Bí Thư Trùng Sinh

Triệu Quốc Lương nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân thì lấy sổ tay ra ghi chép lại. Lý Cẩm Hồ thấy bộ dạng nghiêm trang của Triệu Quốc Lương thì cười cởi mở nói:

- Quốc Lương, cậu cũng đừng ghi chép vào sổ, cậu làm như vậy thật sự giống như tôi đang nợ chủ tịch Vương vậy.

Lý Cẩm Hồ nói rất tùy ý, Triệu Quốc Lương và Thái Thần Bân là những người luôn ở bên cạnh Vương Tử Quân, bọn họ cũng đã sớm quen những lời như vậy rồi.

Vương Tử Quân cũng không muốn uốn nắn Lý Cẩm Hồ, hắn thấy Lý Cẩm Hồ định tiếp tục lên tiếng, đúng lúc điện thoại di động vang lên.

- Chủ tịch Vương, là số điện thoại của bí thư Triệu huyện Lâm Hoàn.

Lý Cẩm Hồ vừa nói vừa đưa mắt xin chỉ thị của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khoát tay cho Lý Cẩm Hồ nghe máy. Lý Cẩm Hồ khẽ lên tiếng vài câu với phía bên kia, sau đó cúp điện thoại nói:

- Chủ tịch Vương, bí thư Triệu hỏi chúng ta đang ở đâu, tuy anh ta không nói rõ nhưng tôi nghĩ là bọn họ đang chờ đón chúng ta ở vùng giáp ranh.

- Bí thư Triệu này đúng là, không phải đã bảo bọn họ cứ chờ ở huyện ủy sao?

Vương Tử Quân khẽ nhíu mày rồi trầm giọng nói.

Lý Cẩm Hồ sao lại không thấy biểu hiện có chút mất kiên nhẫn của Vương Tử Quân? Nhưng hắn dù thế nào cũng không mở miệng. Hắn cũng có chút phản cảm với lễ tiết và quy củ nghênh đón lãnh đạo trong quan trường, nhưng dù sao hắn cũng từng công tác ở hai cấp huyện thị, cũng biết rõ nổi khổ tâm của cán bộ cơ sở, cũng thật sự không dễ dàng gì. Tuy Vương Tử Quân đã phân phó nhóm người dưới huyện Lâm Hoàn chờ ở trong huyện ủy, thế nhưng bí thư Triệu cũng không dám làm như vậy. Người ta cam chịu để cho lãnh đạo phê bình chứ nhất quyết không ở trong huyện ủy chào đón lãnh đạo.

Nói đúng ra thì chỉ có lãnh đạo đứng đầu đảng ủy chính quyền thành phố mới nhận được đãi ngộ lãnh đạo huyện ủy ra tận địa giới tiếp đón. Nhưng có vài vị thường ủy cực kỳ cường thế xuống tuyến dưới thì cũng được tiếp đãi vượt qua quy cách, bây giờ không phải Vương Tử Quân cũng là như vậy sao?

Lý Cẩm Hồ nghĩ đến giọng điệu của bí thư Triệu khi gọi điện thoại đến cho mình, hắn không khỏi vô thức nhìn sang Vương Tử Quân, càng cảm thấy bội phục lãnh đạo của mình sát đất. Trong quan trường chú ý quan uy, có nhiều kẻ giả vờ tôn trọng lãnh đạo, nhưng cũng có những kẻ thật sự nói gì nghe nấy. Căn cứ vào giọng điệu của bí thư Triệu thì Lý Cẩm Hồ biết rõ vị người này đã đặt địa vị của Vương Tử Quân ngang bằng với các vị lãnh đạo đứng đầu đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân vào thành phố Đông Bộ hơn hai tháng đã mở ra cục diện công tác cho chính mình, điều này làm cho Lý Cẩm Hồ thật sự bội phục. Hắn là người công tác lâu năm ở huyện Lô Bắc, hắn biết một người mới đến nhận chức sẽ rơi vào tình huống khó khăn như thế nào. Trước hết là không thể trêu vào, nếu tìm thì tôi trốn, lại bị các vị cán bộ địa phương tạo ra khoảng cách như gần như xa, còn bị người ta cô lập, cho ra rìa...Tất cả thật sự làm cho người ta khó thể chịu được. Nếu muốn tìm được tiếng nói của mình trong phạm vi được phân công, có sức mạnh riêng, có lực tác động thì phải cần cố gắng và trả giá rất nhiều.

- Chủ tịch Vương, bí thư Triệu bọn họ rõ ràng là...

Tuy Lý Cẩm Hồ nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng cũng không dám dừng lại, hắn chờ Vương Tử Quân nói xong thì chuẩn bị giải thích.

- Cẩm Hồ, tôi biết rõ điều này, cán bộ tuyến dưới cũng không dễ dàng gì.

Vương Tử Quân cười cười vung tay cản Lý Cẩm Hồ lên tiếng rồi nói tiếp.

- Chủ tịch Vương, hôm nay phòng lao động thương binh xã hội lại gọi điện thoại đến, hỏi xem anh có rảnh không, mời anh đến kiểm tra chỉ đạo công tác.

Lý Cẩm Hồ thấy Vương Tử Quân không muốn bàn đến chuyện ở huyện Lâm Hoàn, hắn nhanh chóng thay đổi chủ đề.

"Đến phòng lao động thương binh xã hội kiểm tra thị sát?"

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: Truyện được tại

- Nói là những ngày này tôi không rảnh, bọn họ cứ làm tốt công tác của chính mình là được.

- Trở về tôi sẽ nói với bọn họ! Đúng rồi, trưởng phòng Tần của phòng xây dựng tự mình đến tìm, nói rằng mời chủ tịch đến kiểm tra tình hình chuẩn bị cho công tác xây dựng trung tâm thương mại.

Lý Cẩm Hồ mở sổ tay của mình ra rồi nói tiếp:

- Trước mắt đang tiến hành lựa chọn đơn vị xây dựng, bọn họ muốn nghe ý kiến của anh.

Vương Tử Quân không nói gì nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười chế nhạo. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó mới nói với Lý Cẩm Hồ ở bên cạnh:

- Thư ký trưởng Cẩm Hồ, anh cứ phụ trách chuyện này cho tôi, những chuyện khác thì không cần xen vào, nhưng cần phải đốc xúc bọn họ cho ra phương án đúng thời hạn, sau đó làm việc theo phương án là được.

Sau khi hạng mục xây dựng trung tâm thương mại dành cho người đi bộ được hội nghị thường ủy thông qua, sau khi Vương Tử Quân tranh thủ được hạng mục thì giống như rút tay mặc kệ. Ngoài nắm chặt phương hướng thì hắn chưa từng thò bàn tay vào bất kỳ công đoạn nào, dù là lúc đấu thầu cũng là như vậy. Giống như một hạng mục cực kỳ quan trọng mà hắn mất hết tâm tư để có được lại biến thành một thứ gì đó chẳng đáng nhìn.

- Chủ tịch Vương, đã đến thành phố Đông Bộ, phía trước có người nghênh đón...

Thái Thần Bân khẽ giảm tốc độ xe rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân căn bản đã nói xong ý nghĩ của mình, lúc này chợt nghe thấy Thái Thần Bân lên tiếng thì nhìn qua cửa sổ, đúng lúc thấy một hàng xe dừng lại ven đường ở vùng giáp ranh với huyện Lâm Hoàn.

Đứng trước hàng xe kia là hơn chục vị cán bộ mặc trang phục không đồng nhất, bọn họ đang cười cười nói nói nghị luận gì đó.

Khi xe của Vương Tử Quân xuất hiện thì đám người kia giống như nhận được tin tình báo, bọn họ đều trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe của Vương Tử Quân.

- Chạy đến đó!

Vương Tử Quân tuy không thích tình huống tiếp đón thế này, nhưng lãnh đạo huyện Lâm Hoàn ra đây nghênh đón cũng vì muốn hoan nghênh lãnh đạo, tuy hắn không thích nhưng cũng biết rõ nổi khổ của lãnh đạo cơ sở, cũng biết câu "bàn tay không đánh vào mặt cười"

Xe còn chưa dừng lại ổn định thì một người đàn ông trung niên mập mạp tươi cười đi về phía cửa sau. Khi Vương Tử Quân xuống xe thì người đàn ông trung niên nhanh chóng cười nói:

- Chủ tịch Vương, hoan nghênh, hoan nghênh ngài đến huyện Lâm Hoàn kiểm tra thị sát. Tin tức ngài đến vừa truyền xuống đã làm cho cán bộ và quần chúng huyện Lâm Hoàn chúng tôi cực kỳ phấn chấn, vì mong muốn được gặp lãnh đạo sớm hơn, thế cho nên ban ngành chúng tôi mới quyết định ra đây đón ngài.

Bí thư Triệu cười rộ lên thật sự làm cho người ta sinh ra hảo cảm, lúc này hắn lại đi thẳng vào vấn đề nói lý do mình ra đây nghênh đón, điều này làm cho Vương Tử Quân không biết nói gì hơn. Sau khi bắt chặt tay bí thư Triệu thì Vương Tử Quân nói:

- Bí thư Triệu, chỗ này cũng không phải địa điểm nói chuyện, chúng ta lên xe rồi nói.

Nghe Vương Tử Quân tỏ ý cho mình lên xe thì bí thư Triệu cảm thấy rất vui. Tuy hắn cũng không phải không có chỗ dựa trong thành phố, thế nhưng hắn cũng không muốn để vị phó chủ tịch thường vụ có thanh danh và lực lượng cực mạnh có ý kiến với mình. Đồng thời hắn cũng cảm thấy cực kỳ chờ mong với tình huống mình có thể tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với vị phó chủ tịch này.

Lý Cẩm Hồ leo lên chiếc xe phía sau, bí thư Triệu Thư Hà ngồi vào vị trí của hắn trước đó. Triệu Thư Hà là một bí thư huyện ủy huyện Lâm Hoàn, hắn lên tiếng bằng giọng điệu tràn đầy nhiệt tình và tôn trọng. Hắn vừa báo cáo công tác với Vương Tử Quân, vừa đại biểu lòng kính ngưỡng của mình với lãnh đạo.

Vương Tử Quân nghe những lời nói nịnh hót của Triệu Thư Hà mà chỉ cười nhạt, tuy hắn cũng không thích thái độ của đối phương, thế nhưng cũng không coi đó là phản cảm.

- Chủ tịch Vương, năm nay huyện Lâm Hoàn chúng tôi cố gắng toàn lực để chứng thực tinh thần văn kiện của khối chính quyền thành phố, kiên quyết toàn tâm toàn ý phát triển kinh tế, tăng cường kêu gọi đầu tư, đẩy kinh tế huyện Lâm Hoàn tiến vào trong một giai đoạn phát triển mới.

Triệu Thư Hà đã sớm chuẩn bị sẵn, hắn lên tiếng với Vương Tử Quân, đều là những câu nói cực kỳ có khí phách, cực kỳ có lực.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Bí thư Triệu, huyện Lâm Hoàn các anh có thái độ tốt đẹp như vậy, tôi tin rằng các anh chỉ cần đi theo tư tưởng này, như vậy công tác kinh tế năm nay nhất định sẽ có phát triển vượt bậc.

Triệu Thư Hà tuy vẫn nở nụ cười rạng rỡ, có vẻ rất thoải mái, thế nhưng thực tế thì trong lòng hắn cũng không được thoải mái như vậy. Trước khi nghênh đón Vương Tử Quân thì hắn đã tìm hiểu được nhiều tin tức về vị phó chủ tịch thường vụ hùng mạnh này, biết rõ đây là một lãnh đạo không dễ hầu hạ, hắn chỉ sợ mình có vấn đề gì đó rồi lưu lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo.

Bây giờ Triệu Thư Hà thấy Vương Tử Quân tỏ ra thỏa mãn với những lời báo cáo của mình, hắn thật sự thở dài một hơi. Thầm nghĩ chủ tịch Vương cũng không quá nghiêm khắc, xem ra đó chỉ là lời đồn đãi mà thôi. Nhưng hắn cũng không dám khinh thường, không dám lơi lỏng, vì như vậy chính là tối kỵ.

Huyện Lâm Hoàn có thể nói đã chuẩn bị sẵn với tình huống Vương Tử Quân xuống nghiên cứu thị sát, tuy huyện thành không quá lớn nhưng lại được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, tất cả hàng quán đều không lấn chiếm lòng đường, nhìn qua sẽ thấy khung cảnh thật sự văn minh.

Từ sáng đến trưa thì bí thư Triệu Thư Hà và các vị phó chủ tịch, phó chủ tịch huyện đều đi theo bên cạnh Vương Tử Quân. Khi đến huyện Lâm Hoàn thì Vương Tử Quân mới hiểu rõ về tình huống nơi này, biết rõ chủ tịch huyện vừa mới đến thành phố nhận chức, bây giờ khối chính quyền thành phố rơi vào tình cảnh rắn mất đầu.

- Chủ tịch Vương, bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta cũng nên dùng cơm rồi nghỉ ngơi một chút.

Triệu Thư Hà cố ý đưa mắt nhìn trời, sau đó khẽ lên tiếng trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân.

- Vậy thì chúng ta đi dùng cơm, nói thật thì tôi cũng đã có chút đói bụng.

Vương Tử Quân lần này đến đây cũng không phải là kiểm tra công tác, mà là nghiên cứu công tác, còn có một mục đích quan trọng hơn, chính là muốn quen mặt các vị lãnh đạo huyện Lâm Hoàn.

Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục của Vương Tử Quân thì Triệu Thư Hà trừng mắt với vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy đi theo sau lưng mình. Vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy chỉ cần nhìn là hiểu ý của lãnh đạo, thế là nhanh chóng đi ra ngoài lấy điện thoại sắp xếp công tác.

Mọi người ngồi lên chiếc xe ba mươi chỗ của huyện Lâm Hoàn, bầu không khí trong xe khá thoải mái. Đám lãnh đạo huyện Lâm Hoàn lúc này cảm thấy thả lỏng hơn một chút, dù sao thì tình huống chủ tịch Vương xuống kiểm tra cũng không xuất hiện cạm bẫy, đây chính là một kết quả rất tốt với bọn họ.

Sau đó sẽ là tiếp đãi lãnh đạo trên bàn rượu, bọn họ đều là những người cực kỳ có kinh nghiệm tiếp rượu lãnh đạo, tất nhiên sẽ là quen việc dễ làm, sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

Đám người Triệu Thư Hà luôn lên tiếng nịnh nọt lãnh đạo, bầu không khí trong xe thật sự rất nhiệt liệt. Vì lúc này không ai nhắc đến công tác, thế cho nên dù là Vương Tử Quân hay nhóm Triệu Thư Hà đều thả lỏng tinh thần.

- Chủ tịch Vương, huyện Lâm Hoàn chúng tôi dù đang cố gắng phát triển kinh tế, thế nhưng người trong huyện đã được ăn ngon mặc đẹp hơn xưa.

Phó bí thư huyện ủy Lâm Tiếu Đông ngồi trên một chiếc ghế sát bên cửa sổ ở phía sau, hắn cũng không quan tâm đến cơ thể mập mạp của mình mà cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không bài xích những câu chuyện thế này, hắn biết có rất nhiều nhận thức được rút ra từ trong những tình huống trò chuyện bình thường thế này.

- Hôm nay tôi sẽ nếm thử đặc sản của huyện Lâm Hoàn, nhưng tôi phải nói trước, các vị cũng đừng bày tiệc lớn, yêu cầu của tôi là có bao nhiêu món trên bàn phải ăn hết mới được.

- Két!

Tiếng thắng gấp vang lên chói tai, xe nhanh chóng dừng lại, Vương Tử Quân thì còn khá tốt, vị phó chủ tịch ngồi phía trước thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống. Triệu Thư Hà dù không có vấn đề gì nhưng vẻ mặt cũng không khỏi biến đổi.

- Chuyện gì xảy ra?

Triệu Thư Hà trầm mặt hỏi tên lái xe ở phía trước.

- Bí thư Triệu, phía trước có người chặn xe.

Lái xe cũng thật sự rất sợ hãi, lái xe cho lãnh đạo thì có rất nhiều lợi ích nhưng trách nhiệm cũng không kém. Hắn là một lái xe có thâm niên, nhưng hôm qua chủ nhiệm văn phòng huyện ủy đã đặc biệt đến nói chuyện với hắn, nói hắn phải lái xe cho tốt, nhất định phải đảm bảo an toàn cho lãnh đạo.

Trên đường đi hắn luôn lái xe cực kỳ cẩn thận, thật sự sợ phát sinh sai lầm, cũng không ngờ lúc đi thì không có vấn đề, nhưng lúc về lại có sự cố phát sinh.

Nhưng tên hắn cũng là lái xe có thâm niên, khi nghe thấy bí thư Triệu Thư Hà lên tiếng thì nhanh chóng trả lời.

Có người đón đường? Lúc này vẻ mặt đám cán bộ huyện Lâm Hoàn đều biến đổi, đón đường vì cái gì? Không phải muốn cáo trạng sao? Trong đầu đám lãnh đạo đều có ý nghĩ như vậy, thế là đám người tranh thủ nhìn qua cửa sổ.

Có vài người nam nữ đang quỳ ở trên đường gần đến nhà khách huyện Lâm Hoàn, người đàn ông đi đầu còn cầm lấy một mảnh giấy lớn viết một chữ "oan".

Khi thấy đám người kia thì vẻ mặt bí thư Triệu Thư Hà chợt biến đổi. Lúc này Vương Tử Quân cũng nhìn ra bên ngoài, khi thấy vẻ mặt Triệu Thư Hà biến đổi thì trong lòng khẽ động, thầm nghĩ có lẽ sự việc này có liên quan đến bí thư Triệu.

- Chủ tịch, chúng tôi bị oan mà không biết kêu oan ở đâu, các người phải lên tiếng giúp cho dân đen chúng tôi. Lâm Nhị Cường ỷ vào người anh làm quan mà đánh con tôi trọng thương nhưng không ai quan tâm, mong ngài chủ trì xử lý cho chúng tôi.

Người đàn ông quỳ gối hàng đầu tiên thấy chiếc xe ba mươi chỗ dừng lại thì cũng không chú ý đến đám nhân viên công tác tiến lên lôi kéo, hắn nhanh chóng chạy về phía chiếc xe, vừa chạy vừa hô lớn.

Vương Tử Quân nhìn người kia xông lên mà cau mày, hắn đứng lên khỏi ghế. Tuy hắn cũng không hy vọng mình rơi vào tình huống Bao thanh thiên bị dân chặn đường kêu oan, thế nhưng bây giờ người ta đã chặn ngay đầu xe, hắn không thể không đi xuống.

- Chủ tịch Vương, chuyện này...

Triệu Thư Hà muốn lên tiếng nhưng nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân thì nuốt câu nói của mình vào trong bụng.

Đám lãnh đạo huyện Lâm Hoàn thấy Vương Tử Quân xuống xe thì cả đám cũng đi theo với vẻ mặt cực kỳ trầm trọng. Dù là người nào cũng không cảm thấy thoải mái, một tình huống tiếp đãi lãnh đạo đang diễn ra êm đẹp thì rơi vào tình cảnh này, nếu chủ tịch Vương nổi giận thì cũng không biết sẽ bị phê bình như thế nào.

Sự việc cũng không có gì phức tạp, đó là một gia đình họ Trịnh, con trai vì có chút tranh cãi với một người tên là Lâm Nhị Cường mà phát sinh xung đột, bị vài người đánh cho nhập viện, bây giờ còn đang chữa trị trong bệnh viện. Khốn nổi tên Lâm Nhị Cường kia lại chẳng có chuyện gì, hơn nữa còn kiêu ngạo đi đến bệnh viện dọa cả nhà bọn họ.

Lâm Nhị Cường kiêu ngạo như vậy cũng là vì có người anh làm phó bí thư huyện ủy, là Lâm Khiếu Đông.

Sau khi để cho nhân viên công tác khuyên bảo và đưa đám người đến cáo trạng về phòng văn thư để xử lý, Vương Tử Quân trầm ngâm lên xe. Các vị lãnh đạo huyện Lâm Hoàn đều thở dài một hơi, nhưng lúc này vẻ mặt bí thư Triệu Thư Hà đứng bên cạnh Vương Tử Quân lại không được tốt cho lắm.

- Chủ tịch Vương, tôi cần phải làm kiểm điểm, bị cáo Lâm Nhị Cường là em trai của tôi, tôi yêu cầu tổ chức điều tra sự kiện này, nếu thật sự giống như những gì anh Trịnh đã nói, tôi sẽ không có ý kiến với tất cả quyết định xử lý Lâm Nhị Cường. Còn bản thân tôi cũng kiên quyết phục tùng quyết định của tổ chức.

Lâm Khiếu Đông chờ Vương Tử Quân ngồii xuống rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh, hắn trầm giọng nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói:

- Chuyện này đã phát sinh ở huyện Lâm Hoàn, vậy thì các anh điều tra cho rõ ràng, tôi chỉ có ý kiến là không bỏ qua cho kẻ xấu nhưng cũng đừng gây oan uổng cho người tốt.

Triệu Thư Hà nghe thấy Vương Tử Quân ra chỉ thị như vậy thì trong lòng thầm thả lỏng, lãnh đạo giao cho huyện điều tra sự việc, chứng tỏ vẫn rất tín nhiệm ban ngành huyện Lâm Hoàn. Hắn vội vàng bày tỏ thái độ với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra cho tốt, sẽ cho quần chúng một câu trả lời thuyết phục.

Mưa gió xem như đã qua đi, nhà khách đã chuẩn bị sẵn thức ăn, nhưng dù nhóm người Triệu Thư Hà có làm thế nào để tô đậm bầu không khí cũng không mấy hiệu quả, bữa cơm này thật sự khá đè nén.

Sau khi dùng cơm thì Vương Tử Quân dựa theo sắp xếp trước đó vào nghỉ ngơi trong nhà khách. Tuy nhà khách huyện Lâm Hoàn nhìn qua có vẻ khá cũ nát thế nhưng bên trong lại rất tốt, gian phòng chiêu đãi Vương Tử Quân cũng đạt đến cấp bậc khách sạn ở thành phố Đông Bộ.

Nhóm người Triệu Thư Hà đưa Vương Tử Quân đến phòng rồi rời đi, lúc này trong phòng Vương Tử Quân chỉ còn lại Lý Cẩm Hồ và Triệu Quốc Lương. Triệu Quốc Lương đuổi nhân viên phục vụ ra ngoài, chính mình rót trà cho Vương Tử Quân và Lý Cẩm Hồ, sau đó đứng bên cạnh nghe Vương Tử Quân nói chuyện với Lý Cẩm Hồ.

- Chủ tịch Vương, sao tôi lại thấy sự việc lần này không quá đơn giản vậy?

Lý Cẩm Hồ nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười ha hả nói.

Vương Tử Quân khẽ dựa lưng lên ghế sa lông mềm mại, sau đó tùy ý nói:

- Chuyện này tất nhiên là không đơn giản, anh cảm thấy nếu hành tung của chúng ta không bị lộ ra, bọn họ sẽ có thể trùng hợp đến chặn xe của tôi sao?

Triệu Quốc Lương đã công tác khá lâu nhưng đại đa số thời gian đều ở cơ quan, cũng không hiểu rõ tình hình bên dưới. Tuy hắn cảm thấy sự việc có chút kỳ quặc, thế nhưng cũng không ngờ có người sắp xếp chuyện này.

Cố ý sắp xếp là vì cái gì? Dù nghi vấn này liên tục bùng nổ trong lòng Triệu Quốc Lương, thế nhưng hắn cũng không hỏi. Hắn hiểu bổn phận của mình, những gì không nên hỏi thì tuyệt đối không được hỏi.

- Cẩm Hồ, xem ra có người muốn dùng tôi làm dao cắt thịt.

Vương Tử Quân cười ha hả nói với Lý Cẩm Hồ.

Lý Cẩm Hồ cười nói:

- Chủ tịch, người này thật to gan lớn mật, muốn mượn tay của ngài để xử lý đối thủ cạnh tranh, thật sự là quá điên cuồng vì vị trí trước mắt rồi.

Vương Tử Quân cười cười cũng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt của hắn làm cho Triệu Quốc Lương là một người cực kỳ quen thuộc lãnh đạo biết rõ một vấn đề, đó là chủ tịch Vương đang rất mất hứng.

Vương Tử Quân thật sự mất hứng, chuyện đón xe cáo trạng kia là không quá lớn nhưng hắn thật sự không thích người ta có ý nghĩ lợi dụng mình như vậy, đặc biệt là lợi dụng hắn để triệt hạ đối thủ cạnh tranh, càng làm cho hắn tức giận.

"Tưởng mình là kẻ ngốc thích lừa gạt sao cũng được à?"

Vương Tử Quân tiếp nhận một phần văn kiện về tình huống phân công trong ban ngành huyện Lâm Hoàn, sau đó đưa mắt xem xét.

Khi Vương Tử Quân đang xem xét bảng phân công thì ở một gian phòng dưới lầu nhà khách huyện Lâm Hoàn có vài người đang nói cười vui vẻ, nếu như Vương Tử Quân có mặt ở đây, hắn sé phát hiện đám người ngồi đây có một nửa đã từng tham gia nghênh đón mình.

- Bí thư Trần, sự kiện như vậy xảy ra, không biết tên họ Lâm kia còn gì để kiêu ngạo. Chức vụ chủ tịch huyện đã là vật trong tay hắn, bây giờ xem ra đã rất khó nhằn, dù thế nào cũng bị vị chủ tịch Vương kia đánh văng ra khỏi miệng.

- Đúng vậy, anh còn chưa thấy rõ vẻ mặt của tên họ Lâm kia, tuy hắn làm kiểm điểm với Vương Tử Quân, nói rằng sẽ chịu trách nhiệm, thế nhưng chỉ cần nhìn vào là biết đang cực kỳ sợ hãi. Hì hì, còn giả vờ làm người rắn rỏi, tôi thấy đừng nói là chức vụ chủ tịch huyện, chỉ sợ khó giữ lại chức phó bí thư của mình...

- Tình huống vừa rồi đã đủ làm cho hắn sặc chết, nghe nói vị chủ tịch Vương này đến thành phố chúng ta và cực kỳ có quyền lên tiếng, hơn nữa tác phong rất hùng mạnh. Một vị lãnh đạo như vậy chú ý đến sự kiện này, như vậy tên họ Lâm kia sẽ có ngày lành tháng đẹp sao?

Vài người lên tiếng, ai cũng cười vui hớn hở, nhưng người ngồi ở vị trí trung tâm là phó bí thư huyện ủy chủ khảo công tác tư pháp Trần Tiến Lượng lại không quá thoải mái, gương mặt liên tục biến đổi, ánh mắt xoay chuyển. Sau khi đám người chung quanh nói xong thì hắn mới do dự lên tiếng:

- Các anh cảm thấy chủ tịch Vương có thể nhìn ra tình huống sắp xếp này không?

Lúc này bầu không khí trong phòng đã yên tĩnh trở lại, vài người đưa mắt nhìn nhau, có một người đàn ông gầy gò nói:

- Nhìn ra được thì thế nào? Anh ta chưa quen thuộc tình huống ở huyện Lô Bắc, dù có biết cũng không có chứng cứ, cũng không làm gì được, anh xem có đúng không?

Trần Tiến Lượng khẽ gật đầu. Cũng vì lý lẽ này, dù Vương Tử Quân biết đó là tình huống chĩa vào Lâm Khiếu Đông thì cũng chỉ giả vờ ngây ngốc xử lý cho qua, thế là nó biến thành vũ khí để nhóm mình đánh bại Lâm Khiếu Đông.

- Tút tút tút...

Chuông điện thoại vang lên, Trần Tiến Lượng nhanh chóng cầm lấy điện thoại, sau khi nhìn kỹ dãy số gọi đến thì trên mặt nở nụ cười sáng lạn. Hắn khoát tay với những người ở bên cạnh mình, sau đó cười nói vào trong điện thoại:

- Chào bí thư La, tôi là Tiến Lượng.

- Tiến Lượng à? Thế nào rồi?

Âm thanh từ điện thoại vang ra rất trầm ổn, làm cho người ta nghe mà sinh ra cảm giác thoải mái.

- Bí thư La, đã làm rất tốt.

Trần Tiến Lượng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Chủ tịch Vương đã hạ chỉ thị, sẽ điều tra rõ vụ này, tuyệt đối không buông tha cho người xấu, cũng không để người tốt bị oan.

Người ở đầu dây bên kia sau khi nghe lời trần thuật của Trần Tiến Lượng thì trầm ngâm một chút rồi nói:

- Chủ tịch Vương của chúng ta rõ ràng là một vị lãnh đạo cực kỳ có trình độ.

Trần Tiến Lượng đối mặt với một câu nói không đầu không đuôi như vậy chỉ có thể chọn phương pháp trầm mặc, đối với hắn thì lúc này không nói gì mới là phù hợp.

Đầu dây bên kia tiếp tục nói thêm hai câu thì cúp điện thoại, nhưng cuộc điện thoại này giống như cho Trần Tiến Lượng ăn thuốc an thần, hắn nhìn thoáng qua vài người đồng sự của mình rồi nói:

- Vừa rồi bí thư La nói chuyện này trên cơ bản đã hoàn thành, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, chúng ta trước tiên cứ giải trí đã.

- Đúng, hôm nay chúng ta phải cùng bí thư Trần vui vẻ một bữa, cầu chúc cho bí thư Trần nhanh chóng thăng chức.

Đám người đã chuẩn bị sẵn mạt chược, bây giờ có người lên tiếng thì bọn họ bắt đầu cùng chơi với Trần Tiến Lượng, những âm thanh rộn rã liên tục vang lên.

Ba giờ rưỡi chiều, Vương Tử Quân tỉnh lại, hắn đi ra rửa mặt, đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

- Chủ tịch Vương, bí thư Triệu và bí thư Lâm của huyện Lâm Hoàn có chuyện muốn báo cáo với anh, bọn họ đã chờ một giờ rồi.

Triệu Quốc Lương đẩy cửa đi vào rồi khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.

- Cậu nên đánh thức tôi, sao lại để người ta chờ lâu như vậy?

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Triệu Quốc Lương rồi trầm giọng nói.

Triệu Quốc Lương cười cươi, cũng không nói gì. Hắn biết rõ đây cũng không phải là Vương Tử Quân phê bình mình, mà là nói cho bí thư Triệu Thư Hà và Lâm Khiếu Đông ở bên ngoài nghe rõ. Là một thư ký đôi khi không những hưởng vầng hào quang từ trên người lãnh đạo, càng phải tạo điều kiện cho lãnh đạo.

- Chủ tịch Vương, anh không thể trách thư ký Triệu, là tôi không cho cậu ấy gọi ngài. Hôm nay ngài quá bận rộn ở huyện Lâm Hoàn, dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi cho đủ.

Triệu Thư Hà thấy Vương Tử Quân đi ra cửa thì vội vàng đi vào, vừa đi vừa phân bua cho Triệu Quốc Lương.

Vương Tử Quân nhìn hai người Triệu Thư Hà tiến vào, hắn cười ha hả nói:

- Hai anh đúng là, rõ ràng ứng với câu năm trăm năm trước là một nhà, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng chịu trách nhiệm dùm cho cậu ấy. Quốc Lương, cậu nên cảm tạ bí thư Triệu, hôm nay tôi nể mặt bí thư Triệu mà không truy cứu chuyện này.

Triệu Thư Hà nghe thấy Vương Tử Quân nói như gió xuân, thế là càng có thêm vài phần nghiêm túc. Trong lòng thầm nghĩ, bí thư Vương nhìn thì có vẻ còn trẻ nhưng phương diện đối nhân xử thế lại không kém, hèn gì mới đến hai tháng đã bắt đầu đứng vững gót chân ở hội nghị thường ủy.

- Cám ơn bí thư Triệu, kính mong sau này bí thư Triệu quan tâm nhiều hơn.

Triệu Quốc Lương thành thật nói lời cảm tạ với Triệu Thư Hà theo sắp xếp của Vương Tử Quân, chỉ là một câu nói đơn giản đã kéo quan hệ của ba người lại gần hơn.

Sau khi nói vài lời quan tâm đến giấc ngủ của Vương Tử Quân, Triệu Thư Hà lấy một phần tài liệu ra đưa cho Vương Tử Quân rồi nói:

- Chủ tịch Vương, sau khi ngài cho ra lời sắp xếp thì cục công an chúng tôi đã điều động binh hùng tướng mạnh đi xâm nhập điều tra. Theo như những gì điều tra được thì những gì Trịnh Bản Thiện phản ánh là thật, bây giờ Lâm Nhị Cường đánh người gây ra thương tích đang bị câu lưu xử lý theo pháp luật.

- Mặt khác, đồn trưởng Lý Đắc Thắng đồn công an huyện thành đã lơ là nhiệm vụ, cũng bị cục công an tiến hành điều tra, nếu như có phát hiện tình huống gì khác, nhất định sẽ nghiêm trị không tha.

Triệu Thư Hà nói xong thì cúi đầu:

- Chủ tịch Vương, đối với chuyện này thì một bí thư huyện ủy như tôi cần phải chịu trách nhiệm, nếu như tôi không công tác bất lực, cũng không xảy ra chuyện này.

Vương Tử Quân đặt tài liệu xuống bàn rồi nói:

- Anh Triệu, tôi cũng từng công tác dưới huyện, công tác trong huyện cũng không phải dễ làm. Là một bí thư huyện ủy là một người chăm lo cho nhân dân cả huyện, nếu như chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải nhìn vào chằm chằm, chỉ sợ sẽ mệt chết.

- Cám ơn chủ tịch Vương đã hiểu, ngài nói như vậy thật sự làm tôi thở dài một hơi. Có một người lãnh đạo như ngài, chúng tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh. Dù ngài hiểu và thông cảm cho cán bộ tuyến huyện chúng tôi, thế nhưng tôi thật sự có trách nhiệm ở sự kiện lần này.

Triệu Thư Hà vừa nói vừa cười:

- Chủ tịch Vương, tôi đã lên tiếng với đồng chí Lâm Khiếu Đông, đồng chí Tiếu Đông thật sự không biết chuyện này, nhưng chuyện lần này thật sự là em của anh ấy đã lấy danh nghĩa của anh để làm loạn, vì vậy kính mong lãnh đạo phê bình.

- Anh Triệu, chuyện này chính các anh xử lý là được, tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là lấy đó làm gương, căn bản không để sự việc tiếp tục phát sinh.

Vương Tử Quân khoát tay với Triệu Thư Hà rồi trầm giọng nói.

Triệu Thư Hà nhìn gương mặt với nụ cười của Vương Tử Quân, lúc này hắn càng thêm nghiêm túc:

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi đảm bảo sự kiện này sẽ không phát sinh lần nữa, nếu như để cho tình huống tiếp diễn thì tôi cũng yêu cầu ngài xử lý.

Vừa rồi Triệu Thư Hà còn có tâm tư quấn lấy Vương Tử Quân, để cho chủ tịch Vương tiếp kiến Lâm Khiếu Đông. Nhưng lúc này nhìn vẻ mặt biến đổi đột nhiên của Vương Tử Quân, hắn phải áp chế chút tâm tư của mình. Tuy hắn rất tình nguyện để Lâm Khiếu Đông làm trợ thủ của mình, trở thành chủ tịch huyện Lâm Hoàn, thế nhưng bây giờ chuyện này khá mong manh, mà hắn cũng không muốn vì một Lâm Khiếu Đông mà đánh mất đi mối quan hệ hòa hợp với vị phó chủ tịch thường vụ thành phố này.

Vương Tử Quân cũng không muốn dây dưa quá nhiều ở phương diện này, hắn cùng Triệu Thư Hà bàn bạc nói chuyện hơn nửa giờ, sau đó cũng không quan tâm đến lời mời ở lại của ban ngành huyện Lâm Hoàn, xe chạy về thành phố Đông Bộ.

Sự kiện nhân dân ra chặn xe ở huyện Lâm Hoàn thật sự chỉ như một chuyện nhỏ nhặt, Vương Tử Quân căn bản không quá quan tâm. Nhưng ngày hôm sau nhật báo Đông Bộ lại đăng tải tin tức này, thế là Vương Tử Quân biết người ta đang lợi dụng mình.

Vương Tử Quân đọc bản tin chặn xe cáo trạng trên nhật báo Đông Bộ mà cảm thấy rất bức bối. Dù bài viết ghi rõ chủ tịch Vương xuống nghiên cứu thị sát lấy dân làm gốc, nói những lời quan tâm đến nhân dân, thế nhưng hắn biết đó không phải là trọng điểm, trọng điểm của bài viết chính là sáu chữ "em trai của Lâm Khiếu Đông".

Sáu chữ này mới là trọng điểm bài viết của người ta, mà cái tên của Vương Tử Quân chẳng qua chỉ là vật trung gian mà thôi. Chính hắn gặp chuyện nhưng chỉ có thể câm lặng, hơn nữa còn sinh ra nổi khổ khó nói nên lời.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Lưu Nham Phú mỉm cười đi vào, trong tay hắn là một phần nhật báo Đông Bộ, rõ ràng đến đây là vì chuyện này. Khi thấy Vương Tử Quân đang đọc báo thì hắn cười ha hả nói:

- Thế nào, chủ tịch Vương cảm thấy bài viết kia rất hay, đang đọc đi đọc lại cho đã ghiền sao?

Sau sự kiện thúc đẩy phương án xây dựng trung tâm thương mại thì quan hệ giữ Lưu Nham Phú và Vương Tử Quân đã trở nên cực kỳ thân cận. Sau khi nghe được câu nói châm chọc của Lưu Nham Phú thì Vương Tử Quân cười ha hả:

- Tôi còn chưa phát hiện ra mình có tố chất làm một hiệp khách.

Hai người nói thêm vài câu đùa giỡn, lát sau Lưu Nham Phú nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn đặt tờ báo trong tay xuống nói:

- Chủ tịch Tử Quân, khi vừa đến tôi còn cho rằng anh sẽ không thể nén giận, bây giờ xem ra tôi lo lắng vô ích. Biện pháp tốt nhất với những chuyện thế này là căn bản không quan tâm, nếu anh muốn truy cứu trách nhiệm của người ta thì sẽ càng náo loạn.

- Anh Lưu, anh nói rất đúng, nhưng nếu chúng ta không quan tâm thì chẳng phải rất ngột ngạt sao?

Vương Tử Quân gấp tờ báo trong tay lại, hắn nâng ly nước lên làm một ngụm rồi cười cười chỉ vào tờ báo nói.

Lưu Nham Phú nở nụ cười khổ sở, lại nói:

- Còn có thể là sao nữa? Người ta chỉ là mượn đao của anh, nhưng lại làm rất cẩn thận, anh nếu điều tra, không những không xử lý được người, sợ rằng còn chọc ra một mớ phiền toái.

- Anh Lưu, những gì anh nói là rất đúng, nhưng chúng ta cũng không nên buông thả như vậy được.

Vương Tử Quân cười lạnh rồi trầm giọng nói.

- Chủ tịch Vương, đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu anh không nói gì thì nó cũng trôi qua.

Lưu Nham Phú nhìn Vương Tử Quân cười lạnh, hắn vẫn không ngừng khuyên giải.

Vương Tử Quân hiểu ý của Lưu Nham Phú, hắn khoát tay áo nói:

- Anh yên tâm, tôi sẽ không dính vào.

Có nhật báo Đông Bộ đưa tin, sự việc được xử lý nhanh chóng, Lâm Nhị Cường bị xử lý, anh trai Lâm Khiếu Đông tuy không tham gia nhưng cũng bị xử phạt cảnh cáo. Đám người đứng xem náo nhiệt đều cho rằng chủ tịch Vương sẽ lướt qua sự kiện này, nhưng người thật sự biết rõ lại đang cười thầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui