với Vương Tử Quân, bình thường khi gặp mặt Vương Tử Quân đều nói vài câu vui vẻ rồi mới đi vào chuyện chính. Lần này hắn đến có bộ dạng nổi giận đùng đùng, thế là làm cho Vương Tử Quân cảm thấy hình như chủ tịch Hải có điểm nào đó không đúng.

- Thế nào, có ai động vào chủ tịch Hải sao? Không phải là sự việc bại lộ, thế là chị dâu ở nhà cho anh biết tay đấy chứ?

Vương Tử Quân nâng ly nước lên uống một ngụm rồi dùng giọng có vài phần xấu xa nói.

Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, có thể nói đủ lời đùa giỡn với Hải Bác, điều này có thể thấy địa vị của Hải Bác trước mặt chủ tịch Vương căn bản là cực kỳ khó có được. Hải Bác chỉ thở dài với gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng trêu đùa tôi, tôi căn bản không có lá gan như vậy.

- Anh không có lá gan như vậy? Tôi nghe nói khi anh vừa kết hôn, khi đó anh căn bản còn có tình cảm với một cô em học trong trường đại học thì phải.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Hải Bác rồi dùng giọng nghiêm trang nói:

- Nghe nói vì việc này mà có vài ngày anh phải ngủ ngoài ghế sa lông.

Khi nghe Vương Tử Quân nhắc đến chuyện của mình năm xưa, Hải Bác không khỏi vội vàng dùng hai tay ôm quyền nói:

- Chủ tịch Vương, lãnh đạo Vương, Vương đại nhân, đã qua vài chục năm rồi, ngài nói đến nó làm gì? Tôi đến tìm ngài là có việc chính sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui