Diệp Hoa Đình cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, hắn kéo tay Vương Tử Quân rồi nói:
- Cậu Tử Quân, Diệp Hoa Đình tôi là người như vậy, đời người có ai mà không chết, nhưng sống cũng nên hoàn thành vài tác phẩm vàng son. Đại ca của cậu ngồi trên vị trí này, tất nhiên cũng không thể nhìn đám yêu ma quỷ quái hoành hành bất hợp pháp.
Bí thư Diệp và chủ tịch Vương nói chuyện với nhau càng lúc càng đầu cơ, vì vậy khi hai người đi ra khỏi phòng thì dìu lấy nhau, mức độ thân mật có thể nói là như sắt thép.
Tiết Tự Lập nhìn hai người Diệp Hoa Đình và Vương Tử Quân dìu nhau đi ra, hắn thật sự lắp bắp kinh hãi. Bí thư Diệp trước nay luôn là người cố gắng đúng mực, vì sao hôm nay lại uống say như vậy với chủ tịch Vương Tử Quân? Thế là hắn vội vàng chạy đến giữ lấy hai người, nhưng lại bị Diệp Hoa Đình đẩy ra:
- Tiểu Tiết, chúng ta cùng đưa chủ tịch Vương lên xe.
- Đại ca, sau này có cơ hội sẽ tiếp tục uống vài ly, hôm nay thời gian vội vàng, thật sự uống chưa quá thỏa mãn.
Vương Tử Quân bỏ qua Tiết Tự Lập dùng giọng say khướt nói.
- À, cậu nói đúng, thế này gọi là gặp tri kỷ ngàn ly cũng thiếu, rượu không say nhưng gặp người mới say. Đợi đến khi sự việc rõ ràng, chúng ta cùng nhau uống thoải mái một lần, như vậy ai cũng thoải mái.
Diệp Hoa Đình vừa đưa Vương Tử Quân vào trong xe của anh Đổng vừa dùng giọng hào sảng nói.
Tiết Tự Lập nhìn xe của Vương Tử Quân chậm rãi rời đi, hắn mới khẽ nói với Diệp Hoa Đình:
- Bí thư Diệp, chúng ta có nên tìm một chỗ nghỉ ngơi không?
- Không cần, trực tiếp đưa tôi về nhà.
Vẻ mặt Diệp Hoa Đình chợt trở nên trưng trọng.
Khi Diệp Hoa Đình ngồi lên xe, Tiết Tự Lập tự điều khiển một chiếc xe Santana bình thường chạy về phía khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy. Trên đường đi hắn dù cảm thẩy rất hiếu kỳ vì chuyển biến quan hệ quá bất ngờ của bí thư Diệp Hoa Đình và chủ tịch Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại tuân thủ quy tắc của một thư ký đúng chuẩn, đó chíh là những gì mình không nên biết thì giả vờ câm điếc thì hay hơn.
- Tửu lượng của Vương Tử Quân như thế nào? Bạn đang xem tại - .
Diệp Hoa Đình đột nhiên trầm giọng hỏi.
- Trước đó tôi đã thăm hỏi rõ ràng, thật sự không tốt lắm, chủ tịch Vương chỉ cần uống vài ly thì say rồi.
Tiết Tự Lập vừa chạy chậm vừa khẽ nói.
- Hừ, cũng có thứ mà Vương Tử Quân không giỏi.
Diệp Hoa Đình dùng giọng lạnh nhạt nói, lúc này mới thật sự yên lòng. Hắn mỏi mệt dựa lên lưng ghế, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, tiệc rượu hôm nay làm hắn cực kỳ mệt mỏi.
Đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên, hắn nhìn dãy số và có chút trầm ngâm, cuối cùng vẫn nghe máy.
- Bí thư Diệp, tôi là Uy Bằng, bây giờ trong tay tôi đã có đầy đủ căn cứ chính xác về vụ án nhà máy sắt thép Sơn Viên, đã tìm ra những người chủ đạo, anh xem có nên cho ra hành động chưa?
Diệp Hoa Đình nghe âm thanh có chút do dự ở đầu dây bên kia, hắn hiểu ý của Đoạn Uy Bằng, nhưng lúc này hắn căn bản không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi về phía bóng đêm mà thôi. Có sự đảm bảo của Vương Tử Quân càng làm cho hắn cảm thấy mất hết buồn phiền, vì thế hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng phân phó:
- Vì sao không thể cho ra hành động? Chẳng lẽ cho bọn họ đặc quyền vượt qua pháp luật sao?
- Vâng, tôi biết rồi.
Đoạn Uy Bằng đồng ý một tiếng, đang định hỏi xem bí thư Diệp còn có phân phó gì không, đột nhiên bên kia cúp điện thoại. Lúc này Diệp Hoa Đình đang nhìn bóng đèn nê ông ngoài xe, biểu hiện càng thêm lạnh lẽo. Tuy hắn không muốn tranh chấp với đối phương, thế nhưng bây giờ cục diện đã là không chết không thôi, hắn cũng không thể nào lui lại được nữa.
Vì vậy Diệp Hoa Đình chỉ có thể chiến một trận bất chấp cái giá nào.
Vương Tử Quân nhìn từ bên ngoài thì có vẻ rất say, nhưng trong lòng hắn lại khá tỉnh táo, sau khi anh Đổng thu hồi ánh mắt, hắn lại đưa mắt nhìn lái xe của mình.
- Chủ tịch Vương, bây giờ chúng ta nên đến nơi nào?
Anh Đổng nhìn Vương Tử Quân không nói lời nào thì khẽ hỏi.
- Tìm khách sạn ngỉ ngơi, tôi có chút mệt mỏi.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói.
- Vậy chúng ta không bằng đến tòa nhà Đông Hồng, đó là khu thường trú ở tỉnh thành của thành phố chúng ta.
Anh Đổng khẽ đề nghị.
Vương Tử Quân cũng biết thành phố Đông Bộ có khu thường trú ở tỉnh thành, nhưng hắn chưa từng đến đó lần nào. Trước kia hắn đến tỉnh thành công tác thì thường ngủ lại ở chỗ Trương Lộ Giai, bây giờ thật sự không còn biện pháp đi tìm Trương Lộ Giai, hắn phải tìm phòng cho mình. Lúc này nghe thấy anh Đổng nói về tòa nhà Đông Hồng, thế là sảng khoái nói:
- Vậy chúng ta đến đó.
Tòa nhà Đông Hồng chính là kiệt tác của một vị chủ tịch tiền nhiệm của thành phố Đông Bộ, nó nằm chếch ở phía bắc trung tâm thành phố Sơn Viên, vị trí địa lý rất là không tệ, hơn nữa lại ở trên hai con đường phồn hoa nhất của thành phố Sơn Viên, vì vậy khá xa hoa. Tòa nhà Đông Hồng cao mười chín tầng, mười sáu tầng bên dưới làm khách sạn, ba tầng trên làm văn phòng của khu thường trú tỉnh thành của thành phố Đông Bộ, bình thường lãnh đạo thành phố Sơn Viên đến thành phố Sơn Viên công tác thì thường ở lại chỗ này.
Anh Đổng tuy đã lâu không làm lái xe cho lãnh đạo, thế nhưng trước kia cũng từng đến tòa nhà Đông Hồng, vì vậy khi dừng xe thì hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho chủ nhiệm Trần Quân Vĩ công tác ở tòa nhà Đông Hồng.
Sau khi Trần Quân Vĩ nhận được điện thoại của anh Đổng thì cực kỳ nhanh nhẹn, khi xe của Vương Tử Quân dừng lại ở bên ngoài khách sạn Đông Hồng thì hắn đã dẫn theo vài nhân viên công tác chờ sẵn.
- Chủ tịch Vương!
Trần Quân Vĩ là một người hơn bốn mươi tuổi, trên gương mặt mập mạp có vài phần trung hậu thành thật, nhưng người quen thuộc thì biết người này cực kỳ trơn tuột, không gì không làm được, năng lực công tác cực mạnh, nếu không sẽ không tiến lên làm lãnh đạo khu thường trú của thành phố Đông Bộ ở tỉnh thành.
Trần Quân Vĩ tỏ ra rất vui mừng và căng thẳng vì Vương Tử Quân đến khách sạn Đông Hồng. Hắn là lãnh đạo khu thường trú của thành phố Đông Bộ ở tỉnh thành, hắn biết rõ chủ tịch Vương chưa một lần đến đây, điều này là một điều làm hắn cảm thấy rất tiếc nuối.
Lãnh đạo chưa từng đến đây, tuy đến tỉnh thành nhưng lại chưa từng vào nhà mình, như vậy nói rõ điều gì? Ngoài trừ bày ra lý do lãnh đạo có một chỗ ở khác ở tỉnh thành, hắn căn bản không tìm được lý do gì để an ủi mình. Tất cả nói rõ anh là một vị chủ nhiệm không hợp cách, anh phục vụ không chu toàn, không được chủ tịch Vương coi trọng, thế cho nên lãnh đạo mãi không đến.
Mỗi lần nghĩ đến gương mặt lạnh lẽo của thư ký trưởng Thái Nguyên Thương khi mình đến báo cáo công tác, Trần Quân Vĩ thật sự cảm thấy giống như có hòn đá chắn trong lòng mình.
Trần Quân Vĩ còn chưa kịp phát sầu thì cơ hội đã đến.
Sau khi nhận được điện thoại của anh Đổng thì Trần Quân Vĩ chợt giật mình, thế là nhanh chóng cho ra phương án tiếp đãi lãnh đạo. Hắn là chủ nhiệm khu thường trú và thật sự rất có phong thái, hắn làm quan nhưng không quá quan tâm đến câu nói vì nhân dân phục vụ, vì hắn thấy nhiệm vụ của hắn chính là phục vụ tốt cho lãnh đạo.
Trần Quân Vĩ đang đánh bài với vài người bạn, sau khi nhận được điện thoại của anh Đổng thì cũng không thèm quan tâm đến ván bài, trực tiếp ném bài tốt chạy xuống lầu như gặp phải động đất. Hắn vừa chạy vừa gọi điện thoại, thật sự giống như hận không thể điều động tất cả nhân viên đang làm việc trong khách sạn Đông Hồng xuống chào đón lãnh đạo.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trần Quân Vĩ:
- Sắp xếp cho tôi một phòng, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.
Nếu như là lúc tỉnh táo thì Vương Tử Quân sẽ nói thêm hai câu với Trần Quân Vĩ, bây giờ hắn đã vài phần men say, hắn thật sự cũng không còn tinh thần lên tiếng.
Trần Quân Vĩ cũng phát hiện Vương Tử Quân uống quá chén, thế là hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng anh Đổng dìu Vương Tử Quân vào trong khách sạn. Hắn vừa đi vừa phân phó cho phó chủ nhiệm Tả Tiểu Lâm đi theo tiếp đãi lãnh đạo:
- Chủ nhiệm Tả, anh nhanh chóng lên mở cửa phòng đi.
Anh Đổng thấy Trần Quân Vĩ nói như vậy, hắn nhìn theo ánh mắt của Trần Quân Vĩ theo thói quen. Hắn thấy cách đó không xa có có một người phụ nữ mặc váy công sở màu trắng, bộ dạng cực kỳ quyến rũ, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như một ngôi sao, điều này làm cho hắn là một người bị vợ ức hiếp cả đời cảm thấy rất động lòng. Hắn thầm nghĩ nơi này sao lại xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp như vậy?
Anh Đổng dù có ý nghĩ như vậy nhưng vẫn biết chức trách của mình vào lúc này, hắn nhanh chóng thu hồi tâm tư, sau đó dìu Vương Tử Quân lên lầu.
Sau khi uống một ly nước trà đậm thì Vương Tử Quân đã tỉnh táo hơn khá nhiều, nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian chú ý đến những thứ khác. Hắn tắm nước nóng cho thoải mái, sau đó nằm lên giường ngủ say như chết.
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau Vương Tử Quân cảm thấy giống như đầu mình nứt ra. Hắn thầm cảm khái mình uống rượu quá say, sau này nên uống ít lại một chút, đồng thời cũng đưa mắt đánh giá căn phòng. Gian phòng này nếu dùng bốn chữ để miêu tả, có thể nói là nguy nga lộng lẫy, cực kỳ tinh xảo và xa hoa, không gian rất rộng, không có thứ gì không biểu hiện sự bất phàm.
Nếu gian phòng này đặt ở một khách sạn thì chắc chắn sẽ là phòng tổng thống, trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn cũng không tiếp tục nghĩ thêm. Hắn muốn tìm mặc quần áo, lại phát hiện quần áo treo cách đó không xa, nhưng lại là một bộ trang phục nghỉ ngơi và quần lửng. Hắn nhìn bộ quần áo mà tâm tư khẽ động, thế là trực tiếp mặc lên người.
Vương Tử Quân đi rửa mặt, lúc này hắn mới cảm thấy khá hơn. Hắn không muốn tiếp tục ở lại trong phòng, vì vậy đẩy cửa đi ra ngoài, chợt có ba người tiến lên đón chào, đi đầu là anh Đổng, sau lưng anh Đổng là một nam một nữ. Hắn có chút ấn tượng với người đàn ông, thế nhưng người phụ nữ kia thì rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc quần màu vàng nhạt, trên người là một chiếc áo thun màu xanh da trời, cánh tay trắng ngần lộ ra ngoài. Nàng đang dùng ánh mắt chân thành nhìn Vương Tử Quân, dù nhìn từ phương diện nào cũng làm cho người ta cảm thấy đẹp không tả xiết.
- Chủ tịch Vương, tối qua ngài nghỉ ngơi thế nào?
Trần Quân Vĩ thấy Vương Tử Quân thì tưoi cười tiến lên nói.
- À, thật sự rất tốt.
Vương Tử Quân khẽ xoa đầu cố gắng nhớ tên của chủ nhiệm khu thường trú của thành phố Đông Bộ ở tỉnh thành. Thế nhưgn thật sự đáng tiếc, chủ tịch Vương chưa từng đến đây, vì vậy căn bản không có chút ấn tượng nào về vị chủ nhiệm này.
Trần Quân Vĩ là một người tám mặt lung linh, hắn nhanh chóng giới thiệu tên của mình, sau đó thuận tiện nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, bữa sáng ở khách sạn Đông Hồng nổi tiếng ở thành phố Sơn Viên, đặc biệt chú trọng đặc sắc bản địa, bây giờ ngài có đi dùng ngay không?
- Bây giờ thì chưa muốn ăn, thế này đi, tôi ra ngoài đi dạo một chút, sau đó dùng vài món đơn giản bên ngoài.
Vương Tử Quân nhìn ra bên ngoài, mặt trời vừa mới mọc, hắn trầm giọng nói.
Nghe thấy Vương Tử Quân muốn ra ngoài thì Trần Quân Vĩ có chút run rẩy, nhưng hắn và chủ tịch Vương không quá quen thuộc, thế nên cũng không dám ngăn trở. Hắn dùng giọng sảng khoái nói:
- Chủ tịch Vương, chủ nhiệm Tả là người bản địa thành phố Sơn Viên, cô ấy rất quen thuộc hoàn cảnh nơi này, không bằng để cô ấy dẫn đường cho lãnh đạo, để ngài có thể lĩnh hội được toàn cảnh thành phố.
Vương Tử Quân căn bản không muốn tiếp nhận lời đề nghị của Trần Quân Vĩ, khi hắn định từ chối thì Tả Tiểu Lâm đi đến gần nở nụ cười thản nhiên nói:
- Chủ tịch Vương, không biết tôi có vinh hạnh làm hướng dẫn viên du lịch cho ngài không?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Tả Tiểu Lâm, sau đó hắn cười nói:
- Tôi cũng từng ở thành phố Sơn Viên hơn một năm, sẽ không lạc được, sẽ không làm phiền chủ nhiệm Tả.
Phụ nữ có tư sắc thường khá kiêu ngạo, ngày bình thường hay được đám đàn ông vây quanh, bây giờ nếu bị người ta từ chối, tất nhiên sẽ rất mất mặt.
Tả Tiểu Lâm cũng là một người phụ nữ có lực hấp dẫn trong mắt đám người đàn ông, tất nhiên nàng cũng có chút kiêu ngạo của mình. Khi Trần Quân Vĩ nói muốn mình và Vương Tử Quân đi ra ngoài, nàng cũng ý thức được lãnh đạo khu thường trú muốn lợi dụng cơ hội để cho mình quen thuộc chủ tịch Vương, không ngờ chủ tịch Vương này lại căn bản không nể mặt mình.
Tuy Tả Tiểu Lâm cảm thấy không vui nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, nàng nhìn gương mặt đầy uy nghiêm của Vương Tử Quân, thế là cười nói:
- Mời lãnh đạo tùy tiện đi dạo.
Vương Tử Quân phất tay với Trần Quân Vĩ, sau đó hắn xoay người đi ra ngoài khách sạn Đông Hồng. Trần Quân Vĩ thấy Tả Tiểu Lâm bị Vương Tử Quân từ chối thì khóe miệng không tự chủ được có chút run rẩy, nhưng lúc này hắn thật sự không vui vẻ vì Tả Tiểu Lâm bị từ chối. Vương Tử Quân đi ra ngoài tuy không có vấn đề gì xảy ra, thế nhưng nếu có vấn đề thì một chủ nhiệm như hắn sẽ bị bêu xấu, đến khi thành phố Đông Bộ truy cứu trách nhiệm, chỉ sợ hắn sẽ là người đầu tiên bị lấy ra khai đao.
- Anh Đổng, điều này...
Anh Đổng lúc này có hơi ngây người, hắn đi theo Vương Tử Quân không quá lâu, nếu như lúc này là Thái Thần Bân thì nhất định sẽ đi cùng chủ tịch Vương. Nhưng anh Đổng có chút do dự, thế là Vương Tử Quân đã đi ra ngoài cửa chính.
Trần Quân Vĩ thấy bộ dạng mê man của anh Đổng, thế là tâm tư muốn kết giao chợt nhạt đi rất nhiều. Hắn thấy anh Đổng là một lái xe không thức thời, không thể nào đảm đương chức vụ được quá lâu, chính mình nếu kết giao với người này, căn bản chỉ là lãng phí thời gian, phí hoài tâm tư.
- Tôi thấy hay là thế này, chúng ta tản ra cảnh giới, đi ra đường chú ý một chút, mỗi người đứng cách nhau một kilomet, chú ý một chút, thấy chủ tịch Vương thì cho ra thông báo. Nhớ kỹ, nếu không có chuyện gì thì cũng đừng quấy nhiễu chủ tịch Vương.
Trần Quân Vĩ có chút trầm ngâm, sau đó hắn nhanh chóng cho ra quyết đoán.