Bí Thư Trùng Sinh

Hoắc Tương Nhiễm thật sự cảm thấy rất hoài nghi, Mễ Kha Lương này đang làm gì vậy?

Thành phố Tín Tử, huyện Động Luân, Hoắc Tương Nhiễm nghĩ đến mối quan hệ lệ thuộc kia mà trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ khác lạ, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì đã làm hắn cảm thấy khó tin.

"Điều này sao có thể? Mễ Kha Lương sao có thể vì chuyện kia mà chạy đến xin lỗi? Bí thư Mễ này là người mạnh mẽ và cứng nhắc, thậm chí đã có một lần cứng miệng với phó chủ tịch thường vụ chủ khảo kinh tế là Tề Chính Hồng!"

Âu Dương Dương cười cười mà không nói gì, Mễ Kha Lương lại dùng giọng cực kỳ chân thành bày tỏ:

- Bí thư Âu Dương, ngàn vạn sai đều là lỗi của tôi, tôi giám sát không nghiêm, quản giáo bất lực, vì thế mới để cho đám khốn kiếp kia to gan lớn mật như thế. Đám người kia dám tham ô tiền xây trường của tỉnh đoàn, tôi là một lãnh đạo thành phố thì phải có trách nhiệm với chuyện này. Bí thư Âu Dương, chị cứ yên tâm, chúng tôi sẽ dùng tiền của tỉnh đoàn để xây dựng trường học, sẽ không còn tình trạng kia tiếp diễn, còn những tên cán bộ tham ô kia, thành phố Tín Tử chúng tôi sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.

"Cái...Cái gì? Bí thư Mễ đến xin lỗi vì chuyện này? Điều này...Điều này không phải là thật chứ?"

Hoắc Tương Nhiễm thật sự kinh ngạc trợn mắt há mồm, tuy hắn ở bên cạnh nghe thấy rất rõ ràng, thế nhưng hắn thật sự không tin những lời này được chính miệng bí thư Mễ nói ra.

Nhưng Mễ Kha Lương dù gì cũng là một bí thư thị ủy, vì chuyện này mà chạy đến tỉnh đoàn xin lỗi, rõ ràng là đề cao thể diện của tỉnh đoàn. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài thì không phải tỉnh đoàn sẽ cực kỳ uy phong, sẽ cực kỳ có thể diện sao?

Nhưng vì sao bí thư Mễ lại đến đây xin lỗi? Trong này có trò gì xảy ra? Hoắc Tương Nhiễm không tin Mễ Kha Lương vì cảm thấy bứt rứt lương tâm mà tự mình chạy đến nhận lỗi với Âu Dương Dương, nếu thật sự là như vậy thì tất cả mọi chuyện đều quá dễ làm.

Hoắc Tương Nhiễm biết rõ sự việc xảy ra, xã Hà Loan của huyện Động Luân có điều kiện kém, phương tiện đơn sơ lạc hậu, các cán bộ cơ sở muốn xa hoa một chút, vì nóng đầu lên mà lấy tiền của tỉnh đoàn để xây dựng ủy ban xã. Sau khi Mễ Kha Lương biết chuyện thì đã đẩy sự việc lên độ cao chính trị tương đối cao.

- Bí thư Mễ, xem anh nói kìa, đều là chuyện nhỏ mà thôi, dựa theo lời của anh thì tỉnh đoàn lại trở nên không phóng khoáng.

Âu Dương Dương dù nói rất khách khí nhưng gương mặt tinh xảo có biểu cảm rất rõ ràng, nàng đang nói ro với mọi người là mình rất vui vẻ.

- Ôi, bí thư Âu Dương, thủ hạ của tôi làm sai, chị chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ kiểm tra thật nghiêm và giáo dục khiển trách bọn họ. Nhưng chị cũng đừng đẩy tôi lên lò nướng đấy. Chị nên nghĩ cho tôi một chút, nếu như hội nghị khen thưởng phê bình được tổ chức ở thành phố Tín Tử, mà thành phố Tín Tử lại vì đám cán bộ cơ sở ăn chặn tiền của tỉnh đoàn để rồi nhận lấy danh tiếng xấu, như vậy Mễ Kha Lương tôi cũng mất thể diện, tiếng xấu vang xa. Chị nói xem, như vậy thì tôi biết đặt mặt già vào đâu? Chị Âu Dương, chuyện này thôi thì bỏ quá cho, hội nghị nên tổ chức ở tỉnh.

Mễ Kha Lương quấn hai tay vào nhau, vẻ mặt khẩn thiết.

Những năm qua Mễ Kha Lương vì cầu tiến, ngoài cố gắng duy trì công tác thì luôn tỏ ra cẩn thận chặt chẽ, xóa bỏ và xử lý tất cả vấn đề, đập tan tất cả tai họa ngầm.

Nhưng sợ quỷ thì quỷ lại đến gõ cửa, chuyện xảy ra ở xã Hà Loan huyện Động Luân giống như bóp chết Mễ Kha Lương, giống như một khúc xương trong họng hắn.

Mễ Kha Lương là bí thư thị ủy, tất nhiên hắn có đối thủ chính trị cạnh tranh với mình, nếu như đối thủ lợi dụng sơ hở nhỏ này để biến nhỏ thành lớn, nếu cho ra thông báo trongn tỉnh, phản ứng dây chuyền sau đó sẽ là khó đoán trước được. Nặng thì chức quan khó giữ, nhẹ thì giáng cấp hoặc xử phạt hành chính, vì thế trước khi đến đây thì Mễ Kha Lương đã quyết tâm xử lý vụ này.

- Hội nghị phê bình khen thưởng? Sao tôi không biết gì nhỉ?

Âu Dương Dương tỏ ra nghi hoặc, nàng cầm lấy điện thoại bấm số, sau đó an ủi Mễ Kha Lương:

- Anh Mễ đừng gấp, tôi hỏi tình huống đã.

- Bí thư Vương, anh đã tan tầm chưa? Nếu không có gì thì đến phòng làm việc của tôi một chuyến. Đúng rồi, có phải đã ra quyết định khen thưởng phê bình rồi không? Anh lấy một phần văn kiện đến đây nhé?

Âu Dương Dương đặt điện thoại xuống chưa được bao lâu thì Vương Tử Quân đã cười cười đẩy cửa vào phòng. Âu Dương Dương nhìn văn kiện trong tay Vương Tử Quân, khóe mắt vui vẻ, sau đó nàng nói với hắn:

- Bí thư Vương, tôi giới thiệu với anh một vị lãnh đạo, đây là bí thư Mễ Kha Lương của thành phố Tín Tử.

Âu Dương Dương nói rồi quay sang chỉ vào Vương Tử Quân:

- Đây là phó bí thư Vương Tử Quân, là phó bí thư trẻ tuổi nhất ở tỉnh đoàn. Anh Mễ, sau này nếu có cơ hội thì nên quan tâm đến phó bí thư Vương nhiều hơn.

Khi thấy Vương Tử Quân trẻ tuổi như vậy thì Mễ Kha Lương chợt có hơi ngây người, ngay sau đó giống như nhớ ra điều gì, hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Vương Tử Quân, thì ra là cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi nhất tỉnh. Tôi đã nghe qua đại danh của anh, hôm nay được gặp mặt thật sự quá vinh hạnh.

Mễ Kha Lương vừa nói vừa duỗi hai tay bắt chặt tay Vương Tử Quân cực kỳ thân mật.

Vương Tử Quân nói hai lời khách sáo với Mễ Kha Lương, sau đó lấy văn kiện giao sang cho Âu Dương Dương:

- Bí thư Âu Dương, đây là văn kiện chị muốn.

Âu Dương Dương tiếp nhận văn kiện, nàng mở ra, sau đó mỉm cười nói:

- Bí thư Mễ, anh xem này, tôi nào có nói oan cho anh, anh còn không tin. Anh xem, đây là văn kiện chúng tôi gửi đi cùng văn phòng tỉnh ủy, thành phố Tín Tử được bầu làm đơn vị tiên tiến, đồng thời còn xếp hạng nhất, anh được ban thưởng mà còn chạy đến đây hỏi tội, có phải cảm thấy Âu Dương Dương tôi quá dễ ức hiếp rồi không?

Mễ Kha Lương nhìn văn kiện còn vương mùi mực trong tay Âu Dương Dương, lại nhìn nụ cười trên mặt nàng, trong lòng thầm hiểu vài phần. Hắn là lãnh đạo thị ủy, có nhiều chuyện chỉ cần nắm lấy một phần sẽ hiểu ra nguyên nhân. Hắn tin người trong văn phòng thị ủy sẽ không gạt mình, nhưng không ngờ mình sốt ruột chạy đến lại nhận được một văn kiện với nội dung hoàn toàn khác của tỉnh đoàn, điều này nói rõ một vấn đề: Trước khi người ta làm ra quyết định này thì đã có chuẩn bị rất tốt.

Chuẩn bị của tỉnh đoàn liên quan đến thái độ của mình, thái độ xử lý đám cán bộ ở huyện Động Luân.

Đây không phải là phong cách của Âu Dương Dương, Hoắc Tương Nhiễm càng không thể cho ra kế sách đáng vỗ tay tán thưởng như vậy. Ánh mắt Mễ Kha Lương nhìn qua Âu Dương Dương, lại quét sang người Hoắc Tương Nhiễm, cuối cùng rơi lên người Vương Tử Quân.

Xem ra nó là thủ đoạn của bí thư Vương, Mễ Kha Lương tuy cảm khái nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười.

: Tôi không có tiền nhưng lại thích quỷ đẩy cối xay.

Nhóm dịch: Masta4ever

Nguồn: Mê Truyện xem tại TruyenFull.vn

- Như vậy thì tốt quá.

Bí thư Mễ vừa nói vừa lấy thuốc ra ném cho Hoắc Tương Nhiễm, hắn có chút do dự, sau đó lại ném cho Lâm Thụ Cường sau lưng Hoắc Tương Nhiễm một điếu.

- Anh Hoắc, vị lãnh đạo này nhìn có vẻ quen mặt, lúc này lại không nghĩ ra, mong anh giới thiệu một chút, để cho tôi tăng thêm ấn tượng với lãnh đạo.

Kết bạn với lãnh đạo và lung lạc nhân mạch chính là điểm mạnh của Lâm Thụ Cường, hắn thật sự không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Bây giờ thấy Hoắc Tương Nhiễm ăn nói khép nép như thế, hắn lập tức cho ra kết luận, đối phương thật sự là cán bộ lãnh đạo. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, hắn tất nhiên sẽ không đơn giản bỏ qua. Hắn thấy nếu mình quen mặt với loại lãnh đạo thế này, như vậy tương lai sẽ tìm được điểm đột phá.

Hoắc Tương Nhiễm cười cười, lúc này hắn rất tình nguyện giới thiệu Lâm Thụ Cường cho bí thư Mễ, dù sao thì với thân phận của bí thư Mễ cũng tăng uy tín và độ nặng cho mình.

- Bí thư Mễ, tôi giới thiệu cho anh, đây là chủ nhiệm Lâm Thụ Cường của văn phòng tỉnh đoàn.

Hoắc Tương Nhiễm giới thiệu Lâm Thụ Cường, sau đó lại dùng giọng cực kỳ trịnh trọng nói:

- Thụ Cường, giới thiệu với anh, đây là một vị bí thư thị ủy cực kỳ quyết đoán của tỉnh Sơn Nam chúng ta, là bí thư Mễ của thành phố Tín Tử.

Thành phố Tín Tử, Lâm Thụ Cường đã hiểu ngay ra vấn đề, biết người này lài ai, thế là càng nhiệt liệt duỗi tay ra. Người trong cơ quan thích nhất là nghị luận về nhân sự, mỗi người đều hận mình không thể là trưởng phòng tổ chức. Trong lúc các đồng liêu nghị luận thì Lâm Thụ Cường sẽ không ít lần nghe được tin tức về bí thư Mễ này, ai cũng nói bí thư Mễ là người rất có khả năng tiến vào trong ban ngành tỉnh ủy.

Nếu có quan hệ với một vị đại thần như vậy, thế thì cuộc sống của mình sẽ khá giả hơn nhiều. Lâm Thụ Cường bắt tay bí thư Mễ, hắn chợt cảm thấy toàn thân run rẩy.

- Bí thư Mễ, thời gian của anh là quý giá, tôi cũng không muốn làm chậm trễ lãnh đạo. Nhưng khi nào anh có thời gian thì nhất định phải cho tôi một cơ hội, để tôi tận tình địa chủ.

Hoắc Tương Nhiễm đôi khi cũng rất có ánh mắt, hắn biết rõ vị bí thư đại nhân kia đi vào khu văn phòng tỉnh ủy, không biết có hẹn với vị lãnh đạo nào, nếu mình làm lãng phí thời gian của người ta cũng không hay.

Bí thư Mễ cười ha hả nói:

- Anh Mễ, thật sự là ba ngày phải lau mắt nhìn một lần, tôi phát hiện anh cầu tiến hơn, bây giờ nói mời khách thì mời khách, thái độ hay biểu hiện thật sự rất khẳng khái. Lúc này tôi tìm đến anh dùng cơm, anh từ chối thì không sao, cũng nên tìm lý do đường hoàng, có phải là sợ tiêu hết tiền, về nhà sẽ bị vợ mắng không?

Bí thư Mễ là người đứng đầu thành phố, đừng nói là về tỉnh, dù về thủ đô cũng không lo không có cơm ăn. Bây giờ bí thư Mễ nói lời nể tình như vậy không khỏi làm cho Hoắc Tương Nhiễm cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, ánh mắt lại lơ đãng xẹt qua người Lâm Thụ Cường, bắt gặp ánh mắt Lâm Thụ Cường nhìn về phía mình đã biến đổi rất nhiều.

Hoắc Tương Nhiễm thật sự vui mừng không thôi, hắn vội vàng nói:

- Bí thư Mễ, tôi thật sự là bị oan, nào có chuyện từ chối? Tâm động không bằng hành động, nếu anh đã nói như vậy, cho dù hôm nay anh bận rộn thế nào thì tôi cũng phải mời anh một bữa.

- Là anh nói đấy nhé? Đi dùng cơm cũng đừng trách tôi mài dao làm thịt anh.

Bí thư Mễ cười ha hả, hắn vỗ vai Hoắc Tương Nhiễm, tình cảm hai bên có vẻ càng thêm gắn kết.

Lâm Thụ Cường nhìn hai người Hoắc Tương Nhiễm càng thêm thân mật, trong mắt lóe lên cái nhìn ghen ghét. Hắn thật sự hy vọng bí thư Mễ kia có thể trò chuyện vui vẻ với mình mà không phải là Hoắc Tương Nhiễm. Nhưng sự thật tàn khốc nói cho hắn biết, chính mình nếu muốn thực hiện giấc mộng này thì phải mất thời gian rất lâu. Cũng may hắn tin chắc rằng việc gì cũng do con người làm ra, chính mình sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phát triển.

- Anh Hoắc, hai người uống rượu cũng không vui, vị lãnh đạo mỹ nữ của các anh còn trong văn phòng không? Đi, chúng ta đi gặp cô ấy, kéo cô ấy đi uống vài ly.

Bí thư Mễ kéo tay Hoắc Tương Nhiễm không buông, sau đó đi về phía khu văn phòng tỉnh đoàn.

Hoắc Tương Nhiễm tuy không hy vọng bí thư Mễ lại mời cả Âu Dương Dương, nhưng lúc này bí thư Mễ đã nói ra khỏi miệng, hơn nữa hắn cũng không muốn người ngoài biết mình bất hòa với Âu Dương Dương, thế là cũng không chối từ lời nói của bí thư Mễ. Lúc này hắn đành phải đi theo bí thư Mễ về phía khu văn phòng tỉnh đoàn.

Phòng làm việc của bí thư Âu Dương Dương vẫn mở cửa, Lâm Thụ Cường nãy giờ luôn đi theo sau lưng Hoắc Tương Nhiễm và bí thư Mễ, bây giờ chợt vượt qua và tiến vào trong phòng nói:

- Bí thư Âu Dương, bí thư Mễ của thành phố Tín Tử đến.

Âu Dương Dương đang thu dọn đồ đạc trong phòng làm việc, nàng nghe được lời báo cáo của Lâm Thụ Cường thì vội vàng bỏ những thứ trong tay xuống bàn rồi đi ra nghênh đón.

- Bí thư Âu Dương, tôi đây đến chịu tội, chị cũng đừng vì chút việc nhỏ mà làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta chứ?

Khi bí thư Mễ nhìn thấy Âu Dương Dương thì cười lớn nói.

Những lời này của bí thư Mễ làm cho Hoắc Tương Nhiễm khẽ động, lúc này hắn chợt ý thức được bí thư Mễ đến đây chỉ sợ không phải thuận tiện mời Âu Dương Dương dùng cơm, xem ra phải là đặc biệt đến mời Âu Dương Dương đi dùng cơm mới đúng.

- Bí thư Mễ, xem anh nói kìa, tôi nào phải là người như vậy, cũng không có gì làm ảnh hưởng đến bí thư Mễ.

Âu Dương Dương đã từng gặp qua nhiều tình huống thế này, nàng cũng không tỏ thái độ nhăn nhó, nàng vừa nhiệt tình mời bí thư Mễ vào trong phòng làm việc của mình, vừa cười tươi hớn hở nói.

Ba người ngồi xuống trong phòng làm việc của Âu Dương Dương, Lâm Thụ Cường nhanh tay pha trà châm nước cho lãnh đạo, sau đó hắn cung kính đứng một bên, thầm hy vọng sẽ không bị Âu Dương Dương đuổi ra ngoài.

Bí thư Mễ uống một ngụm trà rồi nói:

- Bí thư Âu Dương, lần này tôi đến là thật lòng xin lỗi, chị cũng không mượn cơ hội này để không bỏ qua cho tôi đấy chứ?

- Xem bí thư Mễ nói kìa, sao lại không khách khí như vậy? Nếu anh tiếp tục khách khí như vậy, cũng đừng nên ngồi ở phòng làm việc của tôi, sợ rằng tôi phải đưa anh đến phòng của bí thư Nhiếp mới đúng.

Âu Dương Dương nói rồi cười, xem như tạo bầu không khí vui vẻ.

Bí thư Mễ cũng cười, hắn chỉ về phía Âu Dương Dương rồi lại chỉ Hoắc Tương Nhiễm nói:

- Cậu Hoắc, bữa cơm hôm nay cũng không cần cậu đứng ra mời, cũng không cần bí thư Âu Dương mời, bữa cơm này tôi mời các vị. Dù đây chỉ là một bữa cơm, thế nhưng tôi lại đại biểu cho hơn bốn triệu dân của thành phố Tín Tử tạ lỗi với chị, mong Âu Dương đại nhân có đại lượng, cũng không chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui