Đàm Hiểu Minh và Lưu Vinh Hòa cũng không bàn luận về vấn đề liên quan đến nhà máy may Miên Phưởng, hai người bọn họ có sự ăn ý thần kỳ, nhanh chóng có sự nhất trí: Tạm gác chuyện này lại. Đàm Hiểu Minh phất tay bảo người đàn ông trung niên kia tiếp tục nói về sự việc liên quan đến nhà máy sắt thép Sơn Viên, sau đó Lưu Vinh Hòa đấm một cái xuống bàn dùng giọng không cam lòng nói:
- Xem như tên họ Vương kia may mắn một lần.
Khi đám người Đàm Hiểu Minh đang trò chuyện với nhau thì Diệp Hoa Đình cũng đang đổ mồ hôi hột. Lúc này hắn cũng không còn kiêu ngạo như dĩ vãng, hắn cố gắng bảo trì trạng thái tươi cười đối mặt với Trương lão gia tử ngồi trong phòng, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó hiểu: Ngày hôm nay sao lại xui xẻo như vậy?
Diệp Hoa Đình chợt cảm thán, gương mặt tràn đầy khổ sở và bất đắc dĩ.
- Tiểu Diệp, có phải cậu đang cảm thấy chán ghét vì tôi đến đây không?
Trương lão gia tử khẽ dựa lưng lên ghế sa lông rồi dùng giọng tươi cười nói.
Diệp Hoa Đình thầm nghĩ ông còn chưa biết rõ sao? Nhưng ngoài miệng vẫn cung kính nói:
- Ôi, Trương lão, tôi thật sự đã có chút đón tiếp không được chu đáo, ngài cứ phê bình, nhưng ngàn vạn lần cũng đừng chê cười. Ngài nói xem, ủy ban kỷ luật chúng tôi thật sự đang cần những lời góp ý mang tính chất xây dựng của mọi người, tôi cảm tạ ngài còn chưa kịp, thế nào lại chán ghét cho được?
Trương lão gia tử giống như đã trút được gánh nặng, nụ cười trên mặt càng thêm vui vẻ, lão dùng giọng vui mừng nói:
- Cậu có thể nghĩ như vậy thì tôi cũng an tâm, tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, cần đẩy nhanh tốc độ một chút.
Diệp Hoa Đình cũng nở nụ cười theo sát Trương lão gia tử, giả vờ tỏ ra cực kỳ cảm kích vì sự quan tâm của Trương lão, thế nhưng trong lòng thầm kêu khổ. Dù hắn đã có phương án xử lý với sự kiện liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng Trương lão gia tử giống như vẫn không chịu buông tha. Nhiều ngày qua Trương lão gia tử thật sự giống như bóng quỷ cứ đến tìm hắn, mỗi lần đều kéo hắn đến để làm công tác tư tưởng, hắn thật sự cảm thấy rất khổ sở, thật sự cực kỳ phiền phức.
Bây giờ Diệp Hoa Đình đã nắm chặt hệ thống ủy ban kỷ luật trong tỉnh, thế nhưng lúc này nói chuyện cực kỳ bị động, hơn nữa chỉ nói hai giờ mà tỏ ra cực kỳ mệt mỏi. Trương lão gia tử mỗi ngày đều đến gặp hắn, đều chống trượng chờ trong phòng làm việc, trừ khi hắn phải chạy đi đâu đó thật xa, sống chết thế nào cũng không quay về phòng mới có thể tránh được.
- Tiểu Diệp, không phải ông lão như tôi không có việc gì mà xen vào chuyện của người khác, chủ yếu là cảm thấy mình là một lão đồng chí, thật lòng yêu mến những cán bộ nhiệt tình, có ý nghĩ như vậy. Cho nên tôi nói thêm với cậu vài lời, có một số thứ cậu nên nhớ cho kỹ, dù thế nào thì nó cũng xuất phát từ phương diện bảo vệ và quan tâm đến cậu...
Trương lão gia tử vừa uống trà vừa cười ha hả nói lời quan tâm với Diệp Hoa Đình, điều này làm cho Diệp Hoa Đình cảm thấy cực kỳ bực mình, thế nhưng lại không dám có bất kỳ biểu hiện nào.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Hoa Đình nghe thấy thì dùng tốc độ cực nhanh để nhấc điện thoại lên. Trước kia hắn cực kỳ cảm thấy phiền phức vì tiếng chuông điện thoại, nhưng bây giờ tiếng chuông điện thoại vang lên lại giống như nhận được chiếu thư của hoàng đế, hắn tranh thủ thời gian nhanh nhất để nghe máy.
- Alo, chào anh, tôi là Diệp Hoa Đình.
Ngay sau khi nhấc điện thoại lên thì Diệp Hoa Đình đã cảm nhận được cảm giác giải thoát.
- Cái gì? Có công nhân vây kín cổng khu văn phòng tỉnh ủy? Còn có người tố cáo ủy ban cải cách thành phố Sơn Viên bán tống bán tháo nhà máy sắt thép Sơn Viên?
Diệp Hoa Đình nghe thấy có vụ án cần giải quyết, thế là hắn thở dài một hơi, dù thế nào thì cũng quá tốt, hắn cũng không cần tiếp tục nghe Trương lão gia tử mở lời giảng dạy nữa.
- Trương lão, tôi cần phải chạy đến chỗ bí thư Nhiếp một chuyến, có người đến kêu oan.
Diệp Hoa Đình đặt điện thoại xuống rồi dùng giọng không muốn nói.
Trương lão gia tử cũng đứng lên khỏi ghế sa lông:
- Cậu cứ bận rộn công tác đi, tôi đến chỗ khác đi dạo vậy.
- Vâng, ngài đi vui vẻ.
Diệp Hoa Đình thật sự rất vui sướng, vẻ mặt lóe lên cảm giác mừng như điên. Hắn nhìn thân hình của Trương lão gia tử, hắn có chút chần chừ, cuối cùng dùng giọng lễ phép nói:
- Trương lão, lời dạy bảo của ngài thật sự có ý nghĩa rất lớn với tôi, tôi cực kỳ yêu thích được trò chuyện với ngài.
- À, vậy sao? Vậy thì tốt quá, nếu không thì đến chiều tôi lại đến.
Trương lão gia tử chậm rãi nghiêng đầu rồi dùng giọng cực kỳ chân thành nói.
"Trời!"
Diệp Hoa Đình thật sự sinh ra xúc động muốn tát vào mặt mình, sao mình lại như vậy chứ? Lại không quản được cái miệng của mình, bây giờ thì tốt rồi, ông cụ không những đến vào buổi sáng, thậm chí buổi chiều cũng đến giảng đạo.
- Trương lão, cháu cảm thấy ngài nên chú ý đến vấn đề sức khỏe, buổi chiều nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Diệp Hoa Đình trầm ngâm giây lát rồi tìm lý do lên tiếng:
- Dù sao ngài cũng là bảo vật trong sự nghiệp của chúng ta, cũng không thể làm cho ngài mỏi mệt được.
- Không có vấn đề, tôi cũng không mệt mỏi. Bí thư Diệp, chuyện liên quan đến Tiểu Giai, tôi có chút hiểu lầm với cậu, nhưng bây giờ tôi đã thấy cậu là một cán bộ đường đường chính chính và chịu khó công tác. Tôi đây tuy không có gì, thế nhưng cũng chỉ có chút kinh nghiệm, nếu không phải cậu thích có người nói chuyện, chỉ sợ sẽ có người chọc vào lưng tôi.
Diệp Hoa Đình nhìn Trương lão gia tử nghêng ngang bỏ đi mà không khỏi sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, thế nhưng hắn dù sao cũng đã có chút quen thuộc với Trương lão gia tử, bây giờ cũng có thể kiên trì chống đỡ được.
Diệp Hoa Đình đi vào khu văn phòng tỉnh ủy, hắn phát hiện bí thư Nhiếp cũng không có mặt trong phòng làm việc, bí thư đang đứng bên ngoài nhìn qua cửa kính ban công, bên cạnh bí thư có một nhóm cán bộ tỉnh ủy.
Diệp Hoa Đình nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Nhiếp Hạ Quân, hắn cũng không chào hỏi ngay mà đưa mắt nhìn ra ngoài. Hắn thấy bên dưới có vài trăm công nhân vây quanh cổng tỉnh ủy, bọn họ đang giương những biểu ngữ hoặc tranh ảnh lên, tình huống đông đúc chật chội.
- Nghiêm trị đám cán bộ thái hóa biến chất, không thể bán tống bán tháo công ty nhà nước như vậy.
- Chúng tôi cần tiền lương, chúng tôi cần sống.
- Mong chính quyền tỉnh ra tay nghiêm trị đám cán bộ bán tống bán tháo tài sản quốc hữu, cho nhân dân một câu trả lời rõ ràng.
- Bí thư Diệp, đây là đơn tố cáo của công nhân nhà máy sắt thép Sơn Viên, ủy ban kỷ luật các anh điều tra thật rõ ràng cho tôi.
Nhiếp Hạ Quân giống như cảm ứng được Diệp Hoa Đình đã đến, lão nghiêng đầu sang nhìn rồi đưa một tờ đơn tố cáo cho Diệp Hoa Đình.
Diệp Hoa Đình tiếp nhận xem xét, đây là một tờ đơn tố cáo của công nhân về tình huống bán tống bán tháo tài sản quốc hữu ở nhà máy sắt thép Sơn Viên. Hắn thấy đây chỉ là một tờ đơn vỉa hè, trên cơ bản không có bao nhiêu giá trị.
- Bí thư Nhiếp, tờ đơn này phản ánh vấn đề khá nghiêm trọng.
Diệp Hoa Đình dùng giọng lập lờ nước đôi nói, hắn chỉ muốn Nhiếp Hạ Quân bày tỏ thái độ.
Nhiếp Hạ Quân gật đầu nói:
- Tôi vừa nhận được tin tức từ cục công an, giám đốc Điêu Hợp Thịnh mua lại nhà máy sắt thép Sơn Viên đã bỏ chạy.
Bỏ chạy!
Diệp Hoa Đình cũng ý thức không thể không điều tra, thế là hắn cười nói:
- Vậy thì chúng tôi sẽ điều tra thật rõ ràng.
Diệp Hoa Đình quay về phòng làm việc của mình chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của người quen, người này nói chuyện rất lòng vòng, nói về không ít những sự việc có liên quan đến nhà máy sắt thép Sơn Viên, nhưng lại căn bản không nói một lời cầu tình.
Diệp Hoa Đình hiểu được ý nghĩ của đối phương, hắn lập tức hạ quyết tâm, nhất định phải xử lý vụ này cực kỳ an phận. Vì vậy hắn gọi phó bí thư Đoạn Uy Bằng đến phòng làm việc của mình. Tuy Đoạn Uy Bằng làm không tốt chuyện liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng người này vẫn được Diệp Hoa Đình tín nhiệm.
- Anh Đoạn, anh nhất định phải điều tra sự việc xảy ra ở nhà máy sắt thép Sơn Viên này thật sự rõ ràng, phải cho tỉnh ủy và công nhân nhà máy một câu trả lời thuyết phục.
Diệp Hoa Đình đưa tờ đơn cho Đoạn Uy Bằng, sau đó trầm giọng dặn dò. mới nhất ở TruyenFull.vn
Đoạn Uy Bằng có thể trở thành tâm phúc của Diệp Hoa Đình thì tất nhiên sẽ hiểu ý nghĩa lời nói phát ra từ miệng của lãnh đạo mình, hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Bí thư Diệp cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt, tuyệt đối không để xuất hiện chút cạm bẫy nào.
- À, vậy thì tốt, có gì khó khăn cứ nói với tôi, tôi chờ tin tức thắng lợi của anh.
Diệp Hoa Đình cười gật đầu, bày ra bộ dạng có tôi làm chỗ dựa, anh đừng quá lo lắng.
Cứ như vậy mà cuộc điều tra về nhà máy sắt thép Sơn Viên dưới sự chỉ đạo của tỉnh ủy đã được bắt đầu cực kỳ hoành tráng, nhưng dù là nhân viên điều tra hay đám người Đàm Hiểu Minh đều thật sự sinh ra ăn ý với nhau.
Đám người Đàm Hiểu Minh cực kỳ ăn ý, thế nhưng Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ lại không muốn cho bọn họ có thể ăn ý.
Lúc này Vương Tử Quân phần lớn thời gian đều ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào sự việc này. Sau khi nhận được tin tức truyền đến từ tổ điều tra, khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
- Nếu lửa cháy không đượm, tôi sẽ cho thêm chút xăng.
Vương Tử Quân khẽ nói, sau đó hắn cầm điện thoại di động của mình lên.
Khi Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống thì tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Quốc Lương khẽ đi vào với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Chủ tịch Vương, bí thư Đổng mời anh đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến.
Sau khi châm trà cho Vương Tử Quân thì Triệu Quốc Lương khẽ nói.
Triệu Quốc Lương lúc này thật sự có chút không yên, hắn là thư ký của Vương Tử Quân, hắn có thể cảm nhận được bầu không khí quỷ dị giữa hai vị lãnh đạo khối chính quyền và thị ủy. Bây giờ Đổng Quốc Khánh mời Vương Tử Quân sang, liệu Vương Tử Quân có chịu sang không?
Vương Tử Quân đặt bút trong tay xuống nói:
- Bí thư Đổng có nói liên quan đến sự việc gì không?
- Là muốn cùng anh thương lượng về vấn đề liên quan đến nhà máy may Miên Phưởng.
Triệu Quốc Lương đã hỏi rất rõ ràng, thế cho nên trả lời cực kỳ nhanh chóng.
- Tốt, tôi sẽ qua ngay.
Tuy mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh đã trở nên rất kỳ diệu, thế nhưng càng là lúc này thì Vương Tử Quân càng phải biểu hiện sự tôn trọng lãnh đạo, dù sao thì Đổng Quốc Khánh mới chính là bí thư thị ủy.
Sau khi uống xong ly trà thì Vương Tử Quân đi về phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh. Thư ký của Đổng Quốc Khánh đã sớm đứng bên ngoài chờ Vương Tử Quân, khi thấy Vương Tử Quân đến thì nhanh chóng mở cửa phòng làm việc của bí thư Đổng.
Đổng Quốc Khánh đang ngồi một mình trong phòng, hắn đang châm nước vào ấm trà, sau khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì nở nụ cười nhàn nhạt nói:
- Chủ tịch Tử Quân, mời anh ngồi bên này, mời anh nếm thử tài nghệ pha trà của tôi.
Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh Đổng Quốc Khánh, hắn nhận lấy ly trà Đổng Quốc Khánh đưa đến rồi uống một ngụm, sau đó cười nói:
- Bí thư Đổng, trà thật sự rất có hương vị, thật sự rất ngon.
- Nếu là ngon thì uống nhiều một chút.
Đổng Quốc Khánh vừa nói vừa cầm lấy ấm trà tử sa châm thêm cho Vương Tử Quân.
- Hai ngày trước tôi có một người bạn công tác ở phía nam về nhà thăm người thân, đã đưa về cho tôi hai bộ dụng cụ pha trà, hôm nay sử dụng cảm thấy thật sự rất tốt. Nếu anh cảm thấy trà pha từ bộ dụng cụ này uống rất ngon, như vậy có thể lấy về một bộ, lúc rảnh rỗi có thể nâng tay nghề pha trà của mình.
Vương Tử Quân căn bản không muốn từ chối ý tốt của Đổng Quốc Khánh, hắn cười cười nói:
- Thì ra bí thư Đổng còn có một bộ khác, làm hại tôi vừa rồi thiếu chút nữa đã có ý nghĩ muốn cướp thứ mà người khác yêu thích về làm của mình.
Hai người cố gắng điều tiết bầu không khí, thế cho nên bầu không khí cực kỳ hài hòa. Đổng Quốc Khánh rót trà cho Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói:
- Chủ tịch Tử Quân, bây giờ thành phố chúng ta phát triển kinh tế khá tốt, nhưng tôi cảm thấy sự việc liên quan đến nhà máy may Miên Phưởng cần phải giải quyết cho gọn gàng dứt điểm, không thể tiếp tục dông dài, như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến tình huống phát triển kinh tế của cả thành phố.
- Tôi cảm thấy sự việc liên quan đến nhà máy may Miên Phưởng cũng nên giải quyết được rồi.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói.
Đổng Quốc Khánh nhìn vẻ mặt trẻ tuổi của vị chủ tịch thành phố trước mặt mình mà thầm cảm thán một tiếng. Tuy hắn thật sự không muốn thừa nhận, thế nhưng khi cho ra một quyết sách gì đó thì hắn thật sự không thể không cố kỵ ý kiến của vị chủ tịch trẻ tuổi này.
- Chủ tịch Vương, trước đó chủ tịch Chí Trường đã báo cáo cho tôi về tình huống đàm phán với Công ty Đức Lương, anh ấy nói Công ty Đức Lương bây giờ đã mất kiên nhẫn, bọn họ yêu cầu chúng ta phải cho ra một thái độ rõ ràng, nếu không bọn họ sẽ không tiếp tục phương án thu mua nhà máy may Miên Phưởng.
Đổng Quốc Khánh khẽ nhấc ấm trà tử sa lên rồi nói:
- Dù chỗ nào cũng có cỏ thơm, thế nhưng bây giờ muốn tìm một công ty trong tỉnh tiếp nhận nhà máy may Miên Phưởng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ngày hôm qua tôi cũng đã gặp mặt vài vị giám đốc ngân hàng, bọn họ đều nói sẽ không tiếp tục cho nhà máy may Miên Phưởng vay tiền.
- Phương án thu mua của Công ty Đức Lương có thay đổi gì không?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm nói.
- Đúng vậy, không có biến hóa gì cả.
Đổng Quốc Khánh trầm giọng nói:
- Chủ tịch Tử Quân, tôi biết rõ anh cảm thấy đáng tiếc vì làm như vậy không khác nào cho không một xí nghiệp cho tư nhân, thế nhưng đôi khi chúng ta cần phải có tinh thần tráng sĩ chặt đứt một tay, chúng ta cũng không thể cứ mãi nghĩ theo chiều hướng chu toàn, còn phải xem xét vấn đề tổn thất của chính công nhân nhà máy.
Vương Tử Quân rút ra một điếu thuốc đưa cho Đổng Quốc Khánh, lại tự mình châm lửa hít vào một hơi. Khi khói trắng lượn lờ trước mặt, hắn trầm giọng nói:
- Tôi vẫn không đồng ý.
- Chủ tịch Vương, anh có phương án nào khác không? Nếu như không có, như vậy ý kiến không đồng ý của anh chẳng khác nào một lời nói không chịu trách nhiệm.
Đổng Quốc Khánh hít vào một hơi thuốc thật sâu rồi trầm giọng nói.
- Cám ơn bí thư Đoạn, nếu hôm nay bí thư Diệp không có gì phân phó, tôi sẽ làm phiền bí thư Đoạn một lần.
Hai người nói chuyện vài câu thì đi đến cửa phòng làm việc của Diệp Hoa Đình, tất nhiên Diệp Hoa Đình cũng đã sớm chờ Đoạn Uy Bằng đi đến. Sau khi Đoạn Uy Bằng đi vào và ngồi xuống, Diệp Hoa Đình cười nói:
- Uy Bằng, hai ngày qua tôi đã nói chuyện khá nhiều với đồng chí tron cơ quan, rất nhiều người nói anh là một thành viên phúc tướng(đánh đâu thắng đó), mỗi lần lên ngựa đều mang về tin chiến thắng, lần này anh đưa đến cho tôi tin tức gì đây?
Đoạn Uy Bằng cười hì hì nói:
- Bí thư Diệp, anh đừng nên nghe đám người kia nói huyên thuyên, tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, thế cho nên bây giờ tôi đưa đến cho ngài một chuyện khó giải quyết.
Đoạn Uy Bằng vừa nói vừa dùng hai tay đưa văn kiện đến trước mặt Diệp Hoa Đình, sau đó hắn cười nói:
- Bí thư Diệp, sự việc liên quan đến nhà máy sắt thép Sơn Viên căn bản đã được điều tra rõ ràng, nguyên giám đốc nhà máy sắt thép là Lý Vệ Luân và Diêu Hợp Thịnh đã cấu kết với nhau, hai người liên thủ nuốt nhà máy sắt thép Sơn Viên. Qua quá trình điều tra, Lý Vệ Luân hoàn thành vụ việc lần này và được Điêu Hợp Thịnh trả phí một triệu.
Trong mắt Diệp Hoa Đình lóe lên nụ cười nhưng vẻ mặt lại lộ ra vẻ khổ sở:
- Ôi, bí thư Uy Bằng, vụ án này làm tôi cảm thấy rất đau lòng. Lý Vệ Luận rõ ràng là con chuột lớn, là ai cho bọn họ lá gan lớn như vậy, để bọn họ không có chút cố kỵ nào? Đối với hiện tượng này thì chúng ta nhất quyết phải điều tra xử lý thật nghiêm, cần phải truy hồi tổn thất lớn nhất, cũng phải đưa vụ này thành án điển hình, bày ra không gian tốt cho cả tỉnh.
- Bí thư Diệp, toàn thể nhân viên tổ công tác chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc dựa theo sắp xếp của lãnh đạo để chứng thực và xử lý vụ này thật nghiêm túc.
Đoạn Uy Bằng nhanh chóng ưỡn ngực lên nói.
Diệp Hoa Đình rất tán thưởng thái độ này của Đoạn Uy Bằng, hắn cười ha hả nói:
- Uy Bằng, ủy ban kỷ luật chúng ta thật sự cần những người biết duy trì hiện thực, thái độ công tác tốt như anh. Lần này các anh có thể xử lý xong vụ án phức tạp trong thời gian ngắn như vậy, tôi cảm thấy rất vui. Có câu lập công phải ban thưởng, anh nói với toàn thể đồng chí tham gia vụ án lần này, đợi sau khi xong xuôi, tôi sẽ mời bọn họ một bữa cơm rau dưa.
- Cám ơn bí thư Diệp, tôi tin tưởng các đồng chí được nghe lời quan tâm của anh thì nhất định sẽ vui mừng như điên.
Đoạn Uy Bằng cảm thấy rất vui sướng, có thể để cho Diệp Hoa Đình mời khách thì rõ ràng là cực kỳ có thể diện, sau này quan hệ giữa hắn và Diệp Hoa Đình sẽ liên tục tăng tiến.
- Tốt!
Diệp Hoa Đình gật đầu cười cười, sau đó nói thêm vài câu với Đoạn Uy Bằng, cuối cùng cầm báo cáo lên xem. Tất nhiên Đoạn Uy Bằng sẽ thức thời rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.
Diệp Hoa Đình xem xét bản báo cáo một lượt, hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Đoạn Uy Bằng có thể nói là lĩnh hội đầy đủ tinh thần của mình, xử lý sự việc vừa đúng, một viên giám đốc ra đi cũng xem như là một câu trả lời thuyết phục cho đám công nhân kia.
Diệp Hoa Đình cảm thấy cực kỳ đắc ý, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó cầm điện thoại lên bấm số. Hắn cười ha hả nói chuyện với đầu dây bên kia, sau đó lại lên tiếng nói sơ qua phương hướng xử lý vụ án lần này.
Người ở đầu dây bên kia cũng cực kỳ cảm tạ, nói những lời cảm ơn chân thành, sau đó chuyển chủ đề. Tuy người này cũng không nói thêm lời nào quá lố, thế nhưng lại dùng giọng chân thành mời bí thư Diệp khi nào có thời gian thì tụ hội một lần.
Diệp Hoa Đình rất thỏa mãn với cuộc điện thoại của mình, hắn nở nụ cười cúp điện thoại, sau đó hắn mở tài liệu ra, cẩn thật lật hai trang rồi đặt lên bàn làm việc của mình.
- Bí thư, vừa rồi văn phòng bí thư Nhiếp gọi điện thoại đến, nói là ba giờ chiều anh đến phòng làm việc của bí thư Nhiếp.
Tiết Tự Lập gõ cửa đi vào, hắn giúp bí thư Diệp dọn dẹp những món đồ mất trật tự trên bàn làm việc, sau đó khẽ nói với Diệp Hoa Đình.
- Tốt, tôi biết rồi.
Diệp Hoa Đình khẽ dựa lưng lên ghế sa lông, sau đó hắn đột nhiên nói:
- Tôi nói cậu tìm những thứ kia, thế nào rồi?
- Bí thư Diệp, đã xong rồi, nhưng đơn thư tố cáo về Vương Tử Quân trong ủy ban kỷ luật chúng ta cũng không nhiều. Ngày hôm qua tôi đã liên hệ với một người bạn đang công tác ở phòng văn thư thành phố An Dịch, để xem ở thành phố An Dịch có đơn thư tố cáo Vương Tử Quân hay không.
Tiết Tự Lập vừa châm trà giúp Diệp Hoa Đình vừa khẽ nói.
Diệp Hoa Đình không nói gì nhưng ánh mắt rất lạnh lẽo. Tiết Tự Lập nhìn ánh mắt lạnh như băng của Diệp Hoa Đình, hắn chợt rùng mình rồi vội vàng khẽ nói:
- Bí thư Diệp cứ yên tâm, bạn học của tôi là người có thể tin cậy.
- Tiểu Tiết, làm việc nhất định phải ổn thỏa, có một số việc không làm không sao, nếu đã làm thì không nên để lại chút tì vết nào.
Diệp Hoa Đình rất thỏa mãn với thái độ của Tiết Tự Lập, hắn phất phất tay thản nhiên phân phó.
Tiết Tự Lập thấy bí thư Diệp Hoa Đình cuối cùng cũng tha thứ cho mình, hắn thở dài một hơi. Hắn đã được hưởng thụ những vinh dự mà thư ký của bí thư ủy ban kỷ luật mang đến, hắn cũng không muốn bị thất sủng rồi lặp lại thời gian khốn khổ như dĩ vãng.
- Bí thư Diệp, sau này tôi nhất định sẽ chú ý.
Tiết Tự Lập dùng giọng cực kỳ chân thành tỏ thái độ với Diệp Hoa Đình.
- À, biết sai thì sửa, như vậy mới là tốt. Tiểu Tiết là một mầm mống tốt, sau này nhất định phải làm việc cho thật tốt, có biết không?
Diệp Hoa Đình nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói tiếp:
- Chuyện này dù cậu xử lý có chút thiếu ôn thỏa, thế nhưng xuất phát điểm rất tốt, lần này xem như xong.
- Vâng.
Tiết Tự Lập vội vàng lên tiếng rồi nói tiếp:
- Bạn học của tôi nói ở thành phố An Dịch có khá nhiều đơn thư tố cáo Vương Tử Quân, đợi khi nào cậu ấy tìm được cơ hội sẽ sao chép và đưa đến cho tôi.
- Cậu không nên đích thân tìm đến tiếp nhận đơn thư từ trong tay bạn mình, dù sao thì thân phận của cậu cũng quá mẫn cảm.
Diệp Hoa Đình khoát tay áo trầm giọng nói với Tiết Tự Lập.
Tiết Tự Lập đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Hoa Đình, hắn cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Nhưng càng là như vậy thì hắn càng cảm thấy quyết tâm ra tay của lãnh đạo mình với Vương Tử Quân, nếu mình cung cấp đủ đạn dược cho lãnh đạo, như vậy địa vị của mình trong lòng bí thư sẽ tăng tiến mạnh mẽ.
- Tự Lập, bí thư Diệp có trong phòng làm việc sao?
Khi Tiết Tự Lập đang trầm ngâm cố gắng tiến thêm một bước trong công tác sưu tập đơn thư về Vương Tử Quân thì Đoạn Uy Bằng vội vàng chạy đến, vẻ mặt Đoạn Uy Bằng thật sự tràn đầy bối rối.
Tiết Tự Lập chưa từng thấy Đoạn Uy Bằng có bộ dạng như vậy, hắn vội vàng gác những suy nghĩ miên man trong lòng rồi nói:
- Bí thư Diệp đang ở trong phòng, bí thư Đoạn, anh có việc gì sao?
- Nhanh lên, tôi muốn gặp bí thư ngay.
Đoạn Uy Bằng lúc này cũng bất chấp gì khác, hắn nhanh chóng chạy vào trong phòng của Diệp Hoa Đình.
- Bí thư Diệp, không tốt rồi.
Đoạn Uy Bằng nhìn thấy Diệp Hoa Đình thì hít vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng dồn dập nói.
Diệp Hoa Đình lạnh lùng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đoạn Uy Bằng, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Đoạn, anh là một cán bộ lãnh đạo, anh nhìn bộ dạng của mình kìa. Tôi nói cho anh biết, nếu bộ dạng này của anh truyền ra ngoài, chỉ sợ hình tượng của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy sẽ mất hết.
- Bí thư Diệp, tôi sai rồi.
Đoạn Uy Bằng cũng không dám ngồi, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, Điêu Hợp Thịnh bị các đồng chí cảnh sát ở tỉnh phía nam bắt được, hơn nữa sau khi bị bắt đã nhanh chóng báo cáo tất cả.
Vẻ mặt Diệp Hoa Đình chợt khẽ động, hắn vốn còn muốn bảo trì sự bình tĩnh, thế nhưng vẫn không nhịn được phải đứng lên:
- Bị tỉnh hàng xóm bắt được?
- Đúng vậy, Điêu Hợp Thịnh đã nói ra tất cả, phó bí thư Triệu của tỉnh hàng xóm đã tự mình đưa Điêu Hợp Thịnh đến. Nghe nói khi Điêu Hợp Thịnh khai báo, có nói giao hai chục triệu tiền phí cho Công ty Đức Lương.
Đoạn Uy Bằng xem như đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn dùng giọng trầm thấp báo cáo tất cả.
- Tỉnh hàng xóm sao có thể bắt được Điêu Hợp Thịnh?
Diệp Hoa Đình đi qua đi lại trong phòng làm việc của mình, hắn dùng giọng vội vàng xao động nói.
- Chúng tôi phát công văn, yêu cầu các tỉnh hỗ trợ bắt giữ Điêu Hợp Thịnh.
Đoạn Uy Bằng cúi đầu xuống thấp vài phần, nhưng sau đó lại giải thích:
- Nhưng đây là thông lệ, trên thực tế...
- Tôi không thích nghe những lời này, tôi muốn biết kết quả.
Diệp Hoa Đình lúc này không còn chút hòa khí như vừa rồi, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đoạn Uy Bằng, bộ dạng của bí thư Diệp thật sự làm cho hắn cảm thấy phát lạnh.
Đoạn Uy Bằng muốn giải thích nhưng bây giờ Điêu Hợp Thịnh đã nói quá rõ ràng với ủy ban kỷ luật tỉnh hàng xóm, chứng cứ đã quá rõ ràng, hắn có biện pháp nào khác sao?
- Anh đi ra ngoài cho tôi.
Diệp Hoa Đình đã tỉnh táo trở lại, hắn phất tay với Đoạn Uy Bằng, trên mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Đoạn Uy Bằng há hốc miệng, cuối cùng rũ rượi đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Hoa Đình. Lúc này Diệp Hoa Đình ở trong phòng làm việc cũng cảm thấy cực kỳ ngột ngạt. Hắn nhìn tài liệu đặt trên bàn chuẩn bị báo cáo cho bí thư Nhiếp Hạ Quân, trong lòng liên tục cười khổ. Thầm nghĩ mình quá xui xẻo, phát đi một công văn yêu cầu hỗ trợ, không ngờ tỉnh hàng xóm thật sự bắt được Điêu Hợp Thịnh.
Điêu Hợp Thịnh đã nói về Công ty Đức Lương, như vậy thì ra tay với Công ty Đức Lương. Con bà nó, dù sao cũng là như vậy, chính mình mở miệng giải thích với người bạn cũng không có vấn đề gì khó khăn.
Sau khi suy xét cẩn thận hậu quả, Diệp Hoa Đình thầm cho ra quyết đoán. Lúc này sự việc không còn nằm trong tầm tay của hắn nữa rồi, đến tình huống này dù sự việc có đâm nát tay thì hắn cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.
Diệp Hoa Đình ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, hán xem xét những lời mình sẽ nói với người bạn ở phía bên kia, sau đó hắn đưa tay về phía điện thoại. Nhưng hắn còn chưa động vào điện thoại thì tiếng chuống đã vang lên.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông trong trẻo vang lên mạnh mẽ trong phòng yên tĩnh, Diệp Hoa Đình nhìn số điện thoại người gọi đến, hắn trầm ngâm giây lát rồi tiếp nhận.
- Bí thư Diệp phải không? Tôi là Nhiếp Hạ Quân.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy nụ cười của Nhiếp Hạ Quân.
- Chào bí thư Nhiếp.
Diệp Hoa Đình tuy không biết lúc này Nhiếp Hạ Quân gọi điện thoại cho mình là có ý gì, thế nhưng hắn vẫn nhiệt tình lên tiếng.
Tiếng cười cởi mở của Nhiếp Hạ Quân truyền đến từ đầu dây bên kia, sau đó Nhiếp Hạ Quân nói:
- Bí thư Hoa Đình, anh làm rất tốt vụ án của nhà máy sắt thép Sơn Viên, vừa rồi bí thư Tần của tỉnh hàng xóm đã gọi điện thoại đến, đặc biệt khen ngợi ủy ban kỷ luật các anh làm việc can đảm cẩn trọng, chú ý nguyên tắc, cho ra nhiều biện pháp linh hoạt để liên hợp phá án với tỉnh hàng xóm. Điều này là rất tốt, tôi thay mặt cho tỉnh ủy đề xuất khen ngợi công tác của anh.
Diệp Hoa Đình cảm thấy khổ sở, đồng thời còn sinh ra cảm giác muốn khóc. Nếu như trước kia công lao đều đổ lên đầu hắn, khi đó hắn cười còn không kịp, nhưng bây giờ hắn thật sự sinh ra một xúc động muốn khóc.
Lúc này Diệp Hoa Đình có thể nói thế nào với Nhiếp Hạ Quân? Hắn không thể nói gì hơn, vì vậy hắn chỉ có thể thành thật nói:
- Bí thư Nhiếp, đây là công lao của tất cả các đồng chí, tôi không...
- Được rồi bí thư Hoa Đình, anh cũng đừng khiêm tốn trước mặt tôi, anh cứ giữ lại những lời như vậy, sau đó chờ để giới thiệu kinh nghiệm với các vị đồng chí của tỉnh hàng xóm sang đây học tập. Người ta nói tuy Điêu Hợp Thịnh bị bọn họ bắt được, thế nhưgn bọn họ vẫn muốn học tập phương án mới mẻ của chúng ta, học tập để tăng cường thái độ công tác của đơn vị trong tỉnh.
Nhiếp Hạ Quân thật sự rất hào hứng, lão vừa cười vừa nói:
- Anh Diệp, anh làm rất tốt. Thế này đi, tối nay mở tiệc rượu hoan nghênh và chừa cho tôi một vị trí, tôi sẽ uống vài ly với các đồng chí tỉnh bạn mới được.
- Vâng, bí thư Nhiếp, tôi sẽ nhất định chuyển lời của anh đến các đồng chí hàng xóm.
Diệp Hoa Đình càng nghe càng cảm thấy khó chịu, hắn biết rõ bí thư Nhiếp nói ra những lời này rõ ràng muốn ép mình, hắn thật sự không muốn công lao trời ơi của sự việc lần này rơi lên đầu mình.
Nhiếp Hạ Quân tiếp tục khen ngợi thêm hai câu rồi cúp điện thoại, Diệp Hoa Đình đặt điện thoại lên bàn với bộ dạng mất hết sức lực, đầu óc rối loạn.
Thật sự quá khổ sở, chính Diệp Hoa Đình đưa ra yêu cầu xử lý an phận, sao lại trở thành thế này? Bây giờ thì tốt, rác thải đổ lên đầu mình, công lao rơi lên người mình, hắn dù có muốn giải thích cũng không ai muốn nghe nữa rồi.
Diệp Hoa Đình tuy thật sự kêu khổ, nhưng dù sao hắn cũng không phải là người thường. Sua khi trấn tĩnh tâm thần thì hắn cầm điện thoại gọi đi, dù sao đã đến nước này, bây giờ việc quan trọng nhất là cứu vãn mối quan hệ của mình với người bên kia.
Điện thoại vang lên vài tiếng nhưng không ai nghe máy, Diệp Hoa Đình tuy cố gắng tỉnh táo nhưng tâm tư thật sự khó thể nào nghe lời. Khi hắn cho rằng đối phương sẽ không nghe máy, đúng lúc đầu dây bên kia vang lên một tiếng alo.
- Anh à, tôi cho anh...
Diệp Hoa Đình cảm thấy rất vui vẻ, hắn vội vàng đổi cách xưng hô giống như dĩ vãng, nhưng hắn còn chưa kịp nói hết lời thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng điệu thản nhiên:
- Bí thư Diệp thật sự ra tay bất phàm, tôi thật sự bội phục, chỗ này của tôi còn có chút việc bận, sau này trò chuyện thêm...
- Anh, điều nà...
Diệp Hoa Đình thật sự rất hối hận, nhưng hắn còn chưa nói hết lời thì bên kia đã cúp điện thoại. Hắn nghe thấy những tiếng tút tút vang lên trong điện thoại mà thật sự sinh ra xúc động muốn đập vỡ ống nghe.
- Con bà nó, đây không phải là tôi làm.
Diệp Hoa Đình rống lên với ống nghe, sau đó mới đặt điện thoại lên bàn giống như thoát lực. Hắn ngồi lên chiếc ghế của mình, hắn hiểu rõ quan hệ của mình và người kia căn bản sẽ khó thể nào quay về như trước kia cho được.
Đáng tiếc!
Diệp Hoa Đình thật sự cảm khái, hắn cảm thấy có một cảm giác lo lắng khó chịu, dù sao thì quan hệ với người kia cũng không dễ dàng gầy dựng, bây giờ tất cả bị hủy, hắn thật sự rất khó chịu.
- Bí thư Diệp, phó bí thư Triệu của tỉnh hàng xóm đã đến, văn phòng xin chỉ thị, ngài có ra nghênh đón không?
Tiết Tự Lập thấy lãnh đạo của mình có tâm tình không tốt, nếu không phải bị ép vào xin chỉ thị, hắn sẽ không vào đây.
- Nghênh đón cái...
Diệp Hoa Đình định nói ra một chữ thô tục thế nhưng đã nhanh chóng ngậm miệng lại, cố gắng nuốt lời vào bụng. Hắn nhanh chóng thay đổi chủ đề:
- Tất nhiên là nghênh đón, bí thư Triệu đã bận rộn vì chúng ta, chúng ta nếu không nghênh đón thì cũng không hay, dù sao người được đưa đến cũng là phạm nhân của tỉnh chúng ta.