Bí Thư Trùng Sinh

Rượu uống được vài lượt thì bầu không khí thận trọng lúc đầu đã không còn, những người ngồi đây đều có thể uống, hơn nữa giống như bọn họ đều có hẹn ước với nhau, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn giám đốc Đinh. Có người híp mắt, có người mở lớn mắt, có người hấp háy mắt, có thể nói là ai cũng có những biểu hiện cực kỳ phong phú. Đinh Xuyên Trụ lại hồn nhiên như chưa phát hiện ra, dù hắn thao thao bất tuyệt nhưng chủ đề vẫn xoay quanh những thứ không quá liên quan, nhưng hắn không mở miệng thì Vương Tử Quân cũng không nói ra, chỉ vui vẻ nói cười mà thôi.

Đinh Xuyên Trụ tất nhiên sẽ không quên mở lời khen ngợi chủ tịch Vương, nói rằng chủ tịch Vương tuổi trẻ tài cao, tương lai đầy hứa hẹn.

Tất nhiên Vương Tử Quân cũng tươi cười tiếp lời, khẳng định năng lực mạnh mẽ của Đinh Xuyên Trụ, thật sự ngưỡng mộ sự phát triển của tập đoàn Chấn Nguyên...

Sau khi hai bên nịnh nọt nhau vài câu, hai chai rượu đã hầu như cạn đáy. Đinh Xuyên Trụ khẽ gật đầu với Trương Thông, lúc này Trương Thông đang nói chuyện với Dao Dao cũng thầm hiểu vấn đề, hắn cười nâng ly lên nói:

- Chủ tịch Vương, tôi lớn tuổi hơn anh một chút, thế cho nên bây giờ tự tiện xưng hô một tiếng cậu Vương, mong anh bỏ quá cho đừng quá chú ý.

Vương Tử Quân thấy Trương Thông nói như vậy thì biết rõ vấn đề, lúc này Trương Thông sẽ nói ra mục đích của bữa tiệc hôm nay, thế là cười nói:

- Chủ tịch Trương, anh Trương, chỉ bằng những lời này của anh thì thật sự đáng phạt rượu, anh rõ ràng quá khách khí, rõ ràng không xem tôi là anh em.

- Ha ha ha, cậu Vương phê bình rất đúng, tôi rõ ràng là quá nóng lòng, nhất định phải chịu phạt.

Vương Tử Quân nói lời oán trách làm cho Trương Thông thật sự cảm thấy rất có thể diện, hắn nâng ly rượu lên uống cạn.

- Cậu Vương, lần này mời khách trên danh nghĩa là anh mời nhưng giám đốc Đinh mới là người tính tiền. Giám đốc Đinh là người hảo hán trượng nghĩa, đáng giá kết giao, công ty của bọn họ chủ yếu phát triển nghiệp vụ ở thành phố Sơn Viên nhưng bây giờ cũng đang chú trọng công tác khuyếch trương ra bên ngoài. Bọn họ lúc này cũng thật sự rất muốn tham gia và tạo ra cống hiến cho thành phố Đông Bộ chúng ta ở phương diện xây dựng cơ sở hạ tầng và các công trình kiến trúc.

Trương Thông nói vừa ẩn vừa lộ, lại biểu đạt rõ ý nghĩ của mình. Giám đốc Đinh muốn cống hiến trên phương diện xây dựng, nhưng Vương Tử Quân căn bản không phải là chủ tịch chủ quản xây dựng, trước mắt dưới chỉ thị sắp xếp của bí thư Tiết thì hắn chỉ là một người được phân công chủ quản công trình khu dân cư Bằng Hộ mà thôi. Bây giờ Đinh Xuyên Trụ lại mời cơm hầu như có thể kết luận mục đích của đối phương chính là xây dựng khu dân cư Bằng Hộ.

Vương Tử Quân có chút trầ ngâm, ngay sau đó hắn lại cười nói:

- Giám đốc Đinh tình nguyện cống hiến cho thành phố Đông Bộ chúng tôi, tôi và chủ tịch Trương thật sự vỗ tay hoan nghênh, như vậy bữa cơm này phải là thành phố Đông Bộ chúng tôi đứng ra mời mới phù hợp. Bây giờ chúng tôi đang tăng cường kêu gọi đầu tư, đừng nói là kêu gọi, bây giờ các vị là khách hàng quý, là thượng đế của thành phố Đông Bộ, sao có thể để cho giám đốc Đinh bỏ tiền ra được? Nếu vấn đề này truyền ra ngoài, không phải người ta sẽ nói thành phố Đông Bộ chúng tôi nghèo đến nổi không thể mời nhà đầu tư một bữa ăn sao?

Trương Thông thấy Vương Tử Quân dùng giọng nhìn trái xét phải để lên tiếng thì vẻ mặt chợt biến đổi, nhưng ngay sau đó hắn lại cười ha hả nói:

- Chủ tịch Vương, cũng là anh nghĩ sâu nhìn xa, tôi sao lại hiểu rõ điều này nhỉ? Chúng ta nên mời giám đốc Đinh bữa cơm này mới đúng.

- Chủ tịch Vương, chủ tịch Trương, hai vị lãnh đạo cũng đừng nên so đo chút việc vặt như vậy, nếu tập đoàn Chấn Nguyên lại để cho hai vị lãnh đạo phải bỏ tiền ra mời khách, như vậy chúng tôi nào còn mặt mũi để tiếp tục phát triển ở thành phố Đông Bộ chứ?

Đinh Xuyên Trụ khẽ lên tiếng nói, lúc này cô gái Tiểu Hân cũng lên tiếng:

- Chủ tịch Vương, tôi xin kính ngài một ly, chỉ mong sao tình bạn giữa hai bên sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Vương Tử Quân lắc đầu nói tửu lượng của mình không tốt, nếu uống thêm chỉ sợ sẽ phát sinh tình huống không hay. Đinh Xuyên Trụ ở bên cạnh thấy Vương Tử Quân có biểu hiện như vậy thì vung tay cho Tiểu Hân đặt ly rượu xuống.

Tửu lượng của Vương Tử Quân vốn rất bình thường, sau khi uống vào vài ly thì thật sự là bụng nóng khó chịu. Lúc này hắn gắp vài món ăn rồi cười nói:

- Giám đốc Đinh, hôm nay tôi cảm tạ anh đã tiếp đãi, lúc này tôi đã thật sự cảm thấy có vài phần men say, thật sự muốn nói lời cáo từ.

Cô gái tên là Dao Dao chợt khẽ ôi lên một tiếng, nàng nhìn Vương Tử Quân rồi lên tiếng:

- Chủ tịch Vương cũng đúng là, anh còn trẻ, lại đẹp trai, hơn nữa lại là người có bản lĩnh, có năng lực, lại nắm quyền lớn, đáng lý ra phải cho người ta nịnh bợ một chút. Anh là phó chủ tịch thường vụ của thành phố Đông Bộ cũng không dễ dàng gì, quan cao nhưng lương thấp, việc cần làm lại rất nhiều, làm lãnh đạo như vậy sẽ dễ dàng sao? Vì vậy đôi khi cũng nên cho người ta cơ hội nịnh bợ, để buông lỏng một chút.

- Cậu Vương, giám đốc Đinh còn sắp xếp vài tiết mục nữa, chúng ta đợi thêm một lát sẽ đi hát, đến đó sẽ nhanh tỉnh rượu hơn về nhà rất nhiều.

Trương Thông cũng không chờ Vương Tử Quân tỏ thái độ mà nhanh chóng lên tiếng nói.

- Chủ tịch Trương, tửu lượng của tôi rất kém, sau này mọi người còn gặp lại, thôi thì để hôm khác vậy.

Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Trương Thông, giọng điệu ôn hòa nhưng lại đủ cứng rắn như sắt đá.

Trương Thông vốn đang có ý nghĩ dây dưa với Vương Tử Quân, nhưng khi thấy gương mặt chân thật đáng tin của Vương Tử Quân thì không tự chủ được phải sững sờ, ý nghĩ níu kéo cũng biến mất không còn bóng dáng.

Thấy Vương Tử Quân kiên quyết như vậy thì Đinh Xuyên Trụ cũng không quá cưỡng cầu, sau khi ăn thêm bát súp thì Vương Tử Quân đi ra leo lên xe của Thái Thần Bân. Trương Thông dù có chút mất hứng nhưng lại không dám trêu chọc Vương Tử Quân, hắn đành phải theo sát Vương Tử Quân leo lên xe, cùng Vương Tử Quân rời khỏi quán ăn sân vườn.

Đinh Xuyên Trụ khẽ vẫy tay nói lời tạm biệt, mãi đến khi chiếc xe biến mất trong bóng tối thì hạ bàn tay xuống, đúng lúc này Hầu Báo Quốc ở bên cạnh chợt lên tiếng nói:

- Giám đốc Đinh, vị chủ tịch Vương này thật sự rất có phái đoàn, vừa rồi anh Trương đã bị khí độ của anh ấy làm cho ngây cả người.

- Anh Trương sao có thể sánh bằng Vương Tử Quân? Đây rõ ràng là lấy hạt dẻ trong lò lửa, cán bộ lãnh đạo từng chủ quản công tác của tỉnh đoàn là người thường sao?

Đinh Xuyên Trụ nhắc đến Trương Thông thì nụ cười trên mặt có chút khinh thường.

Trương Thông trước nay đến trước mặt Đinh Xuyên Trụ đều tỏ ra cực kỳ cẩn thận và khúm núm. Điều này không phải là Đinh Xuyên Trụ có nhiều tiền bẩn, quan trọng là Trương Thông xem trọng mặt mũi của người anh của hắn làm thư ký trưởng tỉnh ủy. Nhưng càng là như vậy thì Đinh Xuyên Trụ càng cảm thấy không vừa mắt một kẻ muốn thông qua mình để tiếp cận anh trai như Trương Thông, đặc biệt là sau khi hai người càng tiếp cận nhau, càng đi gần nhau hơn.

Hầu Báo Quốc muốn nói vài câu lấy lòng lãnh đạo của mình, thế nhưng thấy lãnh đạo căn bản không có hứng thú, thế là cũng không dám tiếp tục lên tiếng.

- Anh Hầu, lát nữa Trương Thông sẽ quay lại, anh cứ cùng hắn đi giải trí. Nếu anh ta có hỏi thì nói tôi có chút việc gấp, căn bản không thể đi cùng được.

Đinh Xuyên Trụ trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói.

Hầu Báo Quốc tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo yêu cầu mình đi giải trí với Trương Thông, thế là hắn đưa mắt nhìn hai cô gái Dao Dao và Tiểu Hân đi phía sau, trong mắt lóe lên cái nhìn lấp lánh.

Đinh Xuyên Trụ thấy rõ biểu hiện của Hầu Báo Quốc nhưng lại không thèm nổi giận, đối với hắn thì một cấp dưới có khuyết điểm luôn dễ khống chế hơn một người quá hoàn thiện.

- Giám đốc Đinh, hôm nay chúng ta mời cơm chủ tịch Vương giống như không phát huy chút tác dụng nào, anh xem chúng ta có nên tiếp tục bám sát một chút không?

Hầu Báo Quốc là một cấp dưới hợp cách, hắn áp chế cảm giác khác lạ trong lòng rồi dùng giọng đề nghị nói với Đinh Xuyên Trụ.

- Không cần, bữa cơm này dù không được hoàn mỹ như chúng ta mong muốn nhưng ít nhất cũng đạt đến hiệu quả mà chúng ta cần. Tôi cũng không cần Vương Tử Quân giúp gì cả, đối với loại người như hắn thì chút trò mèo của chúng ta sẽ chẳng ảnh hưởng gì, chỉ cần hắn công bằng là được. Nếu muốn hắn giúp đỡ chúng ta, bây giờ chúng ta hầu như chưa đủ tư cách.

Đinh Xuyên Trụ cười cười vung tay lên với Hầu Báo Quốc:

- Nhiệm vụ của anh là hầu hạ chủ tịch Trương cho tốt, để cho anh ta được thư thái, không cần xen vào chuyện này.

Vài phút sau Đinh Xuyên Trụ lên xe của mình, xe cũng nhanh chóng chạy đi như bay. Hắn rời khỏi quán ăn không lâu, Trương Thông lại chạy xe đến quán ăn giống như dự đoán của hắn.

- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn dãy số điện thoại xa lạ trên màn hình, hắn có chút do dự, sau đó vẫn bấm nút nghe.

- Anh Tử Quân, đoán xem em là ai?

Một giọng nói trong trẻo nghịch ngợm vang lên.

Khi âm thanh này vang lên thì Vương Tử Quân chợt nghĩ ngay đến hình ảnh nụ cười ngọt ngào của Lâm Dĩnh Nhi, hắn nói:

- Dĩnh Nhi, em ở đâu vậy?

- Em đang trên đường đi về thành phố, tối nay có thể đến thành phố. Bây giờ em đói đến mức bụng dán ra sau lưng, cũng muốn đi tìm chủ tịch Vương xin một bữa cơm.

Lâm Dĩnh Nhi cười khanh khách nói lời trêu chọc Vương Tử Quân.

Lâm Dĩnh Nhi tất nhiên đang nói đến thành phố Đông Bộ. Nàng là một giáo viên tình nguyện, công tác ở huyện Đằng Nhạc của thành phố Đông Bộ.

Tết vừa qua Vương Tử Quân có chút trốn tránh Lâm Dĩnh Nhi, nhưng hắn lại không ngờ cô gái này tìm đến tận cửa. Lúc này nghe thấy nàng lên tiếng thì hắn cười khổ nói:

- Không phải qua mười lăm nhà trường mới mở cửa sao? Thế nào lại đến sớm thế này?

- Thế nào? Anh Tử Quân, anh không phải muốn đuổi em đi đấy chứ?

Lâm Dĩnh Nhi nhanh chóng chụp lấy lỗ hổng của Vương Tử Quân, trong giọng nói của nàng có vài phần uất ức.

- Không phải, không phải, ý của anh là em đến quá sớm, không phải làm cho bí thư Lâm và dì Lâm mất vui sao?

Vương Tử Quân vội vàng giải thích.

- Hừ, như vậy còn chấp nhận được. Anh cứ yên tâm, bí thư Lâm ở nhà nghe nói em tích cực về nhà trường để công tác thì cực kỳ vui vẻ, còn mở miệng khen ngợi nữa.

Lâm Dĩnh Nhi giả vờ bắt chước giọng điệu của bí thư Lâm:

- Dĩnh Nhi, xuống cơ sở phải công tác sao cho tốt, cần phải có cái tâm, con cũng đừng lo lắng cho bố mẹ ở nhà.

Vương Tử Quân nghe những lời bắt chước giọng điệu Lâm Trạch Viễn của Lâm Dĩnh Nhi, hắn chợt nở nụ cười:

- Tốt, tốt, em cứ đến, hôm nay em đến muốn xin một bữa cơm, anh sẽ cho em một bữa ngon, ăn xong sẽ đuổi cổ đi.

- Hôm nay em đến thành phố còn có nhiệm vụ mua ít thuốc, sau khi cơm nước xong thì anh phải chở em đi mua thuốc mới được.

Lâm Dĩnh Nhi thấy Vương Tử Quân lên tiếng giống như cầu xin tha thứ thì nhanh chóng tiến thêm một bước.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn đang định nói thêm vài lời với Lâm Dĩnh Nhi, lúc này đành phải lên tiếng đồng ý với nàng rồi cúp điện thoại.

- Chủ tịch Vương, nhận được điện thoại từ phòng làm việc của chủ tịch Nhâm, nói anh đến phòng của chủ tịch Nhâm.

Triệu Quốc Lương nhìn thấy Vương Tử Quân nở nụ cười vui vẻ, thế là khẽ nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Quốc Lương. Hai người rất ăn ý với nhau, có những việc không cần nói, chỉ cần đưa mắt đã ngầm hiểu.

- Tôi đã hỏi anh ấy có chuyện gì, anh ấy nói cũng không có gì.

Triệu Quốc Lương hiểu rõ tâm tư của Vương Tử Quân, hắn dừng lại một chút rồi khẽ nói.

- À!

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó nói với Triệu Quốc Lương:

- Quốc Lương, bây giờ cậu có bận rộn gì không?

Triệu Quốc Lương không hiểu vì sao Vương Tử Quân lại hỏi như vậy, thế nhưng hắn chỉ trầm ngâm sau khoảnh khắc rồi nói ngay:

- Chủ tịch Vương, tạm thời không có công tác gì gấp cả.

- Vậy thì tốt, Quốc Lương, hôm nay là tết nguyên tiêu, tôi cho cậu và Thần Bân được nghỉ. Hai anh cứ về nhà nghỉ ngơi, ngày mai rồi hãy đến công tác.

"Về nhà tết nguyên tiêu?"

Triệu Quốc Lương không ngờ Vương Tử Quân lại cho ra một chỉ thị như vậy, thế là thật sự cảm thấy có chút khó hiểu.

Dù Triệu Quốc Lương rất muốn về nhà nhưng vẫn cố gắng che giấu cảm xúc, hắn lên tiếng:

- Chủ tịch Vương, mới vừa qua tết, tôi cũng không có việc gì. Hay cứ để Thần Bân đi về, anh cũng không thể không có ai bên cạnh được.

- Ôi, con người một khi làm quan thì giống như đánh mất năng lực tự gánh vác công tác của bản thân. Tôi cũng không phải là con nít ba tuổi, cho các anh về nhà thì cứ về nhà mà nghỉ ngơi. Được rồi, anh đi thông báo với Thần Bân đi.

Vương Tử Quân cũng không chờ Triệu Quốc Lương nói thêm điều gì, hắn dùng giọng chân thậ đáng tin nói.

Triệu Quốc Lương cũng là người hiểu rất rõ tính cách của Vương Tử Quân, biết rõ lãnh đạo bình thường cũng không hất hàm sai khiến, thế cho nên chỉ nhìn thoáng qua lãnh đạo rồi gật đầu đồng ý.

Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Nhâm Xương Bình, hắn phát hiện trong phòng cũng không phải chỉ có một mình chủ tịch Nhâm Xương Bình, Lý Khang Lộ cũng có mặt, hai người đang nghiên cứu một tấm bản đồ treo tường. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì Nhâm Xương Bình đã buông bản đồ trong tay ra rồi nói:

- Chủ tịch Tử Quân đến rồi, mời ngồi.

Lý Khang Lộ vừa rồi đang nói gì đó với chủ tịch Nhâm Xương Bình, bây giờ thấy Vương Tử Quân đi vào thì khẽ cười và gật đầu một cái.

Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông, hắn đưa mắt nhìn và bắt chuyện với Lý Khang Lộ, sau đó lại nói với chủ tịch Nhâm Xương Bình:

- Chủ tịch Nhâm hôm nay cho gọi không biết có phải hiểu rõ trưa nay tôi còn chưa tìm được địa điểm dùng cơm hay không? Ôi, hôm nay xem như lại được ăn cơm trưa với lãnh đạo rồi.

- Muốn ăn cơm trưa thì có gì là khó? Chỉ sợ bên tôi chuẩn bị thức ăn không quá tốt làm cho chủ tịch Vương không hợp khẩu vị mà thôi.

Nhâm Xương Bình nở nụ cười rất hưởng thụ với lời nói đùa không ảnh hưởng đến đại cục của Vương Tử Quân. Sau đó hắn đẩy tấm bản đồ đến trước mặt Vương Tử Quân, đồng thời lên tiếng đi vào chính đề:

- Phòng xây dựng đã cho ra bản quy hoạch cho khu dân cư Bằng Hộ, anh xem qua đi.

"Bản quy hoạch cho khu dân cư Bằng Hộ?"

Vương Tử Quân không khỏi híp mắt, Tiết Diệu Tiến đã nói rõ chuyện này ở hội nghị trước đó, Lý Khang Lộ chỉ cần có quy hoạch là phải đến tìm thương lượng với mình, sau đó hai người sẽ cùng đến báo cáo với chủ tịch Nhâm và bí thư Tiết. Bây giờ hắn đến phòng làm việc của chủ tịch Nhâm nhưng lại chưa được xem qua bản quy hoạch, đây rõ ràng là chủ tịch Lý ra bài không theo quy tắc thông thường, càng không xem một vị phó chủ tịch thường vụ như mình ra gì.

Nhưng Vương Tử Quân cũng không vì chút chuyện như vậy mà có biểu hiện không vui ra ngoài mặt, hắn yên lặng nhận tấm bản đồ trong tay Nhâm Xương Bình, sau đó cẩn thận xem xét.

- Quy hoạch của phòng xây dựng thành phố Đông Bộ chính là biến khu dân cư Bằng Hộ thành một khách sạn năm sao siêu cấp. Chỗ này vốn là trung tâm thành phố Đông Bộ, nếu xây dựng khách sạn năm sao tì không những phù hợp với kiến trúc hiện tại ở chung quanh, hơn nữa còn có thể trở thành khách sạn năm sao đầu tiên của tỉnh Sơn Nam, sẽ đẩy mạnh khả năng tiêu phí và điều hướng phát triển của thành phố.

Nhâm Xương Bình dù lên tiếng giới thiệu nhưng thái độ phấn khởi là hoàn toàn có thể nghe thấy rõ ràng, tất nhiên nó biểu hiện chủ tịch Nhâm đã hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị này.

Vương Tử Quân nhìn một tòa khách sạn cao hơn hai mươi tầng hiện rõ trong bản thiết kế, hắn không khỏi nhíu mày.

Xây dựng một khách sạn như vậy không phải nói là xong, ít nhất cũng có vài trăm triệu trong tay. Với tình hình tài chính hiện tại của thành phố Đông Bộ, hoàn toàn có thể cho ra vài trăm triệu, nhưng nếu bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy để xây dựng khách sạn năm sao, chỉ sợ tài chính của thành phố sẽ rơi vào tình huống tan vỡ.

Hơn nữa còn phải an trí cho dân cư trong khu dân cư Bằng Hộ, chỉ riêng công tác này cũng đủ làm cho người ta đau đầu.

Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Vương Tử Quân trầm giọng nói:

- Chủ tịch Nhâm, nếu xây dựng một khách sạn như thế này, chỉ sợ trên phương diện tài chính sẽ là lấy trứng chọi đá.

- Chủ tịch Vương, tôi và các đồng chí của phòng xây dựng cũng đã bàn bạc suy xét về vấn đề này, dù giai đoạn đầu bỏ ra tài chính khá lớn nhưng chúng ta cũng có thể lựa chọn phương án kêu gọi đầu tư, mượn gà đẻ trứng. Tôi cảm thấy phương án này là rất tốt, sẽ có rất nhiều thương nhân tình nguyện đầu tư vào hạng mục này.

Lý Khang Lộ đứng lên khỏi ghế rồi dùng giọng hăng hái nói.

- Kêu gọi thương gia đầu tư?

Vương Tử Quân nhìn biểu hiện cực kỳ tự tin của Lý Khang Lộ, hắn khẽ cười nói:

- Chủ tịch Lý, anh chuẩn bị cho ra ưu đãi gì với những thương gia kia?

- Chủ tịch Vương, nếu muốn để cho thương nhân đầu tư vào thành phố Đông Bộ, như vậy nhất định phải cho người ta điều kiện ưu đãi, nếu không thì toàn tinh có nhiều thành phố, người ta có tiền đầu tư cũng sẽ không tuyệt đối treo lên người của thành phố Đông Bộ. Tôi cảm thấy nếu như miễn phí cung cấp đất, sẽ là một điều kiện ưu đãi tuyệt vời.

"Miễn phí cung cấp đất!"

Vương Tử Quân không khỏi sững sờ, loại chuyện này chưa phải không xảy ra bao giờ, nhưng đó đều là những vùng đất ngoại thành. Mảnh đất này nằm ở trung tâm thành phố, nếu cho ra chính sách như vậy, chẳng khác nào ném tiền của chính quyền vào trong tay người khác.

- Đề nghị của chủ tịch Lý rất có thể suy xét.

Nhâm Xương Bình đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó lại lắc đầu:

- Vì phát triển thì có đôi khi chúng ta nên thoáng một chút, cũng đừng nên quá cứng nhắc, cái gì cũng không được.

Vương Tử Quân nhìn hai người Nhâm Xương Bình và Lý Khang Lộ kẻ xướng người họa, hắn đành phải bảo trì sự trầm mặc, tiếp tục xem xét quy hoạch khu dân cư Bằng Hộ.

- Chủ tịch Vương, bí thư Tiết đã giao chuyện này cho anh và chủ tịch Lý, đó là tín nhiệm hai anh. Lúc này vấn đề quan trọng nhất là đẩy mạnh phát triển, chính quyền có đòn bẩy chính sách, vào thời điểm thích hợp thì các anh nên ra tay thúc đẩy, như vậy bánh xe mới quay nhanh được.

Nhâm Xương Bình thấy Vương Tử Quân không có phản ứng thì nói ra ý nghĩ của mình.

Ép mình phải đưa lời đề nghị này nói với bí thư Tiết, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn gương mặt tươi cười của Nhâm Xương Bình, tất nhiên sẽ không cho rằng vị chủ tịch này coi mình là người một nhà mới ném cái bánh bao vào miệng mình. Thế là hắn đặt tài liệu quy hoạch xuống bàn rồi nói:

- Chủ tịch Nhâm, tôi không phản đối kêu gọi đầu tư để xây dựng khách sạn năm sao, thế nhưng vấn đề an trí cho các hộ dân ở đây thì thế nào?

- Coi như chúng ta áp dụng phương án đền bù giải tỏa cho nhân dân.

Nhâm Xương Bình rõ ràng đã có chuẩn bị với phương án này, khi Vương Tử Quân hỏi thì trầm giọng nói.

Đền bù giải tỏa tất nhiên là một biện pháp giải quyết vấn đề, nhưng nghĩ đến tình huống khu dân cư Bằng Hộ có hơn ngàn gia đình, nếu như đền bù giải tỏa thì cần một số tiền cực lớn.

Dù Vương Tử Quân không chủ quản phòng tài chính của thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn biết rất rõ, nếu chính quyền phải móc túi trả tiền đền bù giải tỏa, chỉ sợ thành phố Đông Bộ sẽ rơi vào tình huống tài chính cạn kiệt.

- Chủ tịch Nhâm, anh chuẩn bị đền bù một mét vuông đất bao nhiêu tiền?

Vương Tử Quân tuy vẫn nở nu cười tươi sáng nhưng câu hỏi lúc này lại rất bén nhọn.

- Mỗi mét vuông giá bao nhiêu thì tôi và anh không thể nào quyết định được. Chủ tịch Lý, trước kia chúng ta không phải có biện pháp đền bù tổn thất sao?

Nhâm Xương Bình vẫn nở nụ cười nhạt, giống như căn bản không nghe rõ ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân.

- Đúng vậy, chủ tịch Nhâm, thành phố chúng ta có một quy định đền bù giải tỏa như vậy.

Lý Khang Lộ khẽ cười với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, anh không hiểu rõ về tình huống của thành phố Đông Bộ, nhưng thành phố chúng ta lại có văn bản quy định rõ ràng về vấn đề đền bù giải tỏa.

"Có sẵn văn bản quy định!"

Vương Tử Quân nghe được những chữ này mà vẻ mặt không khỏi biến đổi, tuy không biết quy định đền bù mà hai người kia nói ra có giá bao nhiêu, thế nhưng nhìn nụ cười của hai người bọn họ, hắn tuyệt đối hiểu rõ số tiền đó sẽ không làm cho thành phố Đông Bộ rơi vào tình huống khó khăn.

Bây giờ giá cả đang tăng theo từng ngày, nếu như dùng tiêu chuẩn trước kia để đền bù cho dân, chỉ sợ đó không phải là chuyện dễ dàng gì. Nếu thật sự áp dụng thì chỉ sợ sẽ làm cho nhân dân chĩa thẳng mũi dùi về phía chính quyền.

Mặc kệ Tiết Diệu Tiến có tính toán gì, Nhâm Xương Bình này rõ ràng muốn kéo mình vào trong vũng nước đục. Vương Tử Quân thầm nghĩ đến những tính toán của Nhâm Xương Bình, hắn cười cười nói:

- Chủ tịch Nhâm, tôi cảm thấy nơi này không thích hợp xây dựng khách sạn năm sao, nếu xây dựng một khu trung tâm thương mại và đường dành cho người đi bộ, hình như lại càng có thể thúc đẩy phát triển kinh tế hơn.

Vương Tử Quân nói rồi mở bản đồ ra nói:

- Chủ tịch Nhâm xem, nơi này chính là trung tâm chính trị kinh tế và văn hóa của thành phố Đông Bộ, cũng là nơi buôn bán phồn vinh, nếu như xây một trung tâm thương mại ở chỗ này, như vậy sẽ có tác dụng phóng xạ kéo thành phố Đông Bộ phát triển không ngừng. Đồng thời nếu chúng ta xây dựng đường dành cho người đi bộ, còn có thể giải quyết vấn đề đền bù giải tỏa cho nhân dân, vì thế mà tài chính của chúng ta hoàn toàn ở vào tình huống rất thoải mái. Đây rõ ràng là một việc ba lợi, hoàn toàn có thể thực hiện, không phải sẽ gắn liền ích lợi của chính quyền, quần chúng và thương nhân sao?

Vương Tử Quân cầm tấm bản đồ rồi dùng giọng thao thao bất tuyệt nói lên rất nhiều lợi ích, nhưng khi hắn nói càng ngày càng hay thì vẻ mặt Lý Khang Lộ lại càng thêm khó coi.

Lý Khang Lộ vốn chỉ là thường dân với phương án cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, chuyện đầu tư khách sạn năm sao phải chạy đến nhờ chủ tịch Nhâm Xương Bình giúp đỡ thúc đẩy. Thế là dù Vương Tử Quân có mất vui thế nào cũng không thể không nể mặt Nhâm Xương Bình, cuối cùng thì phải cùng mình đi đến báo cáo phương án với bí thư Tiết.

Nhưng Lý Khang Lộ tuyệt đối không ngờ chính mình vẫn chỉ là chút tính toán nhỏ, không bao phủ được đối phương.

Tên khốn này không ngờ lại có một phương án khác. Sau khi Lý Khang Lộ nghe xong những số liệu tính toán từ trong miệng của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy mặt mình sắp vắt thành nước, ánh mắt không khỏi nhìn sang Nhâm Xương Bình. Tuy Đỗ Gia Hào cũng không tự mình nói ra chỗ tốt của phương án xây dựng khách sạn với Nhâm Xương Bình, thế nhưng nhìn vào câu nói tín nhiệm của chủ tịch Nhâm vào lúc vừa rồi, cũng đủ kết luận chủ tịch Nhâm rất hy vọng hạng mục được thúc đẩy.

Nhưng lúc này Nhâm Xương Bình vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, căn bản cũng không tỏ ra tức giận vì Vương Tử Quân cho ra một phương án trái ngược.

"Mình so ra vẫn còn kém hơn Nhâm Xương Bình!"

Lý Khang Lộ là kẻ cao ngạo, tuy hắn thầm xem thường Nhâm Xương Bình, thế nhưng lúc này cũng không thể không thừa nhận mình kém hơn đối phương ở phương diện bình tâm tĩnh khí.

- Xây dựng khu trung tâm thương mại và đường dành cho người đi bộ là một đề nghị rất tốt, nhưng tôi cảm thấy nó vẫn kém so với xây dựng khách sạn năm sao. Tất nhiên nếu đã có hai phương án tốt như vậy thì chúng tá sẽ để cho hội nghị thường ủy thảo luận. Vậy thì thế này, chủ tịch Vương, ngày mai chúng ta tổ chức hội nghị văn phòng chủ tịch để nghiên cứu chuyện này, lấy quyết định của hội nghị văn phòng chủ tịch để báo cáo cho hội nghị thường ủy.

Nhâm Xương Bình vẫn dùng giọng điệu rất hòa hoãn, nhưng lời nói lại có vài phần chân thật đáng tin.

Nếu như nói hội nghị thường ủy là địa bàn của bí thư Tiết, như vậy hội nghị văn phòng chủ tịch chính là nơi mà ý kiến của chủ tịch Nhâm chưa từng bị ai phản đối. Nhâm Xương Bình là một chủ tịch thành phố, rõ ràng cũng là một người thành công trên địa vị của mình, hắn dễ dàng quán triệt ý chỉ của mình ở trong hội nghị văn phòng chủ tịch.

Lý Khang Lộ thấy Nhâm Xương Bình quyết định đưa sự kiện này lên hội nghị văn phòng chủ tịch thì lộ ra nụ cười, hắn khẽ nói:

- Xây dựng khách sạn năm sao chính là ý kiến của phòng xây dựng, chủ tịch Vương lại cho ra một phương án mới, như vậy chúng ta cũng có không gian lựa chọn, thế nên tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Nhâm.

Nhâm Xương Bình đẩy quyền quyết định cho hội nghị văn phòng chính quyền, như vậy không những ném đi tiếng xấu lộng quyền của mình, càng đẩy trách nhiệm lên người tập thể, có thể nói là thu đoạn một mũi tên trúng hai chim. Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của chủ tịch Nhâm Xương Bình, hắn biết mình lúc này có phản đối cũng không có mấy tác dụng, thế là cười nói:

- Nếu chủ tịch đã quyết định như vậy, tôi cũng đồng ý.

- Hai anh chuẩn bị một chút, đến lúc đó chúng ta sẽ tập trung cho ra quyết định, đây cũng chính là cán bộ phải phụ trách cho nhân dân.

Nhâm Xương Bình nói rồi tiếp tục nở nụ cười sáng lạn:

- Chủ tịch Tử Quân, tối nay anh cũng đừng nên về nhà, đến nhà tôi dùng bữa cơm. Chị đâu của cậu là người hiền lành, lại nấu ăn ngon, món sủi cảo cũng không phải ngon như bình thường.

- Khang Lộ, tôi cũng không mời anh, nếu không thì em dâu sẽ đến tận nhà đòi người mất.

Nhâm Xương Bình nói rất ẩn giấu, trong lời nói biểu hiện đầy đủ sự linh hoạt của một vị lãnh đạo khối chính quyền thành phố.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười tươi trên mặt Nhâm Xương Bình, hắn giữ vững tinh thần nói:

- Đa tạ chủ tịch đại nhân đã mời, tôi thật sự rất muốn đến nếm thử tay nghề của chị dâu, nhưng hôm nay thật sự không khéo, có một người bạn cũ đi ngang qua thành phố Đông Bộ, vì thế cũng chỉ có thể bỏ lỡ cơ hội hôm nay mà thôi.

- Ha ha ha, có bạn bè đến từ phưỡng xa, chủ tịch Tử Quân phải tiếp đón sao cho tốt. Tôi nghe nói thư ký trưởng Chính Đào đã sắp xếp xong chuyện nhà cửa cho anh, hai ngày sau đã có thể đến ở, đến lúc đó chúng ta sẽ là hàng xóm, khi đó lúc nào đến nhà dùng cơm thì tôi cũng hoan nghênh.

Nhâm Xương Bình khẽ khoát tay cười nói, bộ dạng cực kỳ có phong độ.

Nhâm Xương Bình nói làm cho Lý Khang Lộ cảm thấy không thoải mái, không vì nguyên nhân gì khác, chính là vì Vương Tử Quân có được nhà để ở. Vốn hắn cũng không thiếu nhà, nhưng lại không thể nào tiến vào ở trong khu nhà dành cho các vị thường ủy thị ủy. Hắn là một vị phó chủ tịch quyền cao chức trọng nhưng không phải là thường ủy thị ủy, vì vậy không thể nào vào ở trong khu nhà thường ủy, đó là lý do làm hắn không thấy thoải mái.

Lý Khang Lộ thấy hai người Vương Tử Quân và Nhâm Xương Bình nói chuyện rất thân mật thì gương mặt có hơi trầm xuống, nhưng khi hắn cuốn tấm bản đồ quy hoạch lại thì nụ cười dào dạt tiếp tục xuất hiện trên mặt.

...

Màn đêm buông xuống, thành phố Đông Bộ đã lên đèn, đường xá đông vui, ánh đèn hồng lấp lánh, bầu không khí khá náo nhiệt.

Vương Tử Quân đội mũ đi trên đường thành phố Đông Bộ, hắn nhìn Lâm Dĩnh Nhi đang mặc áo lông màu trắng đi bên cạnh mà khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt. Tuy hắn không muốn có quá nhiều điều dây dưa với Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng vào ngày tết nguyên tiêu có giai nhân làm bạn thì cũng là một chuyện rất vui vẻ.

- Anh Tử Quân, chỗ đó có đố đèn*, chúng ta đến xem đi.

Lâm Dĩnh Nhi cầm đường hồ lô mà Vương Tử Quân vừa mua cho mình, lúc này nàng chợt hưng phấn kêu lên như một cô gái nhỏ. (Đố đèn: Một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường)

Vương Tử Quân lúc này ngụy trang bản thân rất kỹ, hắn đi theo Lâm Dĩnh Nhi đến một khoảng sân rộng đang được mọi người bao bọc chung quanh. Tuy lúc này nơi đây rất đông người, có người đến người đi nhưng cũng không ai biết mặt Vương Tử Quân. Đồng thời cũng không ai ngờ một tên thanh niên như vậy lại là một phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ.

Dù là trên đường phố thành phố Đông Bộ, Vương Tử Quân không ngụy trang cẩn thận thì người đi đường cũng không có vài người nhận ra hắn. Dù sao thì hắn cũng mới đến thành phố Đông Bộ, cho dù đi họp thì camera cũng không quay sang chỗ hắn, thế cho nên cuộc sống của hắn khá bình tĩnh và thoải mái.

- Bái niên đả nhất tác gia danh!

Lâm Dĩnh Nhi ngẩng đầu nhìn cái lồng đèn trước mắt, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.

- Hạ kính chi!

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giả vờ của Lâm Dĩnh Nhi, hắn không khỏi khẽ nói. Tuy hắn cũng không quá quan tâm đến những thứ đối đáp thế này, nhưng kiếp trước là một người thầy dạy học, những trò đối đáp thế này chỉ là thuận miệng mà thôi.

- Đúng, đúng là hạ kính chi.

Lâm Dĩnh Nhi vui vẻ bóc tờ giấy đỏ bao quanh lồng đèn ra, sau đó kích động chạy về phía quầy, một pút sau đã cầm lấy một bao đỏ hưng phấn chạy ra.

- Anh Tử Quân, những chiếc bao đỏ ở đây rất đẹp, anh đoán vài cái lồng đèn đi, em sẽ lấy về dán trong lớp cho bọn trẻ xem.

Lâm Dĩnh Nhi kéo tay Vương Tử Quân nhìn những chiếc lồng đèn có câu đố rồi hưng phấn nói với Vương Tử Quân.

Sau khi lấy thêm vài cái bao đỏ thì Vương Tử Quân có chút dở khóc dở cười, nhưng nhìn Lâm Dĩnh Nhi vui vẻ như hoa dưới ánh đèn, hắn không khỏi mềm lòng, lại đi về phía những câu đố ghi trên lồng đèn.

Tết nguyên tiêu người đến kẻ đi, hai người Vương Tử Quân cũng đi theo dòng người. Trên đường đi Lâm Dĩnh Nhi líu ríu như chim sơn ca, nàng thấy chỗ này rất đẹp, thật sự rất đẹp.

- Anh Tử Quân, anh nhìn xem, chỗ kia có người phát bánh trôi. mới nhất ở TruyenFull.vn

Khi Vương Tử Quân đang nhìn vào một cây đèn rất đẹp thì Lâm Dĩnh Nhi ở bên cạnh chợt giữ lấy tay hắn nói.

Phát bánh trôi? Vương Tử Quân thầm nghĩ đó không phải là một tổ chức từ thiện nào đó đang làm công tác tuyên truyền đấy chứ? Khi hắn quay đầu nhìn sang, chợt thấy vài người đàn ông cao lớn đang đứng trước cổng một gia đình, bọn họ đang phát bánh trôi cho gia đình kia.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của đám người phát và được nhận bánh trôi, người phát thì cười hì hì còn người nhận tỏ ra rất khó chịu, giống như hắn thấy được một tình huống ép mua ép bán vậy..

Chuyện gì xảy ra? Không phải có nhiều kẻ lắm tiền không có chỗ nào quăng đi sao? Vương Tử Quân cảm thấy rất nghi vấn, khi hắn đang nghi ngờ thì vài tên đàn ông kia lại đi đến gõ cửa một nhà khác.

- Cụ à, đây là bánh trôi của tập đoàn Cảnh Lam, ha ha, các người ăn đi cho nóng.

Vì lúc này đi tương đối gần nên Vương Tử Quân có thể nghe thấy đám đàn ông kia nói những gì.

Một ông lão hơn sáu mươi tuổi mở cửa ra, khi nghe thấy vài chữ tập đoàn Cảnh Lam thì gương mặt cười ha hả chợt biến thành giận dữ, nhưng khi vài tên đàn ông nhét bánh vào trong tay thì lão cũng không dám phản kháng.

- Anh Tử Quân, tập đoàn Cảnh Lam rốt cuộc đang làm gì? Xem bọn họ phát bánh kìa, hình như bọn họ rất giàu có thì phải.

Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía đám người bên kia, một mùi hương thoang thoảng bùng lên trong không khí.

"tập đoàn Cảnh Lam?"

Vương Tử Quân chợt nghĩ đến tập đoàn Cảnh Lam, lúc này hắn nghe thấy câu hỏi của Lâm Dĩnh Nhi thì cười nhạt một tiếng nói:

- Dĩnh Nhi, bánh trôi kia chỉ sợ không dễ ăn.

Lâm Dĩnh Nhi cũng không ngốc, tất nhiên nàng sẽ hiểu ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, nàng vốn định hỏi thêm vài lời, lúc này thấy vẻ mặt trầm tư của Vương Tử Quân thì không khỏi nuốt lời của mình vào bụng. Hai người đang nói chuyện với nhau thì nghe thấy có người nói:

- Cư dân ở khu dân cư Bằng Hộ này xem như xui xẻo, dính vào đám người tập đoàn Cảnh Lam, thật sự không có quả ngon để ăn.

- Cũng không phải sao? Tôi ở phố bên cạnh, nghe nói tập đoàn Cảnh Lam chuẩn bị xây khách sạn năm sao ở chỗ này. Bọn họ đang thúc dân nơi đây chuyển nhà, túi bánh trôi chính là một hình thức ép chuyển đi.

Có một người hiểu tình huống dùng giọng hung hăng nói.

- Tập đoàn Cảnh Lam xem như có bản lĩnh lớn, bọn họ cũng không thể cưỡng chế chúng ta được, thành phố chúng ta còn có bí thư Tiết, còn có cục công an, bọn họ sao có thể làm loạn được?

- Nghe nói có một vị phó chủ tịch thường vụ đến đây công tác, tuổi trẻ muốn tìm chút chiến tích, muốn xây dựng khách sạn năm sao, anh nghĩ xem đám người kia dùng vải bịt mắt bí thư Tiết, sao bí thư Tiết không mắc mưu được?

- Chậc chậc, tên phó chủ tịch thường vụ kia là ai, vì sao lại thiếu đạo đức như vậy? Xem ra thành phố Đông Bộ chúng ta năm nay xui xẻo, có một tên cán bộ khốn kiếp như vậy.

Vương Tử Quân cũng không thèm quan tâm đến những lời này, tuy hắn biết rõ đám người kia nói đến vị phó chủ tịch nào nhưng cũng không nổi giận, cũng không quá bức bối. Hơn nữa lúc này hắn cũng đã biết tin đồn này là do ai phóng ra.

- Các anh không có chứng cứ thì đừng nói bậy, chủ tịch Vương là người đường đường chính chính, sao có thể cấu kết với tập đoàn Cảnh Lam để làm chuyện này?

Từ khi Vương Tử Quân đến đây thì Lâm Dĩnh Nhi cũng rất quan tâm đến thế cục của thành phố Đông Bộ, tuy đám người kia không nói rõ tên nhưng nàng vẫn hiểu rõ vị phó chủ tịch trong lời nói của bọn họ là ai.

- Em gái, người không thể nhìn vào vẻ bề ngoài, nhiều người rất đẹp đẽ như trái tim còn thua cả chó. Nghe nói tên phó chủ tịch kia cho ra quy định đền bù rất chán nản, giá cả rất thấp, những hộ gia đình ở đây vốn đã không giàu có, bây giờ đi nơi khác lấy gì để sống đây?

- Đúng vậy, em gái, em còn trẻ, cũng đừng nghe lời những tên cán bộ kia, rất nhiều người nhìn rất đẹp rất tốt nhưng trong lòng toàn bùn đất dao găm.

Đám người nghị luận ở đây tuy mở miệng là mỉa mai nhưng cũng không quá ác ý, dù sao thì đối mặt với một cô gái xinh đẹp, bọn họ cũng không nói những lời quá đáng.

Lâm Dĩnh Nhi thấy những người kia nói như vậy thì chuẩn bị lên tiếng tranh luận, Vương Tử Quân cũng không hy vọng nàng phát sinh tranh chấp ở chỗ này, thế nên hắn kéo bàn tay nhỏ của nàng, tỏ ý không cần tranh chấp.

Lâm Dĩnh Nhi bị Vương Tử Quân nắm chặt tay, đầu tiên nàng tỏ ra xấu hổ, nàng trợn mắt giương tay ra định cào hắn, nhưng sau đó lạ rụt tay về.

- Các người định làm gì?

Đám đàn ông kia cũng không vì tranh chấp với Lâm Dĩnh Nhi mà đình chỉ công tác của mình, bọn họ tiếp tục gõ cửa nhà người khác phát bánh trôi. Nhưng khi bọn họ đang định phát bánh cho một cô gái mười sáu mười bảy tuổi thì một người đàn ông trung niên chợt trầm giọng quát lên.

Vương Tử Quân nghe âm thanh kia mà chợt sững sờ, không ngờ mình lại gặp người quen ở chỗ này, tuy hai bên không tiếp xúc quá sâu nhưng bọn họ đều là phó chủ tịch, cũng đã từng dùng cơm vài lần.

"Phó chủ tịch Tôn Quốc Lĩnh, vì sao anh ta lại ở chỗ này?"

Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn chợt nghe thấy tên đàn ông dẫn đầu nhóm người kia nói:

- Làm gì sao? Chúng tôi phát bánh trôi, thế nào, muốn cắn tôi sao?

- Chỗ này cũng không lạ gì bánh trôi của các người, các người đi đi.

Tôn Quốc Lĩnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên đàn ông bên kia, sau đó trầm giọng nói.

- À, giỏi, nhưng nói cho anh biết, bánh trôi của tập đoàn Cảnh Lam cũng không phải là phát không, hôm nay không ăn cũng phải ăn, không nhận cũng phải nhận.

Tôn Quốc Lĩnh vốn là phó chủ tịch thành phố Đông Bộ, trên người hắn có quan uy, lúc này nổi giận làm cho tên đàn ông kia sợ rét run. Tuy hắn sợ nhưng cũng thấy mình mất mặt, thế là cố gắng áp chế chính mình rồi hổn hển nói.

- Người của tập đoàn Cảnh Lam? Đỗ Gia Hào thật sự biết cách dạy bảo cấp dưới.

Tôn Quốc Lĩnh cười lạnh một tiếng rồi đóng cửa lại:

- Các người đem bánh trôi đi, có gì tôi sẽ nói với Đỗ Gia Hào.

- À, lớn lối lắm, tương mặc một bộ quân phục thì có thể đi ra đường bắt xe sao? Con bà nó, có thằng nào trong thành phố này không biết tên ông chủ của chúng tao? Mày cho rằng nói tên của ông chủ thì chúng tao sợ sao?

Tên đàn ông kia có chút sững sốt, sau đó chỉ vào Tôn Quốc Lĩnh rồi lớn tiếng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui