Bí Thư Trùng Sinh

Khi bọn họ nói chuyện thì Lưu Chí Bân nhanh chóng đi đến nói:

- Đại thúc, Nhị thúc, bí thư Nhan và chủ tịch Triệu của huyện Nhạc Huy đã đến.

Lưu Siêu Cử lúc này cũng không nói lời nào, hắn đưa mắt nhìn về phía Lưu Triêu Phong, lúc này Lưu Triêu Phong gật đầu nói:

- Chúng ta đi ra nghênh đón.

Nhóm Lưu Triêu Phong còn chưa đi ra ngoài cửa thì Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền đã đi vào. Nhan Mạnh Lương và Lưu Triêu Phong từng có quan hệ, bây giờ gặp mặt Lưu Triêu Phong thì Nhan Mạnh Lương cười nói:

- Quân đoàn trưởng Lưu, hoan nghênh anh về nhà, hôm nay là ngày mừng đại thọ của bác nhà, đám vãn bối chúng tôi đến uống ly rượu mừng, ngài không phải không cho đấy chứ?

Lưu Siêu Cử thầm khen Nhan Mạnh Lương là người khéo ăn nói, đối phương nói như vậy xem như khóa hết đường lui của anh mình. Lưu Triêu Phong dù có chút mất hứng nhưng Nhan Mạnh Lương dù sao cũng là lãnh đạo quê nhà, mình tuy rời khỏi quê nhưng anh em vẫn còn ở lại, vì thế hắn rất khách khí với Nhan Mạnh Lương.

- Bí thư Nhan, nhìn anh nói kìa, anh đến thì chúng tôi hoan nghênh còn chưa kịp nữa là! Mời anh vào trong nói chuyện.

Lưu Triêu Phong có thể là quân đoàn trưởng thì tất nhiên cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hắn khẽ cười với Nhan Mạnh Lương, sau đó mời Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền đi về phía phòng khách.

Triệu Cương Truyền thấy bí thư Nhan và Lưu Triêu Phong nói chuyện với nhau rất nhiệt liệt, thế là hắn đứng sát bên Lưu Siêu Cử nói:

- Anh Lưu, bây giờ sự kiện đã trở nên có tiếng vang lớn, mọi người đều nói anh và chủ tịch Vương có quan hệ không tốt, tôi thấy anh nên lợi dụng cơ hội lần này để thu tay lại thì vẫn còn kịp, nên gọi điện thoại mời chủ tịch Vương một tiếng.

Lưu Siêu Cử và Triệu Cương Truyền có quan hệ bình thường, bây giờ nghe Triệu Cương Truyền nói như vậy thì hắn có chút mất hứng. Hắn cũng không sợ đắc tội Triệu Cương Truyền, thế là cười hì hì nói:

- Chủ tịch Triệu, ngài đến chúc thọ mẹ tôi, tôi thật sự rất cảm kích, nhưng những chuyện khác thì kính mong anh không nên chen vào.

Triệu Cương Truyền coi như vừa mở miệng đã mất mặt, thế nên cũng không nói gì thêm, dù sao thì hắn cũng đã mở miệng làm người hòa giải, nhưng người ta có đồng ý mới thành công được.

Bốn người đi vào phòng khách, vừa ngồi xuống nói được vài câu thì lại có người đến. Lần này người đến chính là phó bí thư thị ủy kiêm cục trưởng cục công an thành phố là Hạ Nham Châu, vì vậy Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền cũng đi theo ra nghênh đón.

Khi Hạ Nham Châu đi đến thì các vị cán bộ lãnh đạo thành phố Đông Bộ kéo đến như đèn kéo quân, chỉ một lát thì phó bí thư thị ủy La Kiến Cường, phó bí thư thị ủy Bành Quang Binh đều đã đến. Tình huống lúc này giống như huyện Nhạc Huy đang mở tiệc, hai vị lãnh đạo Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền vừa ngồi xuống đã phải đứng lên để nghênh đón lãnh đạo.

Hai người Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền lúc này cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi, bọn họ vốn đang ngồi ở vị trí trung tâm, bây giờ phải nhanh chóng dạt ra ngoài rìa.

Khi trưởng phòng Lý của phòng tài chính tỉnh ủy đến thì các vị khách lui tới Lưu gia mới yên tĩnh hơn một chút, trong quá trình nói chuyện, tất nhiên Lưu Triêu Phong sẽ là trung tâm của mọi người, rất nhiều chủ đề được mở ra xoay quanh hắn.

Lưu Triêu Phong nói chuyện cũng cực kỳ có tiêu chuẩn, tuy không thể nói như đang ở nhà nhưng dù sao cũng cực kỳ tự nhiên và khách khí.

- Lão trung đoàn trưởng, mới đó mà anh đã là quân đoàn trưởng, lúc này chúng tôi còn đang là cán bộ cấp sở, sớm biết như vậy thì năm xưa tôi đã đi theo anh rồi, khỏi phải chuyển nghề.

Trưởng phòng Lý vừa cắn hạt dưa vừa cười nói với Lưu Triêu Phong.

Lưu Triêu Phong và trưởng phòng Lý có mối quan hệ từ xưa, lúc này nghe thấy trưởng phòng Lý nói như vậy thì hắn cười hì hì nói:

- Anh Lý, nếu anh cứ tiếp tục tại ngũ, cũng không phải không được, chỉ sợ cái bụng của anh không chịu đồng ý mà thôi.

Khi Lưu Triêu Phong nói ra như vậy thì có không ít ánh mắt nhìn về phía cái bụng của trưởng phòng Lý, từng tiếng cười chợt phát tán trong đám người.

Nếu như người khác nói như vậy thì trưởng phòng Lý sẽ tức giận, nhưng người nói lại là Lưu Triêu Phong, là lãnh đạo cũ của hắn, địa vị lại cao hơn hắn rất nhiều. Trưởng phòng Lý cảm thấy rất vui, Lưu Triêu Phong nói như vậy rõ ràng không xem hắn là người ngoài, vì vậy hắn cười ha hả nói:

- Lão lãnh đạo, lời này của anh phải là nói cho sớm, chẳng lẽ anh cho rằng bụng đàn ông sẽ đơn giản chỉ là có tác dụng giải trí như của phụ nữ sao?

Trưởng phòng Lý nói một câu rất ẩn giấu, thế nhưng đám người nơi đây ai cũng là tinh anh trong quan trường, thế cho nên ai cũng nghĩ ra được ý nghĩa bên trong lời nói của hắn, vậy là kẻ nào cũng cười phá lên ha hả. Lưu Triêu Phong càng chỉ vào trưởng phòng Lý nói:

- Anh Lý ơi là anh Lý, tôi cũng đang nghĩ anh chuyển nghề công tác ở địa phương vài năm sẽ là như thế nào, sẽ là bộ dạng gì, không thể ngờ anh vẫn là bộ dạng như thế.

Khi mọi người đang ngồi trong phòng nói giỡn với nhau thì Lưu Chí Bân chạy vào nói:

- Xe của bí thư Đổng đã đến.

Đa số mọi người ngồi đây đều là cán bộ thành phố Đông Bộ, thế cho nên Đổng Quốc Khánh đến thật sự có lực tác động mạnh đến mọi người, không ít người đang cười phải ngưng tụ nụ cười nhìn về phía Lưu Triêu Phong. Trước kia Lưu Triêu Phong cũng có quan hệ với Đổng Quốc Khánh, thế là hắn đứng lên nói:

- Các vị cứ nghỉ ngơi một lúc, tôi đi đón bí thư Đổng.

- Chúng tôi cùng theo ngài ra nghênh đón.

Nhan Mạnh Lương đứng ở vòng ngoài cũng không chờ Triệu Cương Truyền lên tiếng, hắn đứng lên, chuẩn bị nghênh đón vị lãnh đạo đứng đầu thành phố. Dù sao thì đây chính là bí thư thành phố Đông Bộ, là một đại nhân vật trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh của hắn.

Trưởng phòng Lý thấy phần lớn mọi người đều đi ra ngoài thì cũng có vài phần không yên, hắn nhanh chóng đứng lên đi theo. Khi bọn họ đi ra đến cửa thì thấy chiếc xe Audi của Đổng Quốc Khánh đã chạy đến, sau đó dừng lại ở ngay bên ngoài.

- Bí thư Đổng đang làm gì vậy nhỉ?

Khi đám người đang cảm thấy có chút nghi hoặc, đúng lúc có một chiếc xe từ phía sau chạy đến, nhóm người trưởng phòng Lý thấy trên xe là máy chụp hình và máy quay phim, thế là hai mắt chợt sáng lên.

Trưởng phòng Lý vốn đi sau nhưng lúc này lại nhanh chân lên trước, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn, mà vẻ mặt Lưu Triêu Phong cũng lộ ra cảm giác vui mừng.

Chiếc xe đầu tiên đã dừng lại, Trương Đông Viễn mặc một bộ tây trang màu xanh cười ha hả bước xuống xe. Khi lão bước xuống xe, bí thư thị ủy Đông Bộ cũng cười bước xuống xe.

- Đông Viễn cũng thật là, xa như vậy cũng đi đến đây được.

Lưu Triêu Phong và Trương Đông Viễn cũng không phải là quen thuộc bình thường, thế nên hắn cũng không gọi tên hiệu của Trương Đông Viễn, trực tiếp cười ha hả đón chào. Trương Đông Viễn cũng cười nói:

- Triêu Phong, tôi phải phê bình cậu, bác gái đại thọ tám mươi mà không thông báo một tiếng, có phải chẳng coi tôi là bạn không?

Khi hai người Lưu Triêu Phong nói chuyện với nhau thì những người khác chỉ có thể đứng yên lắng nghe, trong đám người có cả Đổng Quốc Khánh là nhân vật mà mọi người đang chú tâm nghênh đón. Nhưng sự thật lại quá rõ ràng, bây giờ Trương Đông Viễn là phó chủ tịch tỉnh, tuy chưa tiến vào thường ủy nhưng cấp bậc lại cao hơn hẳn Đổng Quốc Khánh.

Đổng Quốc Khánh nhìn Lưu Triêu Phong bắt tay với Trương Đông Viễn mà trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét. Trước đó hắn vốn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, là một trong những cán bộ lãnh đạo trong một ban ngành cực kỳ có quyền lực của tỉnh ủy, trương đông viễn cũng không sánh bằng hắn. Nhưng khốn nổi hắn chỉ là cấp giám đốc sở, trong khi Trương Đông Viễn là phó chủ tịch tỉnh cấp phó bộ.

Tuy Đổng Quốc Khánh cảm thấy không thoải mái nhưng lại không có chút biểu hiện nào ngoài vẻ mặt, mà Lưu Triêu Phong làm chủ cũng không để hắn chờ lâu, sau khi hàn huyên vài câu với Trương Đông Viễn thì nhanh chóng hướng về phía bí thư Đổng Quốc Khánh.

- Bí thư Đổng, chào mừng, chào mừng anh. Bạn đang xem tại - .

Lưu Triêu Phong nói vài lời hoan nghênh với Đổng Quốc Khánh, sau đó đám đông cùng đi về phía đại sảnh.

Tuy phòng khách của Lưu gia có thể nói là lớn nhất thôn, thế nhưng lúc này người quá nhiều, vì vậy mà phòng khách nhìn qua có vẻ hơi chật chội. Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền vốn đã đi đến cửa, thế nhưng đành phải đứng ngoài phòng.

Hai người là lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện Nhạc Huy, thế nhưng bây giờ chỉ có thể chấp nhận ngồi bên ngoài, vì đây chính là sự việc không thể nào khác hơn được. Dù trên địa bàn huyện Nhạc Huy thì hai người bọn họ là lớn nhất, thế nhưng bây giờ trong phòng này cấp bậc của hai người bọn họ hầu như là nhỏ nhất.

Người nói chuyện chủ yếu trong phòng khách là Lưu Triêu Phong, Trương Đông Viễn và Đổng Quốc Khánh, những người khác căn bản là không thể nào chen lời vào được. Dù các vị lãnh đạo cấp phó sở đôi khi cũng nói được một hai câu nhưng nhanh chóng tự hiểu lấy mình và ngậm miệng không nói, vì lãnh đạo nói chuyện cũng không thể chen lời vào được. Lưu Siêu Cử trước đó cũng có chuẩn bị một gian phòng khác, thế nhưng khi cho ra lời mời thì không vị lãnh đạo nào muốn rời khỏi chỗ này.

Trưởng phòng Lý ỷ mình là chiến hữu cũ của Lưu Triêu Phong, hơn nữa lại được Trương Đông Viễn tán thưởng, thế cho nên nói chuyện cũng không quá kiêng nể, có thể nói hắn là một người được nói nhiều nhất trong số đám cán bộ cấp phó sở. Sau khi nói về những chuyện sức khỏe gia đình, trưởng phòng Lý cười hỏi Đổng Quốc Khánh:

- Bí thư Đổng, xin hỏi ngài một chuyện, hai ngày trước tôi cùng uống rượu với chủ tịch Vương, tôi có nói rằng quân đoàn trưởng có quay về quê, còn mời anh ấy đến uống rượu, vì sao bây giờ còn chưa thấy đâu?

Trương Thông thật sự tốt hơn một chút so với hai người Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền vì còn có ghế để được ngồi trong phòng. Khi hắn đang dốc lòng nghe Trương Đông Viễn trò chuyện thì không ngờ trưởng phòng Lý lại nhắc đến Vương Tử Quân.

Lúc này Trương Thông thật sự liên tục kêu khổ, trưởng phòng Lý đến không hỏi hắn về chuyện của Vương Tử Quân, vì vậy hắn cũng không nói cho đối phương biết chủ tịch Vương Tử Quân sẽ không đến, dù sao thì nó cũng không phải một chuyện gì quá tốt đẹp. Hắn đã có quyết tâm của riêng mình, chỉ cần sự việc không liên quan đến mình thì hắn sẽ chẳng quan tâm, nhưng hắn thật sự không ngờ lúc này trưởng phòng Lý lại hỏi Đổng Quốc Khánh về Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân vì sao chưa đến đây thì đám cán bộ lãnh đạo thành phố Đông Bộ đều biết rất rõ ràng, nhưng bọn họ lại lảng tránh không nói đến. Dù sao thì các vị lãnh đạo cấp phó giám đốc sở ở thành phố Đông Bộ đều được mời nhưng chủ tịch Vương lại không, đây vốn là chuyện làm cho chủ tịch Vương mất mặt, nếu anh đưa chuyện này ra làm trò đùa, vậy anh không phải đắc tội với Vương Tử Quân sao? Đắc tội với Vương Tử Quân là một tình huống không tốt đẹp gì với cán bộ lãnh đạo thành phố Đông Bộ, thế cho nên không ai vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này.

Lúc này cả phòng khách chợt yên tĩnh trở lại, hầu như từng ánh mắt đều nhìn về phía trưởng phòng Lý. Lúc này trưởng phòng Lý mới ý thức được mình đặt câu hỏi không nên, nhưng ván đã đóng thuyền, hắn khó thể nào thu lại được.

Trương Đông Viễn đã sớm phát hiện được vấn đề này, dù thế nào thì hắn cũng là trưởng bối của Vương Tử Quân, Đổng Quốc Khánh đến mà Vương Tử Quân không xuất hiện, rõ ràng là sự kiện này có vấn đề. Nhưng Trương Đông Viễn cũng không quá quan tâm, thế cho nên cũng không nói về vấn đề này.

Khi trưởng phòng Lý hỏi vấn đề này thì Lưu Triêu Phong mới kịp phản ứng, trước kia hắn quay về thì dù là Tiết Diệu Tiến hay Nhâm Xương Bình cũng chưa từng vắng mặt, bây giờ bí thư Đổng Quốc Khánh đã đến nhưng chủ tịch thành phố Đông Bộ lại không xuất hiện, đây là có chuyện gì?

Trên mặt Đổng Quốc Khánh là nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua không khác gì so với lúc vừa rồi, thế nhưng trong lòng hắn lại rất vui mừng, lại càng thêm cảm kích phát triển Lý đã đặt ra câu hỏi như vậy. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó nói:

- Chủ tịch Vương tạm thời có nhiệm vụ tiếp đãi nên không tới được, cậu ấy còn nhờ tôi chuyển lời thăm hỏi bác gái.

Đổng Quốc Khánh nói rất khéo léo, tuy đám người nơi đây đều biết đó là lời nói dối, thế nhưng hắn nói như vậy trên cơ bản là trợ giúp Vương Tử Quân, để người ta cảm thấy hắn là người biết nguyên tắc, chú ý đại cục, bảo trì đoàn kết ban ngành.

- Hừ hừ, nhà chúng tôi chỉ là miếu nhỏ, căn bản không đón được vị đại thần như chủ tịch Vương.

Không biết Lưu Siêu Cử đã đi vào phòng từ lúc nào, hắn chợt cười nhạt một tiếng, lại dùng giọng mỉa mai nói.

Lưu Siêu Cử nói một câu như vậy thật sự làm cho trưởng phòng Lý và đám cán bộ trong tỉnh đi theo cùng chợt ý thức được Vương Tử Quân có mâu thuẫn với Lưu gia, có một số người bắt đầu quay sang hỏi thăm đám cán bộ thành phố Đông Bộ ở bên cạnh xem có chuyện gì xảy ra.

Lưu Triêu Phong dùng ánh mắt hung hăng nhìn Lưu Siêu Cử rồi nói:

- Siêu Cử, cậu nói gì vậy? Không có việc của cậu, đi ra ngoài cho tôi.

- Đại ca, em nói là sự thật, chúng ta không thể trêu vào vị đại thần kia, vì vậy cũng không dám mời.

Lưu Siêu Cử dùng giọng mỉa mai nói:

- Tôi đến để hỏi các vị đại ca, bây giờ có thể mở tiệc được chưa?

Lưu Truyền Pháp nhìn đám người châu đầu ghé tai nghị luận, hắn cũng không biết bọn họ nghị luận cái gì, nhưng lúc này việc duy nhất hắn có thể làm chính là gác sự việc sang một bên, sau này để xem như thế nào rồi hãy nói.

Lưu Triêu Phong đưa mắt nhìn Trương Đông Viễn, hắn thấy Trương Đông Viễn nhíu mày, hắn đang định hỏi Trương Đông Viễn xem nên mở tiệc hay chưa, nhưng đành nuốt lời vào bụng.

Trương Đông Viễn lúc này thầm nghĩ về Vương Tử Quân, sự việc đến nước này thì lão biết rõ có chút vấn đề. Chính mình đã đến, trong tỉnh có vài vị lãnh đạo ban ngành đến thăm, có nhiều thành viên đảng ủy chính quyền thành phố đến chung vui, nhưng chủ tịch thành phố Đông Bộ như Vương Tử Quân lại không được mời.

Đây là một việc nhỏ nhưng nói ra lại không dễ nghe.

Trương Đông Viễn lúc này muốn loại trừ ảnh hưởng với Vương Tử Quân cũng không biêt ra tay ở điểm nào, nếu như lão nói không tốt thì sợ rằng sẽ càng làm cho sự việc thêm khó coi.

- Vậy...

Khi Lưu Triêu Phong chuẩn bị nói lời mở tiệc, đúng lúc hắn chợt nhớ ra vài vấn đề:

- Chính ủy Đường của phân khu thành phố Đông Bộ đến chưa?

Lúc này Lưu Siêu Cử cảm thấy như được ăn mật ngọt, hắn nhìn đám cán bộ nói chuyện to nhỏ với nhau, đặc biệt là đám cán bộ tỉnh, thế là hắn biết mình xem như đạt được mục đích. Hắn thiếu chút nữa đã không nghe rõ ràng lời nói của anh mình. Sau khi sững sờ tìh hắn chợt nhớ đến vị lãnh đạo phân khu thành phố Đông Bộ còn chưa đến.

Lãnh đạo phân khu thành phố Đông Bộ không thể không đến được. Lưu Siêu Cử chợt sững sờ, sau đó hắn lên tiếng:

- Anh, còn chưa đến, có phải có gì đó làm trễ nãi không?

- À, để tội gọi điện thoại cho anh Đường.

Lưu Siêu Cử là người có quan hệ không tệ với Đường Hồng Vĩ của phân khu thành phố Đông Bộ, thế là hắn không nghĩ nhiều mà nhanh chóng gọi điện thoại ra ngoài.

- Alo, chính ủy Đường phải không? Tôi là Lưu Triêu Phong, anh đang ở đâu?

Lưu Siêu Cử bấm máy và đưa điện thoại cho Lưu Triêu Phong, Lưu Triêu Phong cũng có quan hệ rất tốt với Đường Hồng Vĩ, thế nên hắn căn bản không khách sáo mà cười nói.

Điện thoại cách âm không tốt, vì vậy mà âm thanh của Đường Hồng Vĩ thông qua điện thoại truyên vào trong tai mọi người:

- Anh Lưu à, anh về đến nhà chưa? Tôi đang định gọi điện thoại cho anh, không ngờ anh lại gọi đến rồi.

- Tôi vừa về đến nhà, tôi muốn uống với anh vài ly nhưng phát hiện anh chưa đến, thế là tôi gọi điện thoại thúc giục anh, để anh nhanh chóng đưa đến hai chai rượu lâu năm.

Lưu Triêu Phong vừa cười vừa nói, có vẻ rất tự nhiên.

Lưu Siêu Cử nhìn thấy anh mình nói chuyện điện thoại với Đường Hồng Vĩ mà thật sự cực kỳ hâm mộ, thầm nghĩ mỗi lần mình gặp mặt Đường Hồng Vĩ thì đối phương cũng căn bản không quá nể mặt. Hắn cũng không được giống như anh mình, có thể tùy ý nói chuyện với lãnh đạo như vậy.

Tuy Lưu Siêu Cử rất hâm mộ nhưng không biết làm sao cho phải, thân phận của hắn quá rõ ràng, dù lợi dụng thân phận của anh mình thì cũng không đến mức được xưng anh em với Đường Hồng Vĩ.

- Quân đoàn trưởng Lưu vẫn là tính tình như năm xưa, anh cứ yên tâm, tôi sẽ cho người đưa rượu đến, còn có quà cho bác gái, thế nhưng mong anh tha thứ, hôm nay tôi thật sự không đến được.

- Anh...Anh Đường, tôi đã hỏi bí thư Đổng, hôm nay anh không rời khỏi thành phố Đông Bộ, nếu anh không cho tôi lời giải thích, tôi sẽ không nhận anh là bạn.

Lưu Triêu Phong vừa cười vừa trừng mắt với Đổng Quốc Khánh ở bên kia.

Đổng Quốc Khánh cũng cười theo, hắn biết Lưu Triêu Phong đang chơi trò dối trá, nhưng cũng không quan tâm.

- Điều này...Điều này, được rồi anh Lưu, tôi nói cho anh biết, có vài vị thủ trưởng đến thành phố Đông Bộ, tôi phải đi cùng với các vị lãnh đạo.

Đường Hồng Vĩ do dự một lúc rồi khẽ nói.

- Có vài vị thủ trưởng đến thành phố Đông Bộ? Là những vị thủ trưởng nào?

Lưu Triêu Phong lúc này cũng thu hồi nụ cười, hắn trầm giọng hỏi Đường Hồng Vĩ.

Đổng Quốc Khánh đang cười nghe hai người Lưu Triêu Phong trò chuyện điện thoại cũng phải nhíu mày, có thể được Đường Hồng Vĩ gọi là lão thủ trưởng, như vậy nhất định là đại nhân vật. Bây giờ các đại nhân vật đến thành phố Đông Bộ, hắn là bí thư thị ủy mà không biết gì cả, điều này làm hắn cảm thấy không thoải mái.

- Là Mạc lão, Trương lão, Vương lão...

Đường Hồng Vĩ nói ra bốn năm cái tên, điều này không khỏi làm cho vẻ mặt Lưu Triêu Phong chợt biến đổi. Đặc biệt là nghe nói có Mạc lão thì hắn có chút kích động.

Lưu Triêu Phong có thể lên đến cấp bậc hôm nay thật sự không thiếu sự quan tâm của Mạc lão, năm xưa hắn mới tòng quân thì làm nhân viên thông tin của Mạc lão, cũng không biết vì sao lão thủ trưởng lại chọn hắn. Cũng vì kinh nghiệm như vậy, cộng với bản thân hắn rất hiếu học, thế cho nên mới phát triển đến ngày hôm nay.

Bây giờ Mạc lão đến thành phố Đông Bộ, điều này làm cho Lưu Triêu Phong cực kỳ kích động. Tuy mỗi năm hắn đều đến thủ đô chúc tết Mạc lão, thế nhưng Mạc lão từ thủ đô đến thành phố Đông Bộ lại có ý nghĩa hoàn toàn khác.

- Anh đúng là, Mạc lão gia tử đến mà anh không nói cho tôi biết một tiếng, anh mau nói cho tôi biết các anh đang ở nơi nào, nếu không anh cẩn thận với tôi đấy.

Lưu Triêu Phong nói, cũng không còn giọng đùa giỡn như trước, đây rõ ràng là chính thức mở miệng mắng.

Đường Hồng Vĩ có quan hệ không tệ với Lưu Triêu Phong, thế cho nên hắn hiểu được cảm giác của Lưu Triêu Phong, hắn cười hì hì nói:

- Triêu Phong, đây không phải là tôi không muốn thông báo cho anh, là Mạc lão phân phó, ngài muốn đến thăm chiến hữu, nếu tuyến trên không đặc biệt nói cho tôi biết, tôi cũng không biết được.

- Hừ, tiểu tử cậu cũng đừng tìm lý do, mau nói cho tôi biết các vị thủ trưởng đang ở đâu?

Lưu Triêu Phong lúc này cũng không có tâm tư đùa giỡn với Đường Hồng Vĩ, hắn trầm giọng hỏi Đường Hồng Vĩ.

- Ở Đỗ Gia Khẩu.

Đường Hồng Vĩ lần này rất sảng khoái, hắn trực tiếp nói.

- Đỗ Gia Khẩu? Cách chỗ tôi rất gần, tôi sẽ đến ngay.

Lưu Triêu Phong nói rồi thuận tay cúp điện thoại.

- Mạc lão đến đây sao?

Trương Đông Viễn rõ ràng nghe thấy Đường Hồng Vĩ ở bên kia báo danh một nhóm thủ trưởng đến thành phố Đông Bộ, nhưng lão nhìn vẻ mặt và lời lặp lại của Lưu Triêu Phong, thế là xác định Mạc lão đến.

Mạc lão là ai, chính là thủ trưởng của Trương lão gia tử, thủ trưởng của bố Trương Đông Viễn, hắn có thể lên làm phó chủ tịch tỉnh cũng nhờ một phần vào Mạc lão gia tử, thế cho nên Trương Đông Viễn cũng xem như một phần tử của Mạc phái.

Tuy Mạc lão càng lúc càng rời xa sân khấu quyền lực nhưng lực ảnh hưởng vẫn mạnh mẽ như trước, bây giờ Mạc lão đến tỉnh Sơn Nam mà một người làm cháu như mình lại không biết, thật sự khó thể nào nói nổi.

- Không những Mạc lão đến, Trương lão cũng đến.

Lưu Triêu Phong nói rồi quay sang Lưu Siêu Cử:

- Cậu tiếp khách trong nhà, tôi đi đến Đỗ Gia Khẩu một chuyến.

Lưu Siêu Cử thật sự không ngờ lúc này lão thủ trưởng của anh mình cũng đến. Hắn không phải là loại người không có kiến thức như cậu em Lưu Siêu Trì, hắn biết rõ ràng lão thủ trưởng nào là người đề bạt Lưu Triêu Phong. Hắn biết rõ ràng, chẳng qua người kia trong mắt hắn giống như thần thoại, hắn căn bản không thể nào gặp mặt được.

Bây giờ không ngờ lão thủ trưởng của Lưu Triêu Phong lại đến thành phố Đông Bộ, hơn nữa lại đến thôn Đỗ Gia Khẩu, đây không phải làm cho nhà mình có thêm hào quang sao? Lúc này nên gặp mặt lão thủ trưởng, tốt nhất nên mời đến nhà mình ngồi chơi một chút, như vậy sau này sẽ có thêm tư bản khoác lác. Tên khốn Vương Tử Quân kia nếu như biết các vị lãnh đạo kia đến nhà mình, không phải sẽ cực kỳ hối hận sao?

- Anh, em cùng đi với anh, trong nhà có các em lo liệu. Hơn nữa anh cũng không quá quen thuộc tình hình vào lúc này, nếu các lão gia tử có gì cần thì anh cứ phân phó em, cũng xem như có người phối hợp.

Lưu Siêu Cử xoa xoa bàn tay rồi dùng giọng bức thiết nói.

Lưu Triêu Phong suy nghĩ một lát, cũng thầm nghĩ nên là như vậy, thế là gật đầu nói:

- Được rồi, cậu đi theo tôi.

Khi Lưu Triêu Phong đứng lên thì Trương Đông Viễn cũng đứng lên, Đổng Quốc Khánh cũng nghe ra đại khái, hắn tất nhiên cũng không buông tha cơ hội này, vì vậy cũng đứng lên.

- Lão trung đoàn trưởng, năm xưa tôi cũng là lính dưới quyền của các lão thủ trưởng, tôi cũng đi theo ngài.

Trưởng phòng Lý cũng đứng lên trầm giọng nói.

Có trưởng phòng Lý dẫn đầu thì một vài người cảm thấy mình có thân phận đều bắt đầu cho ra lời thỉnh cầu muốn được đi cùng. Lưu Triêu Phong là người hiểu tâm tư của các lão thủ trưởng, thấy đám người ồn ào muốn đi thì lập tức nhíu mày. Nhưng đa số mọi người đến là vì hắn, dù sao hai bên cũng không có quan hệ lệ thuộc, vì vậy hắn chỉ có thể đưa mắt nhìn Trương Đông Viễn.

Trương Đông Viễn là phó chủ tịch tỉnh Sơn Nam, là lãnh đạo cao nhất ở chỗ này, hắn thấy đám người lộn xộn xin theo thì trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Anh Đổng, chúng ta cũng không nên đi quá nhiều người, thị ủy các anh đi năm người, đơn vị tỉnh đi năm người, chúng ta đi trên ba xe, cũng không nên đi quá nhiều.

Trương Đông Viễn nói làm cho đám đông yên tĩnh trở lại, năm người thuộc về thị ủy Đông Bộ thì xem như dễ dàng tuyển chọn, đó là Đổng Quốc Khánh, thư ký trưởng Đảng Hằng và ba vị phó bí thư thị ủy, năm vị lãnh đạo đơn vị trong tỉnh là nhóm người trưởng phòng Lý. Sau đó đoàn người leo lên xe đi về phía thôn Đỗ Gia Khẩu.

- Đỗ Gia Khẩu là nơi nào? Chỗ đó có chiến hữu của Mạc lão sao?

Trương Đông Viễn, Đổng Quốc Khánh và Lưu Triêu Phong cùng ngồi một xe, chiếc xe này do chính Lưu Siêu Cử làm lái xe, vừa lên xe thì Trương Đông Viễn đã hỏi về phía Đổng Quốc Khánh và Lưu Triêu Phong.

Đổng Quốc Khánh dù là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ nhưng nếu hỏi về một thôn nào đó cũng không thể nào biết được. Lưu Triêu Phong tuy là người ở nơi này nhưng đã hai ba mươi năm không thường xuyên ở nhà, cũng không rõ Đỗ Gia Khẩu là nơi nào.

Lúc này Lưu Siêu Cử vừa lái xe vừa nói:

- Chủ tịch Trương, Đỗ Gia Khẩu là một thôn không thuộc huyện Nhạc Huy, dựa theo khu hành chính thì nó thuộc huyện Uyên Lộc, nghe những người già trong thôn nói bên đó có một người từng là lính Bát Lộ quân(tiền thân quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc).

Trương Đông Viễn khẽ gật đầu, tâm tư của hắn bắt đầu chạy dài trong ký ức. Năm xưa hình như lão gia nhà mình đã đi theo Mạc lão chiến đấu ở vùng này, nhưng chưa nghe nói có chiến hữu ở chỗ này.

Lưu Siêu Cử lái xe rất tốt, chỉ một lát sau đã đến địa phận huyện Uyên Lộc. Khi xe đi đến đường đất tiến vào thôn Đỗ Gia Khẩu, xe không thể không đi chậm lại, con đường gồ ghề làm cho người ngồi trong xe cảm thấy xóc nảy khó chịu.

Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, lúc này xe chạy trên con đường đất gồ ghề xóc nảy như vậy thì hắn thật sự vã mồ hôi. Trong lòng thầm nghĩ xem như hôm nay gặp chuyện không may, cho lãnh đạo đi trên con đường không ra gì này, xem ra sau khi quay về cũng không nên làm gì khác, con bà nó phải chú tâm làm đường đàng hoàng cho thôn Đỗ Gia Khẩu.

Trương Đông Viễn cũng nghĩ đến con đường gồ ghề nhưng không mở miệng, hắn là phó chủ tịch tỉnh, lão cũng hiểu rõ nhiều vấn đề liên quan đến đường sá. Hắn biết cầu đường ở nông thôn rất khó khăn, đối với những thôn vắng vẻ xa xăm như Đỗ Gia Khẩu thì càng khó khăn hơn, đây là một nan đề của tỉnh, chính mình cũng không cần vì vấn đề này mà làm khó Đổng Quốc Khánh.

- Chủ tịch Trương, bí thư Đổng, anh, phía trước là thôn Đổng Quốc Khánh, tuy thôn này không lớn nhưng cũng có khá đông người.

Lưu Siêu Cử nhìn về phía cổng thôn Đỗ Gia Khẩu, trong lòng bùng lửa nóng, chỉ cần đưa Mạc lão đến nhà mình, như vậy Lưu gia sẽ được sơn son thiếp vàng.

Đến lúc đó để xem còn ai không nể mặt mình, còn ai dám lấy công trình của mình cho người khác, còn ai dám...

Một chiếc xe việt dã màu xanh với biển số quân đội từ trong thôn chạy ra, sau đó dừng lại cách đám người Lưu Triêu Phong không xa. Khi xe dừng lại, một tên quan quân hơn ba mươi tuổi từ trên xe nhảy xuống.

Lưu Triêu Phong thấy tên quan quân thì cũng nhanh chóng xuống xe, tên sĩ quan nhìn thoáng qua nhóm người Lưu Triêu Phong rồi cúi chào:

- Chào thủ trưởng.

Lưu Triêu Phong chào lại đối phương một cái theo nghi thức quân đội, chợt nghe tên sĩ quan trầm giọng báo cáo:

- Quân đoàn trưởng Lưu, tôi phụng mệnh các vị thủ trưởng đến dẫn đường, mời anh theo tôi!

Lưu Triêu Phong khẽ gật đầu, chiếc xe việt dã bắt đầu chạy đi về phía cổng thôn Đỗ Gia Khẩu. Lưu Siêu Cử chạy theo chiếc xe việt dã, tay có hơi run, trái tim bao năm bình tĩnh bây giờ lại có chút xao động.

Sau khi vượt qua một ngõ hẹp, xe dừng lại ở một bãi đất trống, đám người còn chưa xuống xe thì Đường Hồng Vĩ với gương mặt đầy nụ cươi và tư lệnh phân khu Tần Viễn Thắng đã đi ra.

- Anh Đường, lão thủ trưởng đang ở nơi nào?

Không đợi Đường Hồng Vĩ lên tiếng, Lưu Triêu Phong đã vội vàng hỏi.

- Các lão thủ trưởng đang ở bên trong, mời các anh theo tôi.

Đường Hồng Vĩ nói rồi chỉ chỉ về phía khoảng sân nhỏ của Đỗ Ngọ Thành.

Lưu Triêu Phong đưa mắt nhìn thoáng qua khoảng sân nhỏ của một căn nhà cũ nát rách mướp, sau đó hắn cất bước đi vào bên trong. Đám lãnh đạo đi theo hắn cũng không dám tạo ra tiếng động, bọn họ khẽ đi theo Lưu Triêu Phong vào trong nhà.

Lưu Siêu Cử nhìn cái cổng nhà nho nhỏ, tâm tình muốn mời Mạc lão đến nhà chơi chợt rơi xuống vực sâu, vì cánh cổng kia thật sự giống như cửa ma, nó mở ra trong lòng hắn một phần ký ức không tốt.

"Đây không phải là thân thích của Vương Tử Quân sao? Tối hôm đó không phải mình đã đích thân đến đây chịu lỗi nhận tội sao? Bây giờ Mạc lão ở trong nhà này...Nếu..."

Lưu Siêu Cử đã thật sự cảm thấy không ổn, trên đầu vã mồ hôi, chỉ sau nháy mắt áo trắng ngắn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Lưu Siêu Cử thật sự cảm thấy choáng váng, hắn cảm thấy có người vỗ vỗ vai mình. Khi hắn quay đầu nhìn lại, chợt thấy trưởng phòng Lý dùng giọng quan tâm hỏi:

- Anh Lưu, anh đừng quá căng thẳng, Mạc lão rất hòa ái dễ gần.

- Tôi cũng không quá căng thẳng.

Lưu Siêu Cử cắn môi, hắn nói ra từng câu từng chữ, khi hắn nói xong, cũng không biết thế nào lại đi vào trong nhà. Lúc này Lưu Triêu Phong đang cúi chào vài ông lão đang ngồi dưới một gốc cây lớn.

Nhưng lúc này hấp dẫn ánh mắt Lưu Siêu Cử không phải là các ông lão bên kia, cũng không phải là chủ nhà, mà chính là một người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông kia cầm một cây kéo trong tay, hắn đang ngồi bên cạnh một giếng nước, đang mổ bụng một con cá chép nặng hai ba cân.

- Vợ, em giữ lấy con cá, để anh làm thịt nó.

Vương Tử Quân vừa nói với Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh vừa cầm kéo cắt bụng cá. Mạc Tiểu Bắc giữ lấy con cá lại có động tác rất cứng nhắc làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy thật sự khó thể nào nên chuyện.

"Vương Tử Quân, đây là Vương Tử Quân, hắn vì sao...Sao lại ở chỗ này?"

Lưu Siêu Cử nhìn gương mặt với nụ cười của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy đầu mình chợt nổ ầm một cái, chỉ sau nháy mắt hắn giống như nghĩ đến điều gì đó, nhưng trong đầu lại càng thêm mê muội.

- Các ông, trà đã đến rồi.

Nhị nha đầu với gương mặt đỏ bừng bừng đang bưng một cái khay không biết đã sử dụng bao nhiêu năm chạy đến bên cạnh các ông cụ ngồi trên bàn, trên khay là một ấm trà bát tiên quá hải rất cũ. Tuy ấm trà sáng loáng nhưng những lổ hổng bên trên cũng có thể thấy được rõ ràng.

Mạc lão gia tử vẫn cực kỳ tinh thần, lão nói hai câu với Lưu Triêu Phong, sau đó nhìn thấy Nhị nha đầu với gương mặt đỏ bừng bừng thì cười nói:

- Nhị nha đầu, cháu đi thay thế cho hai đứa không chuyên nghiệp kia đi thôi, rõ ràng đó là điển hình của những người không làm tốt công tác hậu cần. Hai người bọn họ cộng tuổi lại cũng hơn năm mươi nhưng lại không giết được một con cá, nếu đợi cho bọn họ giết được nó và làm thịt, chỉ sợ phải chờ đến tối.

Nhóm Vương lão gia tử và Trương lão gia tử nghe được lời nói ẩn giấu của Mạc lão gia tử thì cười lên ha hả, đám cán bộ trong tỉnh đến cũng cười, nhưng đám cán bộ thành phố Đông Bộ lại cười không nổi.

Đảng Hằng rất muốn cười, hắn nhìn vị chủ tịch thành phố ngày thường uy phong bốn phương tám hướng nhưng bây giờ giết một con cá lại rất lóng ngóng, bộ dạng không quá tốt, thật sự rất buồn cười. Nhưng ý nghĩ xuất hiện trong đầu lại làm hắn thật sự cười không nổi.

Vương Tử Quân ở đây, Vương Tử Quân rất thân cận với Mạc lão gia tử, Vương Tử Quân có quan hệ thế nào với những người này?

Lưu Triêu Phong cười rất thoải mái, hắn không biết thân phận của Vương Tử Quân, càng không biết mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và cậu em mình là thế nào, vì vậy hắn cười nói:

- Lão thủ trưởng, có câu kỹ thuật cần phải rèn luyện, thế cho nên chuyên giết cá cũng không phải thích làm là làm.

- À, cậu nói cũng đúng, lão tiểu đoàn trưởng, Vương lão, Tử Quân này thật sự không tệ, nếu các anh cảm thấy nó giết cá không được và không thích, không bằng cho tôi, ngày nào tôi cũng giết cá cho nó ăn.

Trương lão gia tử vừa uống trà vừa cười nói với Mạc lão gia tử và Vương lão gia tử.

- Anh Trương, như vậy là không được, vì kỹ thuật làm cá của anh cũng không tốt. Tôi nhớ năm xưa có một lần hành quân, anh Vương bắt đâu được hai con cá cho chính ủy bồi dưỡng cơ thể, lúc đó tôi giao nhiệm vụ nấu cá cho anh. Anh nói xem lúc đó anh nấu thế nào? Chỉ rửa cá qua loa rồi trực tiếp ném vào nồi, thế là nước nóng lên và một con cá còn nhảy cả ra ngoài.

Mạc lão gia tử chỉ vào Trương lão gia tử rồi cười ha hả nói.

Các ông lão ngồi đây xem như quay về thời điểm năm xưa, cả đám cười lên ha hả, tiếng cười khởi mở vang vọng khắp sân.

Tâm tình của Đổng Quốc Khánh cực kỳ phức tạp, hắn nhìn Vương Tử Quân đã buông cây kéo cắt cá xuống, trong lòng thật sự bùng lên hàng ngàn hương vị. Hắn vốn mượn nhờ Lưu gia để áp chế danh tiếng của Vương Tử Quân, không ngờ bây giờ nhìn vào tình hình đang xảy ra, rõ ràng mình là tiểu nhân.

- Bí thư Đổng, sao ngài cũng đến đây rồi?

Vương Tử Quân cười khẽ gật đầu với Trương Đông Viễn, sau đó khẽ nói với Đổng Quốc Khánh.

Đổng Quốc Khánh lúc này có thể nói gì được? Hắn cố gắng tươi cười nói:

- Nghe nói Mạc lão đi đến thành phố Đông Bộ, tôi đại biểu thành phố Đông Bộ đến thăm, thật không ngờ chủ tịch Vương lại ở chỗ này.

- Ông nội của tôi đến thăm chiến hữu cũ, cũng không muốn kinh động nhiều người, thế cho nên không thông báo, ngay cả anh Đường cũng không biết.

Vương Tử Quân mời thuốc Đổng Quốc Khánh rồi khẽ nói.

- Tôi hiểu, tôi hiểu.

Đổng Quốc Khánh nhận lấy thuốc rồi khẽ nói.

- Mạc lão, đây là bí thư Đổng Quốc Khánh.

Trương Đông Viễn nói vài câu với bố mình, sau đó hắn chỉ tay sang Đổng Quốc Khánh nói.

- Chào Mạc lão.

Đổng Quốc Khánh khẽ bước đến lên tiếng chào Mạc lão gia tử.

Mạc lão gia tử nhìn Đổng Quốc Khánh rồi cười cười nói:

- Đồng chí Quốc Khánh, vài ông lão chúng tôi đến thăm chiến hữu cũ, cũng không muốn kinh động mọi người. Nhưng nếu mọi người đã đến thì ở lại uống vài ly cho vui.

- Cám ơn Mạc lão.

Khi thấy Mạc lão gia tử nói chuyện ôn hòa như vậy thì Đổng Quốc Khánh thật sự có chút cảm động.

- Cọc cọc!

Khi mọi người đang nói chuyện thì một tên thanh niên chống gậy đi đến, hắn thấy trong nhà mình chợt có nhiều người, thế là có chút kinh hoảng. Khi hắn còn đang chần chừ thì Nhị nha đầu đã đi đến bên cạnh.

- Anh, là chiến hữu cũ đến thăm ông nội.

Nhị nha đầu vừa nói vừa đỡ lấy anh mình.

- Nhị nha đầu, đỡ anh sang nhà Tam thúc nghỉ ngơi đi.

Đỗ Ngọ Thành hôm nay rất vui vẻ, lão không những được gặp các vị lãnh đạo năm xưa, càng gặp được Mạc lão gia tử. Trung đoàn trưởng Mạc đến nhà lão thăm thú, đây là sự việc mà lão thật sự không dám nghĩ đến.

Khi nhóm Mạc lão gia tử đến thì Đỗ Ngọ Thành thật sự rất vui mừng, lão là người đã tám mươi tuổi, lão cảm thấy cơ thể thật sự thoải mái. Lúc bắt đầu lão nói chuyện còn có chút gò bó, nhưng bây giờ đã chậm rãi thả lỏng.

- Anh Đỗ, đây là cháu nội của anh sao? Chân cháu bị làm sao vậy?

Khi Nhị nha đầu muốn đỡ Tiểu Long đi, Mạc lão gia tử chợt đứng lên đi về phía Tiểu Long rồi hỏi.

Mạc lão gia tử có thể nói là thủ trưởng của các ông cụ ở chỗ này, lão đứng lên thì mọi người cũng đứng lên nhìn về phía Tiểu Long.

- Không có gì cả, chỉ là đi làm không cẩn thận nên xảy ra sự cố.

Đỗ lão gia tử trầm ngâm một lát rồi khẽ nói.

Mạc lão gia tử nhíu mày rồi khẽ nói:

- Anh Đỗ à, cháu nó không có chuyện gì đấy chứ?

- Trung đoàn trưởng, không có gì cả, bác sĩ nói vài ngày nữa thì tốt.

Đỗ lão gia tử vừa nói vừa nở nụ cười tự giễu:

- Thanh niên mà, đôi khi chịu chút khổ sở cũng tốt.

- Anh Đỗ, tôi thấy gần đây trên báo có nhiều bài viết về việc công nhân vào thành phố công tác và bị thương không nhận được tiền thuốc men, đứa bé này bị thương có nhận được tiền thuốc men không?

Người lên tiếng là một ông lão mà Vương Tử Quân trước nay chưa từng gặp, khi gặp mặt thì Vương lão gia tử đã giới thiệu đó là ông Hạ.

Lúc này trái tim của Lưu Siêu Cử chợt chạy lên cổ họng, bây giờ tất cả tâm tư tranh cường háo thắng, ý nghĩ muốn mời Mạc lão gia tử về nhà mình đã tan biến sạch sẽ. Hắn chỉ hy vọng mình có thể yên ổn rời khỏi chỗ này mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui