Vì chuyện công nhân hàn mà Tần Văn Hán cực kỳ do dự, cực kỳ khó xử và buồn khổ. Nhưng hắn dù có suy nghĩ thế nào thì cũng không tìm ra được phương án hiệu quả.
Những năm qua Tần Văn Hán kinh doanh phát đạt và cực kỳ quan tâm đến thể diện của mình, nhưng lúc này dưới áp lực ngàn cân treo sợi tóc, chạy đến cầu người còn cần mặt mũi sao?
Sau khi về nhà thì Tần Văn Hán càng nghĩ càng giận, hắn mở một chai rượu uống ừng ực, sau khi cạn chai thì đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng. Cuối cùng giám đốc Tần ngã xuống đất ngủ thiếp đi.
Tần Văn Hán ngủ hai giờ, sau khi tỉnh lại thì cảm thấy toàn thân không chút sức lực, đi lại cũng lắc lư chao đảo. Nhưng hắn cảm thấy rất có giá trị, con người mà, lúc lớn lúc nhỏ thì là rồng, nhưng co được giãn được sẽ là anh hùng. Cúi đầu thì thế nào? Có ai trên đời này chưa từng nhờ vả?
Tần Văn Hán nghĩ như vậy mà không muốn chùn bước, hắn muốn đến khối tỉnh đoàn, muốn nhận tất cả công nhân hàn điện của chủ nhiệm Đào Nghị Thăng, vào thời điểm này hắn phải xuất lực vì công ty của mình.
Nhưng Đào Nghị Thăng không hiểu điều này, ánh mắt kinh ngạc của chủ nhiệm Đào không thể nào che giấu được một người lăn lộn trong xã hội nhiều năm như giám đốc Tần Văn Hán. Nhưng không gạt được cũng chỉ là không gạt được, đối mặt với tình huống thế này, Tần Văn Hán ngoài việc cười khổ thì không thể làm gì khác hơn.
Ai bảo lúc này Tần Văn Hán hắn chạy đến cầu người ta?
Tần Văn Hán nghĩ đến báo cáo của những công trình sư sáng sớm hôm nay mà cảm thấy ảm đạm. Vì lập ra một phương án tu sửa phù hợp mà hôm qua hắn cũng phải đi theo nhóm chuyên gia để bận rộn tối mặt. Vốn hắn đã cảm thấy rất an ổn, nhưng bảy giờ sáng nay, hắn còn chưa kip ngủ dậy đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tần Văn Hán vốn rất tức giận, bây giờ nghe thấy kỹ sư công trình báo cáo thì tất cả nhiệt huyết chợt tan biến sạch sẽ, cảm giác tức giận giống như thủy triều, nhanh chóng rút đi cạn đáy.
Tìm nhân công hàn điện cũng không phải là chuyện gì khó khăn với công ty Thần Đằng, một vị phó giám đốc thông qua con đường riêng đã tập hợp được một đội ngũ vào sáng hôm nay. Nhưng đội ngũ công nhân kia vào công tác đã phát sinh vấn đề, trong đó chỉ có vài người có trình độ hàn phù hợp, tất cả đều căn bản không hợp cách.
- Giám đốc Tần, công nhân hàn bình thường sẽ không giải quyết được vấn đề của Bái Tổ Đài trong ba ngày, đây là khẳng định.
Đây là lời nói của tất cả chuyên gia công trình, lời này vừa nói ra thì Tần Văn Hán chợt cảm thấy trái tim treo lên cuống họng.
Công nhân hàn bình thường sẽ không giải quyết được vấn đề, đây tuyệt đối là không thể nào hoàn thành nhiệm vụ. Tần Văn Hán nghĩ đến kế hoạch ngày hôm qua mà da đầu chợt tê dại, như vậy phải làm sao bây giờ? Hắn vốn cho rằng chỉ cần chiêu binh mãi mã là thể làm tốt, ngược lại giống như vứt một sợi dây thừng vào cổ mình.
Công nhân hàn có tay nghề cao, mình chạy đi đâu tìm ra những công nhân như vậy? Tần Văn Hán biết rõ vị phó giám đốc phụ trách công tác nhân lực có quan hệ rộng không thua kém gì mình. Nếu đã đến nước này thì dù mình có muốn vơ vét nhân tai cũng không có kế hoạch gì hay.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu đến thành phố khác tuyển người thì căn bản không còn đủ thời gian, cho dù tìm đủ cũng đã quá trễ, căn bản không thành công.
Tần Văn Hán rơi vào đường cùng và nghĩ đến Đào Nghị Thăng, hắn nhớ Đào Nghị Thăng có nói tỉnh đoàn có trường nghề thanh niên, có một lớp học viên sắp ra trường. Hắn thầm cầu nguyện, nếu như đám học viên kia thật sự được như những gì Đào Nghị Thăng giới thiệu, căn bản lần này mình được cứu rồi.
Vì hoàn thành nhiệm vụ lần này mà Tần Văn Hán cũng bất chấp thể diện, hắn nhanh chóng gọi thư ký và tài xế, vội vàng đi đến khu văn phòng tỉnh đoàn để gặp mặt Đào Nghị Thăng.
- Chuyện xin lỗi thì coi như khỏi cần, chỉ là chuyện nhỏ, bí thư Vương là người đại nhân đại lượng, căn bản không để trong lòng.
Đào Nghị Thăng nhìn Tần Văn Hán, trong lòng càng thêm đắc ý, hắn phất phất tay không quan tâm, bộ dạng thật sự như nước chảy mây trôi.
- Chủ nhiệm Đào và bí thư Vương đều là người khoan hồng độ lượng, việc này đều là lỗi tại tôi, chỉ trách tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Tôi thấy hay là thế này, anh cho tôi một cơ hội mời cơm hai vị lãnh đạo, chúng ta cùng liên hệ lại với nhau, được không?
Tần Văn Hán giả vờ tỏ ra khắc sâu kiểm điểm, hắn dùng giọng chân thành nói.
Đào Nghị Thăng trước nay ít khi từ chối lời mời dùng cơm của người khác, nhưng lúc này hắn cũng không muốn sảng khoái đồng ý Tần Văn Hán, hắn khẽ khoát tay áo:
- Không, không, giám đốc Tần, các anh kinh doanh phát đạt, thời gian là tiền là bạc, thôi thì miễn đi bữa cơm này của các anh.
Đào Nghị Thăng nói rồi đứng lên:
- Giám đốc Tần, xem như chuyện này dừng ở đây, vừa rồi văn phòng tỉnh đoàn gọi điện thoại đến, nói tôi đến văn phòng của bí thư Âu Dương một chuyến. Lúc này chỉ có thể nói lời xin lỗi với anh, thật sự không thể nào tiếp đón thêm.
Tần Văn Hán nhìn thấy Đào Nghị Thăng chân phải đã sắp bước đi, hắn chợt trở nên nôn nóng, nếu để cho Đào Nghị Thăng đi mất, chẳng phải kế hoạch của hắn sẽ đổ vỡ nghiêm trọng sao?
- Chủ nhiệm Đào, kế hoạch của các anh....Tôi đã xem qua rồi, tôi thấy thế này, các học viên của anh không bằng về công ty của tôi thực tập thì hay quá...
Tần Văn Hán lúc này cũng không tiếp tục che giấu, hắn vội vàng nói ra những lời mình đã chuẩn bị sẵn trên đường đến đây.
Đào Nghị Thăng thật sự còn rất tức giận, nếu như lúc này chưa tìm được công ty khác, nhóm học viên kia chưa có đường ra, có lẽ hắn sẽ cực kỳ vui sướng với lời đề nghị của Tần Văn Hán, dù sao thì tìm việc cho học viên vẫn là nhiệm vụ quan trọng nhất. Nhưng lúc này tất cả đã được giải quyết, hắn tất nhiên không có tâm tình nói nhiều với đối phương.
- Chúng tôi xin ghi nhận ý tốt của giám đốc Tần, thế nhưng lãnh đạo tỉnh đoàn đã tìm được một công ty khác, đang chuẩn bị đưa học viên đến chỗ bọn họ.
Đào Nghị Thăng vừa nói vừa quay đầu rời khỏi phòng.
"Tìm được công ty khác? Điều này sao có thể?"
Đám học viên kia chính là hy vọng của Tần Văn Hán, nếu như không trông cậy gì được, hắn sao có thể làm được gì? Không bột sao gột nên hồ?
- Tút, tút, tút.
Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên, trợ lý Vương nhìn qua số điện thoại rồi vội vàng chạy tới nói:
- Giám đốc Tần, là điện thoại của chủ tịch Ngụy.
"Chủ tịch Ngụy!"
Tần Văn Hán nghe thấy ba chữ kia mà vẻ mặt chợt biến đổi, hắn là giám đốc công ty lắp đặt công trình, hắn cũng không dám đắc tội với vị lãnh đạo chủ quản khối xây dựng của thành phố Sơn Viên. Lúc này vừa nối thông điện thoại thì hắn vội vàng cười nói:
- Chủ tịch Ngụy, chào anh, tôi là Tiểu Tần.
Tần Văn Hán xưng hô là Tiểu Tần, có thể thấy bây giờ hắn đặt vị trí của mình xuống thấp thế nào, nhưng hắn có hạ thấp tư thái như vậy cũng chưa chắc sẽ làm đối phương thấy thuận mắt. Nghênh đón hắn cũng không phải là lời nói thân thiết dịu dàng của chủ tịch Ngụy, mà chính là giọng điệu chất vấn đầy căm tức:
- Tần Văn Hán ơi là Tần Văn Hán, anh đang làm trò quỷ gì vậy? Anh còn đang chạy đi đâu? Công trình chỉ có vài công nhân hàn như vậy sao? Anh muốn làm cái quái gì vậy?
- Anh muốn làm đến tết trung thu mới xong sao? Tôi nói cho anh biết rõ nhé, anh có phải muốn cho tất cả chúng ta đều bị xử phạt không? Bạn đang xem tại - .
- Không dám, không dám, chủ tịch Ngụy, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi nào đám để cho ngài nai lưng chịu phạt? Ngài cứ yên tâm, việc này có tôi chịu trách nhiệm, không để liên quan đến ngài.
Trên trán Tần Văn Hán vã ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn tất nhiên biết rõ trước kia chủ tịch Ngụy đi uống rượu đều thân mật xưng hô anh em với mình, nhưng bây giờ sự việc liên quan đến chiếc mũ quan của từng người, đối phương sẽ không lưu tình với mình. Có câu nói thế này, việc không liên quan đến mũ quan của mình cũng đã đủ rối loạn, huống hồ là chuyện có liên quan trực tiếp đến mình.
- Anh chịu trách nhiệm? Nếu thật sự tu sửa không tốt để đến mức truy cứu trách nhiệm, anh có thể gánh trách nhiệm được sao? Anh cho rằng anh là ai, anh có thể gánh trách nhiệm được sao? Anh cũng đừng nói nhiều, nếu anh không nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, hậu quả anh tự nghĩ lấy.
Chủ tịch Ngụy nói xong thì hung hăng cúp điện thoại.
Vẻ mặt Tần Văn Hán chợt trở nên trắng bệch, nếu như lãnh đạo thị ủy thật sự muốn trừng phạt với những kẻ làm đổ bể kế hoạch lần này, chỉ sợ hắn sẽ khó thể nào thoát thân. Tuy bây giờ hắn nhìn qua có vẻ rất trong sạch, nhưng sẽ có nhiều con đường để người hữu tâm nắm lấy cổ họng hắn.
- Giám đốc Tần, nếu không...Ngài nghỉ ngơi một chút nhé?
Trợ lý Vương thấy vẻ mặt giám đốc Tần không đúng thì vội vàng nhắc nhở.
- Nghỉ cái quái gì? Đi, mau cùng tôi đi tìm bí thư Vương, hôm nay dù Tần Văn Hán này phải quỳ xuống cũng phải lôi đám học viên kia ra cho bằng được.
Tần Văn Hán cuối cùng cũng là một người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cũng là người trải qua nhiều sóng gió. Hắn bình tĩnh lại sau nháy mắt, sau đó trầm giọng phân phó với trợ lý Vương.
- Giám đốc Tần, dù chủ nhiệm Đào nói đó là các học viên nghề cao cấp, nhưng tai nghe là giả mắt thấy mới là thật, cũng không ai đảm bảo tay nghề của bọn họ tốt như thế nào, thật sự khó thể xác định được, anh không cần phải ép mình cầu xin bọn họ.
Trợ lý Vương nhìn vẻ mặt sốt ruột của giám đốc, hắn khẽ nhắc nhở.
- Cũn không cần quan tâm nhiều như vậy, nếu bọn họ không đến thì sự việc sẽ không thành, dù là một phần hy vọng thì chúng ta cũng phải thử một lần.
Tần Văn Hán vung tay lên thật mạnh, hắn rời khỏi phòng làm việc của Đào Nghị Thăng như một ngôi sao chổi.
Nhưng Tần Văn Hán còn chưa đi được bao xa thì chuông điện thoại tiếp tục vang lên, lần này người gọi đến vẫn là chủ tịch Ngụy.
Thấy chủ tịch Ngụy gọi điện thoại đến thì trợ lý Vương cảm thấy trái tim như nhảy múa, hắn nhanh chóng đưa điện thoại cho Tần Văn Hán.
Tần Văn Hán dừng lại, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó tươi cười nói:
- Chào chủ tịch Ngụy, tôi là Tiểu Tần.
- Tần Văn Hán, anh còn lớn tuổi hơn cả tôi, cũng không cần xưng hô với tôi là Tiểu Tần. Tôi là bí thư La.
Một âm thanh từ trong điện thoại truyền ra, âm thanh này Tần Văn Hán không quá quen thuộc, nhưng cái tên thì Tần Văn Hán lại rất quen.
Là bí thư La của thành phố Sơn Viên, vị bí thư này tự mình gọi điện thoại đến. Trước nay Tần Văn Hán thậm chí luôn trông mong tiếp cận bí thư La nhưng căn bản không có cơ hội, bây giờ thì bí thư La lại tự mình gọi điện thoại đến.
Nếu như không phải Bái Tổ Đài xảy ra chuyện, Tần Văn Hán nhất định sẽ tỏ ra vui mừng như điên, nhưng bây giờ hắn biết rõ vì sao bí thư La lại gọi cho mình, hắn cảm thấy trên vai mình như có hai quả tạ ngàn cân ép thật chặt.
Một vị lãnh đạo là thường ủy tỉnh ủy, là bí thư thị ủy gọi điện thoại cho mình, điều này đủ nói lên sự việc quá nghiêm trọng.
- Chào bí thư La, anh phê bình rất đúng, tôi nhất định sẽ sửa lại.
Tần Văn Hán khẽ xoa mồ hôi trán, giọng điệu càng thêm nhỏ nhẹ.
- Tần Văn Hán, tôi cũng không muốn phê bình anh, tôi chỉ cho anh một lời đề nghị, nếu anh cảm thấy mình xưng hô là Tiểu Tần sẽ trẻ thêm vài tuổi, như vậy cũng không có gì là không được.
Bí thư La nói rất vui vẻ, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác như được tắm trong gió xuân.
- Bí thư La, tôi...
Tần Văn Hán biết rõ mục đích bí thư La gọi điện thoại cho mình không phải chỉ là thay đổi cách xưng hô, nhưng hắn nào dám nói ra, dù sao lúc này hắn cũng không biết nên nói sao cho phải.
Bí thư La ở bên kia lại càng thêm thoải mái, lão cười ha hả nói:
- Tần Văn Hán, tôi đã đến công trường, kỹ sư Tôn nói anh đang đi tìm công nhân, thế thì anh cứ bận rộn. Tôi chỉ muốn gọi điện thoại đến để nhắn nhủ anh một lời, đó là có vấn đề gì khó giải quyết thì cứ nói, tôi sẽ làm chỗ dựa cho anh.
- Cám ơn bí thư La quan tâm, vì công nhân hàn kỹ thuật cao không đủ nên tôi đang đi tìm cách xử lý.
Tần Văn Hán trầm ngâm một lát rồi nói ra những khó khăn của mình.
- Anh xem những vị kỹ sư của công ty xây dựng trong tỉnh thì thế nào?
Bí thư La cũng không phải không có chuẩn bị, khi Tần Văn Hán nói ra vấn đề thì khẽ lên tiếng hỏi.
Công ty xây dựng tỉnh cũng có danh tiếng không nhỏ, cũng có công nhân hàn điện. Nhưng đám người kia chủ yếu thiên về phương diện xây dựng, thế cho nên có rất ít công nhân chuyên mảng hàn. Hơn nữa kỹ thuật của đám người kia chác chắn không khác biệt gì với những công nhân mà phó giám đốc công ty đưa về sáng nay, nếu đưa bọn họ vào làm việc giống như tuyển người ăn cơm không mà thôi.
Đến đúng giờ cần dùng thì lại thiếu người, Tần Văn Hán cảm thấy dù lật cả thành phố Sơn Viên này lên cũng không phải không tìm được một nhóm công nhân hàn kỹ thuật cao, nhưng như vậy là quá tốn công, tốn thời gian, sợ rằng làm thế nào cũng không kịp.
- Cám ơn bí thư La, nhưng chức trách của công ty xây dựng chủ yếu là xây dựng công trình mà thôi.
Tần Văn Hán cũng không nói rõ, thế nhưng lời nói lại có ý nghĩa quá rõ ràng.
Bí thư La là bí thư thị ủy, tất nhiên lão hiểu ý của Tần Văn Hán, lão cười ha hả nói:
- Nếu là như vậy thì Tần Văn Hán anh cứ lựa chọn, tôi tin anh sẽ nghênh đón khó khăn và vượt qua nó trong đúng thời gian quy định, sẽ thực hiện tốt nhiệm vụ vinh quang và gian khổ của tỉnh, như vậy anh sẽ tăng thêm danh dự cho thành phố Sơn Viên chúng tôi.
Bí thư La nói những lời khuyến khích nhưng Tần Văn Hán nghe vào và sinh ra cảm giác muốn khóc, hắn thấy đây căn bản không phải là khuyến khích, rõ ràng là vòng kim cô đeo lên đầu mình.
Lãnh đạo nói đôi khi không được nghĩ theo nghĩa đen, cái gì gọi là mang về vinh quang và danh dự cho thành phố?
Rõ ràng là đang gõ đầu mình, nếu anh làm không tốt thì một bí thư thị ủy như tôi cũng mất mặt.
Không thể, tuyệt đối không thể, nếu như anh không thành công thì sẽ phụ lòng kỳ vọng của cán bộ nhân dân cả thành phố, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tần Văn Hán cúp điện thoại và bước ra ngoải rất nhanh, lúc này hắn thật sự giống như một chiến sĩ chuẩn bị bước ra sa trường, tràn đầy kiên quyết và kiên định.
Nhưng đi đến cuối hành lang thì đầu óc Tần Văn Hán chợt tỉnh táo trở lại, hắn nhìn thấy tấm biển đánh dấu đó là nhà vệ sinh, hắn chợt nhớ ra một vấn đề, đó là mình không biết phòng của bí thư Vương ở chỗ nào.
Tần Văn Hán vỗ lên đầu mình một cái thật mạnh, hắn thầm mắng một tiếng, bây giờ là lúc nào rồi mà mình còn làm loạn như vậy. Thế là hắn gõ cửa một gian phòng rồi hỏi:
- Xin hỏi đồng chí có biết phòng làm việc của bí thư Vương ở chỗ nào không?
Nhân viên công tác rất nhiệt tình, không những chỉ đường mà còn nói bí thư Vương vừa ra ngoài, để hắn đến phòng khách chờ đợi.
Đến phòng khách chờ? Tần Văn Hán nghe thấy lời đề nghị như vậy mà thật sự sinh ra cảm giác chán nản mệt mỏi. Chiều qua vì không muốn gặp người ta mà hắn cũng sắp xếp đưa hai người Đào Nghị Thăng đến phòng khách chờ đợi, bây giờ thì tốt, mình đến tận cửa, cũng nhận được kết quả tương tự, vào phòng khách chờ.
Có nên chờ không? Tần Văn Hán thầm nghĩ đến vấn đề này, nhưng vẫn là câu nói của bí thư La vang lên trong đầu, chờ, nhất định phải chờ.
- Tút, tút, tút...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tần Văn Hán nhìn dãy số và thiếu chút nữa thì rơi vào trạng thái tan vỡ, chủ tịch Ngụy lại gọi đến, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác cấp bách.
Điện thoại được nối thông, Tần Văn Hán cũng không dám mở miệng trước, vì hắn sợ lúc này người gọi đến là bí thư La.
- Anh ở đâu, mau chạy về, bí thư Nhiếp đang ở hiện trường, anh mau báo cáo cho bí thư về tiến độ của công trình.
Chủ tịch Ngụy nói xong cũng không chờ Tần Văn Hán lên tiếng mà nhanh chóng cúp điện thoại.
Bí thư Nhiếp đến thăm công trình? Tần Văn Hán chợt cảm thấy đầu óc muốn rối loạn cả lên, dù hắn biết công trình này cực kỳ quan trọng với tỉnh ủy, thế nhưng bí thư Nhiếp hôm qua vừa đến, sáng nay lại đến thăm công trình, thật sự tỏ thái độ quá cấp bách.
Nhiếp Hạ Quân đến, như vậy phải làm sao? Mình phải ứng đối thế nào? Tần Văn Hán tất nhiên phải cho lãnh đạo một câu trả lời phù hợp, dù hắn không phải là người trong quan trường, thế nhưng hắn cũng biết rất rõ ràng, quan trường chú ý quy củ, lãnh đạo đã sắp xếp thứ gì thì căn bản không có hồi âm, tất cả đã được quyết định. Anh nói xem, bây giờ sự việc quá rắc rối phức tạp, nói sao với bí thư Nhiếp đây? Tần Văn Hán nghĩ như vậy mà cảm thấy đầu vã mồ hôi hột, hắn lập tức bước đi nhanh hơn, cơ thể và tinh thần được đẩy lên mức tập trung cao độ.
Điện thoại lại vang lên, lần này người gọi điện thoại đến chính là trưởng phòng Triệu phòng xây dựng thành phố Sơn Viên. Trưởng phòng Triệu gọi điện thoại đến cũng không quá cứng rắn như hai vị lãnh đạo vừa rồi, thế nhưng lại dùng giọng nói gần nói xa để nhắc nhở Tần Văn Hán, đó là công trình nhất định phải được hoàn thành viên mãn, nếu như làm không tốt thì công ty Thần Đằng đừng hòng còn chỗ đứng trong thành phố Sơn Viên.
Khi trưởng phòng Triệu cúp điện thoại thì tâm tình của Tần Văn Hán dần bình tĩnh trở lại, hắn đã chịu quá nhiều đả kích, tinh thần cũng xem như khá hơn nhiều rồi.
Con bà nó duỗi đầu cũng bị chém và rụt đầu cũng bị chém, vậy thì ông liều mạng. Tần Văn Hán thầm có tính toán như vậy, thế là hắn nhanh chóng bước xuống lầu của khu văn phòng tỉnh đoàn.
Trên công trường Bái Tổ Đài, lúc này có thể nói là mặt trời lên cao chiếu sáng rực rỡ và gió thổi nhẹ, tất nhiên thời tiết là rất tốt.
Nhưng lúc này đám người đứng đây lại cảm thấy không tốt, tâm tình kẻ nào cũng hạ xuống rất thấp, đặc biệt là phó chủ tịch Ngụy và trưởng phòng xây dựng Triệu Hạc Minh, hai người này thậm chí cảm thấy cơ thể đang run lên từng đợt.
Nhưng bọn họ dù có run cũng không dám biểu hiện ra ngoài, vì lúc này vẻ mặt của lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên thật sự giống như mây đen che mặt trời.
- Kỹ sư Tôn, anh nói xem dựa vào tiến độ hiện tại thì có thể hoàn thành trong thời gian ba ngày không?
Giọng điệu của bí thư Nhiếp vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng bên trong lại ẩn giấu cảm giác uy nghiêm vô hạn.
Kỹ sư Tôn trước kia gặp mặt vị lãnh đạo cao nhất là trưởng phòng Triệu của phòng xây dựng. Bây giờ hắn lại được gặp mặt bí thư tỉnh ủy, thế là không khỏi sinh ra cảm giác luống cuống tay chân.
- Bí thư Nhiếp, điều này...Điều này...Không đủ công nhân hàn, nếu muốn hoàn thành trong ba ngày,...Chỉ sợ là không đủ.
Kỹ sư Tôn lên tiếng, hắn không khỏi dùng ánh mắt cẩn thận nhìn thoáng qua đám lãnh đạo ở phía bên kia, nhưng vẫn phải nói ra những lời như vậy.
Gương mặt Nhiếp Hạ Quân chợt trở nên cực kỳ âm trầm, lão quay sang nhìn bí thư La rồi nói:
- Bí thư La, anh không thể tìm được nhiều hơn sao? Thế nào nơi đây lại rơi vào trạng thái thiếu công nhân?
Bí thư La dù là thường ủy tỉnh ủy nhưng đối mặt với lời chất vấn của bí thư Nhiếp Hạ Quân thì vẻ mặt cũng không quá tốt, hắn quay đầu nhìn thoáng qua nhóm kỹ sư Tôn, sau đó lại nói:
- Bí thư Nhiếp, hôm nay công ty Thần Đằng đưa đến một nhóm công nhân hàn, thế nhưng đám người này lại không phù hợp công tác. Những giá thép kia cần được sửa lại, cần một lượng công nhân được đào tạo bài bản và có tay nghề.
- Trong tỉnh chúng ta không có đủ lượng công nhân như vậy sao? Thành phố Sơn Viên không đủ thì lấy từ thành phố khác, nếu anh thấy khó mở miệng thì tôi sẽ gọi điện thoại cho bọn họ, để cho bọn họ đưa công nhân lành nghề đến, như vậy không được sao?
Nhiếp Hạ Quân nói rất cứng rắn, điều này làm cho gương mặt bí thư La trở nên nóng bỏng.
Tất nhiên tìm công nhân từ các thành phố khác là một biện pháp khá tốt, chẳng qua điều kiện tiên quyết là phải hoàn thành trong thời gian ba ngày, phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian đó. Nếu tìm sự phối hợp từ các thành phố khác, như vậy đám công nhân kia đi đến thì ít nhất cũng phai đến tối, phải mất một ngày.
Nhiếp Hạ Quân nhìn vẻ mặt của bí thư La, lão biết mình cũng không nên đổ tội lên đầu đối phương, dù sao sự việc xảy ra cũng không phải là điều mọi người mong muốn. Nhưng nghĩ đến phương án mình đưa ra không ai tiếp nhận, thế là trong lòng lão chợt bùng lên một ngọn lửa vô danh.
- Công ty Thần Đằng có biện pháp nào hay không?
Một vị phó chủ tịch tỉnh đứng bên cạnh bí thư Nhiếp Hạ Quân chợt lên tiếng, coi như giải vây cho bí thư La. Tuy hai bên vì sự việc xảy ra giữa Trương Lộ Giai và La Xương Hào mà có quan hệ không quá tốt, thế nhưng trước kia phó chủ tịch Trương và bí thư La dù sao cũng có quan hệ không tệ.
Phó chủ tịch Trương là ái tướng của bí thư Nhiếp Hạ Quân, bây giờ hắn lên tiếng thì bí thư Nhiếp Hạ Quân cũng thu ánh mắt từ trên người bí thư La quay về, sau đó nhìn về phía đám người của công ty Thần Đằng.
- Giám đốc Tần đã nghĩ biện pháp, anh ấy đang đi đến xin sự giúp đỡ từ tỉnh đoàn.
Kỹ sư Tôn vẫn hiểu rõ hướng đi của Tần Văn Hán, hắn nghe thấy lãnh đạo hỏi thì vội vàng trả lời.
Tên này đúng là bị lừa đá vào đầu, sao lại ngu ngốc như vậy? Không còn câu nào để trả lời hay sao? Bây giờ sao lại kéo tỉnh đoàn vào vụ này? Muốn tìm biện pháp thì nên đến phòng lao động thương binh xã hội tỉnh hoặc sở xây dựng, ít nhất cũng phải đến tìm công ty xây dựng, bây giờ chạy đến tỉnh đoàn làm gì?
Vẻ mặt đám lãnh đạo thành phố Sơn Viên trở nên cực kỳ khó coi, từ bí thư La đến trưởng phòng Triệu, vẻ mặt kẻ nào cũng tỏ ra cực kỳ xấu hổ.
- Anh nói giám đốc Tần đi đâu?
Nhiếp Hạ Quân cũng không tin vào lỗ tai của mình, rốt cuộc là đến tỉnh ủy hay tỉnh đoàn, giữa hai tổ chức này thì bí thư Nhiếp càng muốn tin vào tỉnh ủy hơn.
- Là đến tỉnh đoàn, nghe trợ lý Vương nói bọn họ muốn đến gặp bí thư Vương của tỉnh đoàn.
Kỹ sư Tôn trước nay tuy rất mạnh về kỹ thuật nhưng lại rất kém trên phương diện đối nhân xử thế, khi bí thư Nhiếp lên tiếng thì hắn căn bản cũng khôn chú ý đến vẻ mặt đám lãnh đạo thành phố Sơn Viên ở bên cạnh, thế là nói với Nhiếp Hạ Quân.
Đi đến tỉnh đoàn? Tìm gặp bí thư Vương? Tìm hắn làm gì? Đưa một đám đoàn viên thanh niên đến đây làm nhân công vận chuyển vật tư sao? Đám lãnh đạo thành phố Sơn Viên thật sự cảm thấy rất khó hiểu, nhưng đám lãnh đạo như bí thư Nhiếp Hạ Quân đứng bên cạnh kỹ sư tôn lại hiểu bí thư Vương là hạng người gì.
Loại chuyện này sao lại đến tìm Vương Tử Quân? Nhiếp Hạ Quân không khỏi lắc đầu, khi lão chuẩn bị lên tiếng hỏi kỹ sư Tôn thì một người từ bên dưới đang vội vàng chạy lên.
- Chào bí thư Nhiếp, bí thư La, chủ tịch Trương.
Khi thấy nhóm người Nhiếp Hạ Quân thì Tần Văn Hán lập tức mở miệng lớn tiếng chào hỏi lãnh đạo.
Chủ tịch Ngụy cũng không chờ Tần Văn Hán chào hỏi mình, hắn vội vàng nói:
- Tần Văn Hán, anh đừng lãng phí thời gian, mau báo cáo cho lãnh đạo về tình huống công trường.
"Báo cáo? Báo cáo thế nào? Công trường bây giờ là như vậy, các người có hai mắt, đều thấy rất rõ ràng, chẳng lẽ không thấy gì sao?"
Tần Văn Hán tuy thầm mắng chủ tịch Ngụy nhưng lại không dám cãi lệnh, hắn lên tiếng:
- Bí thư Nhiếp, công ty Thần Đằng chúng tôi...
- Giám đốc Tần, không cần nói nữa, vừa rồi kỹ sư Tôn đã nói cho tôi biết rồi, nếu dựa vào điều kiện hiện tại thì căn bản là ba ngày khó thể nào hoàn công được.
Nhiếp Hạ Quân chỉ vào đám công nhân hơn hai mươi người trước mắt, sau đó lão trầm giọng nói.
Âm thanh của Nhiếp Hạ Quân tuy không quá lớn nhưng lại rất có lực lượng, điều này làm cho Tần Văn Hán chợt sinh ra cảm giác hít thở không thông.
Tần Văn Hán rất muốn nói cho Nhiếp Hạ Quân biết rằng không phải như vậy, thế nhưng dưới ánh mắt của bí thư Nhiếp, hắn cũng không khỏi thành thật nói:
- Vâng, bí thư Nhiếp.
- Anh còn biện pháp gì khác không?
Nhiếp Hạ Quân cũng không nói lời phê bình mà chỉ khẽ hỏi.
Nhiếp Hạ Quân không phê bình nhưng đám cán bộ thành phố Sơn Viên cảm thấy cực kỳ căng thẳng. Bọn họ biết rất rõ, bí thư Nhiếp đang cố gắng áp chế chính mình, không muốn nổi nóng với các đồng chí tuyến dưới, nhưng sự việc đến tình trạng như bây giờ, thật sự cũng không phải tốt đẹp gì.
- Đã có, bí thư Nhiếp, chỉ cần anh có thể điều động tất cả học viên tốt nghiệp trường nghề thanh niên của tỉnh đoàn đến đây cho tôi sử dụng ba ngày, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Tần Văn Hán cũng coi như bị ép lên Lương Sơn, hắn cũng bất chấp quá nhiều, hắn nhanh chóng lớn tiếng nói với Nhiếp Hạ Quân.
Tỉnh đoàn có trường nghề thanh niên sao? Đây là lần đầu tiên Nhiếp Hạ Quân nghe thấy cái tên như vậy, dù lão không quá hiểu rõ về biên chế của tỉnh đoàn, thế nhưng lão thật sự không ngờ tỉnh đoàn có một biên chế trường nghề thanh niên như vậy.
- Đoàn thanh niên tỉnh có ngành đó sao?
Nhiếp Hạ Quân quay sang hỏi phó chủ tịch Trương đang đứng bên cạnh mình, vẻ mặt thật sự khó tin.
Phó chủ tịch Trương là một lãnh đạo khối chính quyền tỉnh, tất nhiên cả ngày bận rộn chạy qua chạy lại, lão sẽ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nhưng lúc này bí thư Nhiếp Hạ Quân đã hỏi, hắn cũng nhanh chóng suy tư.
- Bí thư Nhiếp, nghe nói tỉnh đoàn đã đặc biệt thành lập một cơ cấu tạm thời, đặc biệt miễn phí dạy nghề và tìm việc làm cho thanh niên công nhân, nghe nói hạng mục công tác này do phó bí thư Vương nắm quyền chủ đạo.
Phó chủ tịch Trương thật sự nghĩ không ra, nhưng thư ký của phó chủ tịch Trương thấy lãnh đạo khó xử thì vội vàng đáp lời. Trươc đó Vương Tử Quân ra tay giải quyết vấn đề liên quan đến hai vị trí phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn cực kỳ tốt, tuy đám lãnh đạo tỉnh ủy không biết rõ nhưng đám cán bộ phục vụ cho lãnh đạo ở trong các khu văn phòng chính quyền và tỉnh ủy lại biết rất rõ ràng.
- Vậy thì điều bọn họ đến đây, cứu cấp như cứu hỏa.
Nhiếp Hạ Quân vỗ tay rồi cho ra quyết định:
- Gọi điện thoại cho Âu Dương Dương và Vương Tử Quân, để cho bọn họ lập tức đưa tất cả học viên đến đây, tôi sẽ ở đây chờ.
Một câu nói "tôi sẽ ở đây chờ" không biết làm cho bao nhiêu cán bộ cảm thấy choáng vángg, ai lớn gan đến mấy cũng khôn dám để bí thư tỉnh ủy đứng đây chờ. Vì vậy mà nhân viên công tác nhanh chóng gọi điện thoại cho văn phòng tỉnh đoàn, lúc này các vị lãnh đạo tỉnh đoàn đang mở hội nghị, trong một phòng họp của văn phòng tỉnh đoàn, những làn hơi nước liên tục bốc lên từ những ly trà nóng hổi.
Hội nghị diễn ra rất thuận lợi dưới sự khống chế của bí thư Âu Dương Dương, thông qua vài sắp xếp công tác. Sau đó phó bí thư Triệu Nguyên Cố đón lấy những sắp xếp của bí thư Âu Dương Dương, hắn đứng lên truyền đạt văn kiện của trung ương đoàn, sau đó hội nghị được tiến hành theo từng hạng mục riêng, tất cả diễn ra rất bình tĩnh, căn bản không có vấn đề bất thường.
Chung Địch Hồng là thư ký của bí thư Âu Dương Dương, nàng là người viết bản ghi chép nên cũng được tham gia hội nghị, lúc này bàn tay nhỏ đang liên tục múa bút, từng sự kiện được ghi lại trên giấy.
Lúc này Chung Địch Hồng ghi chép cực kỳ chăm chú, nhưng tâm tư của nàng cũng không đặt lên công tác của mình, nàng nghĩ không biết khi nào thì hội nghị nhàm chán này mới kết thúc, lại nghĩ đến buổi hẹn tối nay.
Khi Tôn Trạch Hồng nói xong thì Chung Địch Hồng thở dài một hơi, xem như tất cả hạng mục cần bàn đã xong, cuối cùng cũng kết thúc. May mà hội nghị như thế này nếu không có tình huống gì đặc thù chỉ một tuần một lần, nếu khong thì nàng sẽ bị một hội nghị như thế này làm cho chán chết.
- Bí thư Vương, nghe nói công tác huấn luyện của trường nghề thanh niên ở phía bên kia có xảy ra chút vấn đề?
Khi Chung Địch Hồng chuẩn bị thu bút khóa sổ, Tôn Trạch Hồng vừa kết thúc nói chuyện đã quay sang hỏi Vương Tử Quân.
Trong lúc họp Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ an phận, bây giờ hắn không muốn tính toán chi li trên những việc nhỏ nhặt, cũng không muốn tranh chấp với người ta. Sau khi nghe được câu hỏi chất vấn của Tôn Trạch Hồng, hắn cười cười nói:
- Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là nhóm học viên đầu tiên sắp tốt nghiệp, muốn thông qua sự liên lạc của trung tâm giới thiệu việc làm thanh niên công nhân để tìm cho bọn họ một công tác phù hợp.
Tôn Trạch Hồng cười nói:
- Đây có thể là chuyện lớn, nó liên quan đến hướng đi nhân sinh của một nhóm lớn học viên thanh niên, cũng liên quan đến danh dự của trường nghề thanh niên thuộc tỉnh đoàn chúng ta. Bí thư Vương nhất định phải nắm thật chặt, nếu có gì cần thì bí thư Vương cũng không nên khách khí, cứ mở miệng là được, chúng tôi sẽ không chối từ.
Tôn Trạch Hồng lên tiêng cực kỳ khách khí, hơn nữa lại rất nhiệt tình, nhưng Vương Tử Quân sao lại không hiểu ý của đối phương? Đó chính là Tôn Trạch Hồng muốn nhỏ thuốc vào mắt Vương Tử Quân trong hội nghị lần này, nói cho hắn biết đó là công tác quan trọng, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì đó là trách nhiệm của Vương Tử Quân.
- Bí thư Tôn nói đúng, tôi cảm thấy chúng ta nên cực kỳ coi trọng sự kiện này. Bí thư Vương, có chuyện gì thì anh cũng đừng nên ôm đồm một mình, tỉnh đoàn chúng ta là một tập thể, có gì mọi người sẽ cùng nghĩ biện pháp, như vậy sẽ không có cửa ải nào không vượt qua. Công ty Thần Đằng là một doanh nghiệp tư nhân, bọn họ lại để cho bí thư Vương chờ đợi hơn hai giờ, rõ ràng là muốn ức hiếp người tỉnh đoàn chúng ta. Tôi đã nói vài lời với hai người bạn công tác ở phòng công thương, nhất định phải cho công ty Thần Đằng kia một bài học.
Triệu Nguyên Cố chờ Tôn Trạch Hồng nói xong thì cũng khẽ đấm lên mặt bàn rồi dùng giọng phẫn nộ nói.
Âu Dương Dương nhìn biểu hiện của hai vị phó bí thư, trong lòng chợt phát lạnh. Nàng biết rõ bây giờ Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố đang liên kết với nhau chèn ép Vương Tử Quân, phương diện liên quan đến học viên trường nghề thanh niên sẽ là một đòn đả kích của bọn họ với Vương Tử Quân.
Tôn Trạch Hồng nói ra những lơi rất quan tâm đến Vương Tử Quân, thế nhưng thực tế lại nói cho mọi người biết trường nghề thanh niên kia có cục diện quá rối, đào tạo ra học viên khó tìm được việc. Nếu sự việc này được xác nhận, như vậy nó sẽ chối bỏ tất cả thành tích của Vương Tử Quân.
Còn Triệu Nguyên Cố thì càng lên tiếng hạ thấp tư cách của Vương Tử Quân, biểu hiện thực lực của chính mình với tất cả mọi người. Vương Tử Quân đã bị giám đốc của công ty Thần Đằng sỉ nhục, còn tôi thì tốt hơn, tôi sẽ báo thù cho anh, sẽ tìm lại thể diện cho anh. Vì thế Vương Tử Quân có cảm thấy bức bối thế nào cũng chỉ có thể cảm ơn và tiếp nhận tình cảm của Triệu Nguyên Cố mà thôi.
Vương Tử Quân khẽ uống một ngụm trà, hắn thầm cười lạnh một tiếng, chuẩn bị mở miệng lên tiếng. Hắn hiểu tâm tư của hai người kia, vì thế hắn cũng không muốn tiếp tục khách khí, khi hắn vừa mấp máy môi thì cửa phòng họp bị đẩy ra.
- Tiểu Trịnh, anh vội vội vàng vàng gì vậy? Hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Bí thư Âu Dương Dương nhìn thấy vị cán bộ trẻ xông vào phòng họp thì vẻ mặt chợt biến đổi, nàng trầm giọng lên tiếng với đối phương.
Bí thư Âu Dương Dương nheo mắt lại, bộ dạng này làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, đừng nói là một cán bộ như Tiểu Trịnh vừa mới đến văn phòng tỉnh đoàn tham gia công tác. Tiểu Trịnh chợt ngây người, sau đó mới dùng giọng run rẩy nói:
- Bí thư Âu Dương,...Mời, mời...Chị tiếp nhận điện thoại của bí thư Nhiếp...
Tiểu Trịnh vừa nói ra vài chữ "bí thư Nhiếp" thì làm cho tổ trưởng Hoắc Tương Nhiễm đang định mở miệng khiển trách phải câm mồm. Tuy hắn cảm thấy đây là nhiệm vụ của mình, phải dạy bảo Tiểu Trịnh, thế nhưng lại không dám mạo phạm bí thư Nhiếp.
- Chào bí thư Nhiếp, tôi là Âu Dương Dương.
Âu Dương Dương cũng không đáp lời, nàng trực tiếp lấy điện thoại từ trong tay của Tiểu Trịnh rồi dùng giọng cung kính nói.
Âm thanh vang lên trong điện thoại khá nhỏ, tuy Âu Dương Dương áp sát bên tai nhưng những người khác vẫn có thể nghe rõ âm thanh hùng hậu của bí thư Nhiếp:
- Bí thư Âu Dương, chị đang làm gì? Vì sao không tiếp điện thoại?
- Thật xin lỗi bí thư Nhiếp, chúng tôi đang họp, tôi không mang theo điện thoại.
Âu Dương Dương lên tiếng giải thích, sau đó nàng lên tiếng đảm bảo:
- Bí thư Nhiếp, sau này tôi sẽ không để tình huống này tiếp diễn.
- Được rồi, đừng nói những lời như vậy, chị và Vương Tử Quân mau đưa tất cả học viên của trường nghề thanh niên nhanh chóng chạy đến Bái Tổ Đài, tôi chờ các người.
Nhiếp Hạ Quân cũng không chờ Âu Dương Dương nói hết lời, lão nhanh chóng cúp điện thoại.
Bí thư Nhiếp yêu cầu đưa các học viên của trường nghề thanh niên đến Bái Tổ Đài làm gì? Âu Dương Dương cũng không xa lạ gì công trình Bái Tổ Đài, thứ này có liên quan đến bí thư Nhiếp Hạ Quân, bây giờ là một biểu hiện liên quan đến thể diện của cả tỉnh Sơn Nam. Dù nàng không tham gia vào hạng mục này, thế nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không rõ vì sao bí thư Nhiếp lại nói mình và Vương Tử Quân đưa học viên của trường nghề thanh niên đến Bái Tổ Đài.
Hiểu rõ cũng phải chấp hành, không rõ cũng phải chấp hành, lúc này bí thư Nhiếp còn đang chờ, Âu Dương Dương thật sự hận không thể mọc cánh bay đến Bái Tổ Đài ngay lúc này.
Tất cả các loại xe ở tỉnh đoàn được điều động, thậm chí còn mượn từ cục quản lý sự vụ cơ quan vài chiếc xe khách đến chở các học viên trường nghề thanh niên, nhưng muốn xử lý xong tất cả cũng phải mất hơn nửa giờ.
Tuy Nhiếp Hạ Quân chỉ nhắc đến Âu Dương Dương và Vương Tử Quân, thế nhưng nhóm Tôn Trạch Hồng à Triệu Nguyên Cố cũng không thể không đi. Khi xe của Âu Dương Dương chạy như bay về phía Bái Tổ Đài, bọn họ cũng leo lên xe của mình theo sát bí thư Âu Dương, chạy về phía Bái Tổ Đài.
- Bí thư Tử Quân, anh nói xem bí thư Nhiếp lần này muốn làm gì?
Âu Dương Dương thật sự còn chưa hiểu rõ vấn đề, nàng khẽ trầm giọng hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lúc này đã hiểu rõ vấn đề, nhưng hắn cũng không nói ra vào lúc này. Hắn nghe rõ câu hỏi của Âu Dương Dương thì cười cười nói:
- Có lẽ không phải chuyện gì xấu, nếu là phê bình thì sẽ không cho bí thư Âu Dương Dương đưa nhiều người đi theo như vậy.
Âu Dương Dương khẽ gật đầu, nàng thật sự có lòng tin với điều này. Lái xe cũng hiểu tâm tình của lãnh đạo, cũng không khỏi nhấn chân ga mạnh hơn, xe phóng đi nhanh hơn.
Khi Âu Dương Dương và Vương Tử Quân đang nghị luận với nhau thì Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố ngồi trên chiếc xe phía sau lại rơi vào trầm ngâm. Bọn họ thật sự không rõ vì sao Nhiếp Hạ Quân lại gọi điện thoại đến lúc tỉnh đoàn đang họp, đồng thời lại yêu cầu Âu Dương Dương đưa nhóm học viên kia đi, như vậy là sao?
Nhiếp Hạ Quân là bí thư tỉnh ủy, có thể nói ngày nào cũng bận tối mắt, hình như cũng không có thời gian rảnh để chờ ở Bái Tổ Đài để nghênh đón Vương Tử Quân?
Từ xa đã nhìn thấy Nhiếp Hạ Quân, Vương Tử Quân và Âu Dương Dương xuống xe thì nhanh chóng chạy đến.
- Chào bí thư Nhiếp.
Âu Dương Dương là lãnh đạo tỉnh đoàn, nàng là người đầu tiên mở miệng chào hỏi Nhiếp Hạ Quân.
Nhiếp Hạ Quân khẽ gật đầu, lão trầm giọng nói:
- Các học viên của trường nghề thanh niên có đến đông đủ không?
Lúc này Nhiếp Hạ Quân đã hiểu rõ về trường nghề thanh niên, gương mặt lạnh lùng vừa rồi đã có nụ cười nhàn nhạt.
- Tất cả đều đã được điều đến, đều đang đi trên xe ở phía sau.
Âu Dương Dương vừa nói vừa chỉ về hàng xe ở phía sau nói.
- Nghe nói bọn họ đều đạt được chứng chỉ nghề hàn cao cấp?
Nhiếp Hạ Quân dùng ánh mắt hứng thù nhìn qua đám học viên phía bên kia rồi hỏi.
Âu Dương Dương thật sự không trả lời được câu hỏi của bí thư Nhiếp Hạ Quân, nhưng nàng không thể không trả lời, trong lúc nàng đang do dự thì Vương Tử Quân vội vàng lấy cớ nói:
- Bí thư Nhiếp, nghe giảng viên của trường nghề thanh niên nói bọn họ đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp.
- Tốt, bây giờ Bái Tổ Đài cần tu sửa, chi cần bọn họ có thể đạt được trình độ như các anh các chị nói, tôi sẽ ghi công cho các anh các chị.
Nhiếp Hạ Quân nói rồi chỉ về phía công trường tu sửa Bái Tổ Đài nói.