Bí Thư Trùng Sinh

Khi họp là lúc mà Đổng Quốc Khánh không tha thứ cho bất kỳ ai, đặc biệt là sau khi trở thành lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ. Hắn cảm thấy mỗi lần họp đều cần tất cả nhân viên tham gia phải tập trung tinh thần, chuyên tâm nghe ngóng, chỉ như vậy mới có thể quán triệt tất cả tinh thần hội nghị, mới có thể chứng thực sẽ làm tốt công tác. Bây giờ hắn chợt sinh ra cảm giác rất lạ, khí thế bành trướng, tư thế oai hùng, dù không đến mức nói nước miếng văng ra khắp nơi, thế nhưng cũng là một đại nhân vật nói một không hai.

Vài ngày trước đã tổ chức hội nghị tổng kết hoạt động học tập lý luận, khi sắp đọc xong bài phát biểu thì Đổng Quốc Khánh có hắng giọng một cái, chuẩn bị cường điệu về ý nghĩa của hoạt động lần này, thế nhưng đúng lúc này bên dưới đài lại vang lên tiếng chuông điện thoại. Sự việc như vậy xảy ra rõ ràng là một tên cán bộ không coi trọng tình huống công cộng, thích gì làm nấy, mặc kệ trường hợp nào cũng là như vậy, rõ ràng là quá vô liêm sĩ và ý thức kém cỏi. Lúc đó bí thư Đổng chợt sinh ra cảm giác giống như mình biến thành quỷ sứ cầm đinh ba, chỉ muốn ào xuống cho tên kia một xiên lên người. Dù tiếng chuông điện thoại đã được người kia nhanh chóng tắt đi, thế nhưng bài phát biểu với khí thế như cầu vồng của hắn lại bị ảnh hưởng.

Đổng Quốc Khánh tức giận đến mức không kiềm chế được, hắn trừng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, điều này không khỏi làm cho tên "gây họa" thiếu chút nữa sợ đến mức chết ngất. Sau này hễ có hội nghị nào mà Đổng Quốc Khánh tham gia, đám nhân viên chỉ cần thấ có mặt bí thư Đổng thì sẽ sinh ra một phản ứng có điều kiện là đưa tay cầm lấy điện thoại và tắt đi ngay.

Lúc này Đổng Quốc Khánh lên tiếng thông báo:

- Thưa các đồng chí, thông qua hoạt động học tập lý luận khắp thành phố, thế cục nặng nề đã bị phá vỡ, đã tạo ra xu thế hăng hái, tạo ra trạng thái tốt, đặc biệt là đẩy mạnh tinh thần của cán bộ và quần chúng, ai cũng đầy khí thế, dám nghĩ dám làm.

- Hôm nay tôi tổ chức hội nghị cũng là vì muốn gióng trống khua chiêng khen ngợi những đơn vị tiên tiến và cá nhân tiên tiến trong đợt hoạt động học tập lý luận lần này. Tôi muốn hiệu triệu cả thành phố cần phải cố gắng học tập theo đuổi và vượt qua những điển hình tiên tiến này, coi như hình thành một bầu không khí học tập mới.

Đổng Quốc Khánh nói đến đây thì cười cười nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy hoạt động khen ngợi lần này không những coi là một loại vinh dự, còn phải xem như là một thành tích, sau này sẽ là một trọng điểm tham khảo khi phân công đề bạt cán bộ.

Sự linh hoạt nhanh nhẹn vào xảo quyệt của Đổng Quốc Khánh được biểu hiện cực kỳ tinh tế vào lúc này, hắn liên hệ giữa khen thưởng và đề bạt phân công cán bộ, thế là lực ảnh hưởng của hoạt động học tập lý luận lần này sẽ càng thêm lớn.

Từng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Tử Quân, chủ tịch và bí thư đều là lãnh đạo ban ngành nhưng nếu chủ tịch so với bí thư thì vẫn kém cỏi hơn. Dù những sự việc xảy ra trước đó thì chủ tịch Vương đã dùng chính thủ đoạn của mình để chứng minh thực lực không thua kém so với Đổng Quốc Khánh, thế nhưng lúc này chủ tịch Vương sẽ tiếp chiêu thế nào đây?

Đám người nơi đây là thường ủy thị ủy, những chuyện mà cán bộ bình thường có thể biết thì bọn họ lại càng thêm rõ ràng, tất cả đám người nơi đây đều biết chủ tịch Vương sắp đẩy vị trưởng phòng Bàng ra khỏi phòng lao động thương binh xã hội.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Đổng Quốc Khánh, trong lòng thầm cười lạnh. Trong quá trình giao tiếp với Đổng Quốc Khánh, Vương Tử Quân biết rõ Đổng Quốc Khánh là một người cực kỳ thích tiến công, hơn nữa còn là người coi thể diện như sinh mạng. Anh có thể phản bác bí thư Đổng ở trong lòng nhưng lại đừng bao giờ biểu hiện bằng hành động, nếu như vậy không khác nào dùng dao khoét vào lòng bí thư Đổng, sẽ tạo ra hiệu ứng bắn ngược. Dù thế nào thì anh ta cũng sẽ tìm về thể diện của mình, chưa bao giờ chịu nhận thất bại. Một trong những câu nói được hắn tôn sùng nhất chính là: Tấn công chính là phương pháp phòng thủ tốt nhất.

Vì sự kiện Chúc Vu Bình mà Đổng Quốc Khánh luôn muốn phục thù Vương Tử Quân, hắn không thể tìm ra biện pháp nào khác, không thể đánh, không thể mắng, cũng không thể cho ra biện pháp cứng rắn nào khác. Tóm lại hắn không nên tạo ra bất kỳ tình huống gió thổi cỏ lay nào, phải bất động cho Vương Tử Quân một dao, dùng hành động thực tế để nói rõ một sự thật: Quyền uy của lãnh đạo đứng đầu là không thể xâm phạm.

- Bí thư Đổng, tôi hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của anh.

Vương Tử Quân trả lời làm cho đám thường ủy đang có thái độ đứng xem phải cho ra những suy đoán của riêng mình, chủ tịch Vương này rốt cuộc đang định làm gì? Vì sao lại nhảy vào hố lửa mà không rên một tiếng như vậy?

Đảng Hằng vung vẫy cây bút trong tay, hắn thầm định giá Vương Tử Quân. Dù hắn mới đến thành phố Đông Bộ được vài tháng nhưng lại hiểu rõ một vấn đề: Chủ tịch Vương không phải là người dễ đối phó. Lúc này đối mặt với tình huống bí thư Đổng gây khó dễ mà hắn vẫn bảo trì trạng thái cực kỳ bình tĩnh, đây cũng không phải là một hiện tượng gì tốt.

- Bí thư Đổng, trước khi hội nghị bắt đầu thì tôi có một chuyện cần thông báo với các vị.

Vương Tử Quân nói rồi đập mạnh một phần văn kiện xuống mặt bàn.

- Ầm!

Một âm thanh vang lên làm cho cả phòng họp trở nên cực kỳ yên tĩnh, gương mặt vui vẻ của Vương Tử Quân đã không còn. Lúc này đám người chung quanh nhìn gương mặt Vương Tử Quân, nhữn người quen thuộc chợt ý thức được có chuyện lớn sắp xảy ra.

Trong ánh mắt nhiều người thì Vương Tử Quân xưa nay luôn là người mà trong bông có kim, mỗi khi chủ tịch Vương nổi giận thì anh mới có thể nhìn rõ mặt sắc bén của lãnh đạo, không ngờ lúc này chủ tịch Vương lại vỗ bàn.

- Không biết các vị ngồi đây có nghe nói đến hay không, dù sao thì chính tôi cũng tự mắt nhìn thấy. Một nông dân chạy đến thành phố Đông Bộ chúng ta làm công, vì không lấy được tiền công của chính mình mà phải chạy lên nóc nhà định tự sát.

- Tình cảnh như vậy xảy ra, thưa các đồng chí, lòng tôi cảm thấy rét lạnh. Tôi cũng không muốn một tình huống đòi lương điên cuồng như vậy tiếp tục được tái diễn ở thành phố Đông Bộ. Nói thật lòng, tôi là chủ tịch thành phố, tôi cảm thấy cực kỳ hỗ thẹn, cực kỳ xấu hổ. Tôi nghĩ các vị đang ngồi đây có lẽ đã cắt liên hệ với nông thôn, thế nhưng thưa cá đồng chí là nông dân đi làm công nhân không dễ dàng gì, quanh năm suốt tháng không về nhà, đều phải vào thành phố làm việc quần quật kiếm tiền. Mọi người có thể nghĩ xem những công nhân xây dựng này ăn ngủ ở đâu, đó là những căn gác xép nóng như chảy mỡ, buổi sáng thức dậy thì quần áo chăn mền có thể vắt ra nước.

Vương Tử Quân có chút kích động, Đổng Quốc Khánh nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì vẻ mặt có chút khó nhìn, trong lòng đã ý thức được cái gì đó, chẳng qua là không tiện nói ra.

- Nông dân vất vả làm việc như vậy vì cái gì? Bọn họ không sợ khổ, anh nông dân kia đổ mồ hôi kiếm tiền vì cái gì? Đáp án rất đơn giản, đó chính là cho con cái đang học tập ở quê nhà, mong sao tương lai chúng không khổ sở như mình.

- Đám con cháu các vị nông dân này cũng không làm cho cha mẹ thất vọng, đã có giấy báo trúng tuyển gửi về nhà để qua hè đi học, hầu như đó là thời điểm mà gia đình hạnh phúc nhất. Vì sao lúc này người làm cha lại phải chọn cách nhảy lầu tự sát? Đây rõ ràng là một loại bi ai.

- Khi người nông dân sắp bỏ mạng thì ban ngành chức năng chúng ta đang làm gì? Điều ba chương năm của trung ương đã yêu cầu bảo vệ quyền lợi hợp pháp của nông dân, như vậy ban ngành khối chính quyền chúng ta đang làm cái gì?

Vương Tử Quân nổi giận, hắn thậm chí còn hất cả ly trà xuống đất. Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của đám thường ủy thị ủy, hắn càng tỏ ra cực kỳ thất thố thì sẽ càng làm cho người ta cảm thấy chân thật đáng tin. Hắn vỗ bàn phòng họp rồi tiếp tục nói:

- Sự việc đã phát sinh được năm ngày nhưng ban ngành chức năng lại thờ ơ không quan tâm, điều này nói lên điều gì? Đây là phục vụ vì dân sao? Là điển hình của câu nói "cổng khó vào, mặt khó coi, lời khó nghe, việc khó làm", tôi thấy đó không phải là công bộc của dân, rõ ràng là sâu mọt của xã hội.

- Nếu như người ta phải mất mạng, anh là người phụ trách ban ngành chức năng thì sẽ giải thích với đảng ủy chính quyền thành phố như thế nào? Anh dám nói cả đơn vị đang phải học tập lý luận không đi được không? Như vậy không phải quá đáng lắm sao? Thị ủy triển khai hoạt động học tập lý luận có điểm xuất phát và dừng chân là gì? Không phải chỉ để dừng lại trên miệng, đó chính là muốn các anh làm việc thực chất, cố gắng đổi tác phong công tác, bỏ ra cái giá, nhảy xổ ra mà công tác, cố gắng chứng thực cho dân.

Vương Tử Quân nói những lời này nhận được hiệu quả không gì tốt hơn: Tất cả đám người trong phòng họp đều á khẩu không nói được gì. Đồng thời bọn họ cũng cảm thấy chột dạ, lời nói của Vương Tử Quân căn bản là không chê vào đâu được, hậu quả theo lời nói của hắn cũng hoàn toàn có thể phát sinh. Dù hắn không nói rõ đó là ban ngành chức năng nào, thế nhưng quyền lợi của nông dân thuộc về phòng lao động thương binh xã hội thành phố, đây là sự thật không thể nghi ngờ. Thế là lúc này từng ánh mắt nhìn về phía Đổng Quốc Khánh.

Gương mặt Đổng Quốc Khánh lúc này căng phồng và tím ngắt, lời nói của Vương Tử Quân thật sự giống như một cái tát thật mạnh vỗ lên mặt hắn. Hắn vốn đang chuẩn bị ngồi buông câu nhìn Vương Tử Quân vùng vẫy khổ sở, không ngờ mình lại rơi vào thế khốn khó như lúc này.

Năm xưa Đổng Quốc Khánh rơi vào thế hạ phong khi đối chiến với Tiết Diệu Tiến cũng chưa từng xấu hổ như lúc này, dù văn kiện về danh sách điển hình tiên tiến cần khen thưởng còn chưa đưa vào trong tay các vị thường ủy, thế nhưng ít nhất thiếu chút nữa đã tạo nên trò hề khi khen thưởng phòng lao động thương binh xã hội.

- Đây là một bản điều tra về tình hình thu nhập của nông dân khi làm công ở thành phố Đông Bộ chúng ta, có hơn một nửa số nông dân này không nhận được tiền công đúng hạn, mà ban ngành chức năng của chúng ta lại làm như không thấy. Sự việc này xảy ra, tôi là chủ tịch thành phố Đông Bộ, tôi cảm thấy mình là người chịu trách nhiệm đầu tiên. Là tôi không nắm chắc công tác mới đẻ cho anh em nông dân đi làm công đổ mồ hôi mà không nhận được đồng tiền của mình, đồng thời cũng phải xin lỗi các anh em nông dân vì muốn lấy được tiền công của mình mà chạy khắp nơi, kêu trơi không biết kêu đất không hay.

Vương Tử Quân càng nói thì giọng điệu càng thêm trầm thấp, rất nhiều thường ủy chợt cúi đầu. Những năm qua bọn họ thật sự thấy nhiều tình huống nông dân đòi tiền làm công của mình giống như bác sĩ quen thấy người chết, bọn họ cũng không nói lời nào cho những kẻ yếu thế kia. Không ngờ đến lúc này lại phát sinh ra sự kiện tự sát đau lòng kia.

- Chủ tịch Vương, người nông dân kia đến bây giờ đã nhận được tiền lương chưa?

Trưởng phòng tuyên truyền Triệu Thúy Bình chợt đỏ mắt nói.

- Chưa.

Vương Tử Quân lạnh lùng đáp.

- Phòng lao động thương binh xã hội rốt cuộc làm ăn như thế nào? Người này sắp mất mạng mà bọn họ còn bình chân như vại.

Triệu Thúy Bình tiếp nhận tài liệu trong tay Vương Tử Quân xem xét, sau đó đập tài liệu lên mặt bàn nói:

- Bí thư Đổng, nếu như chúng ta không truy cứu những người bỏ rơi nhiệm vụ và trách nhiệm như thế này, chỉ sợ thành phố Đông Bộ chúng ta cuối cùng cũng sẽ loạn.

Triệu Thúy Bình nói bằng giọng chém đinh chặt sắt, khoảnh khắc này từng ánh mắt nhìn lên mặt Đổng Quốc Khánh.

Lúc này Đổng Quốc Khánh đã bình tĩnh trở lại, hắn đối mặt với thế công hùng mạnh của Vương Tử Quân, căn bản cảm thấy mình khó thể nào tránh né cho xong.

Vương Tử Quân nói rất đúng, chính Đổng Quốc Khánh hắn là người đề xuất hoạt động học tập lý luận, mục đích cuối cùng chính là yêu cầu cán bộ cố gắng công tác thực tế và thực chất chứ không phải chỉ là những lời nơi khóe miệng.

Nhưng Đổng Quốc Khánh bên này còn chưa triển khai thì Vương Tử Quân ở bên kia đã tấn công như bão táp, hơn nữa tấn công cực kỳ đạo mạo và đường hoàng, điều này làm cho hắn cực kỳ khó chịu và ngột ngạt. Hắn thầm mắng Bàng Đức Minh đồng thời trong lòng có chút chán nản.

Nếu như không phải mình thấy Bàng Đức Minh học tập chuyên chú, nếu như không phải mình thấy Bàng Đức Minh và Vương Tử Quân có chút tranh chấp, như vậy mình sao làm ra những trò thế này? Đổng Quốc Khánh đã suy nghĩ rất kỹ về sự kiện dựng phòng lao động thương binh xã hội lên làm tấm gương điển hình, hắn làm như vậy biểu hiện là vì công tác, thực chất chỉ là tính toán nhỏ nhặt: Muốn dùng nó để đả kích uy vọng của Vương Tử Quân.

Nhưng Đổng Quốc Khánh không ngờ sự việc lại rơi vào tình huống thế này, nhưng dù sao Đổng Quốc Khánh vẫn là Đổng Quốc Khánh, hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại trong cảm giác chán nản và hối hận. Hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân và đám thường ủy vài lượt, lú này mới trầm giọng nói:

- Thưa các đồng chí, tôi cực kỳ đau lòng với những sự việc như vậy phát sinh ở thành phố Đông Bộ. Những chuyện thế này thể hiện cái gì? Tôi thấy đó chẳng những là hành vi thất trách, còn thể hiện rõ ràng sự chết lặng và lạnh lùng của ban ngành chức năng chúng ta. Đối với chuyện này chúng ta phải điều tra đến cùng, phải làm ra một hoàn cảnh làm việc tốt đẹp và đảm bảo cho anh em nông dân công nhân trong thành phố.

- Tuy sự việc khất nợ tiền lương công nhân chỉ liên quan đến phòng lao động thương binh xã hội, thế nhưng nó đại biểu cho những vấn đề trong công tác của chúng ta. Đối diện với những vấn đề này, chúng ta cần tăng cường kiểm tra giám sát, nhanh chóng phát hiện những đơn vị cá nhân bỏ rơi nhiệm vụ để cùng xử lý, lấy hoạt động học tập lý luận lần này là cơ hội để ngăn chặn những sự kiện tương tự phát sinh.

Vương Tử Quân lẳng lặng nghe Đổng Quốc Khánh lên tiếng, hắn thật sự không thể không bội phục Đổng Quốc Khánh vẫn có thể lợi dụng cơ hội lần này để đẩy mạnh công tác chứng thực của hoạt động học tập lý luận trước đó. Bí thư Đổng bại mà không loạn, xem ra cũng khó thể xem thường.

Nhưng dù là Đổng Quốc Khánh có biểu hiện thế nào thì hắn vẫn là kẻ bại trận trong cuộc chiến lần này. Sau đó mọi người bắt đầu phát biểu về sự kiện này, cuối cùng để cho bí thư ủy ban kỷ luật La Kiến Cường chịu hoàn toàn trách nhiệm xâm nhập điều tra sự kiện lần này.

Sau khi hội nghị thường ủy cho ra quyết định với sự việc liên quan đến phòng lao động thương binh xã hội thì bí thư Đổng Quốc Khánh tuyên bố giải tán. Vương Tử Quân đã chọc sự kiện tiền lương của nông dân trên hội nghị thường ủy, dù là Đổng Quốc Khánh hay những người khác cũng không còn tâm tư nhắc đến chuyện khen ngợi.

Hội nghị thường ủy gió thổi mây phun tất nhiên không phải là người bình thường có thể cảm nhận được, mà đã cảm nhận được cũng không "giúp đỡ nhau lúc khó khăn" với Bàng Đức Minh. Vì vậy khi Lưu Duy Chính phái người đến phòng lao động thương binh xã hội điều tra sự việc thì Bàng Đức Minh còn chưa biết có chuyện gì xảy ra.

Khi một vị phó bí thư ủy ban kỷ luật đi vào trong phòng làm việc của Bàng Đức Minh, lúc này trưởng phòng Bàng đang chăm chú viết ra những kết luận tâm đắc của mình. nguồn TruyenFull.vn

- Ôi, bí thư Tôn, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?

Khi thấy cán bộ của ủy ban kỷ luật đến thì Bàng Đức Minh chợt kinh hoảng, vì ủy ban kỷ luật là quạ đen, hắn hiểu câu nói như vậy có nghĩa là gì. Vì thế khi thấy người của ủy ban kỷ luật thì hắn chợt cảm thấy không có gì hay, nhưng sau khi suy xét lại cẩn thận thì hắn căn bản không chút sợ hãi. Chính mình đang vùi đầu vào công tác học tập lý luận, hơn nữa còn được bí thư Đổng khen ngợi, vào thời điểm mấu chốt này sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?

- Trưởng phòng Bàng, anh đang bận rộn gì vậy?

Bí thư Tôn và trưởng phòng Bàng xem như có quen biết, biết rõ lần này Bàng Đức Minh tuy khó tránh khỏi tai vạ nhưng tối đa cũng chỉ là mất chức mà thôi, thế cho nên vẫn khá khách khí.

- Không có gì, ghi vài chữ mà thôi.

Bàng Đức Minh gãi gãi đầu xấu hổ, sau đó chuẩn bị dùng tay che lại.

- Ôi, cho tôi xem nào!

Bí thư Tôn vừa nói vừa lấy bản thảo lên xem. Bản thảo đã được viết ba bốn trang, bên trên là dòng tiêu đề với nét bút cứng cáp có lực:

"Chỗ dựa thực tế, ánh mắt lâu dài, coi hoạt động học tập lý luận là một cơ hội để sáng tạo một thời kỳ huy hoàng!"

- Hì hì, bí thư Tôn, đây cũng chỉ là bản thảo mà thôi, anh nên đưa tôi ghi cho kịp.

Bàng Đức Minh nhìn bí thư Tôn đang chăm chú xem bản thảo của mình, hắn cười hì hì xoa xoa bàn tay nói.

Bí thư Tôn đưa mắt nhìn Bàng Đức Minh, hắn nở nụ cười dở khó dở cười với đối phương, sau đó trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Bàng, việc này anh cũng đừng vội, cái này vẫn còn kịp. Hôm nay tôi có việc cần phối hợp với anh.

- Ôi, bí thư Tôn, xem anh nói kìa, phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi cũng không có gì tốt, chỉ là lao động và lao động, cũng không hơn. Ngài có gì cứ phân phó, tôi sẽ lập tức cho người đi làm.

Bàng Đức Minh suy nghĩ cẩn thận chuyện của mình, sau đó nở nụ cười vui vẻ nói.

- Tút tút tút.

Khi bí thư Tôn chuẩn bị nói chuyện thì chuông điện thoại chợt vang lên. Bàng Đức Minh nhìn thoáng qua bí thư Tôn, sau đó hắn cười cười nói:

- Bí thư Tôn, tôi tiếp điện thoại cái đã.

- Anh cứ nghe máy đi, không cần khách khí.

Bí thư Tôn khẽ gật đầu với Bàng Đức Minh, tỏ ý cho trưởng phòng Bàng có thể tiếp điện thoại.

- Alo, tôi là Bàng Đức Minh.

Bàng Đức Minh cầm lấy điện thoại trầm giọng nói với phía bên kia, nhưng âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia làm cho vẻ mặt hắn trở nên trắng bệch.

- Anh nói là...Chủ tịch Vương nổi giận vì chuyện này?

Gương mặt Bàng Đức Minh chợt trắng bệch, bàn tay cầm điện thoại đã trở nên run rẩy.

Người đầu dây bên kia không biết nói những gì mà Bàng Đức Minh không thể nói gì thêm, một phút sau hắn chậm rãi cúp điện thoại, nhưng lúc này chút cảm giác kiêu ngạo trong mắt hắn đã tan biến sạch sẽ.

- Trưởng phòng Bàng, chúng ta đi thôi, bí thư La vẫn đang chờ ở bên kia. Anh cũng đừng nên quá lo lắng, cùng lắm thì mất chức mà thôi. Cây chuyển thì chết nhưng người chuyển thì sống, chủ yếu là anh phải chuẩn bị tư tưởng.

Bí thư Tôn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Bàng Đức Minh thì khẽ nói.

Bàng Đức Minh lấy lại bình tĩnh, hắn cố gắng muốn cười một cái với bí thư Tôn, chỉ là da mặt giống như thiếu sợi dây chằng nào đó, thật sự không thể nào kéo lên được. Một ngọn gió đột nhiên thổi ùa vào phòng, gió cuốn bản thảo mà bí thư Tôn vừa đặt lên mặt bàn lên không trung, bay phấp phới...

Một tên nhân viên công tác đi theo bí thư Tôn định đưa tay chụp lấy bản thảo thì Bàng Đức Minh khoát tay nói:

- Khỏi cần, cám ơn, không cần nhặt nó lên, vô dụng mà thoi.

Bàng Đức Minh vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, khi mọi người nối đuôi nhau đi ra, cửa phòng đóng ầm lại, bản thảo đang bay bổng trên không cũng rơi xuống đất.

Phòng lao động thương binh xã hội không làm tốt công tác hành chính, không làm tròn trách nhiệm. Trưởng phòng Bàng Đức Minh bị miễn trừ chức vụ trưởng phòng, tin tức này như mọc cánh truyền ra khắp thành phố Đông Bộ. Đám người nghe được tin tức này thì thật sự cảm khái, đồng thời không khỏi đưa mắt nhìn về phía khu văn phòng khối chính quyền thành phố nhìn vài lượt.

Tuy có nhiều lời nghị luận vang lên, nhưng những người hiểu rõ tin tức chỉ ném ánh mắt về phía những sự kiện phát sinh sau này, vì đối với bọn họ thì Bàng Đức Minh bị miễn chức chỉ là một sự kiện bắt đầu mà thôi.

- Chủ tịch Vương, hôm qua Lưu Siêu Cử đến phòng làm việc của tôi, anh ấy nói đã bổ sung tiền lương thiếu nợ, hơn nữa vì tỏ lòng thành còn cố ý tặng cho người nông dân kia thêm hai ngàn, coi như ban thưởng thành tích thi đậu đại học của cậu con trai của người này.

Phùng Chí Trường ngồi đối diện với Vương Tử Quân, hắn khẽ mở miệng báo cáo.

Trả tiền lương đã nợ, lại tặng cho viên công nhân kia hai ngàn để ban thưởng vì con trai thi đậu đại học, xử lý như vậy nghe qua thì có vẻ không tệ nhưng Vương Tử Quân lại có ý khác.

- Chủ tịch Phùng, những công nhân khác có nhận được tiền lương chưa?

Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó hắn trầm giọng hỏi Phùng Chí Trường.

Khi đến đây Phùng Chí Trường đã chuẩn bị về vấn đề này, thé nhưng khi đối mặt với câu hỏi của Vương Tử Quân thì trong lòng vẫn cảm thấy chột dạ.

Phùng Chí Trường trầm ngâm một lát, sau đó hắn mở miệng báo cáo chi tiết:

- Chủ tịch Vương, chuyện này tôi đã nói với Lưu Siêu Cử, anh ấy nói hiện tại công ty gặp khó khăn về tài chính, vì vậy sau khi hoàn công mới có thể trả lương được.

Khi công trình hoàn công? Cũng không biết đến khi nào. Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Phùng Chí Trường.

- Chủ tịch Vương, tôi cũng biết rõ Lưu Siêu Cử làm vậy là không đúng, thế nhưng anh ta nói thị trường xây dựng bây giờ là như vậy, không khất nợ tiền lương công nhân mới là không bình thường.

Phùng Chí Trường thấy Vương Tử Quân nhìn mình như vậy, thế là cảm thấy giống như mình biến thành tên giám đốc phạm vào sai lầm kia vậy.

- Chủ tịch Phùng, thiếu nợ thì trả tiền, điều này là lẽ đương nhiên. Lần này người nông dân kia may mắn gặp chúng ta xem như được cứu vớt, chẳng lẽ chúng ta cò không rút ra bài học, còn muốn sự kiện nông dân vì đòi lương mà tự sát tái diễn nữa sao?

Vương Tử Quân dùng giọng không khách khí


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui