Diệp Hoa Đình cười khổ sở, Đàm Hiểu Minh lại cười cực kỳ lạnh lẽo, hắn thật sự không ngờ sự việc lại trở nên như vậy. Bây giờ Điêu Hợp Thịnh đã khai ra Công ty Đức Lương, như vậy đám người bọn họ có thể gặp chút nguy hiểm.
- Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.
Đàm Hiểu Minh nghĩ đến những chữ này thì ve mặt có chút căng thẳng.
- Hiể Minh, con bà nó không phải anh nói không có chuyện gì cả sao? Thế nào lại biến thành thế này? Điêu Hợp Thịnh đã bị tên họ Diệp kia bắt đi, chẳng lẽ anh em chúng ta cứ ngồi đây chờ chết sao?
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi bên cạnh Lưu Vinh Hòa lớn tiếng hét lên với Đàm Hiểu Minh, lời nói cực kỳ bất mãn với Đàm Hiểu Minh.
Nếu như là trước kia thì Đàm Hiểu Minh nhất định sẽ mắng cho tên kia một chặp, nhưng bây giờ hắn cũng không có tâm tư so đo với đối phương, hắn phất tay mất kiên nhẫn nói:
- Mạnh Lão Tam, tôi có nói sẽ ngồi chờ chết sao? Anh khóc tang cái gì vậy? Chúng ta lần này bị người ta đùa giỡn, chỉ có thể nói là vì chúng ta thủ đoạn quá kém, nhưng hắn muốn chiếm tiện nghi trên người chúng ta, còn phải xem hắn có đủ tuổi hay không?
Đàm Hiểu Minh nghiến răng nghiến lợi nói làm cho vẻ mặt người được gọi là Mạnh Lão Tam hòa hoãn hơn rất nhiều, lần này nếu không phải có quá nhiều chuyện liên quan đến hắn, chỉ sợ hắn sẽ không nói như vậy với Đàm Hiểu Minh. Bây giờ Đàm Hiểu Minh đã nói khá rõ ràng, hắn cũng không dám ép người quá đáng, hắn điều chỉnh tâm tình rồi cười nói:
- Tôi đã nói rồi, có anh Minh ở đây thì sự việc gì cũng sẽ được giải quyết, anh nói xem tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
- Nếu tên họ Diệp đã muốn gây sự với chúng ta, như vậy chúng ta cũng không thể ngồi ở chỗ này chờ chết. Theo tôi thấy, chó không thể không ăn thịt, mèo không thể không ăn vụng, chỉ là chúng ta căn chuẩn khẩu vị của hắn để ra tay là được.
Đàm Hiểu Minh nâng ly rượu đỏ bên cạnh lên uống một ngụm, giọng điệu khôi phục vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt Lưu Vinh Hòa luôn nhìn Đàm Hiểu Minh, hắn biết rõ, đám người kia rất có bối cảnh, nhưng muốn chơi chiêu với một người là thường ủy tỉnh ủy, cũng không phải dễ dàng như những lời khoác lác như vậy.
Mạnh Lão Tam cũng hiểu rõ điều này, đừng nghĩ hắn đi theo Đàm Hiểu Minh hô phong hoán vũ, thế nhưng tất cả uy phong đều dựa vào bố hắn. Lúc này phải đối diện với một vị bí thư ủy ban kỷ luật còn mạnh hơn cả bố hắn, dù hắn mở miệng kêu gào cực kỳ khoa trương, thế nhưng thật lòng lại thật sự rất lo lắng.
Đàm Hiểu Minh thấy hai người Lưu Vinh Hòa trầm mặc không nói thì trong lòng có chút đắc ý, hắn cùng hội với hai tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không có ai có thể giúp hắn bày mưu tính kế, như vậy thì làm thế nào? Hèn gì người xưa có câu người lao động trí óc thống trị kể khác, người lao động tay chân bị người ta thống trị, lời này thật sự không sai, bây giờ hai thằng ngu này không thể làm gì hơn được, sau này không phải thứ gì cũng nghe lời mình sao?
- Hiểu Minh, anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
Mạnh Lão Tam thấy mọi người không nói lời nào, thế là thật sự không nhịn được. Dù sao thì hắn cũng là người ra mặt nhiều nhất ở sự kiện nhà máy sắt thép Sơn Viên, nếu như Diệp Hoa Đình muốn ra tay, sợ rằng người đầu tiên nằm trong tầm ngắm chính là hắn.
- Muốn tìm sơ hở của Diệp Hoa Đình chỉ sợ không dễ dàng, nhưng nếu muốn chế tạo chút vấn đề cho người này thì cũng không quá khó khăn. Vinh Hòa, nghe nói sự việc về Vương Tử Quân đang được điều tra, người phụ nữ tên là Cao Tinh Hồng đã cho Trương Lộ Giai một tát bây giờ đang bị điều tra có phải không?
Đàm Hiểu Minh dù hỏi Lưu Vinh Hòa, thế nhưng giọng điệu lại mười phần khẳng định.
- Đúng vậy, sự việc đang giằng co kéo dài.
Lưu Vinh Hòa trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
- Như vậy chúng ta bắt tay vào từ người này.
Đàm Hiểu Minh cười nhạt một tiếng, giọng điệu càng thêm âm trầm.
Dưới tình huống biết thời thế của Đổng Quốc Khánh, tổ lãnh đạo về việc thay đổi chế độ ở nhà máy may Miên Phưởng đã được thành lập, Vương Tử Quân là tổ trưởng tổ công tác, phương diện này càng được hội nghị thường ủy nhanh chóng thông qua.
Ngay ngày hôm sau khi quyết định được thông qua, Vương Tử Quân ném ra ngoài kế hoạch thay đổi chế độ nhà máy may Miên Phưởng của mình, khi kế hoạch được cho ra thì thật sự có người vui có kẻ sầu.
- Chủ tịch Phùng, anh nói xem chúng tôi nên làm sao bây giờ? Theo tôi thấy thì bản kế hoạch thay đổi chế độ của chủ tịch Vương căn bản không phải là vì thay đổi chế độ nhà máy may Miên Phưởng, rõ ràng là muốn trị người, mục đích là muốn nắm bắt đám người chúng tôi.
Giám đốc nhà máy may Miên Phưởng là Triệu Hâm Cung dùng ánh mắt tràn đầy rầu rĩ nhìn Phùng Chí Trường, giọng điệu tràn đầy phàn nàn.
Phùng Chí Trường đang ngồi sau bàn làm việc, hắn thật sự không ưa gì bộ dạng ra vẻ ta đây của Triệu Hâm Cung, tuy trong lòng thầm khinh bỉ nhưng ngoài miệng lại nở nụ cười nhạt:
- Anh Triệu, anh đã công tác ở nhà máy may Miên Phưởng nhiều năm, chẳng lẽ không tin tưởng vào phương diện tuyển cử ở nhà máy sao? Thế nào lại biết mình căn bản không thể nào vượt qua được?
- Chủ tịch Phùng, tôi có nổi khổ khó nói, thật sự khó chịu. Anh biết rồi đấy, những năm qua nhà máy may Miên Phưởng sản xuất đình trệ, tôi là giám đốc nhà máy, mở miệng nói cũng không còn đủ lực.
Triệu Hâm Cung xoa xoa bàn tay dùng giọng cực kỳ uất ức nói với Phùng Chí Trường.
Phùng Chí Trường không nói gì, hắn nâng ly nước lên nhấp một ngụm, sau đó dựa lưng lên ghế sa lông.
Triệu Hâm Cung nhìn gương mặt thản nhiên như không của Phùng Chí Trường, hắn tuy thầm mắng trong lòng nhưng ngoài miệng lại cung kính nói:
- Chủ tịch Phùng, nói thật thì tôi cũng không muốn làm giám đốc, làm giám đốc rõ ràng chỉ là vất vả hơn một chút, hồ sơ đẹp hơn một chút mà thôi, điều duy nhất không yên lòng chính là tôi chỉ sợ phụ lòng coi trọng của lãnh đạo. Nếu tôi mất vị trí giám đốc, chỉ sợ rằng kế hoạch giám đốc Điền muốn mua nhà máy may Miên Phưởng chỉ sợ cũng sẽ không xong.
- Hừ, dựa vào anh mà muốn ra lệnh cho một phó chủ tịch thường vụ thành phố như tôi sao?
Lúc này Phùng Chí Trường cực kỳ tức giận, dù hắn đã nói qua với Đổng Quốc Khánh, cũng biết lần này là Đổng Quốc Khánh muốn dùng nhà máy may Miên Phưởng để thu phục Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng hắn vẫn rất tức giận. Nhà máy Miên Phưởng bị Vương Tử Quân tiếp nhận, chuyện thu mua nhà máy trở thành bọt nước, đây là điều mà Phùng Chí Trường căn bản khó thể tiếp nhận được.
Triệu Hâm Cung thấy vẻ mặt Phùng Chí Trường trở nên tái nhợt thì lên tiếng:
- Chủ tịch Phùng, tôi cũng không có ý kia, tôi chỉ muốn nói anh có nên cho ra lời đề nghị với chủ tịch Vương hay không? Ban ngành mới cũ cũng phải có sự giao tiếp, tôi làm giám đốc nhà máy nhiều năm, dù không có công lao cũng có khổ lao, có thể giữ lại những thành viên chủ nhiệm trong nhà máy được không?
- Có khổ lao thì phải giữ anh lại vị trí giám đốc nhà máy sao?
Phùng Chí Trường nói, gương mặt có vài phần trào phúng.
Triệu Hâm Cung có thể trở thành giám đốc nhà máy, tất nhiên bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng thật sự hơn người, cũng không phải kẻ ngu. Hắn đã nhìn ra thái độ của Phùng Chí Trường thế nhưng không quá quan tâm, vì tình thế lúc này thật sự quá bức thiết, hắn phải dựa chặt vào Phùng Chí Trường, nếu không thì vị trí giám đốc của hắn thật sự khó giữ được.
- Chủ tịch Phùng, tôi làm như vậy không phải vì kế hoạch của ngài và giám đốc Điền sao?
Lúc này gương mặt của Phùng Chí Trường mới có nụ cười, hắn nói với Triệu Hâm Cung:
- Anh Triệu, chúng ta quen biết nhau đã lâu, anh biết tôi tán thưởng anh ở điểm gì không?
Triệu Hâm Cung không nói gì, hắn dùng ánh mắt thỉnh giáo nhìn Phùng Chí Trường, lúc này Phùng Chí Trường phủi tay nói:
- Anh dù có nhiều điểm không tốt, thế nhưng tối thiểu cũng có một phương diện để tôi yên tâm, chính là sự thành thật! Có đôi khi đây là một ưu điểm, cũng đủ để cho người ta cả đời có lợi.
- Cám ơn chủ tịch Phùng, tôi có thể coi trọng tôi như vậy, tôi thật sự rất vui.
Triệu Hâm Cung nhìn nụ cười của Phùng Chí Trường, trong lòng càng có thêm vài phần không yên.
- Nhưng này anh Triệu, anh cũng phải nhìn vào tình thế hiện tại, với quan hệ trước mắt của tôi và chủ tịch Vương, cho dù tôi có mở miệng đề nghị để anh tiếp tục tại vị, anh nghĩ rằng chủ tịch Vương sẽ tán thành sao?
- Điều này...
Triệu Hâm Cung thật sự nghẹn lời, trong lòng thầm nghĩ tôi biết rõ điều này, nhưng nghĩ đến mối quan hệ căng cứng giữa Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh, trong lòng hắn như rơi vào hầm băng, tâm tư lạnh lẽo.
- Chủ tịch Vương nhất địn sẽ không nghe lời tôi, bây giờ anh đi cầu người ta, không bằng tự cứu mình. Anh biết không, vài ngân hàng đã từ chối kế hoạch bơm tiền cho nhà máy may Miên Phưởng, anh biết kế hoạch này là thế nào không? Nói rằng ngân hàng sẽ không ném cho nhà máy may Miên Phưởng dù chỉ là một đồng. Nếu không có nguồn vay thì công tác thay đổi chế độ của nhà máy sẽ là nửa bước khó đi, trên cơ bản sẽ không có khả năng sống được.
Phùng Chí Trường đặt ly trà xuống bàn, hắn dùng giọng chậm rãi nói.
Triệu Hâm Cung cũng không trả lời câu hỏi của Phùng Chí Trường, hắn trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng phụ họa:
- Anh nói đúng, không cho vay thì nhà máy căn bản là khó đứng vững.
- Như vậy thì sao? Không có tiền thì nhà máy may Miên Phưởng căn bản không thể nào vận chuyển được, thế cho nên nhà máy căn bản sẽ chẳng thể hoạt động, vậy là thay đổi chế độ nhà máy chỉ là lời nói suông. Anh là một giám đốc nhà máy, anh có cam tâm tình nguyện để cho cả ngàn công nhân chờ đợi trong vô vọng không?
Triệu Hâm Cung nghe đến đây thì căn bản hiểu rõ vấn đề, ánh mắt hắn nhìn về phía Phùng Chí Trường càng có thêm chút không yên.
Phùng Chí Trường biết rõ đối phương đang do dự cái gì, hắn khoát tay áo với Triệu Hâm Cung rồi nói:
- Anh Triệu, bây giờ anh không còn đường đi, nếu tiếp tục chống cự thì căn bản sẽ có thể tiếp tục làm một giám đốc nhà máy; nhưng nếu để cho chủ tịch Vương áp dụng kế hoạch, tôi không biết nhà máy may Miên Phưởng có được cứu sống hay không, thế nhưng chức vụ giám đốc của anh nhất định cũng không sung sướng gì, tôi nói thì anh cũng hiểu, thế cho nên anh cứ suy xét lại.
Triệu Hâm Cung rút thuốc từ trong túi quần ra rồi châm lửa, nếu là trước đó thì hắn nhất định sẽ rất khiêm nhường Phùng Chí Trường, nhưng bây giờ hắn nào có tâm tư cố kỵ nhiều nghi lễ phiền phức như vậy? Bây giờ vị trí của hắn đã không giữ được, hắn có vuốt mông ngựa cũng như không.
Triệu Hâm Cung hít vào vài hơi thuốc thật sâu, sau đó dùng giọng oán giận nói:
- Được, dù sao chức vụ giám đốc này của tôi đã không còn giữ được nữa, như vậy ông xem như ném đi cho rồi.
Phùng Chí Trường nhìn Triệu Hâm Cung giậm điếu thuốc mà trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, hắn đứng lên đi đến bên cạnh đối phương, sau đó vươn tay vỗ lên vai Triệu Hâm Cung:
- Anh Triệu, như vậy thì tốt, có đôi khi nén giận không nhất định là có lợi, liều mạng một lần biết đâu sẽ có hiệu quả, sẽ không phải là chuyện xấu.
- Tôi hiểu rồi, chủ tịch Phùng, anh cứ đợi đấy mà xem, Triệu Hâm Cung tôi tuy không thể tiếp tục làm giám đốc nhà máy, thế nhưng cũng không ngồi chờ chết, tôi cũng không tin Triệu Hâm Cung này lại chết đi một cách uất ức như vậy được.
Triệu Hâm Cung ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng làm việc của Phùng Chí Trường, khi người này rời khỏi phòng thì trên mặt Phùng Chí Trường lộ ra nụ cười lạnh lẽo. Sau khi thư ký đến đóng cửa phòng, hắn phất tay cho thư ký đi ra, sau đó nâng ly trà đã nguội lên nhấp một ngụm rồi thì thào:
- Bí thư Đổng, anh không phải muốn Vương Tử Quân hãm sâu vào hố bùn sao? Tôi không thể nào không tăng thêm chút sức cho anh được.
...
Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Lưu Nham Phú đang dùng vẻ mặt giận dữ nói:
- Chủ tịch Vương, đám ngân hàng kia thật sự không biết xấu hổ, ngài đã nói rõ ràng như vậy, thế nhưng bọn họ vẫn vắt chày ra nước. Tôi thấy nếu không cho bọn họ biết một chút lợi hại, bọn họ sẽ căn bản không biết ai là người có quyền quyết định ở thành phố Đông Bộ này.
Vương Tử Quân nhìn Lưu Nham Phú đi tới đi lui, hắn cười nói:
- Chủ tịch Lưu, anh cứ ngồi xuống uống một ly trà, bộ dụng cụ pha trà này là tôi lấy được từ tay bí thư Đổng, anh là vị khách đầu tiên được sử dụng nó đấy nhé.
- Là vị khách đầu tiên?
Lưu Nham Phú vô tình lặp lại lời nói của Vương Tử Quân, sau đó đột nhiên nói:
- Chủ tịch Vương, tôi sao nghe thấy lời nói của anh có chút mập mờ vậy nhỉ?
- Đi chết đi, sao tư tưởng của anh lại không thuần khiết như vậy?
Vương Tử Quân vung tay lên với Lưu Nham Phú, sau đó cười mắng một tiếng, lại đặt ly trà xuống bên cạnh Lưu Nham Phú.
Lưu Nham Phú nở nụ cười cầu xin tha thứ, sau đó mới nói:
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy ngân hàng làm như vậy là sau lưng có người sai khiến, nếu không bọn họ căn bản sẽ chẳng tuyệt tình như thế. Dù bọn họ có hai lá gan cũng căn bản không thể nào không nể mặt ngài.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì, Lưu Nham Phú lại nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, nếu khối chính quyền ném tài chính ra cho nhà máy may Miên Phưởng, như vậy chỉ là biện pháp cấp cứu, chỉ là lúc này tài chính của thành phố Đông Bộ không được dư dả, bỏ ra vài triệu thật sự là cực hạn rồi.
- Nếu muốn nhà máy Miên Phưởng khôi phục sản xuất, ít nhất cần đầu tư vào hai chục triệu, nếu vài triệu thì chỉ là muối bỏ bêển, căn bản không giải quyết được vấn đề.
Vương Tử Quân gõ gõ bàn rồi trầm giọng nói.
Lưu Nham Phú biết rõ nhà máy may Miên Phưởng cần bao nhiêu tài chính vào thời điểm này, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó cười khổ nói:
- Chủ tịch Tử Quân, đừng nói là hai chục triệu, bây giờ dù là chục triệu cũng khó đào đâu ra được.
Vương Tử Quân biết Lưu Nham Phú sẽ không nói dối mình, từ sau khi đi vào thành phố Đông Bộ thì Lưu Nham Phú luôn giúp đỡ công tác của hắn. Nếu như nói trong thành viên ban ngành ở thành phố Đông Bộ này có ai là người hắn yên tâm nhất, như vậy Lưu Nham Phú rõ ràng là một lựa chọn tuyệt đối.
Đây là có chuyện gì? Vương Tử Quân chủ động đi ra sao? Đây không phải là muốn bị mắng sao? Hì hì, chủ tịch kia thật sự quá sáng chói, xem như đi ra làm rạng rỡ tổ tông, để cho người ta chủ động chửi mười tám đời nhà mình, hay, rất hay.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Phùng Chí Trường cũng giống như đại đa số lãnh đạo khác, trong tay cũng có hai bộ điện thoại, một bộ là của riêng và một bộ đưa cho thư ký. Bây giờ tiếng chuông từ chiếc điện thoại riêng tư vang lên, người biết rõ số điện thoại này cũng không nhiều, có thể gọi đến số này chắc chắn có quan hệ không tầm thường với hắn.
Phùng Chí Trường dù không tình nguyện nhân vẫn móc điện thoại ra, khi vừa nối thông thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Triệu Hâm Cung:
- Chủ tịch Phùng, ngài khỏe chứ, tôi là Triệu Hâm Cung, lúc này ngài thấy sao? Đám công nhân đã tụ tập bên ngoài cổng rồi chứ?
- Đúng vậy.
Phùng Chí Trường cũng không vội tỏ thái độ, hắn dù hiểu ý của Triệu Hâm Cung, tuy cảm thấy thích trò kêu oan vào lúc này, thế nhưng hắn lại bất mãn vì lúc này Triệu Hâm Cung gọi điện thoại cho mình.
- Chủ tịch Phùng, bây giờ chúng ta có nên làm...
Triệu Hâm Cung có chút do dự, sau đó trầm giọng hỏi.
Phùng Chí Trường biết rõ ý nghĩa cuộc điện thoại của Triệu Hâm Cung cho mình, nhưng hắn không trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại. Đồng thời trong lòng không khỏi tỏ ra bực bội với Triệu Hâm Cung, đây là một câu hỏi mẫn cảm, mình sao có thể trả lời đối phương cho được? Triệu Hâm Cung muốn nói với lãnh đạo như vậy, không phải muốn kéo lãnh đạo xuống nước theo sao? Một cấp dưới vĩ đại có thể làm vậy với lãnh đạo à? Xứng đáng với phương châm Có công không kiêu ngạo có việc nhảy ra làm sao? Đúng là quá ngu xuẩn.
Phùng Chí Trường thầm mắng một tiếng, sau đó hắn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Vương Tử Quân đã đi đến trước mặt đám công nhân ngoài cổng. Hắn nhìn Vương Tử Quân đứng trước mặt đám công nhân, thế là thầm nghĩ: Truyện được tại
Chủ tịch Vương, đừng trách tôi đẩy anh lên vỉ nướng, là anh bức tôi mà thôi...
Vương Tử Quân tuy không biết lúc này Phùng Chí Trường đang lén đứng bên trên nhìn mình, thế nhưng hắn có thể biết được lúc này có không biết bao nhiêu ánh mắt đang lén nhìn mình thông qua cửa sổ về phía bên này.
- Chủ tịch Vương, công nhân đang kích động, bọn họ nói nếu hôm nay không cho ra một câu trả lời rõ ràng, bọn họ sẽ không đi.
Phó phòng văn thư của văn phòng khối chính quyền thành phố là Trần Minh Hải đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn dùng giọng không yên nói. Trần Minh Hải hơn bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính, bình thường nói chuyện không nhanh không chậm. Không biết có phải vì nguyên nhân như vậy hay không mà hắn được sắp xếp cho vị trí phó phòng văn thư của văn phòng khối chính quyền.
Nhưng bây giờ Trần Minh Hải căn bản không được bình tĩnh như ngày xưa, hắn nhìn đám công nhân đang lơn tiếng ồn ào mà vã mồ hôi hột. Hơn nữa điều làm cho hắn cảm thấy khó khăn chính là chủ tịch Vương Tử Quân không mời mà đến, nếu như để cho chủ tịch Vương gặp khó khăn, chỉ sợ hắn đừng hòng tiếp tục làm phó phòng văn thư, rõ ràng rơi vào tình huống năng lực kém, làm việc không đủ độ nặng, sẽ bị chụp mũ.
Con bà nó, đúng lúc này sao tên khốn kia lại xuống tuyến dưới kiểm tra công tác? Để cục diện rối rắm lại cho mình!
Triệu Hạc Minh thầm ném một lời mắng chửi với lãnh đạo trực tiếp của mình trong phòng văn thư, sau đó đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn hàng ngũ đám công nhân, lại nhìn đám cảnh vệ đang cản công nhân ngoài cổng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Có loa phóng thanh không?
- Có!
Trần Minh Hải hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn nói rồi vẫy tay với một nhân viên công tác đứng cách đó không xa. Người kia nhanh chóng chạy đến, Trần Minh Hải cầm loa phóng thanh từ tay tên nhân viên kia nói:
- Chủ tịch Vương, có mở loa không?
Vương Tử Quân nhận lấy loa phóng thanh, hắn tiến lên một bước lớn tiếng nói:
- Thưa các vị công nhân, tất cả mọi người yên lặng một chút, tôi là Vương Tử Quân. Mọi người đã đến khối chính quyền yêu cầu giải quyết vấn đề, bây giờ tôi là chủ tịch đã đi ra đây, mọi người có gì cứ nói. Thế nhưng có một vấn đề cần lưu tâm, đó là mọi người lên tiếng lần lượt, nhiều người nói cùng một lúc thì tôi chỉ có hai lỗ tai, căn bản không thể nào nghe cho rõ được, mọi người nói xem có đúng không?
Đám công nhân đang la hét ầm ĩ chợt nghe thấy âm thanh của Vương Tử Quân, thế là cả đám chợt khựng lại, bọn họ nhìn Vương Tử Quân ở trước mặt, bầu không khí trầm lắng.
Nhưng sự trầm lắng chỉ giữ lại tức thời, vài phút sau đã có nhiều người la lớn:
- Chủ tịch Vương, đã vài tháng rồi chúng tôi chưa được phát lương, chúng tôi muốn có tiền lương, muốn được ăn cơm.
- Chủ tịch Vương, tiền thuốc men của tôi thế nào đây? Bây giờ bệnh viện đã không phát thuốc cho tôi, như vậy thật sự ép người ta chết sao?
Vương Tử Quân thấy âm thanh ồn ào lại vang lên, hắn trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói:
- Thưa các vị công nhân, mọi người yên tĩnh một chút, mọi người đến giải quyết vấn đề, nếu như vấn đề không được giải quyết, mọi người cũng không chịu về tay không được. Thế này đi, tôi sẽ cho người mở cửa hội trường thành phố Đông Bộ, chúng ta đi vào đó nói chuyện, vừa mát mẻ vừa thuận lợi nói chuyện, mọi người thấy thế nào?
Đám công nhân nãy giờ đứng dưới trời nắng chang chang, đã sớm cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nóng đến mức chịu không nổi. Bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy, tuy bọn họ không tiếp tục lớn tiếng nhưng bầu không khí đã thật sự hòa hoãn. Vương Tử Quân thấy thế thì nói với Trần Minh Hải:
- Anh mau mở cửa phòng hội nghị, đồng thời cho nhân viên chuẩn bị trà nước.
Vương Tử Quân phân phó Trần Minh Hải xong thì đi về phía phòng hội nghị.
Đám công nhân đến phản ánh vấn đề thấy Vương Tử Quân đi về phía phòng hn.c cách đó không xa, thế là cũng đi theo, một đám người đi theo Vương Tử Quân về phía phòng họp.
Lúc này điều hòa trong phòng hội nghị được mở ra, Vương Tử Quân đi vào thì nhiệt độ đã rất mát mẻ. Hắn đi lên ngồi trên đài chủ tịch, sau đó nhìn thoáng qua đám công nhân đang lục tục đi vào ngồi chất đầy ghế trống bên dưới, bọn họ đang mở nắp chai nước ướp lạnh uống ừng ực, hắn tươi cười nói:
- Thưa các vị, hôm nay mọi người đến khối chính quyền thành phố phản ánh vấn đề, tôi cảm thấy rất vui. Vì sao? Vì mọi người gặp khó khăn có thể đến tìm khối chính quyền thành phố, đến tìm Vương Tử Quân tôi, điều này nói rõ mọi người còn tín nhiệm tôi.
- Nếu mọi người đã đến đây, như vậy có gì cứ nói, hôm nay tôi sẽ ở đây trả lời vấn đề của mọi người. Cũng mong mọi người tin tưởng, tôi sẽ cố gắng giải quyết tất cả.
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không muốn nói thứ gì khác, tôi chỉ muốn nghe một câu thật lòng, chính là tiền lương của chúng tôi khi nào mới được phát? Chẳng lẽ công nhân cần phải chết mới có thể làm cho lãnh đạo coi trọng sao? Mới có thể làm cho lãnh đạo thành phố trả tiền lương sao?
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng lên khỏi ghế rồi lớn tiếng chất vấn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông kia, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Tôi đã biết rõ sự việc hôm nay, tôi thật sự cảm thấy rất đau lòng và cũng cực kỳ bất an với sự kiện như vậy. Các vị ngồi đây đều là nhân viên của nhà máy may Miên Phưởng từ xưa đến nay, ai cũng đã và đang cố gắng gầy dựng một thời đại huy hoàng cho nhà máy may Miên Phưởng.
- Nhà máy may Miên Phưởng đi đến ngày hôm nay cũng không thể nào rời khỏi sự cố gắng công tác của các vị, vì thế mọi người đều có tình cảm sâu đậm với nhà máy. Hôm nay mọi người đi đến khối chính quyền thành phố, chất vấn khối chính quyền, chất vấn Vương Tử Quân tôi, thật ra trong lòng cũng không đơn thuần đến vì tiền lương của mình. Mọi người lúc này cực kỳ chú ý đến vấn đề làm cho nhà máy may Miên Phưởng cải tử hồi sinh, phải làm sao để thông qua công tác thay đổi chế độ để cứu sống nhà máy. Tôi thật sự thấy cảm động vì tâm tư của các vị, một nhà máy có những công nhân tâm huyết như các vị thì có khó khăn gì không giải quyết được? Có khó khăn nào không thể vượt qua?
- Tôi muốn nói rõ với mọi người, lúc này thị ủy đã chế định phương án thay đổi chế độ của nhà máy may Miên Phưởng, tôi có lòng tin thông qua phương án này có thể đưa nhà máy may Miên Phưởng quay về con đường phát triển huy hoàng.
- Còn vấn đề tiền lương của mọi người, tôi sẽ nói ra biện pháp giải quyết. Bây giờ tài chính khó khăn, nhưng chúng ta thường xuyên nói chính quyền của dân, nói như vậy cũng không phải là câu khẩu hiệu nói cho hay của đám cán bộ và lãnh đạo, còn phải được thể hiện rõ ràng trong hành vi hành động và công tác. Vì vậy tôi đề nghị phòng tài chính bỏ ra một phần tiền giúp đỡ mọi người trong thời điểm khó khăn này...
- Xét thấy tình hình tài chính có chút khó khăn, cũng không lấy ra được nhiều tiền, nhưng tôi tin tưởng các vị lấy đại cục làm trọng, sẽ có thể phụ trách tình huống lúc này của nhà máy. Hôm nay chúng ta ném đi món lợi nhỏ để duy trì lợi ích lớn, tôi tin nhà máy may Miên Phưởng sẽ một lần sống lại, mọi người sẽ có cuộc sống khá giả hơn...
- Chủ tịch Vương, tôi tin tưởng những lời nói của ngài, nhưng sự kiện thay đổi chế độ ở nhà máy may Miên Phưởng khi nào mới được tiến hành? Ngài cũng không thể để cho chúng tôi chờ đợi mãi được. Chúng tôi có nghe nói ngân hàng không cho nhà máy tiếp tục vay tiền, ngài lấy cái gì để thay đổi chế độ? Lấy cái gì để khôi phục sản xuất?
Một nữ công nhân hơn bốn mươi đứng lên lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
Bầu không khí trong phòng họp trở nên lạnh ngắt như tờ, nếu so với tiền lương thì tương lai của nhà máy may Miên Phưởng càng thêm quan trọng. Vương Tử Quân nhìn về phía gương mặt nữ công nhân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chị gái kia nói rất đúng, ngân hàng đã không cho nhà máy may Miên Phưởng chúng ta tiếp tục vay nợ, điều này nói rõ điều gì? Nói rõ nhà máy may Miên Phưởng đã đi đến mức chẳng còn gì cả. Lúc này mọi người tụ tập nơi đây vì cái gì? Không phải vì muốn cho nhà máy phát triển về phía huy hoàng sao? Càng vào thời điểm khó khăn này thì mọi người càng phải đồng lòng, đồng tâm đồng đức, đủ nhân tâm thì có thể chuyển dời tất cả. Ý nghĩ của tôi đã quá rõ ràng, trên phương diện sản xuất thì tôi chỉ là người ngoài, mọi người là chuyên gia, tôi không thể sánh bằng. Nhưng nói đến phương diện thay đổi chế độ xã hội của nhà máy, các vị không nên qua quan tâm, nếu như trong thời gian một tháng mà nhà máy may Miên Phưởng không khôi phục lại sản xuất, mọi người có thể tiếp tục đến tìm tôi.
- Chủ tịch Vương, anh lấy gì để đảm bảo lời này không phải là gạt chúng tôi?
Khi đại đa số mọi người bị lời đảm bảo của Vương Tử Quân thuyết phục, chợt có một âm thanh bén nhọn vang lên, cũng có một người đàn ông mặc áo tay ngắn đứng lên.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông kia, trong lòng xuất hiện cảm giác quen thuộc. Hắn giống như đã từng gặp người này, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhớ đến tình huống gặp mặt đối phương trong nhà anh Đổng.
- Nếu như trong thời gian một tháng tôi không thể khôi phục trạng thái sản xuất của nhà máy may Miên Phưởng, tôi sẽ từ chức chủ tịch thành phố. Nếu tôi không thể để cho mọi người kiếm được bát cơm, tôi tình nguyện cởi bỏ mũ quan của mình.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông kia rồi trầm giọng nói.
Người đàn ông kia vốn trong lòng có quỷ, lúc này bị Vương Tử Quân nhìn vào chằm chằm, thế là càng thêm sợ hãi. Hắn đứng đó ngơ ngác, vô tình không biết nói sao cho phải.
Khi Vương Tử Quân nói ra những lời này thì tất cả công nhân đều trầm mặc, khi đại đa số mọi người chưa mở miệng thì một ông lão bảy mươi cất bước đi đến bên dưới đài chủ tịch rồi lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Vương, anh nói quá mức rồi, chúng tôi có thể thấy được sự quan tâm đến nhà máy may Miên Phưởng trong lời nói của anh. Chúng tôi tin tưởng lời nói của anh, nhưng mong anh thu hồi câu nói vừa rồi, thái độ của anh như vậy đã thật sự quá chân thành, chúng tôi tình nguyện tin tưởng ngài, nếu không thì đám công nhân chúng tôi còn ra thể thống gì nữa.
- Đúng vậy, chủ tịch Vương, mong anh thu hồi những lời này, chúng tôi tin tưởng anh.
- Chúng tôi tin tưởng chủ tịch Vương, anh thật lòng suy nghĩ cho chúng tôi.
Lưu Nham Phú nhìn đám công nhân mở miệng khuyên can Vương Tử Quân mà trong lòng vừa cảm động vừa tức giận. Đám công nhân kia không biết rõ nhưng hắn lại hiểu rõ ràng, Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn nói ra những lời này thì nhất định sẽ hoàn thành. Nếu không thì uy tín của chủ tịch Vương sẽ ném đi đâu? Sao có thể tiếp tục công tác ở thành phố Đông Bộ?
Sau khi Vương Tử Quân nói lời đảm bảo thì đám công nhân lẳng lặng rời khỏi hội trường thành phố Đông Bộ, mọi ánh mắt đều nhìn về phía vị chủ tịch trẻ tuổi với nụ cười trên môi đang đi xuống đài chủ tịch. Lúc này cảm giác tín nhiệm đã biến mất trong vài năm qua chợt xuất hiện trong lòng bọn họ.
- Chủ tịch Vương, dù chúng tôi nghĩ việc thì ngài cũng không nên từ chức chủ tịch thành phố. Tuy ngài làm chủ tịch chưa bao lâu, thế nhưng chúng tôi vẫn có thể thấy rõ những thay đổi khi có ngài...
Lại một công nhân dùng giọng chân thành nói với Vương Tử Quân trước khi rời khỏi phòng.
Vương Tử Quân mỉm cười tiễn chân người này, trong lòng hắn cũng có chút cảm động. Tuy vừa rồi hắn mở lời hứa hẹn đã xem như đi đến biên giới cuối cùng, mặc kệ trước mặt là thứ gì thì hắn cũng sẽ tiến lên không chùn bước, không thể lui về phía sau. Nhưng hắn tuyệt đối không hối hận, có một số việc cần phải đứng lên, bây giờ hắn nhận được sự quan tâm của đám công nhân, thế là không khỏi cảm động.
Lúc này quan hệ giữa cán bộ và nhân dân là cá nước hay nước sôi lửa bỏng, có bao nhiêu người thật sự biết được?
Khi công nhân cuối cùng rời khỏi phòng họp, Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn cười nói với Lưu Nham Phú đang định mở miệng:
- Chủ tịch Nham Phú, bây giờ...
- Chủ tịch Vương, chúng tôi có chuyện cần phản ánh với anh...
Một âm thanh đột ngột vang lên sau lưng Vương Tử Quân.