Bí Thư Trùng Sinh

- Chủ tịch, là tôi suy xét không chu toàn, à...Tôi sẽ thay người cho ngài. Trương Tề Bảo nói đến đây thì dùng giọng có chút thẹn thùng nói: - Chủ tịch, tôi biết rõ Tiểu Ngư Nhi làm thư ký cho ngài là không thích hợp, nhưng nha đầu kia biết Cổ Dương xin nghỉ thế nên đến quấy lấy tôi cả buổi, căn bản không còn biện pháp nào khác.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có lỗi của Trương Tề Bảo, hắn căn bản có thể tưởng tượng ra được tình huống khó xử của thư ký trưởng Trương. Nhưng Văn Ngư Nhi đến văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì người nào cũng cảm thấy đây là cán bộ đi mạ vàng. Tuy chủ tịch Vương và bí thư Văn có quan hệ bình thường với nhau, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Trương Tề Bảo nể mặt Văn Ngư Nhi.

- Được rồi, đừng đổi lại là người khác, hai ngày này xem như tôi tự lực cánh sinh là được. Vương Tử Quân vung tay lên với Trương Tề Bảo, hắn thản nhiên nói.

Trương Tề Bảo dùng ánh mắt cảm kích nhìn Vương Tử Quân, tảng đá đặt trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống. Mặc dù Trương Tề Bảo cực kỳ kính sợ Vương Tử Quân, thế nhưng khi mà thời gian đi theo Vương Tử Quân ngày càng lâu, hắn cảm thấy chủ tịch Vương cực kỳ là người biết thông cảm ở những sự việc bình thường. Chỉ cần anh đừng làm quá phận, dưới tình huống bình thường thì chủ tịch Vương căn bản không bao giờ làm cho anh khó khăn.

Nói thật thì Trương Tề Bảo thật sự rất sợ nha đầu Văn Ngư Nhi, nếu chủ tịch Vương không ngại tiến vào địa ngục, như vậy thì nên nhân nhượng hai ngày.

- Thư ký trưởng, vừa rồi Miêu Dược Hổ đến nói Chân lão chuẩn bị về thăm quê, chuẩn bị gặp mặt bà con thân thích. Vương Tử Quân gõ ngón ta lên bàn rồi thản nhiên nói.

Trương Tề Bảo có thói quen chú tâm vào lãnh đạo, sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng không cảm thấy có gì. Dù sao Chân lão đã nhiều năm rồi chưa quay về Mật Đông, bây giờ quay về gặp mặt bà con thân thích cũng là chuyện rất bình thường. Con người ta một khi đã già thì dễ dàng hoài cựu.

Nhưng khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị Trương Tề Bảo nhanh chóng bác bỏ. Dưới tình huống thì chuyện Chân lão quay về nhà thăm quê căn bản không cần phải giao cho ai, người bên dưới sẽ tự sắp xếp ổn thỏa, nào cần phải đáng giá đặc biệt gọi điện thoại đến sắp xếp.

Đây là một hành vi căn bản không bình thường, rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Trương Tề Bảo căn bản là thư ký trưởng, hắn cũng biết bây giờ bí thư Sầm chuẩn bị đẩy Sở Hồng Đạo tiến lên. Sau khi nghĩ đến nhân quả của sự việc này, gương mặt của Trương Tề Bảo chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

- Được rồi, không nói đến sự kiện này nữa, Hiểu Bạch ở bên kia công tác thế nào rồi? Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Trương Tề Bảo, hắn hiểu đối phương đang nghĩ gì, thế là trực tiếp nói sang chuyện khác.

- Sau khi Hiểu Bạch đi, thật sự là quan mới đến nhận chức đốt ba đống lửa. Bây giờ cậu ấy đang cố gắng sửa trị những lò than nhỏ trong huyện, hai ngày trước còn gọi điện thoại cho tôi nói đến những công tác gần nhất. Địa phương phát triển kinh tế khá lạc hậu, mọi người kéo nhau lên núi kiếm ăn, một vài lò than mà mỏ khoáng nhỏ bộc phát hung hăng ngang ngược, hơn nữa còn tiềm ẩn tại họa ngầm rất lớn. Lúc này cả nước đang đẩy mạnh diệt trừ những lò than mỏ khoáng thổ phỉ, Hiểu Bạch muốn trị tận gốc, căn bản ngăn chặn ngay từ ngọn nguồn của nó. Huyện ủy chuẩn bị cất mũ quan của vài người, chỉnh đốn và cải cách một nhóm người. Bọn họ muốn dùng phương thức như vậy để phủ lên bầu khong khí, tạo ra khí thế lớn, vừa biểu hiện sự quyết tâm của huyện ủy, vừa có thể làm cho đám chủ lò than mỏ khoáng cảm thấy run sợ.

"Chỉnh đốn và cải cách lò than mỏ khoáng nhỏ?" Vương Tử Quân có chút nhíu mày.

Sau khi nghe xong những lời báo cáo của Trương Tề Bảo về công tác của Triệu Hiểu Bạch, Vương Tử Quân cảm thấy Triệu Hiểu Bạch mặc dù có khí độ vì dân sinh, thế nhưng khi làm việc vẫn còn có vài phần cấp tiến. Chính mình thật sự là một vị chủ tịch tỉnh đứng phía sau Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng người mới đến nhận công tác thì căn bản là ba chân khó đá, bây giờ Triệu Hiểu Bạch còn chưa đứng vững bàn chân mà đã giương cờ hạ bát cơm của người ta, nguy hiểm trong sự kiện này là rất lớn.

Triệu Hiểu Bạch xem như là một cán bộ tân sinh của tỉnh Mật Đông, còn rất trẻ, cực kỳ có khí thế. Thế nhưng có một câu không thể không thận trọng xem xét: Con thỏ bị ép cũng có thể cắn người. Một khi động vào bát cơm của mình, đám người làm chủ lò than mỏ khoáng sẽ căn bản không chịu ngồi yên chờ chết. Có câu minh thương dễ đánh ám tiễn khó phòng, nếu như người ta liều mạng, như vậy cũng không cần quan tâm anh có hậu trường vững chắc như thế nào.

Sau khi Trương Tề Bảo rời đi thì Vương Tử Quân bấm điện thoại Triệu Hiểu Bạch. Sau khi điện thoại vang lên hai tiếng chuông thì chợt nghe bên kia vang lên giọng nói của một người còn rất trẻ tuổi: - Chào anh, tôi là Trần Thái Trung.

"Trần Thái Trung?" Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó mới kịp có phản ứng, đây chính là thư ký của Triệu Hiểu Bạch. Làm bí thư huyện ủy đôi khi rất bận rộn, thế nên cũng cần thư ký tiếp điện thoại. Lãnh đạo đứng đầu thường có hai bộ điện thoại, số điện thoại này Triệu Hiểu Bạch thường hay sử dụng, thế nên giao cho Trần Thái Trung.

Vương Tử Quân nghĩ thông suốt thì cười nói: - Đồng chí Thái Trung, tôi là Vương Tử Quân, anh để cho Hiểu Bạch tiếp điện thoại.

- Ngài là...À, chào chủ tịch Vương, ngài chờ một chút, bí thư Triệu đang họp, tôi sẽ đi báo cáo. Mặc dù Trần Thái Trung nói chuyện khá ổn thế nhưng vẫn không che giấu được vài phần bối rối.

Vương Tử Quân coi như thỏa mãn với phản ứng của Trần Thái Trung, vì Triệu Hiểu Bạch căn bản còn trẻ, tin tưởng chọn thư ký sẽ không quá lớn tuổi. Nhận được điện thoại của mình căn bản là một sự kiện quá lớn, sau khi biết được mình là ai, người này có thể đứng vững vàng như vậy căn bản cũng là một mầm mống tốt.

Chỉ nửa phút sau thì bên kia đã vang lên giọng nói của Triệu Hiểu Bạch: - Chủ tịch Vương, tôi là Hiểu Bạch.

- Hiểu Bạch, công tác gần đây thế nào? Vương Tử Quân khẽ cười rồi nói.

- Chủ tịch, tôi công tác rất tốt, nhưng khoảng thời gian gần đây đang vội vàng làm quen hoàn cảnh, trong huyện có quá nhiều chuyện, thật sự làm cho bản thân khó thể nào phân thân được. Triệu Hiểu Bạch thật sự có chút không yên, những ngày nay hắn cũng nghĩ đến phương diện báo cáo cho Vương Tử Quân, thế nhưng lại nghĩ rằng chủ tịch Vương rất bận rộn, hơn nữa công tác của hắn cũng không có gì khởi sắc, thế nên không gọi điện thoại cho lãnh đạo. Không ngờ lúc này Vương Tử Quân lại tự mình gọi điện thoại đến, điều này làm cho hắn cảm thấy mình được ủng hộ, trong lòng cũng có chút bàng hoàng.

Dù sao thì hắn cũng là cấp dưới, mình nên gọi điện thoại cho lãnh đạo mới đúng.

Vương Tử Quân căn bản cũng có thể hiểu ý của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn cũng không đặt nặng trong lòng, thế là cười ha hả nói: - Trong huyện có hàng ngàn công tác, sự việc rườm rà, làm cũng không nên gấp gáp, đầu tiên phải làm sao cho công tác thuận lợi là được.

- Vâng, chủ tịch, tôi nhất định sẽ nhớ chỉ thị của ngài, tuyệt đối không làm cho ngài thất vọng. Triệu Hiểu Bạch nói bằng giọng điệu cực kỳ tự tin.

Vương Tử Quân căn bản rất tán thưởng sĩ khí của Triệu Hiểu Bạch, nhưng hắn nghĩ đến mục đích ban đầu của cuộc điện thoại này, thế là thản nhiên nói: - Hiểu Bạch, cậu công tác bốc đồng là rất tốt, thế nhưng có một số việc mà cậu cần nhớ kỹ, rất nhiều thứ căn bản là không thể làm một lần cho xong, ngoài phương diện có lá gan, có bốc đồng, có quyết đoán, còn cần phải trù tính chung, dục tốc bất đạt, cậu nên nắm chắc tiến độ của mình.

Vương Tử Quân nói làm cho Triệu Hiểu Bạch có vài phần cảm động, hắn hiểu chủ tịch Vương nói những lời này chủ yếu là vì ủng hộ mình, thế là không khỏi dùng giọng sắt son nói: - Chủ tịch, tôi nhớ kỹ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui