Bí Thư Trùng Sinh

- Ha ha ha, chủ tịch Vương, chúng ta không phải người ngoài, cầnn gì phải nói những lời này? Mời anh vào trong. Bộ trưởng Mông thấy Vương Tử Quân nể mặt mình như vậy thì không khỏi cảm thấy rất có thể diện, hắn có sự chênh lệch không nhỏ với Vương Tử Quân. Tuy hắn ở trên đơn vị thượng cấp, thế nhưng lại chỉ là cấp phó, căn bản không so với một người cấp chính bộ như Vương Tử Quân.

Hơn nữa Vương Tử Quân còn là ủy viên trung ương đảng, hắn căn bản còn chưa phải là một ủy viên dự khuyết trung ương đảng.

Gian phòng không quá lớn thế nhưng lại được sắp xếp rất tinh tế, có một chiếc lư bằng đồng được đặt trên bàn bát tiên, cũng không biết đang đốt cái gì bên trong mà bùng ra mùi hương nhàn nhạt khắp phòng.

- Chủ tịch Vương, dù nơi này chỉ là một quán ăn nhỏ thế nhưng hương vị không tệ lắm, thế nên nếu có thời gian rảnh thì cùng vài người bạn ngồi đây dùng cơm trò chuyện là rất tốt. Mông Thiên Hổ và Vương Tử Quân cùng nhau ngồi xuống, Mông Thiên Hổ không khỏi mỉm cười nói.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Hoàn cảnh chỗ này thật sự rất tốt.

Mông Thiên Hổ cười cười, hắn chuẩn bị mở miệng, lúc này một nữ nhân viên phục vụ dáng người yểu điệu đi đến cung kính đặt menu lên bàn. Mông Thiên Hổ tiếp nhận menu nhìn thoáng qua, sau đó tùy ý gọi hai món ăn, lại đưa menu cho Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi cũng không biết khẩu vị của ngài, thế nên mời ngài tìm món thích hợp, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Vương Tử Quân bây giờ là người ngồi câu cá, tất nhiên sẽ không bao giờ sốt ruột. Hắn gọi hai món ăn, sau đó thản nhiên ngồi xuống nói chuyện với Mông Thiên Hổ.

Mông Thiên Hổ căn bản bàn luận với Vương Tử Quân về bầu không khí không được tốt ở thủ đô, thế là mối quan hệ giữa hai bên giống như có chút chuyển biến, chậm rãi nóng lên.

Bàn về việc uống rượu thì Mông Thiên Hổ thật sự có khả năng, chỉ hơn mười phút thì hai người đã uống liền ba ly. Khi ba chén rượu được rót vào bụng, vẻ mặt Vương Tử Quân có vài phần đỏ ửng, gương mặt Mông Thiên Hổ lại có vẻ hơi tái.

- Chủ tịch Vương, anh tin chuyện có duyên phận không? Mông Thiên Hổ châm rượu giúp Vương Tử Quân rồi mỉm cười nói.

Vương Tử Quân gắp một miếng thức ăn rồi cười nói: - Duyên phận mặc dù mọi người cảm thấy khá hư vô mù mịt, thế nhưng lúc này hai người chúng ta ngồi dùng cơm ở đây, tôi có thể khẳng định với anh là có thứ này.

- Thế giới này có sáu tỷ người, mọi người cùng nhau sinh hoạt trên cùng một quả địa cầu thế nhưng chỉ có thể quen biết với một số ít người mà thôi, không phải là chứng minh cho câu nói kia sao? Kiếp trước ngoái đầu nhìn lại năm trăm lần đổi lấy một lần được gặp mặt vào kiếp này, mặc dù có chút khoa trương thế nhưng lại rất hợp lý. Vương Tử Quân nói làm cho Mông Thiên Hổ cười ha hả, hắn nâng ly rượu lên nói: - Chủ tịch Tử Quân nói những lời này thật sự làm tôi cảm khái, dựa theo lời của anh, hai người chúng ta có thể ngồi uống rượu cùng một chỗ xem như có duyên phận. Vì hai người chúng ta có duyên phận ngồi uống rượu với nhau vào lúc này, tôi kính ngài một ly.

Vương Tử Quân căn bản cũng không từ chối lời mời của Mông Thiên Hổ. Người ta có chuyện tìm đến mình, thế nhưng quyền chủ động lại nằm trong tay mình, hơn nữa hắn đã có quyết định, thế nên cũng không sợ uống rượu.

Sau khi đặt ly xuống thì Vương Tử Quân cảm thấy đã đến đúng thời điểm, lúc này Mông Thiên Hổ sẽ phải bắt đầu nói ra nội dùng mời rượu hôm nay.

Thật sự không khác suy đoán của Vương Tử Quân, khi hắn rót rượu đầy hai ly của hai người, lúc này Mông Thiên Hổ cười ha hả nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi cũng tin là có duyên phận. Ví dụ như chuyện của tôi, tôi sinh ra vào niên đại cực kỳ khó khăn, trong quá trình phát triển căn bản đã trải qua nhiều kinh nghiệm khó khăn, công tác ở các tuyến cơ sở cực kỳ khó khăn, thế nhưng cuối cùng cũng vượt qua được.

- Bây giờ nghĩ lại thì thấy kinh nghiệm khi đó là tài phú khó có được, vì liên tục rèn luyện bản thân mà tìm được nhiều người bạn không tồi.

Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Bộ trưởng Mông, anh nói như vậy rõ ràng có ý khoe khoang.

Vương Tử Quân nói câu vui đùa làm cho nụ cười của Mông Thiên Hổ càng thêm sáng lạn, hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch Tử Quân, nếu như ở trước mặt người khác, tôi khẳng định là nói lời tâm huyết, thế nhưng ở trước mặt anh, tôi căn bản không bao giờ nói bừa, hì hì, tôi thật sự có vài phần khoe khoang.

- Nhớ đến cuộc sông thiếu thốn vật chất năm xưa nhưng tình cảm thì quá tràn trề, ôi! Mông Thiên Hổ thở dài một hơi rồi nâng ly rượu lên nói: - Chủ tịch Vương, lần này tôi đặc biệt mời anh cũng là vì liên quan đến một chuyện rất thực tế.

Vương Tử Quân cũng không lên tiếng, chỉ cầm lấy ly rượu chờ Mông Thiên Hổ nói tiếp. Mông Thiên Hổ nhìn bộ dạng bất động của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ người đàn ông trẻ tuổi kia căn bản là có công phu dưỡng khí an thần quá cao, mình so ra vẫn còn kém vài phần.

Mông Thiên Hổ thấy Vương Tử Quân không tiếp lời mình thì thở dài nói: - Chúng tôi đều là những người phát triển cùng một thời đại, Cảnh Tự Tiêu kia luôn là người sai lầm lớn không đáng, thành tích nhỏ không ngừng. Chủ tịch Vương đối với công tác của anh ấy nên phê bình thì phê bình, nên gõ đầu thì gõ đầu, không nên quá nể mặt, vì người này căn bản không gõ đầu không được.

Không gõ đầu không được rõ ràng là muốn giáo dục dạy bảo một chút, bây giờ Mông Thiên Hổ nói ra những lời như vậy với Cảnh Tự Tiêu, ý nghĩa của nó làm cho người ta cảm thấy nhiều hương vị.

Vẻ mặt Vương Tử Quân dần trở nên âm trầm, khi gương mặt của Vương Tử Quân biến đổi, vẻ mặt Mông Thiên Hổ cũng có vài phần nghiêm túc. Bầu không khí vui vẻ trong phòng căn bản được thay thế bằng nghiêm túc cẩn mật.

Mông Thiên Hổ lúc này cũng có chút không yên, hắn tuy cảm thấy những chuyện thế này không phải là khó khăn quá lớn, thế nhưng Vương Tử Quân xị mặt xuống làm cho hắn cảm thấy những thứ gì mình nắm trong tay là không đủ.

Không phải là vương tử quân chuẩn bị từ chối lời đề nghị của mình đấy chứ?

Khi Mông Thiên Hổ thầm nghĩ như vậy, chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Cảnh Tự Tiêu này căn bản là có năng lực, thế nhưng cuối cùng thì khuyết điểm cũng không che lấp ưu điểm.

- Hai ngày trước người này chọc vào một phiền toái làm cho tỉnh ủy cực kỳ bị động. Vương Tử Quân nói như vậy làm cho hai mắt Mông Thiên Hổ chậm rãi nhắm lại, hắn cảm thấy Vương Tử Quân nói như thế căn bản là kiên quyết muốn nắm bắt Cảnh Tự Tiêu.

Khi hắn đang nghĩ nên khuyên Vương Tử Quân như thế nào, lúc này chợt nghe Vương Tử Quân thay đổi chủ đề: - Tôn chỉ của chúng tôi là trị bệnh cứu người, trưởng phòng Mông nói người này cần phải gõ nhiều hơn, như vậy sau này chúng tôi sẽ cố gắng.

Mông Thiên Hổ nhìn gương mặt bình thản của Vương Tử Quân thì thở dài một hơi, đồng thời cũng oán trách mình thiếu kiên nhẫn, lại bị người ta dẫn đi. Mặc dù có câu quan tâm sẽ sinh loạn, thế nhưng điều này thật sự làm mất đi thân phận của mình.

- Cám ơn chủ tịch Vương, sau này ngài gõ Cảnh Tự Tiêu như thế nào cũng được. Tôi thấy ngài nên đánh thì cứ đánh, cũng đừng nên nể mặt anh ấy. Mông Thiên Hổ lại nâng ly rượu lên nói lời cảm tạ Vương Tử Quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui