Dương Quân Tài cầm điện thoại mà bàn tay thật sự run rẩy, dù hắn vẫn đang rất tức giận với tình huống Tề Chính Hồng nhúng tay vào sự kiện của Tiếu Tử Đông, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận lực khống chế chính trị của đối phương. Tề Chính Hồng là một phó chủ tịch thường vụ tỉnh, tất nhiên sẽ không phải là người thích nói ngoa.
Có thể biến sự kiện đám người Vương Tử Quân gây sự thành chuyện tốt cho mình, như vậy đối với bọn họ thật sự là quá mức quan trọng. Dương Quân Tài trầm ngâm một chút rồi cũng nhanh chóng nói:
- Kính xin chú Tề chỉ điểm.
Tề Chính Hồng cũng có hứng thú không nhỏ với sự kiện này, hắn cười ha hả nói:
- Quân Tài, cháu chủ yếu là cố kỵ chủ tịch Vương thò bàn tay vào quyền nhân sự trong huyện Lô Bắc, nhưng cháu lại chưa từng nghĩ phần công tác của chức vụ phó bí thư kia rơi vào trong tay mình thì hơn cả.
- Chính mình nắm giữ thì hơn?
Sau khi nghe lời nói của Tề Chính Hồng thì Dương Quân Tài thật sự run rẩy, hắn cũng không mở miệng mà vẫn lẳng lặng chờ đợi.
- Chủ tịch Vương kia sở dĩ có thể đạt thành hiệp nghị với Trần Lộ Dao cũng là vì hai bên có sự kết hợp, Trần Lộ Dao không thể không đi theo con đường mà Vương Tử Quân đã sắp xếp. Trên con đường đó Trần Lộ Dao dù có tổn thất thì cũng an toàn lui xuống, mà Vương Tử Quân có thể tranh thủ được vị trí trưởng phòng tổ chức, người gặp tổn thất lớn nhất chính là cậu.
Tề Chính Hồng không hổ là cán bộ lão thành đầy kinh nghiệm, tuy đang ở thành phố Sơn Viên cách xa huyện Lô Bắc thế nhưng chỉ sau nháy mắt đã phân tích rất rõ ràng.
Dương Quân Tài gật đầu xưng vâng, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hắn thất bại nặng như vậy. Giọng điệu của Tề Chính Hồng ở bên kia tiếp tục truyền đến:
- Quân Tài, trước mắt phương án tốt nhất của Vương Tử Quân chính là kéo Trần Lộ Dao đến bên cạnh, không phải ép Trần Lộ Dao xuống đài, như vậy mới cướp được vị trí trưởng phòng tổ chức. Tôi thấy Vương Tử Quân là người cực kỳ khôn khéo, những chuyện như vậy mà cũng có thể xử lý một cách êm thấm. Bây giờ đối phương lựa chọn điều Trần Lộ Dao đi nơi khác, tự mình nhúng tay vào quyền nhân sự, chính mình đẩy một cán bộ lên tiếp nhận vị trí trưởng phòng tổ chức, không gì khác hơn ngoài hai nguyên nhân.
- Một chính là bí thư Trần thật sự không được tin tưởng, Vương Tử Quân sợ người này tiếp tục giữ vững vị trí sẽ phát sinh mưa gió. Một nguyên nhân khác chính là có thượng cấp hứa hẹn, chỉ cần Vương Tử Quân sắp xếp cho Trần Lộ Dao thoái vị, như vậy sẽ làm theo sắp xếp của hắn. Trong thành phố An Dịch, người có quyền lực như vậy chỉ có một, đó là bí thư Trịnh Đông Phương, mà tôi nghe nói quan hệ giữa bí thư Trịnh Đông Phương và Vương Tử Quân là rất tốt.
Tề Chính Hồng nói thật sự giống như từng tiếng chuông vang lên làm cho Dương Quân Tài thật sự tỉnh táo, lúc này hắn mới có thể kết nối tất cả sự việc thành một chuỗi, đồng thời các sự việc phát sinh theo chiều hướng nào cũng đã quá rõ ràng.'
Các công tác chỉnh đốn tác phong, mở rộng tuyên truyền ra bên ngoài, hay như sự kiện Trần Lộ Dao từ chức cũng đều là do một tay Vương Tử Quân thúc đẩy, mục đích của Vương Tử Quân lại chính là muốn tìm được một phần bánh của mình ở phương diện nhân sự.
Bây giờ Dương Quân Tài thật sự cảm thấy mình cất bước khó khăn ở phương diện nhân sự, nếu để cho Vương Tử Quân bổ nhiệm người vào vị trí trưởng phòng tổ chức, như vậy xem như mình chính thức mất quyền lực ở huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân đã cho ra kế hoạch khá lớn, Dương Quân Tài thầm cảm khái và càng cảm thấy thật sự bối rối. Trịnh Đông Phương là bí thư thị ủy, nếu bổ nhiệm một vị trưởng phòng tổ chức huyện ủy thì thật sự không ai qua mặt được lão, dù là Trình Vạn Thọ hay Cát Trường Lễ cũng không làm được.
Vô tình Dương Quân Tài chợt sinh ra cảm giác vô lực, loại cảm giác này chẳng những là áp lực từ bí thư Trịnh Đông Phương, còn là vì những phương án ra tay cực kỳ hoàn mỹ của Vương Tử Quân.
- Chú Tề, cháu nên làm gì bây giờ?
Dương Quân Tài lúc này cực kỳ nôn nóng, hắn dùng giọng bối rối nói.
Nói ra những phương diện huyền diệu trong sự kiện ở huyện Lô Bắc thật sự không phải là vấn đề gì khó với Tề Chính Hồng, đối với hắn thì những thứ kia căn bản không là gì lớn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, hành vi phân tích như vậy càng làm hắn cảm thấy vui sướng cực điểm.
Tề Chính Hồng cảm thấy mình có cảm giác như vậy tất nhiên sẽ không phải vì đối phương là con trai của thủ trưởng, lại càng không phải vì Trịnh Đông Phương. Dù những người kia sau này sẽ là cường địch của mình ở phương diện chính trị, thế nhưng lúc này cũng không đáng là gì.
Vương Tử Quân thầm nghĩ đến gương mặt trẻ tuỏi của vị chủ tịch Vương, bàn tay hắn không biết vì sao lại xiết chặt.
Tề Chính Hồng cảm thấy bản thân có chút khác thường, hắn không tự giác được phải cười cười, thầm nghĩ mình lại coi một tên tiểu bối là đối thủ, đúng là không phóng khoáng. Nhưng tự giễu thì tự giễu, phá vỡ thế cục của Vương Tử Quân làm cho hắn sinh ra cảm giác thật sự vui sướng.
Nhưng lời nó của Dương Quân Tài lại làm cho Tề Chính Hồng cảm thấy giống như mình nuốt phải ruồi bọ. Thầm nghĩ con trai của lãnh đạo nhìn qua cũng không đến nổi, vì sao bây giờ lại biến thành con rùa rồi? Đúng là hổ phụ sinh khuyển tử.
Tuy trong lòng rất cảm khái nhưng Tề Chính Hồng vẫn nhẫn nại nói:
- Chuyện này nếu chúng ta không biết thì tất nhiên sẽ không cản được tay của Trịnh Đông Phương, nhưng bây giờ Trịnh Đông Phương chưa tỏ thái độ, chúng ta còn nhiều thứ để lợi dụng. Thế này đi, cậu đến tỉnh thành một chuyến, tôi sẽ cho anh Trình hẹn gặp mặt Lý Dật Phong.
Để cho Trình Vạn Thọ hẹn gặp mặt chủ tịch thành phố Lý Dật Phong, Dương Quân Tài biết rõ nếu Lý Dật Phong đứng ra, dù Trịnh Đông Phương có cường thế ra sao, đối mặt với liên minh kiềng ba chân gồm Trình Vạn Thọ, Lý Dật Phong và cát trường lễ thì cũng phải xem xét lại.
- Tốt, chú Tề, cháu đi đây.
Dương Quân Tài thật sự không thể nào che giấu được niềm vui sướng của mình.
- Ừ, khi nào cậu đến thành phố An Dịch thì nhớ điện thoại cho toi.
Tề Chính Hồng nói một tiếng, lại tiếp tục:
- Chỗ cậu có người nào sử dụng được không? Lúc này chúng ta tranh thủ vị trí phó bí thư huyện ủy, để cho tiểu tử kia trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Dương Quân Tài nghe được giọng điệu vui vẻ của Tề Chính Hồng mà càng thêm bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng không khỏi óc vài phần cảm giác khác lạ. Bố mình hay nói Tề Chính Hồng là người kiêu ngạo, xem ra cũng không quá đúng, nếu như thật sự kiêu ngạo thì chú tề sao lại cảm thấy vui vẻ vì giúp mìnnh vài việc vặt thế này?
Bí thư Dương cảm thấy rất hài lòng, nhưng hắn biết rõ Tề Chính Hồng muốn tự thân ra tay cũng vì lấy lại mặt mũi, cũng không biết tất cả có tốt đẹp hay không.
Người có thể dùng sao? Ánh mắt Dương Quân Tài chợt xoay chuyển, sau đó rơi lên người của Lưu Truyền Pháp. Tất nhiên Lưu Truyền Pháp cũng nghe được vài phần nội dung cuộc điện thoại của Dương Quân Tài, cũng đoán ra được vài thứ, cũng biết cơ hội khó kiếm của mình đã đến. Thế là hắn ngẩng đầu lên, dùng hành động thực tế để chứng minh mình là người đáng tin của bí thư Dương.
Những biểu hiện của Lưu Truyền Pháp cũng thật sự không lãng phí, hắn đến huyện Lô Bắc công tác chưa lâu, hắn lợi dụng sự trợ giúp của Dương Quân Tài để làm việc, thế là cũng đắc tội không ít với các vị lãnh đạo. Nhưng trong mắt Dương Quân Tài thì đây là một người có thể sử dụng, lúc này nghe thấy Tề Chính Hồng nói như vậy thì lên tiếng cắt ngang lời:
- Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Truyền Pháp cũng là một đồng chí khôn khéo giỏi giang, giác ngộ chính trị cao độ, là một mầm mống tốt.
Tề Chính Hồng là kẻ nghe tiếng đàn đã biết ý nghĩa bài ca, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy đều là tâm phúc của bí thư huyện ủy, nếu Lưu Truyền Pháp là tâm phúc của Dương Quân Tài, như vậy Tề Chính Hồng cũng không làm khó mà gật đầu đồng ý.
- Truyền Pháp, tin tức tốt, chủ tịch Tề đã đồng ý giúp chung ta giải quyết chuyện này, cậu cứ chờ một chút, chúng ta sẽ đi đến thành phố Sơn Viên.
Dương Quân Tài vung tay lên, hắn dùng giọng trần đầy tin tưởng nói với Lưu Truyền Pháp.
Lưu Truyền Pháp lúc này cũng rất hưng phấn, phó bí thư huyện ủy, còn là phó bí thư nắm công tác tổ chức, nghĩ đến vị trí này mà lòng người càng thêm hưng phấn. Hắn nghĩ đến tình huống mình làm phó bí thư huyện ủy, thoát khỏi văn phòng huyện ủy rối loạn với đám phó phó chủ nhiệm bằng mặt không bằng lòng, hắn càng cảm thấy thoải mái.
- Vâng, bí thư Dương, tôi sẽ phải đi chuẩn bị, lúc này có chủ tịch Tề ra tay, chúng ta có trò hay để xem rồi. Cũng không biết khi Vương Tử Quân phát hiện ra tình huống mình tự nâng đá đập chân mình thì sẽ có bao nhiêu cảm tưởng đây.
Lưu Truyền Pháp nói, giọng điệu cố ý rất khoa trương, làm cho Dương Quân Tài không khỏi mở miệng cười ha hả.
Khi lãnh đạo huyện ủy đang cố gắng thi triển thần thông trong sự kiện Trần Lộ Dao từ chức, trong một khu vực đại sảnh hành chính vừa được thành lập, nhóm người Vương Tử Quân và phó chủ tịch thường vụ Tiếu Tử Đông đang tự mình cắt băng khai trương.
Trong nghi thức cắt băng khai trương, Vương Tử Quân yêu cầu các nhân vien công tác của đại sảnh hành chính phải cố gắng công tác, phải toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, nhiệt tình phục vụ, nghiêm khắc phê duyệt, đảm bảo môi trường tốt cho quá trình phát triển kinh tế của huyện Lô Bắc.
Từ lúc đại sảnh hành chính được phê chuẩn trong hội nghị thường ủy và đến lúc khai trương chỉ mất một tuần, mà thời gian chủ yếu chính là dùng để lắp đặt thiết bị. Tất cả các đơn vị ban ngành đều tỏ ra giúp đỡ lời đề nghị của chủ tịch Vương, ai cũng biết đó là phương án mà chủ tịch Vương đề ra, tất nhiên sẽ là chiến tích của chủ tịch Vương, sao không nhanh chóng thực hiện cho được?
Vì hạng mục đại sảnh phục vụ hành chính mà cục lương thực tuy không có gì cần phải phê duyệt, thế nhưng vị cục trưởng của bọn họ lại chủ động đi tìm chủ tịch Vương Tử Quân, muốn cung cấp một tòa nhà ba tầng để không trong cục để làm văn phòng phục vụ hành chính.
Sau khi khai trương, Vương Tử Quân đi thăm đại sảnh hành chính, hắn thấy đại sảnh rất nhỏ gọn, cũng không đường hoàng khí phái như đời sau, mỗi đơn vị và phòng ban chỉ có một bàn, bên trên có một tấm bảng viết tên của đơn vị và các con dấu với công tác tương quan.
Nhưng đại sảnh hành chính này lại làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất thoải mái, hắn thấy đây là một khu vực phục vụ tốt cho công tác hành chính, không cần thiết phải khí phái, chỉ cần có thể phục vụ tốt cho nhân dân là được.
Khi Vương Tử Quân cưỡi ngựa xem hoa đi xem xét khu vực đại sảnh hành chính, một hình bóng xinh đẹp chợt xuất hiện trước mặt hắn. Đó chính là bàn công tác thuộc về cục công an, Đỗ Tiểu Trình mặc đồng phục cảnh sát đang bĩu môi ngồi đó, giống như có ai đang thiếu nợ nàng vậy.
Vương Tử Quân nhìn Đỗ Tiểu Trình ngồi đó với gương mặt đầy tâm tình, hắn không khỏi thầm cảm thấy vui vẻ, không có việc gì thì nói đùa vài câu với nữ cảnh sát xinh đẹp này cũng là chuyện rất hay, nó trở thành một trong những chuyện rất thú vị đối với hắn. Dù biết có thú vị cũng không nhất định sẽ tốt, thế nhưng hắn là một người không có nhiều sở thích, thế là hắn cũng không muốn từ bỏ.
- Này đồng chí, cô ngồi đây chủ yếu phê duyệt giấy tờ gì vậy?
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Đỗ Tiểu Trình rồi khẽ hỏi.
Đỗ Tiểu Trình cũng là một danh nhân trong huyện Lô Bắc, dù sao thì nữ cảnh sát xinh đẹp cũng không nhiều, hơn nữa bố của nàng là phó bí thư chủ quản khối tư pháp, lại càng làm cho nàng thêm nổi tiếng. Trong cục công an thì nàng là một người mà đám lãnh đạo cần phải nâng đỡ quan tâm. Lúc này nàng vốn rất tức giận, nàng vốn đang công tác tốt ở đội hình sự, không ngờ lại bị điều đến đại sảnh phục vụ hành chính. Đối với đám cảnh sát khác thì đây là chuyện tốt khó thể rơi xuống đầu, thế nhưng đối với Đỗ Tiểu Trình thì nó lại là một chuyện không vui.
Đỗ Tiểu Trình từ nhỏ đã thích những hình tượng anh hùng, công tác văn thư trong cục công an chính là thứ mà nàng ghét nhất. Nhưng đáng tiếc, sau khi nhận được điều lệnh thì đám lãnh đạo trước nay nàng nói gì nghe nấy lại giống như có quyết tâm cao độ, dù nàng có lên tiếng thế nào thì cũng mở miệng từ chối ngay. Ngay cả vị cục trưởng rất tốt với nàng là Liên Giang Hà thì cũng nhanh chóng chạy đi mất, nàng đến tìm vài lần đều không thể gặp mặt.
Đỗ Tiểu Trình không thể làm gì được, nàng chỉ có thể tức giận ngồi trên bàn công tác, đang thầm nghĩ về nhà sẽ xử lý bố mình như thế nào. Nàng không phải là kẻ ngốc, sau khi phân tích sự việc thì hiểu rõ vấn đề ngay lập tức.
- Nhất định phải quay về đội cảnh sát hình sự, nếu không sẽ cho bố đẹp mặt.
Đỗ Tiểu Trình nắm chặt tay rất quyết tâm, đột nhiên nàng nghe thấy có người nói chuyện với mình, khi ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt trẻ tuổi cười tủm tỉm nhìn mình.
Đỗ Tiểu Trình nhìn gương mặt quen thuộc kia mà chợt cảm thấy trái tim run lên, nhưng ngay sau đó nàng lại chợt nghĩ đến gương mặt này biểu hiện cho quyền thế ra sao.
- Anh nói gì?
Đỗ Tiểu Trình không biết Vương Tử Quân vừa nói gì, thế là nói một câu không cần suy nghĩ. Nhưng sau khi đặt câu hỏi thì vẻ mặt nàng chợt biến đổi, vì lúc này nàng phát hiện không phải chỉ có mỗi gương mặt trẻ tuổi kia là đang nhìn về phía mình.
Liên Giang Hà đang nhìn mình, Tiếu Tử Đông cũng đang nhìn mình, còn có một nhóm cán bộ đang túm tụm bên kia nhìn nàng, tuy lúc nãy Đỗ Tiểu Trình đã nói một câu sai lệch, thế nhưng vẻ mặt đám người kia không chút biến đổi, dù sao thì bọn họ cũng biết đây là con gái của Đỗ Tự Cường.
- Này đồng chí, phải toàn tâm toàn ý công tác thì mới gặt hái được thành công, cô nhìn mình kìa, mới đi làm thì tinh thần đã không cao, như vậy cũng không hay.
Vương Tử Quân bắt được điểm yếu của Đỗ Tiểu Trình, thế là dùng giọng không nể tình nói.
Đỗ Tiểu Trình nhếch miệng, trong lòng chợt sinh ra cảm giác tức giận, mình lại bị đối phương nói lời coi thường. Tuy lúc này nàng đã nghĩ đến những nói lời nói đầy lý lẽ và hùng hồn, thế nhưng đối mặt với ánh mắt khác thường của các vị đồng nghiệp, nàng vẫn phải cúi đầu.
- Đại sảnh phục vụ hành chính đại biểu cho hìn tượng của tất cả đơn vị và khối chính quyền huyện Lô Bắc, quần chúng đến xin con dấu, sẽ tìm đến đại sảnh này, thế cho nên yêu cầu nhân viên công tác cần có lòng nhiệt tình cao độ, hoàn thành nhiệm vụ mà khối chính quyền giao phó một cách tốt nhất, thực hiện đầy đủ lý niệm chấp chính vì dân.
Từng tràng vỗ tay vang lên sau khi Vương Tử Quân nói xong, tuy trong đó vẫn còn nhiều tiếng nói ồn ào, thế nhưng phần lớn đều bị chủ tịch Vương thuyết phục. Đám ký giả đài truyền hình đi theo sau lưng Vương Tử Quân càng vận dụng khả năng múa bút để tốc ký, nhanh chóng ghi chép lời nói của chủ tịch Vương, có vài vị phóng viên trẻ tuổi cảm thấy nếu ghi lại tất cả lời nói của chủ tịch Vương thì mình sẽ có được một bài vết rất hay.
Không ngờ mình lại biến thành đá kê chân để người kia hót như khướu, Đỗ Tiểu Trình xiết chặt nắm đấm, nàng nóng lòng điều tiết tâm tư. Nàng muốn cho đối phương biết mình cũng không phải là người dễ dàng chịu thua như vậy.
Lúc Đỗ Tiểu Trình cúi đầu thì Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác đã đắc tội với cô "cháu gái" này, nhưng lúc này có quá nhiều người ủng hộ, hắn cũng chỉ có thể mở miệng nói thêm vài câu cổ vũ, sau đó được mọi người túm tụm rời khỏi bàn công tác của Đỗ Tiểu Trình.
Sau khi tham gia nghi thức khai trương đại sảnh phục vụ hành chính, Vương Tử Quân đi đến khu quy hoạch. Đây là một công trình trọng điểm mà Vương Tử Quân tự mình chủ đạo, lúc này khu quy hoạch đang ở vào giai đoạn phát triển mạnh mẽ, dù phương diện lợi nhuận và thuế vẫn chưa có tăng trưởng rõ ràng thế nhưng phương diện giải quyết công ăn việc làm lại có thành tích rõ rệt, chỉ riêng nửa năm qua đã có hơn ngàn người được nhận vào làm việc. Bạn đang đọc chuyện tại
Lý Cẩm Hồ chờ sẵn ở cổng khu quy hoạch khi Vương Tử Quân đi đến, lúc này trong khu quy hoạch đang có mười nhà máy được khởi công xây dựng, tương lai tươi sáng.
- Chủ tịch Vương, vị này chính là giám đốc Tống của nhà máy chế biến giấy Thần Quang, lần này anh ấy đến huyện Lô Bắc để xây dựng một nhà máy giấy hằng năm nộp vào số tiền thuế lên đến con số năm triệu.
Lý Cẩm Hồ hàn huyên vài câu với Vương Tử Quân, sau đó chỉ tay giới thiệu một người đàn ông trung niên hói đầu ở phía sau cho chủ tịch Vương.
Lúc này khắp nơi đều coi trọng công tác kêu gọi đầu tư, thế cho nên thân phận của các nhà đầu tư được coi trọng cao độ, rất nhiều nơi cung phụng đám người này như thần tài.
Vương Tử Quân bình thường không nhúng tay vào công tác của khu quy hoạch, đối với hắn thì cần phải nắm toàn diện, nắm công tác cụ thể, tất cả những thứ còn lại đều do nhóm người Lý Cẩm Hồ hoàn thành. Sau khi khách sáo vài câu với giám đốc Tôngs, Vương Tử Quân đi về phía khu văn phòng của khu quy hoạch.
- Tút, tút, tút.
Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên, Tôn Hạ Châu nhìn dãy số hiện ra trong điện thoại thì nhanh chóng đưa đến cho Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn dãy số, thấy đó là số điện thoại phòng thư ký của bí thư Trịnh Đông Phương, hắn nhanh chóng nghe máy.
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Chương Đức Long.
Điện thoại nhanh chóng được nối thông, từ đầu dây bên kia truyền đến âm thanh tràn đầy vui vẻ của Chương Đức Long. Chương Đức Long là thư ký của Trịnh Đông Phương nhưng lại rất khiêm tốn trên nhiều phương diện.
Thư ký của lãnh đạo không thể xem là nhỏ, Vương Tử Quân tiếp xúc với bí thư Trịnh Đông Phương, tất nhiên cũng có quan hệ không tệ với thư ký Chương Đức Long. Lúc này hắn nghe thấy âm thanh của Chương Đức Long, thế là mỉm cười nói:
- Thủ trưởng gọi điện thoại cho tôi, có phải là có chuyện tốt muốn tìm tôi không?
Không biết từ khi nào mọi người bắt đầu xưng thư ký của lãnh đạo là thủ trưởng số hai, Vương Tử Quân nói như vậy với Chương Đức Long chính là biểu hiện sự thân cận giữa hai bên. Nhưng Vương Tử Quân xưng hô như vậy thì Chương Đức Long lại không dám nhận, Vương Tử Quân có mối quan hệ tốt với lãnh đạo của mình, Chương Đức Long tất nhiên biết rõ địa vị của Vương Tử Quân trong lòng Trịnh Đông Phương là thế nào.
- Chủ tịch Vương cũng đừng nói lời vui đùa như vậy, nói ra thì ngài mới là thủ trưởng của tôi. Là thế này, chút nữa sẽ mở hội nghị thường ủy thị ủy, nghe nói bí thư Trịnh sắp thông qua vài chuyện, thế là tôi gọi điện thoại chúc mừng anh.
Chương Đức Long nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Vương Tử Quân cũng cúp điện thoại, trong lòng có vài phần phấn khởi, dù sao thì những gì mình vung tay thao tác cuối cùng sắp biến thành sự thật.
Phòng họp của thị ủy An Dịch thật sự khí phái hơn rất nhiều so với huyện Lô Bắc, lúc này các vị thường ủy thị ủy An Dịch đều đã tập trung trong phòng. Đám người hút thuốc thả khói làm cho bầu không khí đầy khói sương, cả phòng đầy sương mù mờ mịt.
Trịnh Đông Phương là bí thư thị ủy, lão ngồi trên vị trí chủ vị, điếu thuốc trong tay đã cháy hơn phân nửa, ngón tay khẽ búng ra, phần tàn thuốc đã rơi xuống chiếc gạt tàn trước mặt.
Hội nghị đã mở hơn một giờ, cái chương trình hội nghị đã được thông qua đúng như tính toán của Trịnh Đông Phương. Ý chỉ của mình được hội nghị thường ủy chứng thực, đây chính là biểu hiện khống chế thành phố An Dịch trong tay của lão.
- Bí thư Trịnh, chủ tịch Lý, hai ngày trước phó bí thư Trần Lộ Dao của huyện Lô Bắc đã đề xuất vì nguyên nhân sức khỏe yếu mà muốn rời khỏi chức vụ hiện tại với phòng tổ chức thị ủy, vì nó có liên quan đến vấn đề ổn định đại cục của huyện Lô Bắc, thế cho nên đặc biệt mời các vị thường ủy xem xét là có nên thông qua hay không?
Cát Trường Lễ lên tiếng, xem như ném ra tin tức Trần Lộ Dao xin từ chức.
Trịnh Đông Phương tuy biết rất rõ về chuyện này, lúc đó đã cho thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy là Lô Tân Lương đến liên hệ với Cát Trường Lễ, lúc này thấy Cát Trường Lễ lên tiếng thì lão thầm gật đầu. Lão thật sự không mấy quan tâm đến sự kiện này, dù sao đó chỉ là một vị phó bí thư huyện ủy, nếu so với những chuyện vừa bàn bạc thì căn bản không tính là gì.
Những chuyện lớn khác còn được thông qua theo ý chỉ của mình, huống hồ là chuyện nhỏ nhặt thế này. Trịnh Đông Phương nghe xong báo cáo của Cát Trường Lễ thì cười nói:
- Không tham quyền tiếc vị, có thể nhận thấy rõ tình thế phát triển của địa phương, đồng chí Trần Lộ Dao xem như rất chú trọng đến công tác, tôi cảm thấy đây là đồng chí tốt.
Trịnh Đông Phương là một bí thư thị ủy, bình thường lão không thích dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói ra ý nghĩ của mình, lão thường để cho các vị thường ủy nói ra, như vậy mới thể hiện quyền uy của mình, càng quán triệt ý chỉ của mình.