Bí Thư Trùng Sinh

- Cậu Tử Quân, thái độ của cậu là không đúng, ai nói cậu phải là trời tối mới được? Hì hì, cậu có gì thì nói cho nhanh lên, tôi còn có việc chính cần phải làm.

Dựa vào mức độ thân thuộc giữa Trương Thiên Tâm và Vương Tử Quân, việc này hắn cũng không cần giấu diếm, thế là vừa cười vừa thúc giục.

Vương Tử Quân thầm nghĩ mình có gấp thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến hào hứng của Trương Thiên Tâm, thế là hắn tranh thủ thời gian nói:

- Tôi hỏi cậu, Diệp Hoa Đình bên kia có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

- Cậu Tử Quân, nếu cậu hỏi người khác thì tôi không biết, thế nhưng hỏi về Diệp Hoa Đình thì, hì hì, xem như cậu hỏi đúng người.

Trương Thiên Tâm nói đến đây thì có một âm thanh phụ nữ vang lên, Vương Tử Quân thầm nghĩ Trương Thiên Tâm này đúng là, dù gọi điện thoại cũng không chịu dừng lại.

Trương Thiên Tâm ngừng nửa phút rồi cười ha hả nói:

- Cậu Tử Quân, bây giờ bí thư Diệp thật sự khá khổ sở, cậu còn nhớ rõ người phụ nữ được gọi là Cao Tinh Hồng không?

Vương Tử Quân tất nhiên nhớ rõ người phụ nữ kia:

- Sao vậy? Cô ta bị sao à? Thật sự làm khó cô ta, thế nhưng cũng không ngờ ở ủy ban kỷ luật lại có người ngu ngốc như vậy.

- Cô ta dù có ngốc cũng không còn nữa rồi, Cao Tinh Hồng đã tự sát.

Trương Thiên Tâm nói với giọng đầy hả hê đắc ý, hắn cười hì hì hai tiếng rồi nói tiếp:

- Cậu Tử Quân, người chết như đèn tắt, tôi cũng không tiếp tục so đo với cô ta. Con bà nó, dám đánh chị tôi, tôi đang chuẩn bị chờ sự việc xong xuôi sẽ cho cô ta một bài học, không ngờ sự việc như vậy lại xảy ra.

- Không phải cậu động tay động chân vào đấy chứ?

- Không phải, cũng không ai ra tay cả, là cô ta tự sát. Cao Tinh Hồng này không biết có phải là bị thẩm vấn đến phát điên lên hay không, không ngờ lại nhảy lầu ở tiệm bách hóa đối diện với khu văn phòng tỉnh ủy. Khi nhảy lầu thì cô ta còn hô lớn tất cả sự việc đều do Diệp Hoa Đình làm chủ, còn để lại di thư về sự việc thẩm vấn chị gái của tôi.

Trương Thiên Tâm nói đến sự kiện Diệp Hoa Đình gặp chuyện không may thì trong giọng nói tràn đầy vui sướng.

Cao Tinh Hồng tự sát không ngờ lại sinh ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sau nháy mắt thì Vương Tử Quân đã xe như hiểu rõ vấn đề, cũng biết những gì tồn tại bên trong. Hắn cảm thấy tiếc hận với Cao Tinh Hồng, đồng thời lại cực kỳ chán ghét thủ đoạn của đám người Đàm Hiểu Minh.

- Cậu Tử Quân, cậu không biết đấy thôi, nghe nói Diệp Hoa Đình sợ đến mức đái ra quần. Chiều nay hắn ba bốn lượt chạy đến phòng làm việc của bí thư Nhiếp.

Trương Thiên Tâm cười lớn nói.

Lúc này Vương Tử Quân mới hiểu được tình cảnh trước mắt của Diệp Hoa Đình, đối phương bị người ta cài bô lên đầu, dù nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được. Dù sự việc Trương Lộ Giai đã có Cao Tinh Hồng chịu tội thay, thế nhưng đám lãnh đạo trong tỉnh đều biết được chuyện di thư của Cao Tinh Hồng.

- À, tôi biết rồi, Thiên Tâm, gần đây cậu có rảnh không?

Vương Tử Quân cố gắng áp chế tâm tình rồi trầm giọng hỏi.

Trương Thiên Tâm dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:

- Cậu Tử Quân, tôi thấy cậu làm quan càng ngày càng nói lòng vòng, có gì thì cứ nói ra rồi sắp xếp là được, cần gì phải khách khí với tôi?

- Cậu đi đến Kim Đô bàn giúp tôi một việc.

Vương Tử Quân nói đến bàn chuyện, căn bản cũng chẳng phải là như vậy, hắn sở dĩ cho Trương Thiên Tâm đến Kim Đô, chủ yếu muốn Trương Thiên Tâm rời khỏi tỉnh Sơn Nam.

- Được, tôi sẽ chuẩn bị một chút, mai sẽ xuất phát. Đúng rồi, Tử Quân, đi rồi liên lạc với ai?

Trương Thiên Tâm cũng không có ý nghĩ gì khác, hắn hào sảng đồng ý.

Vương Tử Quân tuy còn chưa suy nghĩ thật kỹ, thế nhưng hắn tin tưởng Tần Hồng Cẩm có thể giải quyết tất cả, hắn dứt khoát nói:

- Cậu cầm điện thoại đi là được, đến lúc đó tôi sẽ cho bọn họ liên lạc với cậu.

Vương Tử Quân dặn dò Trương Thiên Tâm thêm vài câu, sau đó hắn cúp điện thoại. Hắn dựa lưng lên ghế, sau đó châm một điếu thuốc.

Một làn khói bốc lên cao, khói trắng quấn quanh bàn làm việc của Vương Tử Quân, hắn đột nhiên sinh ra chút hứng thú, thế là đi đến bên bàn viết một dòng chữ: Nghi tương thặng dũng truy cùng khấu, bất khả cô danh học bá vương!(Nên đem dũng khí truy đuổi giặc cùng đường, chớ học theo thói hư danh mà bắt chước sở bá vương Hạng Vũ!)

Chữ của Vương Tử Quân khá đẹp, nhìn qua cũng cứng cáp và thô ráp. Lúc này hắn càng thêm quyết đoán, thế là nhấc điện thoại lên.

- Alo!

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh vang dội của Trương lão gia tử.

- Ông, cháu là Tử Quân!

Trương lão gia tử cười nói:

- Tôi còn tưởng rằng cậu đã mất tích rồi, thế nào? Có gì cần sai khiến một ông lão như tôi?

Vương Tử Quân chợt đỏ mặt, hai ngày này vì chuyện của Trương Lộ Giai mà hắn đã có vài phần tránh né Trương lão gia tử, lúc này bị Trương lão gia tử nói toạc ra, hắn thật sự có chút bối rối.

- Ông, lão tướng ra ngựa bốn phương sợ hãi, khôn phải cháu gặp chuyên khó xử mới mời ngài hỗ trợ sao?

...

Anh Đổng lái xe rất vững vàng, khi đi đến khách sạn mà Diệp Hoa Đình đã sắp xếp thì lúc này đèn đường đã được thắp lên sáng rực. Khi xe của Vương Tử Quân vừa dừng lại thì một tên cán bộ trẻ tiến lên đón chào.

- Chào chủ tịch Vương, tôi là thư ký Tiết Tự Lập của bí thư Diệp, tôi chờ anh ở đây đã lâu rồi, mời anh đi bên này.

Tiết Tự Lập vừa lợi dụng ánh đèn nê ông để đánh giá chủ tịch Vương với gương mặt trẻ tuổi không khác gì mình ở trước mặt, thế nhưng đây lại là người mà bí thư Diệp phải tự mình gọi điện thoại mời cơm, lúc này gương mặt và giọng điệu của hắn khá là cung kính.

Vương Tử Quân bắt tay với Tiết Tự Lập rồi nói:

- Cậu Tự Lập, bí thư Diệp có lời kêu gọi, tôi thật sự chạy không ngừng đến đây. Cậu xem, tôi đi từ lúc một giờ, đến bây giờ mới đến chỗ này, thật sự nên đi máy bay thì hay hơn.

Tiết Tự Lập nghe được cách xưng hô của Vương Tử Quân thì trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn là tâm phúc của Diệp Hoa Đình, hắn tất nhiên hiểu lúc này bí thư Diệp mời Vương Tử Quân dùng cơm là có ý gì. Câu chủ nhục thì thần chết, bây giờ đã qua thời đại vui sướng, thế nhưng cảm giác bị người ta miệt thị lại lfam cho Tiết Tự Lập cảm thấy mất tự nhiên. Dù sao thì bí thư Diệp cũng đang cúi đầu với chủ tịch Vương, hơn nữa còn là cúi đầu với một người từng bị mình xét xử.

Tiết Tự Lập lúc này tràn đầy tâm lý khó chịu, Vương Tử Quân tất nhiên hiểu được điều này. Nhưng Tiết Tự Lập không phải là đối tượng của Vương Tử Quân vào hôm nay, người này không có giá trị gì cả, đối tượng ra tay chủ yếu của Vương Tử Quân chính là Diệp Hoa Đình.

Trong tỉnh Sơn Nam người có thể được Diệp Hoa Đình mời khách chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ Diệp Hoa Đình đang trông mong chờ Vương Tử Quân đi đến, cũng xem như cho Vương Tử Quân một tư thái rất tốt.

- Chủ tịch Tử Quân, mời anh ngồi.

Diệp Hoa Đình cũng không sắp xếp phòng tổng thống xa hoa, khác biệt đây chỉ là một gian phòng bình thường. Vương Tử Quân đi vào phòng thì Diệp Hoa Đình nhanh chóng đứng lên, hắn tươi cười rạng rỡ vẫy vẫy tay với Vương Tử Quân.

- Bí thư Diệp, thật sự hỗ thẹn, đã để cho lãnh đạo chờ lâu. Tôi vừa rồi còn nói với cậu Tự Lập, đáng lý ra từ Đông Bộ đến Sơn Viên phải đi máy bay mới đúng. Anh xem, tôi xuất phát ở thành phố Đông Bộ vào đầu giờ chiều, chạy vài tiếng trên quốc lộ mới đến đây vào lúc này, thật sự vã cả mồ hôi.

Vương Tử Quân bắt tay Diệp Hoa Đình rồi dùng giọng áy náy nói.

Diệp Hoa Đình vốn rất bực mình vì tình huống Vương Tử Quân đến muộn. Con bà nó, mình dù thế nào cũng đã quá khách khí, dù sao cũng có thân phận là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, mời anh dùng cơm lại bị đâm hành vào mũi heo, lại bị đối phương bắt chờ đợi.

Diệp Hoa Đình thầm oán Vương Tử Quân, nhưng thấy đối phương nói như vậy thì hắn cũng chỉ nuốt tất cả bất mãn vào bụng, trên mặt càng cố gắng tỏ ra tha thứ:

- Tử Quân à, cậu đường đường là một chủ tịch thành phố, bình thường cực kỳ bận rộn, hôm nay đến thì tôi đã cảm thấy rất vui rồi, như thế nào lại trách tội cậu? Hơn nữa kẹt xe cũng xem như nói rõ thành phố Đông Bộ phát triển mạnh mẽ. Nếu đi từ thành phố Đông Bộ đến Sơn Viên mà phải bắt máy bay thì thật sự đáng cười, nhưng nếu chủ tịch Vương muốn tu sửa cầu đường đến thành phố Sơn Viên, tôi có thể giúp anh một chút.

- Cám ơn bí thư Diệp, lãnh đạo nói một lời đáng giá ngàn vàng. Cậu Tự Lập cũng nghe thấy đó nhé, tương lai khi tôi đến cầu cạnh bí thư, cũng đừng giả vờ nói quên.

Vương Tử Quân chỉ vào Tiết Tự Lập rồi dùng giọng chọc cười nói.

Hai người đùa giỡn một phen, bầu không khí trong phòng tốt hơn rất nhiều. Diệp Hoa Đình tuy vẫn còn rất bức bối với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này thấy Vương Tử Quân ăn nói tự nhiên như vậy thì thật sự cảm thấy đau đầu, thế nào trước đó mình lại ra tay khai đao với một người như thế này?

Sau khi nhân viên phục vụ dọn thức ăn ra bàn thì Tiết Tự Lập nhanh chóng rời khỏi phòng, Diệp Hoa Đình và Vương Tử Quân cũng ngồi xuống đối diện với nhau.

Sau khi uống hai ly rượu thì Diệp Hoa Đình đặt ly xuống nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Tử Quân, tôi đã lớn tuổi xem như tự nhận làm đại ca, nói thật nhé, tôi cũng thật sự phải xin lỗi cậu. Khi đó tôi vì muốn trả lại sự trong sạch cho cậu và cũng vì muốn chặn những lời thêm mắm dặm muối của đám người chung quanh nên đề nghị với bí thư Nhiếp sẽ tiến hành điều tra cậu và đồng chí Trương Lộ Giai, không ngờ ý tốt của tôi lại bị một số người bụng dạ khó lường lợi dụng, suýt nữa tạo nên sai lầm lớn.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đầy gượng ép của Diệp Hoa Đình mà thầm cảm thấy hèn mọn. Lúc này sự việc đã quá rõ ràng, anh còn ở đây diễn trò với tôi, như vậy thì có được gì? Anh cho rằng mọi người là kẻ ngốc sao? Diệp Hoa Đình có biểu hiện như vậy không khỏi làm cho hắn sinh ra vài phần khinh thường. Nếu như Diệp Hoa Đình có thể nói rõ ý kiến của mình, dám làm dám chịu, Vương Tử Quân tuy oán hận nhưng cũng thấy đáng khen thưởng vì dũng khí của đối phương.

Vương Tử Quân tuy cảm thấy Diệp Hoa Đình thật sự không ra gì nhưng nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Hắn đặt đũa trong tay xuống, sau đó dùng giọng chăm chú nói:

- Bí thư Diệp, trước mặt chân nhân xưa nay tôi chưa từng nói ngoa, hôm nay tôi nói lời thật lòng, ngày đó đi vào ủy ban kỷ luật thì tôi thật sự rất oán giận ngài. Ngài nghĩ mà xem, tôi có công tác của riêng mình, cả ngày bận rộn tối mắt tắt đèn, ngài không thấy nổi vất vả của tôi, lại chỉ vì một tấm ảnh mà điều tôi đến ủy ban kỷ luật để tiếp nhận điều tra. Tuy tôi lúc này có thể đã nghĩ thông, thế nhưng lúc đó cảm giác đầu tiên chính là có người đang cố gắng gây phiền cho tôi.

Diệp Hoa Đình vốn nghĩ rằng mình nói như vậy thì Vương Tử Quân sẽ nói lời pha trò, sẽ hùa theo ý mình, nói rằng đây thuần túy chỉ là hiểu lầm, sau đó không tiếp tục đi vào vấn đề này. Không ngờ đối phương lại thuận thế bò lên trên, càng giẫm lên mặt mũi mình, dám thẳng thắn nói rõ sự bất mãn, có người ra bài không dựa theo lẽ thường như Vương Tử Quân này sao?

- Chủ tịch Tử Quân, cậu oán hận tôi cũng thật sự hợp lý, dù sao thì tôi cũng làm ảnh hưởng đến tính tích cực công tác của anh. Hơn nữa chúng tôi chỉ tiến hành điều tra sơ lược, cậu cũng không biết rõ ước nguyện ban đầu của chúng tôi.

- Không, không, bí thư Diệp, ngài hãy nghe tôi nói hết đã. Khi tôi rời khỏi ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, tôi cũng không còn trách anh. Chuyện này nói cho cùng thì ngài cũng bị người ta lợi dụng, lãnh đạo ngài cũng coi tiền như rác, bị người ta đưa lên đầu súng, cho nên tôi cũng không trách ngài.

Vương Tử Quân cầm chai rượu rót cho Diệp Hoa Đình, sau đó cười nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Ôi, việc này tôi cũng không muốn nhắc lại, tôi tin tưởng đây là sự việc thật sự khó lòng phòng bị, mà ngài cũng hiểu rõ điều này.

- Điều này...

Diệp Hoa Đình thấy Vương Tử Quân nói trắng ra như vậy thì vẻ mặt càng thêm khó khăn, nhưng hắn không thể nào nổi nóng, thế cho nên chỉ có thể phụ họa theo:

- Tôi đến công tác ở tỉnh Sơn Nam chưa lâu, vì vậy có vài vấn đề thích tiếp thu ý kiến của quần chúng, trưng cầu ý kiến của người khác, không ngờ biết người biết mặt không biết lòng.

- Bí thư Diệp, anh tổng kết thật sự quá đúng, biết người biết mặt không biết lòng.

Vương Tử Quân cảm khái một câu, sau đó hắn nâng ly rượu lên nói:

- Bí thư Diệp, tôi mời ngài một ly, nói thật, tôi rất kính nể ngài.

Diệp Hoa Đình nâng ly rượu lên cùng cạn chén với Vương Tử Quân, sau đó chợt nghe thấy Vương Tử Quân nói tiếp:

- Bí thư Diệp, tôi có nghe nói về chuyện đồng chí Cao Tinh Hồng tự sát, tôi cảm thấy có người muốn lợi dụng chuyện này để giội nước bẩn lên người kẻ khác.

Vương Tử Quân đi thẳng vào vấn đề như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của Diệp Hoa Đình. Từ khi Cao Tinh Hồng tự sát đến lúc này thì hắn luôn cảm thấy có một bụng uất ức nhưng không thể nói với người ngoài, hắn sợ mình nóng lòng giải thích sẽ biến hay thành dở, càng tô càng đen.

Dù năng lực thừa nhận của Diệp Hoa Đình cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được, thế nhưng hắn không đơn thuần chỉ là một vị cán bộ lãnh đạo của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, hắn còn là một người sợ người ta dùng nước bọt dìm chết.

Dù không có người nói thẳng ra, thế nhưng cảm giác bị người ta đâm sau lưng cực kỳ khó chịu. Dù Diệp Hoa Đình đến nơi nào thì luôn cảm thấy không gian xung quanh có những lời xì xào bàn tán, ánh mắt người ta nhìn về phía mình, bàn tay chỉ trỏ vào mình, mỗi lần như vậy hắn cảm thấy thật sự khó thể nào ngủ ngon được. Hôm nay Vương Tử Quân nói ra câu này, nó thật sự giống như một cây châm cứu mạng, nó đam vào đầu lưỡi đang cứng đờ của hắn, thế là đầy bụng oán khí cuối cùng cũng bùng ra, hắn thật sự sinh ra cảm giác như trút được gánh nặng.

Nhưng Diệp Hoa Đình dù sao cũng là Diệp Hoa Đình, hắn giỏi khống chế tâm tình của mình, hắn cũng không muốn Vương Tử Quân thấy được vẻ vui sướng của mình, hắn cười hời hợt nói:

- Chủ tịch Tử Quân, tôi đã công tác nhiều năm, cũng có ánh mắt phai nhạt với những trò thế này. Hơn nữa lão lãnh đạo đã căn dặn, cần phải thản nhiên đối mặt với tất cả, không làm việc gì trái với lương tâm thì không sợ quỷ đến gõ cửa.

- Tôi còn phải học tập nhiều hơn mới đến cảnh giới của bí thư Diệp.

Vương Tử Quân dù đang nói với Diệp Hoa Đình thế nhưng vẻ mặt đã lạnh nhạt đi rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui