Thật ra từ cấp cao đến cấp thấp, từ đơn vị lớn đến đơn vị nhỏ, các vị thủ hạ cấp phó bất hòa với nhau sẽ tạo nên tình thế tốt đẹp cho lãnh đạo đứng đầu. Anh có thể vững vàng khống chế, đỡ để bọn họ cùng một giuộc, kết thành một khối. Biện pháp tốt nhất đối phó với cán bộ cấp dưới chính là chia để trị mà không phải tạo môi trường cho bọn họ hòa hợp êm thấm, để bọn họ kết nối lại và đứng về phía đối lập với mình.
Ý nghĩ của Lâm Thụ Cường có nội dung thế nào thì Âu Dương Dương hiểu rất rõ, nàng cũng biết đối phương đang muốn ngáng chân Vương Tử Quân, muốn đả kích uy tín của phó bí thư Vương, tất nhiên ý nghĩ mà báo thù rửa hận. Nhưng Âu Dương Dương cũng không quan tâm, nàng chỉ quan tâm đến những lợi ích mà mình sắp nhận được.
Sau khi tiếp xúc với Vương Tử Quân thì Âu Dương Dương biết người này không dễ thu phục, là một người rất khó làm theo lệnh, nếu người này làm trợ thủ sẽ là trở ngại khiêu chiến quyền uy của lãnh đạo như nàng. Tất nhiên đối với loại trợ thủ và cũng là đối thủ như thế này thì biện pháp tốt nhất chính là cho đối phương chịu nhục và đả kích, đẩy đối phương xuống nước rồi lại kéo lên, để cho đối phương biết thế nào là kẹp đuôi làm người.
Nếu để cho Vương Tử Quân phụ trách công tác sắp xếp cho công nhân nhà máy in của tạp chí thanh niên lần này thì xem như một công đôi việc, vừa làm mình giảm đi chút chuyện phiền lòng, mình cũng không trực tiếp đối diện với đám công nhân kia. Nhưng nếu như Vương Tử Quân làm hư hại sự việc, chứng mình tên này đến nhận chức cũng không có năng lực, sau này khó dựng lên uy tín ở đoàn thanh niên tỉnh.
Nhiệm vụ đầu tiên không hoàn thành, như vậy đám người muốn dựa về phía Vương Tử Quân sẽ chùn bước, chính hắn cũng phải cúp đuôi làm người mà thôi.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, trên gương mặt trắng nõn của Âu Dương Dương chợt xuất hiện nụ cười quỷ dị. Nàng khẽ dựa lưng lên chiếc ghế làm việc của mình, sau đó nói với Lâm Thụ Cường:
- Thụ Cường, quý một sắp qua, cũng cần nên đốc thúc các hạng mục công tác mở rộng và phát triển, anh quay về xem xét lại các hạng mục công tác, sau đó cho ra một văn kiện rõ ràng cho tôi.
Lâm Thụ Cường nghe lời phân phó của bí thư Âu Dương Dương thì trong lòng thầm vui vẻ, hắn biết rõ bí thư đã tiếp nhận đề nghị của mình. Nhưng hắn cũng không dám vui vẻ ra mặt, hắn kính cẩn đồng ý:
- Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay, sẽ tranh thủ cho ra bản thảo vào ngày mai.
Âu Dương Dương khẽ gật đầu, sau đó giống như nhớ ra chuyện gì đó mà khẽ phân phó:
- Hôm nay có lẽ sẽ không có việc gì, anh thông báo cho các thành viên ban ngành, nói là tối nay sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần cho bí thư Vương, để bọn họ đến tham gia đông đủ.
- Vâng, bí thư Âu Dương, chúng ta tổ chức ở đâu?
Lâm Thụ Cường lấy ra một quyển sổ và cây bút, sau đó khẽ hỏi Âu Dương Dương.
- Quyết định ở Sơn Viên Tinh! Đúng rồi, anh sắp xếp cho tốt, cấp bậc nhất định phải cao, cũng không nên để cho bí thư Vương Tử Quân cảm thấy chúng ta quá lạnh nhạt.
Âu Dương Dương vung vẫy ngòi bút trong tay rồi cười nói.
- Vâng, tôi nhất định sẽ sắp xếp tốt.
Lâm Thụ Cường múa bút ghi chép lời nói của bí thư Âu Dương Dương vào sổ, sau đó dùng giọng vang dội nói với Âu Dương Dương.
Âu Dương Dương khẽ gật đầu, nàng lại nâng ly trà lên uống một ngụm. Lâm Thụ Cường thấy bí thư Âu Dương nâng ly trà lên thì biết lãnh đạo đã phân phó xong, thế là tranh thủ bước ra ngoài phòng làm việc của bí thư. Nhưng khoảnh khắc khi hắn bước ra khỏi cửa, bước chân không khỏi nhanh và nhẹ nhàng hơn.
Nhỏ thuốc vào mắt Vương Tử Quân chính là một việc rất khoái trá, đối phương chiếm vị trí mà Lâm Thụ Cường hắn đã mơ mộng nhiều năm, tất nhiên sẽ phải trả một cái giá lớn, vì ông đây cũng không phải kẻ tầm thường ở đoàn thanh niên tỉnh.
...
Trong phòng họp của đoàn thanh niên tỉnh, Âu Dương Dương nở nụ cười nhàn nhạt nói:
- Hội nghị này vốn sẽ phải mở ngày hôm qua, thế nhưng hôm qua tôi có chút chuyện nên phải dời sang hôm nay. Bí thư Vương đến cơ quan chúng ta nhận công tác, không những bổ sung cho đoàn thanh niên tỉnh một cán bộ có năng lực, hơn nữa càng làm cho cơ quan chúng ta bừng bừng sức sống...
Lúc này trong phòng họp có phó bí thư Tôn Trạch Hồng, phó bí thư Triệu Nguyên Cổ, còn có ủy viên kiểm tra kỷ luật Hoắc Tương Nhiễm, chủ nhiệm văn phòng Lâm Thụ Cường, tất nhiên đây sẽ là hội nghị hoan nghênh Vương Tử Quân.
Âu Dương Dương, Tôn Trạch Hồng, Triệu Nguyên Cổ, Hoắc Tương Nhiễm và phó bí thư vừa nhận chức Vương Tử Quân chính là các vị lãnh đạo của ban ngành đoàn thanh niên tỉnh, còn Lâm Thụ Cường tuy có mặt nhưng chỉ là một nhân viên dự thính hội nghị làm bản ghi chép mà thôi.
Trong số những người đang ngồi đây, ngoài Hoắc Tương Nhiễm hôm qua không được gặp mặt thì Vương Tử Quân phần lớn đã từng gặp qua đám người còn lại. Phó bí thư Triệu Nguyên Cổ có thân hình cao lớn, lại có hơi béo, cặp mắt lớn luôn ẩn giấu nụ cười, cực kỳ bình dị gần gũi. Hoắc Tương Nhiễm thì lại có chút khí khái kiêu ngạo, được xưng tụng là người có tướng mạo anh tuấn, làm cho người ta sinh ra hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng đám cấp phó này thật sự không dám có bất kỳ thái độ nào khác lạ với bí thư Âu Dương Dương ngồi trên vị trí chủ vị, tuy không đến mức cầm bút ghi chép như Tôn Trạch Hồng nhưng ít nhất cũng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
- Tôi đề nghị các vị cho một tràng pháo tay nhiệt liệt đẻ chào đón đồng chí Vương Tử Quân gia nhập vào đại gia đình đoàn thanh niên tỉnh của chúng ta.
Âu Dương Dương nói rồi đứng lên, là người vỗ tay đầu tiên.
Âu Dương Dương vỗ tay thì tất nhiên những người khác cũng nhanh chóng vỗ tay theo, thế là phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Âu Dương Dương đứng lên thì Vương Tử Quân cũng không thể ngồi, hắn đứng lên tỏ thái độ sẽ chăm chỉ công tác và học tập kinh nghiệm của các vị lãnh đạo, thế là hội nghị hoan nghênh xem như trôi qua trong ôn hòa.
Vấn đề sau đó chính là phân công cho Vương Tử Quân, thật ra đã được Âu Dương Dương thông qua trước đó. Khi nhóm người Tôn Trạch Hồng nghĩ rằng hội nghị sẽ kết thúc, chợt thấy Âu Dương Dương nghiêm mặt lên nói:
- Các đồng chí, hôm ngay ngoài chuyện hoan nghênh đồng chí Vương Tử Quân, tôi còn có một chuyện quan trọng cần thương lượng.
Âu Dương Dương vừa nói vừa đưa mắt nhìn khắp bốn phía, khi ánh mắt Vương Tử Quân tiếp xúc với ánh mắt của Âu Dương Dương, hắn chợt cảm thấy trong ánh mắt đối phương có hương vị khác thường.
- Tôi tin chắc các vị lãnh đạo ngồi đây cũng đã biết sự kiện công nhân nhà máy in của tạp chí thanh niên tụ tập đến biểu tình ở khối chính quyền tỉnh. Ngày hôm qua thư ký trưởng đã truyền đạt chỉ thị của chủ tịch Hào, nói rằng phải nhanh chóng giải quyết vụ này, phải cho ra một câu trả lời hợp lý với các công nhân nhà máy in, tuyệt đối không để xảy ra sự kiện kêu oan tập thể trước cổng khu văn phòng khối chính quyền tỉnh một lần nữa.
Giọng điệu của Âu Dương Dương càng thêm cao vút, giống như lúc này miệng lưỡi của nàng đã được mở khóa, nói ra thì thật sự giông như nước chảy mây trôi, giống như dòng nước bị chặn lại bây giờ mới bùng phát.
Phòng họp trở nên cực kỳ yên tĩnh, ngoài Lâm Thụ Cường đang dùng bút viết bản ghi chép thì căn bản không còn âm thanh nào khác. Ánh mắt đám người Tôn Trạch Hồng cũng trở nên nghiêm túc, thật sự không dám động đậy, chỉ sợ nếu có bất kỳ âm thanh nào vang lên thì sẽ thu hút sự chú ý của Âu Dương Dương về phía mình. Bạn đang xem tại - .
- Chuyện này có mối liên hệ trọng đại, lãnh đạo tỉnh cực kỳ coi trọng, cũng liên quan đến vinh dự của đoàn thanh niên tỉnh chúng ta. Tôi là người đứng đầu ban ngành đoàn thanh niên tỉnh, tôi cảm thấy chúng ta nên nghênh đón khó khăn, kiên quyết chứng thực chỉ thị của lãnh đạo, xử lý sự việc thành công tốt đẹp.
Âu Dương Dương lên tiếng, sau đó nàng khẽ nhấp một ngụm trà, lại nói tiếp:
- Trách nhiệm trên vai, vì vậy tôi cần có một đồng chí cụ thể đứng ra phụ trách, mọi người xem ai có thể gánh vác trách nhiệm này?
Không ai mở miệng, rõ ràng các vị lãnh đạo nơi đây đều không muốn tiếp nhận củ khoai lang nóng này. Ánh mắt Âu Dương Dương nhìn qua bốn phía, sau đó rơi lên người Tôn Trạch Hồng:
- Anh Tôn, anh cảm thấy ai phù hợp?
Tôn Trạch Hồng dùng tay khẽ chống đỡ cặp kính của mình, hắn cười cười với Âu Dương Dương rồi nói:
- Bí thư Âu Dương, chúng tôi đứng dưới dự lãnh đạo của chị, dù là sức chiến đấu hay lực chấp hành đều là số một. Chuyện này dù khó nhưng tôi tin tất cả các vị ngồi đây đều có thể gánh chịu trọng trách, tất nhiên tôi cũng có thể tình nguyện xuất lực vì công tác của đoàn thanh niên tỉnh. Nhưng bây giờ khối công tác của tôi đang rất bận, tôi cảm thấy mình dù có tâm tiếp nhận nhưng lại không đủ thời gian và nhiệt tình, rõ ràng tham thì thâm, ngược lại sẽ làm ảnh hưởng đến công tác của đoàn thanh niên tỉnh...
Tôn Trạch Hồng thật sự rất láu cá, nói vài câu rất hay, không những không đắc tội với bất kỳ ai mà còn tạo ra lối thoát cho mình.
Triệu Nguyên Cổ ngồi bên cạnh Tôn Trạch Hồng cũng không chờ bí thư Tôn nói xong, hắn nở nụ cười thật thà phúc hậu nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Tôn, mà phía tôi đây cũng không được, những ngày này công tác thanh niên quá bận rộn, đủ mọi hội nghị và chương trình, tôi đang cố gắng để biểu hiện khả năng công tác cao độ của đoàn thanh niên tỉnh, thật sự còn đang phát sầu vì công tác của mình, thế cho nên cũng không dám ôm đồm.
Vương Tử Quân lẳng lặng ngồi ở phía bên kia, khi Âu Dương Dương mở miệng thì hắn đã ý thức được một vấn đề: Chuyện này chỉ sợ sẽ rơi lên đầu mình. Nếu như Âu Dương Dương không muốn ép chuyện này lên đầu mình, cô ta sẽ không nói ra bằng giọng điệu như thế, sẽ chỉ mặt điểm tướng, như vậy nhóm Tôn Trạch Hồng cũng không thể nào chối từ được.
Nhưng bây giờ Âu Dương Dương lại ném ra cho thảo luận dân chủ, thật ra đang ném cho đám Tôn Trạch Hồng một tín hiệu quá rõ ràng, đó chính là các anh có thể không làm, có thể thoát khỏi trò mèo này.
Nếu so với những người khác thì Vương Tử Quân là người lên tiếng cuối cùng. Hắn là người mới đến, trên đầu không có công tác gì quan trọng, nếu như từ chối thì thật sự khó coi. Hơn nữa Âu Dương Dương đã cho mọi người thảo luận dân chủ, như vậy chuyện này chắc chắn sẽ rơi lên đầu mình.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không mở miệng, hắn chỉ mỉm cười nhìn người ta biểu diễn. Khi Vương Tử Quân mở miệng cười tươi, Hoắc Tương Nhiễm là tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật của đoàn thanh niên tỉnh lại dùng giọng đông cứng để từ chối:
- Tôi còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý ở trung tâm hoạt động thanh niên.
Nếu so với hai vị phó bí thư trước thì Hoắc Tương Nhiễm thật sự trực tiếp hơn rất nhiều, đồng thời hắn lên tiếng như vậy cũng làm cho Âu Dương Dương nhíu mày. Nhưng Âu Dương Dương cũng không nói lời nào, nàng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
Nếu đã không còn ai thì Vương Tử Quân biết mình không thể nào tránh thoát, hắn bị đẩy vào ngõ cụt, cũng không bằng trực tiếp nhận lấy.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lên tiếng thì Lâm Thụ Cường khẽ đặt bút xuống, ánh mắt đắc ý nhìn Vương Tử Quân chợt lóe lên luồng sáng vui vẻ khó che giấu. Hắn biết Âu Dương Dương sẽ tiếp nhận đề nghị của mình, sự việc quả nhiên diễn ra theo chiều hướng như vậy, Âu Dương Dương quả nhiên ném củ khoai nóng bỏng cho Vương Tử Quân.
- Bí thư Âu Dương, tôi vừa nới đến, cũng không có công tác cụ thể, nếu chị tin tưởng, như vậy cứ giao hạng mục công tác này cho tôi.
Vương Tử Quân khẽ đặt ly trà xuống rồi nói.
Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cổ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Vương Tử Quân, cũng không tỏ vẻ gì khác. Nhưng lúc này khóe miệng của Hoắc Tương Nhiễm lại hiện lên một nụ cười khó phát giác ra được.
- Bí thư Vương, anh vốn là cán bộ mới đến nhận chức, vốn cũng không nên áp đặt trọng trách này cho anh. Nhưng bây giờ ai cũng bận rộn vì công tác của chính mình, cũng không còn thời gian để ôm đồm. Trước khi bí thư Vương đến đoàn thanh niên tỉnh nhận công tác thì đã từng là lãnh đạo khối chính quyền một huyện, tôi tin chắc anh sẽ dễ dàng xử lý vụ này như trở bàn tay, sẽ cho công nhân một câu trả lời thỏa mãn, sẽ cho lãnh đạo một câu trả lời thỏa mãn.
Âu Dương Dương thấy Vương Tử Quân chủ động tiếp nhận công tác thì cũng không khách khí, nàng mở miệng nói vài lời khích lệ, sau đó ném sự việc lên đầu Vương Tử Quân.
Làm cho công nhân thỏa mãn, cho lãnh đạo thỏa mãn, nhìn qua giống như đang khen ngợi Vương Tử Quân, nhưng nghe cẩn thận thì sẽ nhận biết được hương vị và vấn đề bên trong. Đây là một yêu cầu của Âu Dương Dương với Vương Tử Quân, nếu như không thể cho lãnh đạo thỏa mãn, không làm cho công nhân thỏa mãn, như vậy dù Vương Tử Quân có xử lý thế nào cũng xem như thất bại thảm hại.
Lâm Thụ Cường thật sự cảm thấy trong lòng vui như nở hoa, thầm nghĩ Âu Dương Dương suy xét quá chu toàn. Bí thư Âu Dương chụp mũ như vậy thật sự quá hay, để xem tên khốn Vương Tử Quân kia có thể chơi đùa thế nào cho xong được? Nếu Vương Tử Quân không xử lý cho tốt, như vậy sẽ làm cho mâu thuẫn càng sâu sắc, thế thì uy tín của một vị phó bí thư cũng dần mất sạch.
Khi Lâm Thụ Cường đang thầm cảm thấy vui vẻ thì nghe Vương Tử Quân nói tiếp:
- Bí thư Âu Dương, vừa rồi ngài cũng đã nói rõ ràng, tôi vừa mới đến, cũng còn chưa quen thuộc công tác ở đoàn thanh niên tỉnh, hơn nữa chuyện lần này khá quan trọng, tôi chỉ sợ làm không tốt sẽ phụ lòng tín nhiệm của chị, vì vậy bất đắc dĩ cũng có vài yêu cầu, muốn mượn người phụ giúp.
Âu Dương Dương cũng không cảm thấy bất ngờ vì thái độ này của Vương Tử Quân, nàng khẽ cười rồi dùng giọng cực kỳ chuẩn xác nói:
- Bí thư Vương, anh cứ mạnh dạn vung tay xử lý công tác, có vấn đề gì xảy ra thì đoàn thanh niên tỉnh sẽ đứng ra gánh vác, trong quá trình xử lý vụ này thì chúng tôi sẽ toàn lực giúp đỡ anh, nếu anh cần ai thì tôi sẽ cho người đó đến trợ giúp.
- Cám ơn bí thư Âu Dương, nếu đã như vậy thì tôi cũng không khách khí.
Vương Tử Quân thật sự chỉ chờ những lời này của Âu Dương Dương, thế là hắn đưa mắt nhìn Lâm Thụ Cường rồi nói:
- Tuy hôm qua tôi mới vừa gặp chủ nhiệm Lâm, thế nhưng tôi thấy chủ nhiệm Lâm là người thông minh tháo vát và cực kỳ có năng lực, anh ấy lại rất quen thuộc các sự việc ở đoàn thanh niên tỉnh, vì vậy tôi muốn mượn anh ấy sử dụng vài ngày.
Lâm Thụ Cường không ngờ Vương Tử Quân lại chọn mình, hắn cũng không muốn trộn lẫn vào trò này, thế cho nên Vương Tử Quân vừa nói xong thì hắn lập tức lên tiếng xin giúp đỡ:
- Bí thư Âu Dương, chúng tôi là công tác văn phòng...
Âu Dương Dương cũng không ngờ Vương Tử Quân lại trực tiếp mở miệng muốn Lâm Thụ Cường đến hỗ trợ, nàng nhìn bộ dạng sốt ruột của Lâm Thụ Cường thì định mở miệng cản lại, vì dù thế nào thì Lâm Thụ Cường cũng là người của nàng.
Nhưng Âu Dương Dương còn chưa kịp mở miệng thì Vương Tử Quân đã nói tiếp:
- Anh là lãnh đạo văn phòng, như vậy chủ nhiệm Lâm có thể quan tâm giúp đỡ tôi. Hơn nữa bất kỳ ban ngành nào của đoàn thanh niên tỉnh đều là cán bộ thanh niên, đều ở trên độ tuổi hoàng kim, ai cũng nhiệt tình và đầy sức sống, tất nhiên sẽ không kén cá chọn canh, sẽ phân biệt rõ nặng nhẹ mà làm tốt công tác. Tôi nghĩ chủ nhiệm Lâm theo tôi xử lý công tác trong vài ngày, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến đại cục đấy chứ?
Vương Tử Quân đã thật sự ném sự việc lên phương diện sức chiến đấu của toàn bộ ban ngành đoàn thanh niên tỉnh, điều này không khỏi làm cho Âu Dương Dương vứt bỏ ý nghĩ nói giúp cho Lâm Thụ Cường, không thể nói phòng làm việc của mình rời khỏi Lâm Thụ Cường thì khó thể nào vận chuyển được. Nàng càng không thể làm cho hội nghị trở nên tranh cãi, như vậy sẽ là không phối hợp tốt công tác, chẳng phải sẽ chối bỏ năng lực khống chế của chính mình?
Âu Dương Dương dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Vương Tử Quân, sau đó nàng trầm giọng nói:
- Yêu cầu của bí thư Vương thật sự hợp tình hợp lý, chủ nhiệm Thụ Cường, anh tạm thời đi theo bí thư Vương xử lý vụ này, khi nào sự việc giải quyết xong thì quay về nhận công tác trong văn phòng cũng không muộn.
Lâm Thụ Cường bây giờ chợt sinh ra cảm giác như bị đạp từ lầu cao xuống đất, hắn vốn đang đắc ý vì làm khó cho Vương Tử Quân, bây giờ không ngờ tên Vương Tử Quân này sắp chết đến nơi còn kém mình ra làm tấm đệm lót lưng.
Tuy sự việc hư hại thì trách nhiệm cũng không phải là của Lâm Thụ Cường, thế nhưng hắn nhìn nụ cười tủm tỉm của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy khí lạnh nhập vào người, sự việc xem ra không đơn giản như vậy.
Sau khi sự việc được quyết định thì hội nghị cũng xem như kết thúc. Sau khi chấm dứt hội nghị thì Vương Tử Quân vừa đi ra ngoài vừa nói với Lâm Thụ Cường:
- Chủ nhiệm Thụ Cường, lát nữa anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến, chúng ta thương lượng cho tốt về chuyện này.
Lâm Thụ Cường tuy rất muốn đi theo Âu Dương Dương, thế nhưng Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn cũng chỉ có thể kiên trì lên tiếng đồng ý mà thôi.
- Bí thư Âu Dương, tôi tìnhh nguyện công tác ở bên cạnh chị, hơn nữa đám nhân viên trẻ tuổi của văn phòng có đôi khi công tác căng cứng tay chân, tôi chỉ sợ bọn họ xử lý không tốt công tác mà ảnh hưởng đến chị. Nếu không thì chị cho anh Hình đi theo bí thư Vương nhé? Anh ấy cũng là cán bộ lão thành của đoàn thanh niên tỉnh, cũng coi như quen thuộc công tác của tại chí thanh niên.
Sau khi đi vào phòng làm việc của Âu Dương Dương, Lâm Thụ Cường khẽ lên tiếng nói lời đề nghị với Âu Dương Dương.
Âu Dương Dương nhìn thoáng qua Lâm Thụ Cường, nàng hiểu tâm tư của Lâm Thụ Cường, thế nhưng lúc này nàng phải lấy đại cục làm trọng. Nếu như bây giờ nàng phủ nhận quyết định vừa rồi của hội nghị ban ngành, chẳng phải trở thành người thay đổi xoành xoạch sao? Uy tín của một vị lãnh đạo như nàng sẽ như thế nào?
- Thụ Cường, chuyện giả quyết vấn đề ở nhà máy in cũng khá cấp bách, nếu bí thư Vương đã chỉ vào anh, như vậy thì anh cứ yên tâm giúp đỡ anh ấy làm tốt công tác là được, như vậy mới có thể gọi là giải ưu phiền cho lãnh đạo. Bí thư Vương vừa mới đến, có rất nhiều chuyện còn chưa quen thuộc, nếu như có bất kỳ vấn đề gì xảy ra thì cũng không nên, nếu bây giờ có anh theo sát bên anh ấy thì tôi cũng yên tâm hơn.
Âu Dương Dương nói làm cho Lâm Thụ Cường cảm thấy rất khó chịu, nhưng lãnh đạo đã nói rõ ràng như vậy, hắn biết dù mình có nói thêm thế nào cũng không có tác dụng. Dưới tình huống bất đắc dĩ hắn đành phải nói lời trung tâm với Âu Dương Dương, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Âu Dương Dương.
Lâm Thụ Cường trù trừ mãi rồi cũng đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn đẩy cửa phòng rồi bước vào với nụ cười sáng lạn.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn vung tay lên nói với Lâm Thụ Cường:
- Chủ nhiệm Thụ Cường, mời anh ngồi, nói thật tôi cũng không hiểu quá nhiều về sự kiện này, có anh đễ hỗ trợ thì tôi an tâm nhiều hơn.
Lâm Thụ Cường nhìn bộ dạng hạ thấp tư thái của Vương Tử Quân mà trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ: Đối phương vì tín nhiệm mà gọi mình đến sao? Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị hắn phủ nhận ngay lập tức.
- Cám ơn bí thư Vương đã coi trọng, nhưng năng lực của tôi cũng chỉ có hạn, chỉ sợ sẽ làm cho bí thư Vương thất vọng.
Lâm Thụ Cường vừa cười vừa dùng giọng khiêm tốn nói.
Vương Tử Quân chỉ cười cười, hắn cũng không tiếp tục dây dưa ở phương diện này mà thay đổi chủ đề:
- Chủ nhiệm Thụ Cường, tôi vừa xem qua văn kiện về nhà máy in của tạp chí thanh niên, phát hiện tài liệu rất không rõ ràng, anh có thể giới thiệu cho tôi biết có chuyện gì đang xảy ra được không?
- Bí thư Vương, tôi cũng thật sự không biết quá nhiều về nhà máy in này, dù sao thì cũng chưa từng tiếp xúc với bọn họ. Theo tôi biết thì nhà máy in đã được xây dựng và sản xuất vài chục năm, chủ yếu là in tạp chí thanh niên của tỉnh và vài tờ báo khác. Bây giờ chúng ta chuyển hình phát triển kinh tế, kỹ thuật in của nhà máy quá kém, thiết bị lạc hậu, hiệu quả và lợi ích không tồn tại, càng ngày càng lỗ, thế cho nên lãnh đạo tỉnh mới quyết định cho nhà máy in phá sản.
Lâm Thụ Cường nói vài câu đã miêu tả đại khái chuyện xảy ra ở nhà máy in, sau đó hắn dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn Vương Tử Quân, giống như đang chờ lãnh đạo cho ra chỉ thị.
Vương Tử Quân cười cười, Lâm Thụ Cường nói như vậy cũng như không cần phải nói. Vương Tử Quân đã biết rõ những thứ này từ trong tư liệu, vì vậy hắn khẽ gật đầu với Lâm Thụ Cường:
- Tôi đã biết được những gì chủ nhiệm Lâm vừa nói, trước mắt kết cục phá sản của nhà máy in là đã được quyết định, điều chúng ta cần phải giải quyết đầu tiên chính là việc sắp xếp cho công nhân viên. Chủ nhiệm Lâm, anh biết bây giờ nhà máy in có bao nhiêu công nhân mất việc không?
- Điều này...
Lâm Thụ Cường suy nghĩ một chút, lúc này mới dùng giọng không thể xác định nói:
- Hình như là một trăm lẻ năm người.
- Đúng vậy, là một trăm lẻ năm người, nghe qua thì không phả là số lượng lớn, thế nhưng nếu muốn làm tốt công tác trấn an thì phải tìm cho bọn họ công tác, một mặt cường điệu không cho bọn họ tiếp tục đến khối chính quyền tỉnh gây náo loạn, nếu không giải quyết được vấn đề chính thì khó thể nào xử lý được.
Vương Tử Quân khẽ vung vẫy cây bút trong tay, sau đó lên tiếng bằng giọng điệu cực kỳ tự tin.