Bí Thư Trùng Sinh

- Hừ, không phải là không nỡ dâng vị trí của Trương Bản Tiến cho tôi sao? Thư ký trưởng, chuyện này mong ngài nói giúp tôi vài câu trước mặt bí thư Sầm. Phương Anh Hồ cũng không thích vẻ kiêu ngạo của Sở Hồng Đạo, hắn thầm nghĩ người này căn bản là không biết nông cạn, sự việc mới bắt đầu mà cứ tưởng mọi thứ như nằm trong túi của mình sao? Vị trí kia còn chưa được xác định, căn bản còn không biết bao nhiêu chuyện xấu, giống như vị trí kia vốn không phải là của Trương Bản Tiến mà là của người này vậy, đúng là quá càn rỡ.

Nhưng Phương Anh Hồ không thể không cảm khái vì người này quá may mắn, nếu không với tư chất hiện tại quá lắm cũng chỉ là cán bộ cấp chính cục mà thôi. Nhưng vì có hậu trường quá tốt, người này không những là cán bộ cấp chính sở, bây giờ còn có xu hướng tiến vào trong số các vị lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh.

- Điều này tôi biết rồi, tôi sẽ làm hết sức, những gì nên nói thì tôi nhấ định sẽ biểu đạt đúng chỗ. Nhưng điều này phụ thuộc nhiều vào nhân tố bên ngoài, bí thư Sầm coi trọng công tác của anh, còn anh thì nên chú tâm vào công tác của mình.

- Đồng thời có một số việc anh nên làm thì phải làm. Bí thư Sầm coi trọng anh là một chuyện, thế nhưng lực lượng đến từ bên ngoài cũng là thứ mà anh cần chu toàn. Phương Anh Hồ nói vài câu làm cho Sở Hồng Đạo cảm thấy rất vui, hắn cười lớn nói: - Thư ký trưởng nhắc nhở một câu như vậy làm tôi cảm thấy an tâm hơn. Thật sự không gạt ngài, tôi căn bản đã liên hệ với ông cụ nhà tôi, những thứ gì vốn thuộc về tôi sẽ không thể ngăn cản được.

Phương Anh Hồ nhìn gương mặt cực kỳ hăng hái của Sở Hồng Đạo, giống như chuyện này như ván đóng thuyền, thế là chợt sinh ra ý nghĩ hèn mọn, nhưng ngoài miệng lại chỉ cười mà không nói lời nào.

Văn Thành Đồ rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, trên môi là nụ cười nhàn nhạt thế nhưng cũng không kém phần sáng lạn. Hắn cười rôi khẽ gật đầu với một tên cán bộ trẻ tuổi chào hỏi mình, sau đó bay bổng đi về phòng làm việc của mình dưới ánh mắt nghi ngờ của đám cán bộ chung quanh.

- Cây muốn lặng mà gió không muốn ngừng. Văn Thành Đồ uống một hớp nước rồi dùng giọng cảm khái nói. Hắn vốn cho rằng hai người Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương sẽ có một khoảng thời gian đạt thành hòa giải, thế nhưng không ngờ sự việc lại nhanh chóng biến đổi như vậy.

Nhưng đây là sự việc nằm trong dự đoán, Sầm Vật Cương có tính cách cường thế, lần trước bị ép cho không thể không đến cầu xin tha thứ với Vương Tử Quân, căn bản là mất hết thể diện. Bây giờ mặc dù đại cục của Mật Đông rất hòa ái, thế nhưng mối quan hệ giữa Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân càng thêm vi diệu.

Một chiêu này của Sầm Vật Cương thật sự rất lợi hại, thật sự đưa Vương Tử Quân đặt lên kệ nướng. Vương Tử Quân nếu đồng ý thì tổn thất đi một vị phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa người nhận được vị trí này lại tiếp nhận nhân tình của Sầm Vật Cương.

Nếu như Vương Tử Quân không đồng ý, chỉ sợ sẽ không thể nào thoải mái được. Văn Thành Đồ nghĩ đến lực ảnh hưởng của ông lão kia, thế là nụ cười trên mặt càng thêm vui vẻ.

"Ôi, phải nói thế nào nhỉ, à, phải là ngồi trên núi xem hổ đánh nhau, đứng trên cầu nhìn nước chảy, đời người không gì đẹp đẽ vui vẻ hơn thế này!" Văn Thành Đồ thầm suy nghĩ như vậy, hắn cũng không muốn chính mình tham dự vào sự kiện này. Hắn cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, sau khi điện thoại nối thông thì cười nói: - Trưởng phòng Uông phải không? Anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Uông Thanh Minh nhanh chóng đi đến, thế cho nên Văn Thành Đồ hoài nghi trước khi mình gọi điện thoại thì người này đã chờ sẵn rồi thì phải. Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu mà không dám hỏi, dù sao thì cấp bậc của Uông Thanh Minh cũng tương đồng với hắn.

- Trưởng phòng Uông, lần này tôi mời anh đến, chủ yếu là có công tác cần thương lượng với anh. Văn Thành Đồ rót nước cho Uông Thanh Minh rồi đi thẳng vào vấn đề.

Uông Thanh Minh mặc dù công tác rất ít khi bận tâm đến ý kiến của Văn Thành Đồ thế nhưng công phu biểu hiện lại cực kỳ tốt. Hắn cười hì hì nói: - Bí thư Văn, ngài là lãnh đạo, có chuyện gì thì ngài cứ việc phân phó.

Văn Thành Đồ nhìn nụ cười của Uông Thanh Minh, hắn thầm nghĩ nếu như anh có thể vội vàng chứng thực công tác của tôi, như vậy thì tôi sẽ cực kỳ khuây khỏa, thế nhưng anh nghĩ rằng tôi không biết anh là người nói một đằng làm một nẻo sao?

Cũng may tâm tư của Văn Thành Đồ có chút bực mình, thế nhưng lại có công phu ẩn nhẫn rất tốt, tất nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ thế này làm mất đi phong độ của mình: -Trưởng phòng Uông, chuện này thực tế là ý kiến của bí thư Sầm, tôi chỉ là truyền đạt cho anh mà thôi.

- Bí thư Sầm cảm thấy gần đây công tác của mặt trận tổ quốc nắm không quá chặt, tất nhiên điều này khó trách được chủ tịch Bản Tiến, vì một mình anh ấy nắm hai chức vụ, căn bản là suốt ngày bận rộn, cũng không dễ dàng.

- Đúng vậy, chủ tịch Bản Tiến căn bản là không dễ dàng gì, dù sao thì một mình anh ấy cũng không thể nào quản hết được. Uông Thanh Minh cảm khái một câu rồi bày ra bộ dạng chờ đợi câu nói tiếp theo của Văn Thành Đồ.

Uông Thanh Minh này thật sự quá xảo quyệt, hai người cũng biết cảm khái một câu như vậy là có ý nghĩa gì, thế nhưng người này lại giả vờ điềm nhiên như không. Nhưng chính mình dù thế nào cũng là lãnh đạo của Uông Thanh Minh, người này có thể chờ được, mình chẳng lẽ lạ không chờ được?

- Vì tiến thêm một bước đẩy mạnh công tác, cũng suy xét về phương diện sức khỏe công tác của đồng chí Trương Bản Tiến, ý của bí thư Sầm chính là giảm bớt sức nặng cho đồng chí Trương Bản Tiến, để làm tốt công tác của tỉnh Mật Đông. Đây là một mục đích, bí thư Sầm cũng yêu cầu phòng tổ chức nhanh chóng tìm ra một nhân tuyển đề cử lên trên, như vậy khi thượng cấp có hỏi thì chúng ta cũng không bị động.

Văn Thành Đồ nói xong thì đưa mắt nhìn thoáng qua Uông Thanh Minh, sau đó lại nói: - Trưởng phòng Uông, anh là trưởng phòng tổ chức tỉnh Mật Đông, căn bản là hiểu rõ tình hình của cán bộ trong tỉnh như lòng bàn tay, chuyện này anh cảm thấy ai là người phù hợp?

Uông Thanh Minh xoa xoa hai bàn tay rồi nói: - Bí thư Văn, tôi thật sự chưa từng nghĩ đến phương diện này, thế nên căn bản còn chưa tìm ra được đồng chí nào phù hợp.

Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng như không quan tâm của Uông Thanh Minh, thế là thiếu chút nữa tức giận nổ phổi. Thầm nghĩ tiểu tử anh đã sớm nhận được tin tức từ Sầm Vật Cương, thế nhưng căn bản còn không chịu đẩy mạnh tiến độ.

Uông Thanh Minh muốn để cho Văn Thành Đồ nói ra, để người này có chút thể diện; thứ hai là đề cử người nào đó phải có lý do rõ ràng, hắn cũng không muốn động vào phương diện này. Trương Bản Tiến thì còn dễ nói, nhưng sau lưng của Trương Bản Tiến là Vương Tử Quân.

Chính mình cần gì tự mình hại mình rồi lại rơi vào tình huống cực kỳ khó xử? Uông Thanh Minh nhìn gương mặt trầm ngâm của Văn Thành Đồ, hắn không khỏi thầm nghĩ, chính mình không nên động vào phiền phức. Nhưng Uông Thanh Minh cũng không phải là người thường, hắn làm việc có điểm độc đáo của mình, thế là không khỏi xoa xoa hai bàn tay nói: - Nếu lãnh đạo đã vội vàng như vậy, tôi sẽ đề cử hai người, anh cảm thấy giám đốc Trần của sở giáo dục đào tạo thế nào?

Giám đốc của sở giáo dục đào tạo là nữ, nói thật thì Văn Thành Đồ cũng tình nguyện cho một người phụ nữ không phe không phái nào như vậy đi lên, nhưng hắn không phải là người có thể quyết định được.

- À, giám đốc Trần là người có năng lực không tồi, có thể suy xét. Văn Thành Đồ gật gật đầu rồi nói tiếp: - Nhưng tôi cảm thấy cần chọn người có năng lực mạnh, tác phong cứng, không bao giờ có vấn đề trong công tác mới được.

Uông Thanh Minh giống như đã có tính toán, tất nhiên hắn sẽ không chịu la người bị hại ở phương diện này, thế nên hắn nói tiếp: - Anh xem chủ nhiệm Trình của ủy ban cải cách như thế nào? Anh ấy là người có tác phong vững, năng lực mạnh.

Văn Thành Đồ lúc này cứ để cho Uông Thanh Minh trêu đùa mình thì sẽ không nên làm Văn Thành Đồ, hắn hừ mũi một tiếng rồi thầm nghĩ: "Nếu như Sầm Vật Cương để tôi phụ trách công tác này, tôi sẽ báo danh những người anh vừa nói, xem anh động đậy như thế nào!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui