Bí Thư Trùng Sinh

Phương Anh Hồ khẽ gật đầu với Uông Thanh Minh, sau đó hắn cười nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, đây là bản thảo về bài viết xây dựng Năm Mật Đông của ngài, văn phòng đã viết xong, ngài có nên xem qua hay không?

Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: - Chuyện này anh làm chủ là được, không cần báo cáo quá chi tiết với tôi.

Phương Anh Hồ cười khẽ nói: - Bí thư, điều này liên quan đến phương hướng phát triển kế tiếp của Mật Đông, ngài nên tự mình tọa trấn thì hay hơn, nếu không thì tâm lý của người bên dưới khó thể nào bình tĩnh được.

- Hừ, không cần phải dùng sự độ lượng của mình để phỏng đoán người khác, làm sao anh biết tâm lý người bên dưới khó bình tĩnh được? Theo tôi thấy các anh rõ ràng không có niềm tin vào bài viết của mình. Sầm Vật Cương nói đến đây thì trầm giọng với Phương Anh Hồ: - Thư ký trưởng Anh Hồ, anh cần phải ở vị trí thư ký trưởng thêm vài ngày, thượng cấp căn bản sẽ yêu cầu có trình tự rõ ràng với sự việc liên quan đến chủ tịch Hà.

- Bí thư Sầm, nói thật thì tôi tình nguyện công tác ở bên cạnh ngài. Phương Anh Hồ cười cười dùng giọng tự nhiên nói.

Uông Thanh Minh căn bản muốn phun một bãi nước miếng với lời nói tỏ thái độ của Phương Anh Hồ, đây không phải là quá dối trá rồi sao? Uông Thanh Minh biết rõ Phương Anh Hồ làm thư ký trưởng là nhờ sự giúp đỡ của Sầm Vật Cương, người này có thể nói là có lực tương tác khá mạnh ở Mật Đông. Nhưng có một câu nói thế này, đó là binh sĩ không muốn làm tướng quân sẽ không phải là binh sĩ tốt, Phương Anh Hồ anh có thể không màng danh lợi sao? Thật sự là đáng chê cười.

Phương Anh Hồ có phải là binh lính tốt hay không? Tất nhiên là phải, nhưng sao người này lại say sưa với chức vụ làm người hầu cho Sầm Vật Cương như vậy? Có người nói rằng Phương Anh Hồ là thư ký trưởng giống như một đứa cháu nội, mỗi lần nhìn thấy Sầm Vật Cương là phải quỳ gối, không cười không nói, tâm cơ quá sâu. Nhưng hôm nay đứa cháu này sắp tiến lên vị trí của ông nội, sẽ có một đám cháu nội đến quỳ dưới chân hắn.

Một người có những khát vọng chính trị mãnh liệt sao lại không muốn làm tướng quân? Chỉ là thư ký trưởng khó thể nào nhảy một bước lên làm bí thư tỉnh ủy, dù thế nào cũng phải trải qua kinh nghiệm nắm giữ nhiều chức vụ, phải có lý lịch sâu rộng.

- Điều này tôi biết rõ, thế nhưng anh cũng không nên cứ mãi đi lại bên cạnh tôi. Những năm qua anh công tác bên cạnh làm tôi bớt đi nhiều lo lắng, nhưng tôi nếu cứ mãi giữ anh ở lại thì bất lợi cho sự phát triển của anh. Trước kia tôi còn chưa có quyết tâm này, thế nhưng bây giờ cơ hội đến, anh cũng không nên cứ mãi nắm lấy vị trí hiện tại của mình. Sầm Vật Cương khoát tay áo, cũng không chờ Phương Anh Hồ lên tiếng thì nói tiếp: - Anh nên sắp xếp một chút, ngày mai chúng ta đến thành phố Linh Long một chuyến.

- Đến thành phố Linh Long? Phương Anh Hồ có chút sững sốt, hắn khôngn khỏi nói: - Không phải đầu tuần vừa mới đến Linh Long sao?

- Tôi muốn đến xem thế nào. Sầm Vật Cương cười cười rồi thản nhiên nói, trong lòng lại có chút không vui. Anh là thư ký trưởng thì cứ sắp xếp theo lời lãnh đạo là được, nào có thể khoa chân múa tay như vậy? Xem ra Phương Anh Hồ vẫn chưa quá trưởng thành chính trị, vừa rồi bị mình dạy bảo thì đầu óc choáng váng, không phân biệt rõ đông tây nam bắc.

- Tôi sẽ sắp xếp, đúng rồi bí thư, lần này có những ai đi theo? Phương Anh Hồ nói đến đây thì khẽ xin chỉ thị: - Vẫn là ban ngành trước đó sao?

- À, còn có thêm trưởng phòng Uông. Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua trưởng phòng Uông rồi cười nói: - Cũng đừng nên cả ngày ở thành phố Rừng Mật, nên đi theo tôi đến Linh Long tham quan một chút.

- Tôi đi cùng với bí thư nhất định sẽ được thưởng ngoạn phong cảnh khác hẳn. Uông Thanh Minh căn bản rất tình nguyện đi theo Sầm Vật Cương ra ngoài, dù sao được đi theo cũng là một sự tán thành của lãnh đạo với mình.

Uông Thanh Minh, cũng có ý nghĩ cầu tiến, tất nhiên cảm thấy đây là cơ hội khó có được.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó nhìn Phương Anh Hồ và Uông Thanh Minh. Hai người Uông Thanh Minh và Phương Anh Hồ đưa mắt nhìn nhau, sau đó thức thời rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương tiếp cú điện thoại này hơn hai mươi phút, sau đó đặt điện thoại xuống, tâm tình vẫn chìm đắm trong nội dung cuộc điện thoại. Nội dung của cuộc điện thoại có một việc làm cho lão vui sướng, thế nhưng vẫn có một thông báo, đó chính là lúc này kinh tế nước ngoài có chút vấn đề, yêu cầu Mật Đông cho ra phương án đối phó.

Sầm Vật Cương trước kia cũng từng nghe nói qua chuyện kinh tế phát triển quá nhanh và xuất hiện nguy cơ, nhưng khi đó lão không mấy quan tâm. Dù sao đó chỉ là dự đoán, thế nhưng khi dự đoán này sắp là sự thật thì lão không khỏi suy xét đến những ảnh hưởng của nó.

- Anh nói cho tôi nghe xem, vì sao tiền cho hạng mục Phát Ly Cung còn chưa đến nơi? Anh có biết hạng mục Phát Ly Cung quan trọng thế nào với thành phố Linh Long hay không? Lỗ Đỉnh Thành, giám đốc Lỗ, trước kia anh có phải đã hứa hẹn với tôi như vậy không? Trong văn phòng thị ủy Linh Long, Đồ Phấn Đấu chỉ tay vào Lỗ Đỉnh Thành rồi dùng giọng lớn tiếng nói.

Lỗ Đỉnh Thành không dám đắc tội với Đồ Phấn Đấu, dù sao thì tập đoàn của hắn vẫn ở thành phố Linh Long, nếu hắn muốn phát triển thì phải có sự giúp đỡ của bí thư Đỗ.

Lỗ Đỉnh Thành nào không biết được tầm quan trọng của hạng mục Phát Ly Cung? Trước kia hắn cực kỳ tin tưởng vào việc xây dựng Phát Ly Cung, thế nhưng bây giờ vì ảnh hưởng của hoàn cảnh bên ngoài nên tài chính có vấn đề, không, phải nói là đã sớm có dấu hiệu này, hắn chỉ là không chống đỡ được mà thôi.

- Bí thư Đồ, cũng không phải là chúng tôi không muốn thực hiện, thế nhưng lúc này tài chính liên tục có vấn đề, tập đoàn chúng tôi còn có nghiệp vụ khác, đặc biệt là nghiệp vụ năng lượng, bây giờ vì nguyên nhân giá cả mà lợi nhuận xuất hiện vấn đề không nhỏ, đồng thời tiền hàng bây giờ cũng có...

Đồ Phấn Đấu đã sớm biết lời giải thích của Lỗ Đỉnh Thành, thế nhưng hắn không muốn nghe những thứ này. Hắn nhìn Lỗ Đỉnh Thành rồi hổn hển nói: - Giám đốc Lỗ, anh biết tôi không muốn nghe những lời này, tôi không muốn nhắc đến những thứ này, tôi muốn tiến độ thực tế, hai mắt chỉ nhìn vào kết quả. Hạng mục Phát Ly Cung được lãnh đạo tỉnh ủy cực kỳ coi trọng, anh lấy lý do này nói với tôi, như vậy tôi phải lấy lý do nào để nói với lãnh đạo đây? Sao có thể báo cáo với bí thư Sầm, sao có thể đòi tiền của lãnh đạo được?

Lỗ Đỉnh Thành rất muốn nói mình muốn tiếp tục khởi công Phát Ly Cung, thế nhưng bây giờ phương diện tài chính khó khăn, hắn không thể cầm đâu ra tiền. Lúc này người có tiền là đại gia, không có tiền là cháu nội, hắn căn bản không cho ra nhiều tiền như vậy, nhất định phải có tư tưởng làm cháu nội.

Lỗ Đỉnh Thành do dự một lúc rồi nói: - Bí thư Đồ, nếu không thì tập đoàn chúng tôi sẽ vay một khoản tiền từ ngân hàng đầu tư phát triển thành phố Linh Long được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui