Dương Quân Tài thật sự không lấy làm thích thú gì với cảm giác này, nhưng sự thật đã quá rõ ràng, hắn cũng không thể làm gì hơn được. Hắn nhìn ánh mắt kính nể của đám thường ủy với Vương Tử Quân, trong lòng giống như có hàng ngàn con kiến đang cấu xé, vừa ngứa vừa đau, cực kỳ khó chịu. Lúc này hắn rất căm tức, thật sự muốn mở miệng kết thúc ngay hội nghị thường ủy vào lúc này.
- Bí thư Dương, chủ tịch Vương, tôi còn có một đề nghị cần nói ra, cần báo cáo với hội nghị thường ủy.
Tiền Diễm Lệ giống như nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Dương Quân Tài, hắn cũng không chờ Dương Quân Tài mở miệng mà quyết đoán lên tiếng.
Trần Lộ Dao đã mở miệng, cũng không ai lên tiếng, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Trần Lộ Dao.
- Những ngày nay tôi cảm thấy mình không được khỏe, cảm thấy có chút váng đầu hoa mắt. Lúc này là thời điểm huyện Lô Bắc chúng ta phát triển cao tốc, dù tôi thật sự có ý nghĩ muốn cống hiến cho sự phát triển của toàn huyện, thế nhưng năm tháng thật sự không bỏ qua cho con người, tinh lực của tôi đã không còn theo kịp. Nếu như tôi tiếp tục ngồi trên vị trí của mình, chỉ sợ tôi sẽ không thể phục vụ tốt, còn làm xấu mọi chuyện. Vì thế tôi chuẩn bị xin thị ủy đề bạt một cán bộ có năng lực lên vị trí của tôi, như vậy mới có thể giúp ích cho huyện Lô Bắc phát triển mạnh mẽ.
Giọng điệu của Trần Lộ Dao tuy không cao nhưng lại giống như một luồng sấm sét nổ vang trong hội nghị thường ủy.
"Từ chức phó bí thư? Trần Lộ Dao lại tự động lên tiếng muốn từ chức phó bí thư?"
Tin tức này giống như một tiếng sấm đột nhiên bùng nổ trong hội nghị thường ủy, làm cho một hội nghị thường ủy đang trầm lắng chợt biến đổi long trời lở đất.
Nhóm người Tả Minh Phương, Hàn Minh Khải, Lưu Truyền Pháp đều há mồm trợn mắt kinh ngạc, gương mặt tràn đầy nghi ngờ khó hiểu. Ngay cả Dương Quân Tài cũng thiếu chút nữa đánh rơi ly giữ ấm xuống đất, một phần trà đổ lên quần, cảm giác nóng hừng hực làm cho Dương Quân Tài nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Hắn nhìn gương mặt ung dung trấn định của Trần Lộ Dao thì nhanh chóng tỉnh ngộ.
Hèn gì Vương Tử Quân đã trợ giúp Trần Lộ Dao chuyển giai đoạn của công tác chỉnh đốn tác phong một cách mạnh mẽ như vậy, ngay cả một Tiếu Tử Đông bình thường hay xoi mói cũng không rên một tiếng, các vị thường ủy khác của Vương phái hầu như cũng không nói lời phản bác, thì ra tất cả huyền cơ đều tập trung ở điểm này: "Bọn họ đã nhận đủ chỗ tốt từ Trần Lộ Dao, chỉ có chính mình bị người ta làm cho u mê ngây ngốc mà thôi."
Dương Quân Tài là người rất thích sạch sẽ, lúc này nước trà đổ lên quần, nếu lọt vào mắt người chung quanh thì nhất định sẽ rất buồn cười, còn tưởng rằng mình đã đái ra quần. Nếu như là trước kia thì bí thư Dương nhất định sẽ phải thay thế trang phục, nhưng bây giờ tình thế cấp bách, hắn căn bản không có thời gian quan tâm những thứ này.
Nếu so sánh với cảm giác khiếp sợ của Dương Quân Tài thì Tả Minh Phương cũng cực kỳ kinh ngạc, nếu so với Dương Quân Tài thì thời gian cộng tác giữa hắn với Trần Lộ Dao còn dài hơn nhiều, hắn cũng hiểu rõ Trần Lộ Dao là hạng người thế nào. Bây giờ Trần Lộ Dao tự nguyện nhượng bộ bỏ ra vị trí phó bí thư, hắn thấy đây hầu như là một việc không thể. Trần Lộ Dao là một kẻ tham quyền luyến vị, điều này hắn biết rõ hơn bất kỳ ai khác, bây giờ đối phương lại chủ động từ chức, tuyệt đối không phải là đối phương cam tâm tình nguyện. Nghĩ đến cam tâm tình nguyện thì Tả Minh Phương không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân, hắn vốn tưởng rằng chủ tịch Vương cho ra phương án chỉnh đốn tác phong chỉ vì muốn chèn ép Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương, không ngờ chủ tịch Vương lại trực tiếp ra tay kéo Trần Lộ Dao xuống ngựa.
Tả Minh Phương nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn thật sự nghĩ mà sợ với những thủ đoạn của chủ tịch Vương. Đáng lý ra đây là một đòn phản kích đường đường chính chính, chính nó sẽ làm cho người ta cực kỳ kiêng kỵ, thế nhưng không ngờ giữa lúc đường đường chính chính đó còn ẩn giấu những thủ đoạn nhỏ như thế, trực tiếp đẩy thế cục chính trị phát triển theo hướng có lợi nhất cho mình.
Tả Minh Phương thấy hai người Vương Tử Quân và Dương Quân Tài thật sự là hai con lừa đực căn bản không bao giờ uống chung bầu. Vương Tử Quân thì lại có điểm khác, nếu như có thể kiên trì ở chung, kiên trì nguyên tắc thì mọi người có thể bình an vô sự. Còn Dương Quân Tài thì khác, hắn là một kẻ đặc biệt cường thế, rất khó thể nào chia xẻ quyền lực cho người khác. Dưới tình huống này Vương Tử Quân tuyệt đối không thể lùi bước, hắn từ quan điểm không nhượng bộ đã tiến lên ép sát. Bây giờ Trần Lộ Dao từ chức, không phải Vương Tử Quân đã chuẩn bị dùng Đỗ Tự Cường để thế thân Trần Lộ Dao làm phó bí thư nắm công tác chính trị đấy chứ?
Tả Minh Phương có những ý nghĩ như vậy, đúng lúc hắn đang suy ngẫm thì Dương Quân Tài đã nói:
- Bí thư Trần, trước tiên anh cũng đừng nói như vậy, đây là chuyện quá quan trọng, anh cần suy nghĩ cho thấu đáo mới được. Hơn nữa bí thư Trần lúc này đang khỏe mạnh, sao có thể bỏ gánh đi được? Anh làm cho mọi người trở tay không kịp, như vậy cũng sẽ gây bất lợi cho đại cục công tác của chúng ta.
Dương Quân Tài nói những lời giống như là phê bình nhưng lại làm cho Trần Lộ Dao cảm thấy ấm áp dễ chịu, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, bí thư Dương của tôi ơi, tôi sao lại tình nguyện lui xuống chứ? Hắn nghe những lời níu kéo của Dương Quân Tài mà thiếu chút nữa đã lên tiếng, hắn thật sự còn muốn ở trên cương vị phó bí thư nắm công tác chính trị thêm vài chục năm, nhưng tuổi thọ đã không cho phép, hơn nữa chủ tịch Vương cũng không cho phép.
Trần Lộ Dao dùng ánh mắt cảm kích nhìn thoáng qua Dương Quân Tài, sau đó hắn dùng giọng cực kỳ trầm trọng nói:
- Bí thư Dương, cám ơn anh đã tín nhiệm tôi, nhưng năm tháng không bỏ qua cho con người, bây giờ sức khỏe của tôi đã kém, nếu cứ tiếp tục gắng gượng công tác cao độ sẽ sinh bệnh.
Dương Quân Tài thở dài nặng nề, hắn vốn muốn tiếp tục lên tiếng khuyên răn nhưng bây giờ chỉ có thể nuốt lời vào bụng. Nếu như mình cứ tiếp tục kiên trì không tha, chẳng phải là muốn bí thư Trần chết sớm sao?
- Bí thư Trần chính là cây châm thần của khối công tác tổ chức trong huyện Lô Bắc chúng ta, anh lui ra thì công tác tổ chức sẽ mất đi một cán bộ lão thành có năng lực. Nhưng bí thư Trần đã nói như vậy, tôi và bí thư Dương cũng không biết nói gì hơn.
Vương Tử Quân khẽ đặt ly nước xuống, giọng nói mang theo vài phần tình cảm khó thể bỏ qua.
Trần Lộ Dao rất muốn ở lại vị trí của mình, nhưng sau khi nghe những lời của Vương Tử Quân thì không khỏi cảm thấy khổ sở. Chỉ là sự việc đã bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể gật đầu xưng vâng mà thôi. Lúc này Dương Quân Tài dù thật sự rất không muốn nhưng đành phải lên tiếng:
- Bí thư Trần, anh là cán bộ làm công tác tổ chức nhiều năm, anh có ánh mắt sáng suốt tinh anh mà không ai có thể so sánh được. Anh cảm thấy sau khi mình rời khỏi cương vị thì ai nhận chức sẽ phù hợp? Chúng tôi sẽ báo cáo đơn từ chức của anh lên thị ủy, đồng thời cũng đưa cả nhân tuyển tiếp nhận vị trí của anh lên cho lãnh đạo xem xét.
Trần Lộ Dao nghĩ đến kế hoạch mà mình đã thương lượng rõ ràng với Vương Tử Quân, hắn đưa mắt nhìn sang chủ tịch Vương có phối hợp cực kỳ ăn ý với mình mà trong lòng xuất hiện cảm giác tri tâm. Hắn thầm nghĩ mình đã liên thủ nhiều năm với Tôn Quốc Lương mà chưa từng phối hợp được ăn ý như với Vương Tử Quân, tuy trong lòng thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói:
- Trưởng phòng Quốc Lương là người rất am hiểu về công tác tổ chức, là một cán bộ có uy vọng trong toàn thể các cán bộ huyện ủy, nếu như anh ấy tiếp nhận vị trí của tôi, như vậy chuyện hộ giá cho công tác xây dựng và phát triển kinh tế sẽ không là vấn đề gì lớn.
Lời đề cử của Trần Lộ Dao thật sự không nằm ngoài dự đoán của Dương Quân Tài, nhưng hắn thấy Trần Lộ Dao và Vương Tử Quân liên thủ với nhau để lấy mất quyền lực trong tay một bí thư huyện ủy như mình, trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình. Trần Lộ Dao chủ động nói ra nhân tuyển cho vị trí phó bí thư, nếu chính mình gây khó dễ cho hắn, chưa nói đến vấn đề có thông qua hay không, nhưng nếu sự việc lan truyền ra ngoài, không phải mình sẽ biến thành một kẻ bạc tình bạc nghĩa sao? Trong mắt tất cả mọi người, sau khi hắn vào huyện Lô Bắc thì Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương đã đi theo làm tùy tùng.
- Trưởng phòng Quốc Lương có tác phong vững chắc, tâm tư nhẵn nhụi, là đồng chí có năng lực mạnh. Bí thư Dương, các vị, mọi người cảm thấy thế nào?
Vương Tử Quân cho ra vài lời khẳng định với Tôn Quốc Lương, sau đó hắn lên tiếng với các vị thường ủy. Tôn Quốc Lương tất nhiên sẽ không phản đối chính mình, những người khác cũng không thể không nể mặt Trần Lộ Dao và Vương Tử Quân, thế cho nên hầu như không ai có ý kiến trái ngược. Không ai có ý kiến trái ngược thì tất nhiên sẽ được thông qua, Dương Quân Tài tuy tức giận đến mức điên cuồng nhưng cũng chỉ có thể lên tiếng phụ họa:
- Tôi cảm thấy đồng chí Quốc Lương là không tồi.
Sau khi sự kiện này phát sinh thì Lưu Truyền Pháp thật sự choáng váng, hắn không ngờ sự việc lại phát triển đến chiều hướng hiện tại. Vương Tử Quân đẩy Trần Lộ Dao đi, lại đưa Tôn Quốc Lương lên vị trí phó bí thư, đây tuyệt đối không phải là vô duyên vô cớ. Có câu không thể vô duyên vô cớ mà yêu, cũng chẳng thể vô duyên vô cớ mà hận, Vương Tử Quân không phải là một kẻ ngốc, mục đích của hắn nhất định là nhìn vào vị trí trưởng phòng tổ chức sau khi Tôn Quốc Lương tiến lên thay thế cho Trần Lộ Dao. Chức vụ trưởng phòng tổ chức thật sự rất quan trọng đối với cả Dương Quân Tài và Vương Tử Quân, nếu Vương Tử Quân nắm được vị trí này, dựa vào sự cường thế của chủ tịch Vương, chỉ sợ quyền lên tiếng của Dương Quân Tài trong công tác nhân sự sẽ ngày càng giảm. Nhưng lúc này Lưu Truyền Pháp cảm thấy mình không thể nào thay đổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hội nghị thường ủy thông qua đề nghị có lợi cho Vương Tử Quân mà bất lợi cho Dương Quân Tài.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng họp của Dương Quân Tài, vẻ mặt hắn vẫn rất bình thản. Hắn cười nói hì hì vài câu với Trần Lộ Dao, chủ yếu dặn dò bí thư Trần bảo trọng sức khỏe. Trần Lộ Dao cũng cười cảm tạ sự quan tâm của chủ tịch Vương. Hai người nói chuyện với nhau như hai người bạn cũ lâu năm, khó thể chia lìa. Các vị thường ủy khác chưa kịp rời đi cũng vây quanh hai người, Tả Minh Phương cảm khái nói vài câu với Trần Lộ Dao về thời gian công tác cùng nhau ở huyện Lô Bắc, cảm thấy tất cả đều hòa hợp và tốt đẹp. Sau khi quay về phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân phân phó Tôn Hạ Châu rằng trong thời gian mười phút không cho ai quấy rầy mình, sau đó hắn nhấc điện thoại gọi ra ngoài. Sau ba hồi chuông thì đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh của bí thư Trịnh Đông Phương:
- Chủ tịch Tử Quân, hôm nay sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi thế này? Có phải muốn mời tôi ăn cá không? Tôi nói cho cậu biết, lần trước thật sự là không tệ, món cá rất ngon, đến bây giờ vẫn còn đọng lại hương vị.
Trịnh Đông Phương lên tiếng rất gần gũi, trong quan trường thì những lời gần gũi như vậy cũng chính là quan uy, đó là những chuẩn bị đặc biệt cho thân phận của lãnh đạo. Thượng cấp tùy ý với hạ cấp thì được gọi là bình dị gần gũi, nếu hạ cấp đối với thượng cấp không phân biệt rõ vị trí, như vậy sẽ là phạm thượng làm loạn, không biết nặng nhẹ. Vương Tử Quân hiểu được điều này, Trịnh Đông Phương tỏ ra tùy ý là muốn bày ra thân phận của mình, nhưng khi Vương Tử Quân đối mặt với Trịnh Đông Phương thì lại tỏ ra cực kỳ cung kính. Lúc này hắn dùng giọng cực kỳ khiêm tốn và kính sợ nói:
- Bí thư Trịnh, khi nào ngài có thời gian thì tôi nhất định sẽ quấy rầy, chỉ cần bí thư Trịnh không mắng tôi vì đã làm phiền là được.
- Ha ha ha, Tiểu Vương này đúng là khéo ăn nói.
Trịnh Đông Phương cười lớn vài tiếng trong điện thoại, sau đó tiếp tục nói vài câu liên quan đến vấn đề ngoài lề:
- Chị dâu đã mở miệng khen cậu, nói rằng rất hiếu kỳ, rất muốn nhìn xem vị chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất huyện Lô Bắc có bộ dạng thế nào, khi nào cậu rảnh nhớ đến nhà dùng cơm.
- Cám ơn bí thư Trịnh, cám ơn chị nhà.
Vương Tử Quân nói vài lời khách khí, sau đó thay đổi chủ đề:
- Bí thư Trịnh, vừa rồi bí thư Trần đã từ chức trên hội nghị thường ủy huyện ủy, vài ngày nữa đơn từ chức sẽ được đưa đến bàn làm việc của ngài.
Vương Tử Quân nói vài câu hời hợt nhưng Trịnh Đông Phương lại có thể cảm nhận được rõ ràng tình hình lúc này, lần này Vương Tử Quân làm cho Trần Lộ Dao phải từ chức, hơn nữa Trần Lộ Dao đề xuất rất bình tĩnh, đó không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đây đúng là một tên đa mưu túc trí, Vương Tử Quân này xem ra có thủ đoạn khá cao, Trịnh Đông Phương thầm cảm khái, sau đó trầm giọng nói: Text được lấy tại
- Tôi sẽ sắp xếp chuyện của đồng chí Trần Lộ Dao, các cậu có đề cử gì cho vị trí phó bí thư chủ quản công tác chính trị chưa?
- Đã có, là trưởng phòng Tôn Quốc Lương.
Vương Tử Quân tranh thủ thời gian giới thiệu vài câu về Tôn Quốc Lương. Trịnh Đông Phương không tính là quen thuộc với các vị cán bộ lớn nhỏ ở huyện Lô Bắc, nhưng tư liệu về mỗi người đều nằm sẵn trong đầu. Dù sao thì huyện Lô Bắc cũng mới về trong tay thành phố An Dịch trong thời gian gần đây, đối với một tồn tại mẫn cảm như vậy thì lãnh đạo đứng đầu thành phố An Dịch cũng không dám xem thường.
Sau khi nghe Vương Tử Quân nói về Tôn Quốc Lương, Trịnh Đông Phương thầm đánh giá cao về Vương Tử Quân thêm vài phần. Không tranh giành chức vụ phó bí thư, lại đề cử trưởng phòng tổ chức, nếu là người thường thì sẽ khó thể nào nắm chắc chừng mực như vậy. Dù sao thì nếu xét về quyền lực thì phó bí thư sẽ lớn hơn rất nhiều, bây giờ Vương Tử Quân tranh chấp với Dương Quân Tài, nếu như muốn nắm vị trí phó bí thư kia cho người của mình thì sẽ bày ra bộ dạng tham lam, tranh thủ chức vụ trưởng phòng tổ chức thì sẽ không phát sinh nhiều vấn đề.
- Được, tôi biết rồi.
Trịnh Đông Phương cười lớn rồi cúp điện thoại, Vương Tử Quân nghe thấy vậy mà thầm kích động, điều này có nghĩa là mọi việc đã thành công. Trịnh Đông Phương rất phẫn nộ với sự kiện liên quan đến Tiếu Tử Đông, dù lão là bí thư thành phố An Dịch và không thể nói thêm điều gì, nhưng lão lại rất bất mãn với thủ đoạn của Dương Quân Tài và Trần Lộ Dao, bây giờ Vương Tử Quân ra tay cũng phù hợp với tâm ý của lão. Nếu như không phải Trịnh Đông Phương giúp đỡ thì Vương Tử Quân sẽ không thể nắm chắc mười phần trong lúc trao đổi điều kiện với Trần Lộ Dao. Dù sao thì một vị trí phó chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố cũng không phải là một chủ tịch huyện có thể thao túng được.
Vương Tử Quân khẽ buông điện thoại, hắn vặn vẹo người, coi như sự việc đã kết thúc, Dương Quân Tài bây giờ dù có chạy nhảy thế nào cũng không thể nào thoát khỏi tầm khống chế của mình.
Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Dương Quân Tài lại cực kỳ tức giận, thư ký vì viết sai vài chữ trong một văn kiện sơ thảo mà bị mắng như xối máu chó lên đầu, ngay cả những lời như "Con đê ngàn dặm sẽ bị hủy vì một tổ mối" cũng được nói ra. Sau khi phát tiết xong thì hắn thở phì phò ngồi xuống chiếc ghế của mình, hút thuốc được Lưu Truyền Pháp đưa cho, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
Dương Quân Tài không mở miệng thì Lưu Truyền Pháp cũng không dám lên tiếng, hắn là tâm phúc của bí thư Dương Quân Tài, hắn biết mình ngồi với lãnh đạo mà không nói lời nào mới là tốt nhất, đỡ rơi vào tình huống nói một câu nào đó sai lệch và bị bí thư Dương trách mắng. Đừng nghĩ rằng bình thường bí thư Dương luôn mỉm cười với Lưu Truyền Pháp mà lầm, thật lòng thì Lưu Truyền Pháp biết rất rõ bí thư Dương coi thường mình. Trong lòng một con rồng như Dương Quân Tài thì Lưu Truyền Pháp căn bản chỉ là một nô tài hữu dụng mà thôi.
- Tên khốn Trần Lộ Dao.
Dương Quân Tài dùng giọng hung hăng mắng một câu, giọng điệu cực kỳ âm tàn, giống như còn mang theo chút bạo ngược. Lưu Truyền Pháp cố gắng tìm từ, lúc này mới cẩn thận nói:
- Bí thư Dương, Trần Lộ Dao này chết không có gì đáng tiếc, tốt nhất là chết luôn trong bệnh viện thì hay. Nhưng nếu để cho Tôn Quốc Lương tiếp nhận vị trí của Trần Lộ Dao, là phó bí thư nắm công tác tổ chức, như vậy vị trí trưởng phòng tổ chức sẽ là lỗ hổng. Theo tôi thấy thì Vương Tử Quân rõ ràng là ông say không phải vì rượu, hắn đang dòm ngó vị trí trưởng phòng tổ chức này.
Dương Quân Tài đã sớm nghĩ tới điều này, nhưng hắn lại không có kế sách nào để phá thế cục vào lúc này. Nếu như để mặc nó tự phát triển, như vậy quyền nhan sự sẽ bị Vương Tử Quân đào đi một góc lớn.
- Theo ý anh thì chúng ta nên làm gì bây giờ?
Dương Quân Tài trầm ngâm một lát rồi dùng giọng bình thản nói.
"Tôi thì có biện pháp sao? Anh cũng không tìm ra được biện pháp, vậy một vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy như tôi sẽ nghĩ ra được sao?"
Lưu Truyền Pháp thầm nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không dám nói ra dưới ánh mắt đỏ ngầu của Dương Quân Tài, hắn trầm ngâm một lát mới nói:
- Bí thư Dương, nếu không thì chúng ta thương lượng với bí thư Trình xem thế nào? Để xem có tìm được biện pháp gì ở thị ủy hay không?
Tìm biện pháp từ thị ủy, Lưu Truyền Pháp vừa nói ra như vậy thì hai mắt Dương Quân Tài chợt tỏa sáng, hắn chợt bóp nát đầu thuốc trong tay, sau đó đứng thẳng người lên.
Sau khi ngồi xuống vị trí tượng trưng cho quyền lực cao nhất của mình ở huyện Lô Bắc, Dương Quân Tài cầm điện thoại lên, nhưng hắn cũng không gọi điện thoại cho Trình Vạn Thọ, mà gọi đến cho Tề Chính Hồng ở thành phố Sơn Viên.
- Alo, chú Tề đó phải không? Cháu là Quân Tài.
Dương Quân Tài thật sự tỏ ra rất tôn kính Tề Chính Hồng, hắn lên tiếng bằng giọng điệu tươi cười hớn hở. Tuy cách điện thoại nhưng Lưu Truyền Pháp vẫn có thể nghe được tiếng cười cởi mở của Tề Chính Hồng:
- Quân Tài, gần đây bận rộn lắm sao? Bí thư Dương đã đặc biệt thông báo, nói tôi phải quan tâm đến cậu, nếu cậu có thể đến thành phố Sơn Viên, chú cháu chúng ta cùng uống vài ly.
Tuy Dương Độ Lục bây giờ không còn là bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam, thế nhưng Tề Chính Hồng vẫn xưng hô là bí thư Dương, như vậy vừa chứng minh hắn không quên được bí thư Dương, vừa bày tỏ mối quan hệ thân cận giữa hai bên. Dương Quân Tài rất hài lòng với phản ứng của Tề Chính Hồng, hắn cười ha hả nói:
- Chỉ cần là chú Tề phân phó, cháu nhất định sẽ không nói nhiều, sẽ lập tức chấp hành. Nhưng khoảng thời gian này cháu có chút bận rộn, cháu dù muốn đến thành phố Sơn Viên thì cũng không thể thoát thân ra được.
- À, bây giờ dưới huyện đang rất bề bộn, đang vào mùa thu hoạch, cũng cần quan tâm đến công tác phòng cháu, nếu không dân chúng thất thu cũng cực kỳ phiền toái.
Tề Chính Hồng rất quen thuộc công tác ở nông thôn, hắn cũng không cần suy tư mà trực tiếp nói đúng trọng điểm của công tác tuyến dưới.
Dương Quân Tài thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn cũng không thể nói ra sự thật. Hắn công tác ở huyện Lô Bắc được một thời gian không tính là ngắn, thế cho nên hắn cũng không phải hoàn toàn không hiểu rõ tất cả các sự việc đang xảy ra. Vì thế mà chỉ sau nháy mắt hắn đã nói ra những chuẩn bị của huyện ủy chính quyền cho công tác thu hoạch của nhân dân, hơn nữa còn nói rất hay, đúng trọng điểm. Nhưng Tề Chính Hồng cũng không phải dễ lường gạt, hắn tuy nghe thấy Dương Quân Tài nói rất rõ ràng nhưng trong lòng thầm hiểu đối phương đang chơi trò qua loa với mình. Nhưng hắn không phải là bố của Dương Quân Tài, đối phương nói như vậy cũng chỉ có thể mặc kệ, không những không đâm phá mà còn khuyến khích Dương Quân Tài vài câu.
- Chú Tề, cháu có chuyện cần báo cáo với chú, muốn chú làm chủ cho cháu.
Dương Quân Tài sau khi nói ra vài chuyện liên quan đến huyện Lô Bắc thì cũng không tiếp tục đi đường vòng, hắn mở miệng nói rõ sự việc vừa xảy ra.
Tề Chính Hồng nghe những lời của Dương Quân Tài, hai chân mày càng nhíu lại. Hắn biết rõ sự kiện kia có ý nghĩa thế nào với Dương Quân Tài, nếu như mất đi quyền nhân sự thì Dương Quân Tài sẽ là thùng rỗng kêu to.
Tên thanh niên kia thật sự mạnh mẽ sắc bén, Tề Chính Hồng nghĩ đến Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thán một câu. Tuy từ tận đáy lòng hắn rất tán thưởng Vương Tử Quân, thế nhưng dù sao thì nguyên nhân cũng vì Dương Quân Tài và Trần Lộ Dao đối phó người ta trước, người ta cũng phải có quyền phản kích chứ? Nhưng Dương Quân Tài dù sao cũng là con trai của Dương Độ Lục, khốn nổi bí thư Dương lại giao con cho mình, nếu như Dương Quân Tài gãy cánh sa lầy, mình còn mặt mũi đi gặp Dương Độ Lục sao? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Tề Chính Hồng chợt có ý nghĩ mới, hắn khẽ cười nói:
- Đây cũng không phải là chuyện tốt, chỉ cần chúng ta thao túng cho tốt, chúng ta sẽ làm cho vị chủ tịch Vương kia tiền mất tật mang.