Bí Thư Trùng Sinh

Những ngày qua Văn Thành Đồ luôn bực mình vì Văn Ngư Nhi, thế nhưng cũng không phải không nghĩ về con gái. Hắn chỉ tức giận với con gái, chính xác là oán trách, bên trong cảm giác tức giận là tình cảm yêu thương. Trong ký ức của hắn thì cno gái tức giận người nào đó thì chỉ biết khóc mà thôi, giống như một cơn mưa mùa hạ sẽ nhanh chóng tiêu tán.

Văn Thành Đồ trước hết phát hiện khi mà cảm xúc của con gái có sự biến hóa thì luôn có hai mắt đẫm lệ, nhưng cũng nhanh chóng dừng khóc, vẻ mặt lạnh như băng, hai mắt lạnh như gió mùa đông làm cho người ta cảm thấy lạnh buốt. Thế nên mỗi lần có biểu hiện như vậy thì hắn biết rõ đứa con gái vô tư của mình đang gặp phải chuyện gì đó rất thương tâm.

Ngày hôm qua Văn Thành Đồ muốn nói chuyện với Văn Ngư Nhi trên bàn cơm, không ngờ con gái giống như sợ người khác phát hiện ra âm thanh nức nở của mình, thế là không nói câu nào mà ngửa đầu bước ra khỏi nhà. Văn Thành Đồ nhìn rõ biểu hiện của con gái, chỉ sợ mình nói thêm vài câu sẽ làm tâm can của con gái bảo bối rất đau lòng, thế là nước mắt nín nhịn từ lâu sẽ òa ra như nước vỡ đê.

Văn Thành Đồ và vợ đưa mắt nhìn nhau, không dám nói thêm câu nào. Con gái của Văn Thành Đồ có tính cách thẳng thắn, là một cô gái tốt thường giúp đỡ mọi người, không cần trang điểm vẫn đẹp như mây trên cao, căn bản là một cô công chúa lương thiện. Rốt cuộc là tên khốn nào làm cho nàng đau lòng như vậy?

Chẳng lẽ là Vương Tử Quân? Hay là vì điều chỉnh công tác? Biết đâu mình lên tiếng ở hội nghị thường ủy làm phiền hà tới Văn Ngư Nhi? Văn Thành Đồ muốn giải thích với con gái về điều này, nói rằng bố cũng là bất đắc dĩ mà thôi, cũng không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng hắn sợ nói như vậy thì con gái sẽ khóc lớn hơn, Tiểu Ngư Nhi là một cô gái cảm tính, căn bản là không chịu được uất ức.

Văn Thành Đồ nghĩ đến đây và cảm thấy thật sự rất sốt ruột, Tiểu Ngư Nhi ơi là Tiểu Ngư Nhi, con đúng là sầu khổ làm hại bố rồi.

- Bí thư Văn, bí thư Sầm mời ngài đi qua. Thư ký khẽ gõ cửa đi vào, sau đó khẽ lên tiếng báo cáo.

Sau khi nghe lời kêu gọi của bí thư Sầm, Văn Thành Đồ đành phải áp chế những suy nghĩ miên man của mình. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với thư ký: - Tôi biết rồi.

Tuy Văn Thành Đồ có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng hắn không dám chủ quan với lời kêu gọi của Sầm Vật Cương. Hắn sửa sang lại trang phục rồi đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương.

Lần này bí thư Sầm tìm mình có phải là vì vấn đề nhân sự hay không? Dù sao thì Hà Kiến Chương cũng đã bị bệnh, không thể nào tiếp tục tại vị công tác được nữa, tin chắc là bí thư Sầm sẽ phải tìm người bổ khuyết.

Nếu như mình lúc này mang theo một nhân tuyển nào đó đi đến, bí thư Sầm có lẽ sẽ không đến mức không nể mặt mình. Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên thì đã bị Văn Thành Đồ chối bỏ. Bây giờ mình mới xem như đứng vững chân trong nhóm người của Sầm Vật Cương, nếu như mình có biểu hiện nóng vội, có phải là chỉ vì cái trước mắt hay không? Chỉ sợ như vậy sẽ làm cho Sầm Vật Cương phản cảm.

Văn Thành Đồ lập tức hạ quyết tâm, hắn toàn tâm toàn ý đi theo ý kiến của Sầm Vật Cương. Hắn gõ cửa phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương đang xem văn kiện, sau khi Văn Thành Đồ đi vào thì Sầm Vật Cương khoát tay nói: - Bí thư Văn, anh đến đây đi, mời ngồi.

Trước kia Văn Thành Đồ đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương thì có được đãi ngộ rất tốt. Chưa nói đến những thứ khác, ví dụ như động tác của Sầm Vật Cương, mỗi lần Văn Thành Đồ đến thì Sầm Vật Cương đều đứng lên chào hỏi.

Thế nhưng bây giờ Sầm Vật Cương cũng không thèm đứng lên, Văn Thành Đồ cũng không nổi giận, điều này nói vị trí của mình trong lòng Sầm Vật Cương có sự biến đổi. Nói trắng ra thì bí thư Sầm có tư thái này với mình sẽ có ý nghĩa gì? Rõ ràng là bí thư Sầm không xem mình là người ngoài.

- Bí thư Thành Đồ, công tác tuy quan trọng nhưng cũng cần phải chú ý sức khỏe, vì sức khỏe là tiền vốn của cách mạng. Sầm Vật Cương chờ thư ký đi vào rót trà xong đóng cửa đi ra thì khẽ nói với Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ gật đầu nói: - Bí thư nói rất đúng, chủ tịch Hà đổ bệnh làm cho tôi thêm hoảng sợ, vốn tưởng rằng sức khỏe của mình rất tốt, bây giờ mới thấy căn bản là thiếu rèn luyện.

Văn Thành Đồ nói đến đây rồi nhanh chóng nhìn thoáng qua Sầm Vật Cương, sau đó lại khẽ nói: - Chủ tịch Hà nếu có sức khỏe tốt hơn một chút thì sẽ không có vấn đề gì vào lúc này.

- Ôi, chủ tịch Hà bị bệnh quá đột nhiên, thật sự làm cho tôi cảm thấy có chút vội vàng không chuẩn bị kịp. Sầm Vật Cương cảm thán vài câu về bệnh tình của Hà Kiến Chương, sau đó lại nói tiếp: - Chúng ta nên hấp thu bài học trong sự kiện này, thế nhưng điều quan trọng nhất là chủ tịch Hà đổ bệnh làm cho khối công tác của anh ấy không có người quản lý, điều này làm cho trọng trách của chủ tịch Vương là khá nặng nề.

"Chỉ sợ nếu như Vương Tử Quân mà đổ bệnh thì ngài phải là người cực kỳ vui sướng mới đúng!" Văn Thành Đồ có suy nghĩ xấu xa như vậy, thế nhưng ngoài miệng lại nói: - Đúng vậy, chủ tịch Vương bây giờ có áp lực công tác không nhỏ. Đặc biệt là bây giờ tỉnh Mật Đông đang ở vào giai đoạn chuyển biến từng ngày, nếu như không có một ban ngành có lực lượng mạnh, chỉ sợ chủ tịch Vương bên kia...

Văn Thành Đồ không nói chỉ sợ cái gì, thế nhưng Sầm Vật Cương lại giống như quên mất điều này.

- Bí thư Văn, hôm qua tôi có liên hệ một chút với lãnh đạo thượng cấp, lãnh đạo căn bản cực kỳ khẳng định công tác của tỉnh Mật Đông. Đặc biệt là lãnh đạo còn nói Mật Đông có một ban ngành có khả năng, dưới tiền đề như vậy tôi cho rằng chúng ta không nên xuất hiện bất kỳ sai lầm nào trong sự kiện này. Sầm Vật Cương nói đến đây thì nhìn Văn Thành Đồ: - Lần này tôi gọi anh đến là muốn anh liên hệ với trưởng phòng Uông đề cử một người có thể đẩy mạnh sự phát triển của tỉnh Mật Đông, là một vị phó chủ tịch có thể giúp đỡ tốt nhất cho chủ tịch Vương.

Sầm Vật Cương nói bốn chữ "hỗ trợ tốt nhất" cực kỳ cường điệu, điều này làm cho Văn Thành Đồ cảm thấy sự coi trọng của bí thư Sầm với bốn chữ này là thế nào.

Văn Thành Đồ đã sớm nghĩ đến vấn đề này, không ngờ lại suy nghĩ trên góc độ của Sầm Vật Cương. Hắn tin tưởng bây giờ chỉ cần bí thư Sầm mở miệng hỏi, mình có thể cho ra một câu trả lời cực kỳ thỏa mãn.

Vì vậy Văn Thành Đồ trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy chủ tịch Cố trẻ trung khỏe mạnh, đặc biệt là quen thuộc phát triển kinh tế Mật Đông, nếu để cho anh ấy tiến lên, như vậy nhất định là trợ thủ đắc lực cho chủ tịch Tử Quân.

"Trợ thủ đắc lực nhất cho Vương Tử Quân vào lúc này rõ ràng không phải là Cố Tắc Viêm!" Văn Thành Đồ thầm nghĩ như vậy thế nhưng gương mặt lại rất nghiêm túc giống như những lời của mình vừa nói là sự thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui