Bí Thư Trùng Sinh

- Bí thư Khang, hai người bọn họ xử lý sự việc thật sự rất quá đáng. Chuyện liên quan đến con trẻ, nên để cho bọn trẻ tự giải quyết, thế nhưng hai người bọn họ lạm dụng công quyền để hả giận, điều này là không tốt. Vương Tử Quân nâng ly lên uống một ngụm rồi nhìn Lý Chinh Siêu: - Bí thư Lý, sự việc này tôi cũng phải phê bình anh. Mặc dù là người khác cho ra vấn đề, thế nhưng đây là hiện tượng cá biệt luôn tồn tại, nhìn qua có thể thấy rõ bản chất, phản ánh tình huống người chấp pháp lại phạm pháp, lấy quyền lợi ra làm trò đùa. Ủy ban tư pháp các anh cần cho ra một phương án, tiến hành sửa trị những hành vi như thế này cực kỳ nghiêm khắc.

Vương Tử Quân nói với giọng điệu càng lúc càng nghiêm khắc, bây giờ Hoàng Sinh Diệu mới thật sự cảm nhận được uy phong của Vương Tử Quân. Hắn nghĩ đến bộ dạng ôn hòa nhã nhặn của Vương Tử Quân trước đó, bây giờ lại có hào khí ngút trời xanh, căn bản cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

- Chủ tịch cứ yên tâm, tôi quay về nhất định sẽ điều tra đến cùng, những người có liên quan sẽ bị nghiêm trị không tha. Lý Chinh Siêu trầm mặt xuống lớn tiếng nói.

Lý Chinh Siêu tỏ thái độ làm cho Hoàng Sinh Diệu cảm thấy rất khó xử, trong lòng cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, muốn cho đối phương vài cái tát để quỳ xuống cầu xin tha thứ. Anh nghĩ mà xem, Lý Chinh Siêu dám nói ra những lời như vậy trước mặt Vương Tử Quân, kết quả không bắt vài người thì căn bản là không xong chuyện. Lý Chinh Siêu nếu thật sự làm như vậy sẽ ép Mật Đông sinh sóng to gió lớn, Hoàng Sinh Diệu hắn nên tự xử thế nào?

Những người bị bắt sau đó đều là cán bộ được Hoàng Sinh Diệu nhờ cậy, bây giờ bọn họ đều xảy ra chuyện, chính hắn lại yên ổn không có vấn đề, như vậy sau này thể diện của hắn cũng không còn.

Nhưng không còn thể diện thì sao? Dù là Lý Chinh Siêu hay là Vương Tử Quân cũng đều là những người mà Hoàng Sinh Diệu căn bản khó thể với tay đến, hơn nữa hắn còn là người đang mang tội. Vương Tử Quân bây giờ không truy cứu trách nhiệm thì hắn cần phải cảm ơn công đức của tổ tiên rồi.

Người chết là anh không phải là tôi, bây giờ Hoàng Sinh Diệu nào còn dư hơi lo lắng cho người khác?

Khang Mẫn đứng ở bên cạnh cắn môi thật chặt, nàng hiểu rõ lần này xem như bố mình mất hết thể diện. Nhưng tình huống bây giờ căn bản không nằm trong tầm khống chế của nàng, trước kia những chuyện thế này là việc nhỏ với nàng, không ngờ bây giờ nàng lại giẫm lên địa lôi.

Khang Tắc Chính trầm mặt không nói lời nào. Vương Tử Quân căn bản chỉ nói một câu không tốt với con gái và con rể thế nhưng ở phương diện xử lý khác lại căn bản không chịu nương tay. Phương thức này nhìn qua giống như rất nể mặt hắn, thế nhưng rõ ràng là đánh lên mặt hắn.

- Tốt! Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Lý Chinh Siêu, sau đó lại nói với Khang Tắc Chính: - Bí thư Khang, có một việc tôi cần trưng cầu ý kiến của anh, đó là chuyện lần này xảy ra ngoài ý muốn nhưng lại gõ một hồi chuông cảnh báo. Cảnh sát giao thông tuy lạm dụng chức quyền thế nhưng rõ ràng là tôi và Mạc Tiểu Bắc lần này đưa con trai ra ngoài căn bản thuộc về phương diện dùng xe công vào việc tư, chúng ta không thể cho quan viên phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn được.

- Tôi cảm thấy ở phương diện này cần yêu cầu Mạc Tiểu Bắc làm kiểm điểm, đồng thời cũng phải giao trả lại xe công, anh thấy thế nào?

Khang Tắc Chính cảm thấy có vài phần run rẩy, xe công dùng vào việc tư tuy không ra thể thống gì, thế nhưng bây giờ hiện tượng này cũng không thiếu người nghị luận, chẳng qua phần lớn chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi. Bây giờ Vương Tử Quân cầm mình lên khai đao, nhưng sự việc lại liên quan đến con gái và con rể của mình, nên xử lý thế nào đây?

Vì vậy Khang Tắc Chính do dự giây lát rồi miễn cưỡng cười nói: - chủ tịch, tôi thấy chuyện này không cần so đo, tôi cảm thấy phương diện dùng xe của Tiểu Bắc là quá dễ dàng, với thực lực kinh tế của chị ấy, lái xe của mình là chuyện quá dễ dàng.

Vương Tử Quân cười cười cũng không tiếp tục kiên trì, hắn nhìn thoáng qua Hoàng Sinh Diệu và Khang Mẫn rồi nói: - Được rồi bí thư Khang, sự việc không có gì lớn, anh cứ đưa con quay về, cũng đến giờ dùng cơm rồi.

Khang Tắc Chính nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn muốn nói gì đó nhưng lại phải nuốt vào bụng. Hắn cắn chặt răng, cố gắng áp chế cảm giác khuất nhục rồi xoay người đi ra, lưng hơi cong, đầu hơi cúi, mỗi bước đi đều cực kỳ khó khăn.

Khi ba người Hoàng Sinh Diệu rời khỏi nhà Vương Tử Quân, lúc này hai chiếc xe của Mạc Tiểu Bắc và Văn Ngư Nhi cũng được đưa về. Hoàng Sinh Diệu nhìn hai chiếc xe mà đỏ mặt tía tai, cúi đầu đi thật nhanh.

Về đến nhà Khang Tắc Chính vẫn giữ vẻ mặt không tốt, Khang phu nhân đang chơi đùa với cháu ngoại nhìn thấy gương mặt của chồng thì có chút mất hứng: - Anh Khang, chủ tịch Vương kia không chịu buông tha sao?

Khang Tắc Chính khoát tay áo nói: - Không, người ta chỉ nói hời hợt vài câu mà thôi.

- Vậy thì anh làm sao vậy? Hai đứa chúng nó lần này căn bản phạm lỗi, thế nhưng anh nên phê bình là được, không lẽ cứ giữ mãi gương mặt khó coi kia cho con trẻ nhìn sao? Khang phu nhân dùng giọng bất mãn nói.

Khang Tắc Chính khoát tay áo dùng giọng không kiên nhẫn nói: - Đều là em làm chúng nó hư hỏng, làm việc lớn không thành, việc nhỏ cũng không đâu ra đâu, chỉ biết gây chuyện.

Khang Tắc Chính nói rồi chuẩn bị đi vào phòng làm việc của mình, Khang phu nhân thấy Khang Tắc Chính sắp đi thì không khỏi dùng giọng bất mãn nói: - Anh không phải là bé xé ra to sao? Anh đi đâu vậy? Sắp ăn cơm rồi.

- Các người cứ ăn đi, tôi không đói. Khang Tắc Chính nói rồi đi vào trong phòng làm việc của mình, hắn lấy báo ra xem, thế nhưng lại không chú tâm vào nội dung của tờ báo, sự việc hôm nay làm đầu óc hắn rối loạn.

Sao lại trùng hợp như vậy? Con gái và con rể không biết nặng nhẹ rơi vào trong tay Vương Tử Quân, nhìn qua thấy Vương Tử Quân điềm nhiên như không, rất độ lượng sảng khoái, thế nhưng thực tế là gì thì Khang Tắc Chính biết rõ ràng. Vương Tử Quân giao trách nhiệm xử lý nghiêm túc nhóm cảnh sát giao thông lạm dụng chức quyền, động đến con rể của mình chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đây chính là sự việc làm cho Khang Tắc Chính cực kỳ đau đầu, cả đời này hắn cực kỳ không tình nguyện nhìn mình rơi vào bị động, thế nhưng bây giờ có biện pháp nào sao?

Khang Tắc Chính vốn cho rằng mình có thiên hướng về phía Sầm Vật Cương trong mối quan hệ giữa hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, thế nhưng mình cũng không có hành động thực tế gì. Sầm Vật Cương chắc chắn cũng biết rõ thái độ lập lờ nước đôi của mình, bây giờ thì quá tốt rồi, mối quan hệ với Vương Tử Quân là khó thể nào chữa trị được nữa.

- Ông ngoại, bà ngoại bảo cháu vào gọi ông ra dùng cơm. Cháu trai chạy vào trong phòng kéo tay Khang Tắc Chính, yêu cầu ông mình đi ra dùng cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui