Khi anh Hàn đưa một bộ quần áo có nhãn hiệu "Tâm Hương Y" do Mạc Tiểu Bắc đặt tên đến trước mặt Vương Tử Quân, lúc này màn kịch trong tỉnh chậm rãi hạ màn. Tuy Diệp Hoa Đình rời đi không thay đổi, nhưng lúc này Đàm Hiểu Minh đã lộ ra bộ mặt của mình, tất cả vấn đề đã hầu như rõ ràng, ngay sau đó chính là một màn tẩy bài trên phương diện nhân sự ở tỉnh Sơn Nam
Nhưng nhân sự thay đổi cũng không liên quan rất lớn đến thành phố Đông Bộ, nhưng có một người liên quan cũng tác động đến đám cán bộ lớn nhỏ ở thành phố Đông Bộ, đó chính là Phùng Chí Trường. Người này là phó chủ tịch thường vụ thành phố, là bộ hạ cũ của Đổng Quốc Khánh, hắn gặp chuyện không may làm cho nhiều người cảm thấy chấn động.
Quan trường thường là như vậy, không sợ không có chuyện tốt, chỉ sợ không có người tốt. Phùng Chí Trường vừa mới có vấn đề thì giống như thắp lên một cây đuốc trong màn đêm, có thêm nhiều người châm dầu vào lửa, thế cho nên Đàm Hiểu Minh vốn còn cảm thấy bản thân mình không có vấn đề cũng phải cho thân vào nhà tù.
Lúc này thành phố Đông Bộ thiếu vị trí phó chủ tịch thường vụ, đám cán bộ thành phố Đông Bộ còn chưa có thời gian chú ý đến vấn đề này, đúng lúc Lưu Nham Phú đã xuống tuyến dưới tạm giữ chức được hai năm, chuẩn bị quay về đơn vị.
Tối quốc khánh đài truyền hình tỉnh Sơn Nam có phát một chương trình ca nhạc thiếu nhi trực tiếp, những đứa bé tuy còn rất nhỏ, thậm chí nói còn chưa rõ ràng nhưng lại hát khá hay dưới tiếng nhạc đệm vui vẻ hào hùng. Đặc biệt là tiết mục múa, một nhóm bé gái ăn mặc giống nhau xuất hiện trên đài càng làm cho người ta phải chú tâm xem xét.
Sau đó là một tiết mục diễn kịch, nhưng cô cậu ăn mặc đẹp đẽ chạy ra sân khấu, đồng thời còn có vài cô cậu bé đóng giả chó mèo, tất cả diễn xuất rất tự nhiên, gương mặt ngây thơ hồn nhiên càng làm bên dưới phát ra nhiều tràng vỗ tay giòn giã.
- Ông xã, anh nhìn kìa, mấy đứa bé ăn mặc đẹp quá, mai mốt mua cho con vài bộ như vậy.
Một người phụ nữ chỉ tay về phía các cô cậu đang diễn xuất trên tivi rồi dùng tay lay người đàn ông ở bên cạnh.
- Vậy à? Ờ, vậy thì mua cho con.
Người đàn ông đã khá quen thuộc với những hành động như vậy của vợ mình, thế cho nên mở miệng thuận tiện đáp.
- Ôi, cũng không biết những bộ trang phục kia được mua hay là đặt theo yêu cầu vậy nhỉ? Sao em chưa bao giờ thấy ngoài chợ? Này, anh, đừng tiếp tục đọc sách nữa, anh nói xem có phải không?
Người phụ nữ tỏ ra rất bất mãn với hành vi tiếp tục đọc sách của chồng mình, nàng dùng sức bấm người đàn ông một cái, sau đó quay sang nói với đứa con đang nghịch đồ chơi ở bên cạnh:
- Này con trai, mẹ mua cho con một bộ tây trang như vậy nhé?
- Không, con cảm thấy bộ con vịt kia đẹp hơn.
Cậu con trai đặt chiếc xe hơi nhựa xuống đất, sau đó nó nhìn chằm chằm vào tivi rồi lớn tiếng nói.
- À, con trai thật tinh mắt, nhưng mẹ thấy bộ tây trang kia cũng rất đẹp, để mẹ mua cho con một bộ.
Người phụ nữ dùng tay vân vê gươn mặt mũm mỉm của cậu con trai, sau đó cười tủm tỉm nói.
- Con không chịu, con muốn bộ quần áo có hình con vịt kia.
Đứa bé dù còn nhỏ nhưng đã có chủ kiến của mình, nó vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
- À, được rồi, vậy thì hai bộ.
Người mẹ thấy cậu con trai mất hứng thì tranh thủ thời gian nói.
Người đàn ông thấy cậu con trai chợt nổi giận thì không tiếp tục đọc sách, hắn nở nụ cười sủng ái, sau đó ôm lấy cậu con trai mập mạp nói:
- Con trai, thích cái gì vậy? Bố mua cho con.
- Con thích bộ quần áo kia.
Đứa bé chỉ ngón tay mập mạp lên tivi rồi dùng giọng làm nũng nói.
Lúc này đám trẻ đang múa ở khắp sân khấu chợt tụ tập lại với nhau, hơn nữa những bộ trang phục sặc sỡ tập trung lại, thế là sân khấu chợt trở nên sáng ngời.
- Hừ, là ca nhạc thiếu nhi hay quảng cáo nhãn hiệu quần áo vậy nhỉ?
Người đàn ông sờ lên đầu rồi dùng giọng buồn bực nói.
Thật ra khi người đàn ông nói một câu như vậy, lúc này ở hiện trường diễn xuất thì bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân cũng đang dùng giọng trêu ghẹo nói một câu như vậy với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nở nụ cười với lời trêu ghẹo của lãnh đạo:
- Bí thư Nhiếp, tôi đây cũng không phải là làm quảng cáo, đây chẳng qua là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Anh xem, những đứa trẻ tham gia chương trình của đài truyền hình được thống nhất trang phục, nếu bỏ tiền ra mua trang phục diễn xuất cho bọn trẻ, như vậy không bằng đặt hàng theo yêu cầu với nhà máy, anh nói xem có đúng không?
- Tiểu tử cậu đúng là, bỏ bớt đi chút ngang ngạnh, cậu cho rằng tôi không nhìn ra sao? Cậu rõ ràng đang làm quảng cáo thì đúng hơn.
Nhiếp Hạ Quân cười ha hả, sau đó khẽ vỗ vỗ tay lên vai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng cười theo, nhưng ngoài miệng lại nhất quyết không thừa nhận lần này mình đang cố gắng quảng cáo cho nhà máy Tâm Hương Y.
- Tử Quân, tôi không khỏi không cảm khái, cậu là một chủ tịch thành phố mà lại đi làm công tác tiêu thụ cho một nhà máy may, đúng là mười phần tận lực. Hôm trước tổ chức hội nghị, không phải thành phố Đông Bộ các cậu tài trợ cho mỗi người một bộ tây phục sao? Thế là ngay từ đầu hội nghị, tôi lên đài chủ tịch ngồi xuống nhìn xuống bên dưới, thấy cán bộ bên dưới giống như tham gia duyệt binh. Điều này không khỏi làm tôi sinh ra cảm thán, Vương Tử Quân cậu làm vậy rõ ràng đang muốn thống nhất chế phục cho tất cả cán bộ nhân viên công tác của cơ quan nhà nước.
Nhiếp Hạ Quân cũng không vì Vương Tử Quân giả ngu mà buông tha, lão tiếp tục lôi chuyện cũ ra nói với Vương Tử Quân.
Nhiếp Hạ Quân vừa nói xong thì trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang ngồi bên cạnh đã cười nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi có thể làm chứng, ngày hôm đó tôi ngồi xuống đài chủ tịch nhìn xuống bên dưới chợt phát hiện mọi người đồng loạt mặc một bộ tây trang, thật sự giống như đang ở trong một doanh trại quân đội. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, đám cán bộ đến phòng làm việc của tôi báo cáo công tác đều mặc trang phục của nhà máy Tâm Hương Y. Thậm chí ngay cả những cán bộ lão thành của thành phố Sơn Viên cũng mặc tây trang ngồi nghiêm chỉnh, thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Tôi đã hỏi bọn họ nghĩ sao mà ăn mặc như vậy, thế là bọn họ dùng giọng không do dự nói: Đang nhất trí hành động với lãnh đạo tỉnh. Ha ha...
Hứa Tiền Giang nói làm cho Nhiếp Hạ Quân khẽ cười, lão chỉ chỉ vào Vương Tử Quân nói:
- Người trong tỉnh Sơn Nam mặc trang phục được sản xuất trong tỉnh, lời quảng cao như vậy khá đặc sắc, xem như cũng dễ nhớ, lại có thể gạt người, thật sự rất hay.
Vương Tử Quân đến lúc này cũng không nói không cười, hắn đã vận dụng tất cả lực lượng có thể để làm công tác quảng cáo cho nhà máy Tâm Hương Y, thậm chí còn lợi dụng cả lãnh đạo của mình. Chưa nói đến những vấn đề gì khác, sau hội nghị toàn tỉnh chào mừng quốc khánh, bộ tây phục của nhà máy Tâm Hương Y có thể nói là cung không đủ cầu, lúc này đủ loại trang phục khác của nhà máy Tâm Hương Y cũng được tiêu thụ mạnh mẽ hơn.
Khi nhà máy thay đổi vài kiểu dáng trang phục, thay đổi thiết kế thì bắt đầu đứng vững vàng trên trận tuyến, ngay cả Vương Tử Quân cũng phát hiện càng ngày càng có nhiều người để ý đến quần áo của nhà máy Tâm Hương Y.
Những bộ trang phục cách tân cực kỳ độc đáo của nhà máy Tâm Hương Y chuyên phục vụ cho giới trẻ cũng được hoan nghênh nhiệt liệt, lúc này nhiều người bắt đầu đứng chen chúc giành nguồn hàng ngoài cổng nhà máy Tâm Hương Y. Nghe những gì anh Hàn báo cáo thì nghe đâu nhà máy Tâm Hương Y đã có những trang phục nằm trong phân khúc thị trường cao cấp.
- Tử Quân, kinh nghiệm thay đổi chế độ xã hội ở nhà máy Tâm Hương Y là cực kỳ quý giá, tôi cảm thấy cậu nên tổng kết kinh nghiệm, không thể cứ giữ khư khư chuyện tốt cho thành phố Đông Bộ, còn phải đưa mắt ra xa một chút.
Nhiếp Hạ Quân cười cười chỉ vào Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
- Bí thư Nhiếp, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tổng kết.
Vương Tử Quân biết rõ cái gọi là tổng kết kinh nghiệm chính là sự tán thành của lãnh đạo tỉnh ủy với công tác thay đổi chế độ ở nhà máy, đang tô son thiếp vàng cho mình. Nếu kinh nghiệm thay đổi chế độ của nhà máy quốc hữu lần này được mở rộng, như vậy hắn sẽ có được một cơ sở chiến tích cực tốt.
Trên quan trường thường là như vậy, nếu như không có người tung hứng thì anh dù có bản lĩnh bằng trời cũng không có mấy tác dụng. Không biết có bao nhiêu người trông mong lãnh đạo nói một tiếng, chỉ cần nhắc đến chiến tích của mình, như vậy đã xem như thành công lớn rồi.
Vương Tử Quân thì khác một chút, hắn biết rõ Nhiếp Hạ Quân rất tán thưởng mình, thế cho nên luôn tìm mọi cách để tự tạo cơ hội cho bản thân.
Khi Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng nóng hôi hổi thì Nhiếp Hạ Quân lại nói tiếp:
- Tử Quân, tôi nghe nói cậu không xử lý tốt quan hệ với đồng chí Quốc Khánh có phải không?
- Nào có, tôi và bí thư Đổng hợp tác rất tốt.
Vương Tử Quân không ngờ vị bí thư đại nhân này khen ngợi mình một câu rồi lại thay đổi đột ngột như vậy, trực tiếp cho mình một gậy. Hắn đối mặt với lời chất vấn của bí thư Nhiếp thì sinh ra một quyết định, đó là đánh chết cũng không thừa nhận, đồn đãi la một chuyện, mình đối mặt với nó như thế nào lại là một chuyện khác.
- Tiểu tử cậu cũng đừng ba xạo, cậu đến thành phố Đông Bộ, tôi cũng xem như không đủ quan tâm, thế nhưng lại luôn chú ý đến tình huống của cậu, ưu khuyết điểm và thị phi thế nào thì tôi biết rõ. Chọn người và dùng người quan trọng ở chỗ biết người, đừng nghĩ tôi bận rộn cả ngày không quan tâm đến các anh, thật ra tình huống của các anh thế nào thì tôi biết rất rõ. Nhưng điều cần thiết là đoàn kết có thể tạo ra lực lượng mạnh mẽ vượt qua tất cả, chỉ có đoàn kết thì tương lai làm quan của cậu mới có thể rộng rãi và phát triển mạnh mẽ. Cậu nên nhớ kỹ lời tôi: Không cần cố gắng để chính mình hóa rồng còn đám người chung quanh lại biến thành giun được.
Vương Tử Quân nghe xong lời Nhiếp Hạ Quân mà tâm tình thật sự khó thể bình tĩnh, một vị bí thư tỉnh ủy có thể nói những lời thành thật như vậy với mình, đây là điều mà hắn cảm thấy rất bất ngờ. Lúc này hình tượng của Nhiếp Hạ Quân trong ý nghĩ của Vương Tử Quân lại cao lớn hơn vài phần. Nếu như nói trước nay Nhiếp Hạ Quân là một vị thần vĩ đại luôn quan tâm cho hắn, như vậy bây gời Nhiếp Hạ Quân đã biến thành một người vĩ đại. Lúc này hắn cảm thấy bí thư Nhiếp là một người cực kỳ sinh động, có tình có nghĩa, lại cực kỳ có lý.
- Bí thư Nhiếp, tôi đã hiểu rõ, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ nhớ kỹ.
Vương Tử Quân dùng giọng thành khẩn nói, vì hắn biết nếu bí thư Nhiếp không coi mình là người một nhà, như vậy sẽ tuyệt đối không nói ra những lời như vậy.
- Như vậy thì tốt rồi.
Nhiếp Hạ Quân đưa tay vuốt tóc định nói chuyện, đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên dồn dập. Lão là bí thư tỉnh ủy, bây giờ thấy người bốn phía vỗ tay thì cũng vội vàng vỗ tay theo.
- Tử Quân, lần này cậu đề nghị cho đồng chí Tôn Quốc Lĩnh tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, tôi cảm thấy có thể thực hiện được. Nhưng cậu cần chú ý một chút, đó là có một số việc không nên kéo căng, nếu không sẽ rơi vào tình huống đứt gãy rất nguy hiểm. Đặc biệt là vài ngày nữa thành phố Đông Bộ sẽ tổ chức hội nghị hội đồng nhân dân, tôi không hy vọng hội nghị kia xuất hiện bất kỳ sai lầm gì.
- Tôi biết rồi, bí thư Nhiếp.
Vương Tử Quân cũng rất quan tâm đến hội nghị hội đồng nhân dân thành phố Đông Bộ, sự việc tuyển cử sẽ không thể không thông qua, thế nhưng nếu có thiêu thân thì sẽ rất khó coi, ít nhất phải làm sao cho ý đồ của tổ chức được thực hiện.
Tiết mục ca nhạc thiếu nhi kết thúc trong một tràng pháo tay rộn rã, Nhiếp Hạ Quân là lãnh đạo ngồi bên dưới xem từ đầu đến cuối, lão dựa theo lệ cũ tiến lên bắt tay chụp ảnh với các diễn viên nhí.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng nghe máy, chợt nghe thấy anh Hàn ở đầu dây bên kia dùng giọng kích động không thôi nói:
- Chủ tịch Vương, diễn xuất rất thành công, chương trình mới diễn được một nửa mà điện thoại đặt hàng ở phía bên tôi đã vang lên dồn dập. Chủ tịch Vương, ngài thật sự có công lớn với nhà máy Tâm Hương Y, thật sự tôi không biết phải cảm tạ lãnh đạo thế nào cho phải...
- Được rồi, anh cũng đừng nói lời cảm tạ, chỉ cần anh nhớ kỹ những gì đã đồng ý với tôi là được.
Vương Tử Quân đã sớm quen với những tình huống biểu cảm như vậy của anh Hàn, hắn cắt ngang lời anh Hàn rồi nói tiếp:
- Anh Hàn, đây là một cơ hội, một cơ hội để cho nhà máy Tâm Hương Y có thể hát vang tiến mạnh trên thị trường may mặc và tạo dựng nhãn hiệu, nếu như các anh bỏ lỡ kỳ ngộ lần này, tôi thấy anh cũng đừng nên làm giám đốc nhà máy nữa.
- Mong chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối nắm chắc nguyên tắc bảo đảm chất lượng, sẽ gầy dựng nhãn hiệu cho nhà máy Tâm Hương Y, sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.
Vương Tử Quân nói vài câu với anh Hàn rồi cúp điện thoại, mà lúc này nhóm lãnh đạo tỉnh ủy lên đài chụp hình cũng đang đi xuống bên dưới.
- Anh Tử Quân, chúng em biểu diễn thế nào?
Lâm Dĩnh Nhi cười như một đóa hoa đi đến bên cạnh Vương Tử Quân nói.
Vương Tử Quân nhìn những giọt mồ hôi còn vương trên trán Lâm Dĩnh Nhi, hắn nở nụ cười khích lệ:
- Biểu diễn rất tốt, không ngờ em lại có bản lĩnh như vậy.
- Điều này là đương nhiên, bổn tiểu thư năm xưa chính là một cây văn nghệ nổi tiếng của nhà trường đấy nhé!
Lâm Dĩnh Nhi ưỡn ngực dùng giọng đắc ý nói. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của nàng, trong lòng có hơi nóng lên.
Lâm Dĩnh Nhi không còn là một cô bé như năm xưa, bây giờ nàng đã lớn rồi.
Vương Tử Quân cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ rối loạn trong lòng, hắn cười nói với Lâm Dĩnh Nhi:
- Được rồi, được rồi, xem như anh nói sai, anh quay về nhất định sẽ yêu cầu sở giáo dục phát cho em một bằng khen.
- Như vậy mới được chứ.
Lâm Dĩnh Nhi liếc mắt nhìn Vương Tử Quân, trong mắt có vài phần vui sướng.
- Thoải mái sung sướng thì tốt, như vậy chúng ta sẽ vung đao cắt thịt anh ta, xem như làm cho nhóm cán bộ thành phố Đông Bộ tận hưởng được chút không khí vui mừng.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi đột nhiên nói.
- Tôi cũng có ý như vậy, chủ tịch Vương, đến lúc đó ngài không được mềm lòng mới tốt.
Tôn Quốc Lĩnh mỉm cười pha trò:
- Nếu không thì hôm nay chúng tôi mở tiệc đón gió tẩy trần cho ngài nhé?
- Dợi đã, tôi còn có vài việc cần phải làm.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Tôn Quốc Lĩnh rồi trầm giọng nói.
Khi hai người Vương Tử Quân và Tôn Quốc Lĩnh nói chuyện với nhau, chiếc xe Audi chậm rãi dừng lại, tài xế cung kính nói:
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Tôn, chúng ta đã đến.
Vương Tử Quân đi vào khu thường trú của thành phố Đông Bộ ở thủ đô rửa mặt mũi cho tỉnh táo, hắn cũng không ở lại đây lâu, sau khi bắt chuyện một câu với Tôn Quốc Lĩnh thì đi ra bắt xe rời đi.
Tuy chủ nhiệm Quách Cần Học khu thường trú đã yêu cầu lái xe cho Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân từ chối. Quách Cần Học biết lãnh đạo về thủ đô có việc cần, mình không thể nào tham gia được. Sau khi phất tay từ biệt chủ tịch Vương, hắn thầm cho ra phương hướng phấn đấu, sau này nhất định phải làm cho chủ tịch Vương thừa nhận mình.
Vương Tử Quân xuống xe ở một khu dân cư trong thủ đô, hắn thật sự có chút hỗ thẹn, thầm nghĩ mình thật sự có chút quá phận, Mạc Tiểu Bắc đã ở đây hơn một năm thế nhưng đây là lần đầu tiên mình đến chỗ này.
- Có lẽ mình không phải là người chồng tốt.
Vương Tử Quân càng cảm thấy áy náy, hắn nhanh chóng cất bước vào rong khu dân cư.
- Xin hỏi anh tìm ai?
Bảo vệ gác cổng thấy Vương Tử Quân đi đến, lại thấy người đàn ông trẻ tuổi kia không quan tâm đến mình, thế là nhanh chóng chạy đến hỏi.
- Tôi không tìm ai cả, tôi về nhà.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với tên bảo vệ trẻ tuổi rồi tùy ý nói.
- Về nhà? Sao tôi không biết trong khu dân cư này có một chủ nhà như anh? Khu dân cư này căn bản không có người như anh, mời anh đi ra ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Tên bảo vệ vươn tay giữ Vương Tử Quân lại rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cố chấp của tên bảo vệ thanh niên, hắn càng thêm yên tâm hơn. Dù sao thì vợ hắn cũng ở chỗ này, vấn đề an toàn có lẽ không cần lo lắng. Thật ra Vương Tử Quân cũng xem như lo lắng suông, Mạc Tiểu Bắc là một nhân viên nghiên cứu khoa học quân sự, nếu như nàng cần hắn lo lắng về vấn đề an toàn, như vậy cũng xem như đáng hổ thẹn.
- Tôi thật sự có nhà ở đây, chẳng qua mới về mà thôi, nếu anh không tin có thể theo tôi đi đến nhà, tôi có thể mở cửa vào nhà.
Vương Tử Quân dù chưa từng đến nơi đây thế nhưng vẫn có chìa khóa căn hộ của Mạc Tiểu Bắc.
Nhân viên bảo vệ thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì có chút do dự, khi hắn đang trầm ngâm thì một chiếc xe jeep từ xa chạy đến. Chiếc xe jeep dừng lại bên cạnh tên bảo vệ, một tên quân nhân tràn đầy tinh thần thò đầu ra khỏi xe.
- Tiểu đoàn trưởng Trần, ngài đã quay về rồi.
Tên bảo vệ thấy tên quân nhân thì đứng thẳng người dùng giọng cung kính nói. Truyện được tại
- Tiểu Lý, hôm nay cậu trực ban à? Đến khi nào trực xong thì đến chỗ tôi một chút, có người tặng hai chai rượu ngon, chúng ta giải quyết cho xong.
Tên quân nhân xem ra có vẻ rất quen thuộc tên bảo vệ, hắn cười ha hả nói.
- Tiểu đoàn trưởng, ngài bận rộn công tác, tôi cũng không dám quấy rầy ngài.
Tiểu Lý gãi đầu, tuy trong lòng cực kỳ thích thú thế nhưng ngoài miệng lại vẫn cố gắng từ chối.
- Tiểu tử cậu còn giả vờ với tôi làm gì, thế này đi, có lẽ cậu sẽ đổi ca vào lúc mười hai giờ trưa, tôi ở trong nhà chờ cậu.
Tên sĩ quan lên tiếng, sau đó ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân, hắn hỏi:
- Tiểu Lý, làm gì vậy?
- Tiểu đoàn trưởng Trần, người này nói có nhà ở đây, nhưng tôi chưa từng thấy tư liệu về anh ta.
Tiểu Lý thấy tên sĩ quan kia hỏi thì giọng điệu hạ xuống khá thấp.
Nghe thấy Tiểu Lý nói chưa từng được thấy tư liệu về Vương Tử Quân, vẻ mặt tiểu đoàn trưởng Trần chợt biến đổi. Hắn dụi điếu thuốc rồi xuống xe dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Vương Tử Quân vài lượt, sau đó mới nói:
- Này anh bạn, anh bạn có biết những người ở trong khu này là ai không? Nếu như không biết, tôi khuyên anh không nên càn quấy ở chỗ này, nên đi chỗ khác chơi thì hay hơn.
Vương Tử Quân thật sự không thoải mái vì ánh mắt của tên sĩ quan kia, từ khi hắn trọng sinh đến giờ căn bản chưa từng bị người ta nhìn như vậy bao giờ. Nhưng hắn là một người có tu dưỡng, thế cho nên áp chế cảm giác khó chịu vào trong lòng.
- Tôi có nhà ở đây, thật sự không sai.
Vương Tử Quân nói, cũng không quan tâm đến tên tiểu đoàn trưởng, hắn cất đi về phía tòa nhà.
Tiểu Lý nhìn thấy Vương Tử Quân không quan tâm đến mình, thế là hắn vội vàng tiến lên cản lại, mà tiểu đoàn trưởng Trần lại vung tay ngăn cản:
- Tiểu Lý, nếu anh ta đã nói mình có nhà ở nơi đây, như vậy chúng ta cùng đi xem.
- Vâng.
Tiểu Lý nhìn vẻ mặt tiểu đoàn trưởng Trần, hắn biết vị sĩ quan kia đang tức giận. Thế là hắn lên tiếng đồng ý, sau đó hai người cùng đi theo Vương Tử Quân vào trong tòa nhà.
Vương Tử Quân đi thang máy đến tầng nhà mình, hắn lấy chìa khóa đi về phía một căn hộ. Tên tiểu đoàn trưởng và Tiểu Lý thấy Vương Tử Quân rút chìa khóa ra thì vẻ mặt có chút quỷ dị, đặc biệt là Tiểu Lý càng bật cười.
- Tiểu đoàn trưởng Trần, ngài có một người thân thích như vậy từ khi nào? Sao tôi chưa từng nghe qua?
Khi thấy Vương Tử Quân đi đến mở khóa không được, Tiểu Lý tươi cười nói.
- Tiểu Lý, đừng nói là cậu không biết, tôi cũng không biết. Hì hì, cũng không phải là tôi quá già yếu, đầu óc nghễnh ngãng.
Tiểu đoàn trưởng Trần khẽ vung tay với Tiểu Lý, sau đó lại dùng hai tay xoa xoa thái dương.
- Tiểu đoàn trưởng Trần, có lẽ đầu ngài không có vấn đề, mà là người ta có vấn đề. Ngày hôm qua đội trưởng của chúng tôi nói, nếu như chúng tôi có thể hỗ trợ công an bắt được kẻ trộm, như vậy sẽ được thưởng một ngàn. Anh xem có nên giúp đỡ tôi một chút để đi lấy tiền thưởng không?
Tiểu Lý cười hì vặn vặn cổ tay, dùng ánh mắt không tốt đẹp gì nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy cắm chìa không vào, hắn cũng cảm thấy không có gì không đúng, hắn ngửa đầu nhìn, chợt phát hiện bên trên có tấm biển.
Vương Tử Quân hiểu ra vấn đề, hắn rút chìa khóa đi về phía gian phòng đối diện.
- Anh muốn làm gì?
Tiểu đoàn trưởng Trần thấy Vương Tử Quân đi về phía gian phòng đối diện, thế là vẻ mặt trầm xuống, hắn dùng giọng lạnh lẽo nói với Vương Tử Quân.
- Mời anh tránh ra, tôi muốn mở cửa.
Vương Tử Quân bình tĩnh vung tay lên, hắn cầm lấy chìa khóa muốn mở cửa.
- Anh vốn không phải là người thuộc chỗ này, còn cố gắng ra vẻ ta đây làm gì? Tiểu Lý, hai chúng ta đưa tên này về đồn công an, để các đồng chí công an xác nhận người này đến từ nơi nào.
Tiểu đoàn trưởng Trần vừa nói vừa vung tay lên với Tiểu Lý.
Tiểu Lý vốn đã nhận định Vương Tử Quân là một tên trộm, lúc này hắn thật sự rất trông mong một ngàn đồng tiền thưởng. Hắn nghe thấy Tiểu đoàn trưởng Trần nói như vậy thì tiến lên một bước nói:
- Anh bạn, anh theo chúng tôi đến đồn công an thôi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tiểu Lý và tiểu đoàn trưởng Trần thì cho ra vài phán đoán với tình thế hiện tại, có câu hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hắn khẽ nói:
- Không cần, tôi thấy chính mình nên gọi cảnh sát.
Vương Tử Quân nói rồi lấy điện thoại của mình ra.
Vào thời đại này thì điện thoại chính là một dụng cụ biểu hiện thân phận, khi thấy Vương Tử Quân lấy ra một chiếc điện thoại di động tinh xảo thì vẻ mặt Tiểu Lý chợt biến đổi, ánh mắt tiểu đoàn trưởng Trần cũng híp lại.
- Tiểu Lý, đừng để cho hắn ở chỗ này kéo dài thời gian, có lẽ chiếc điện thoại này được trộm mà thôi.
Tiểu đoàn trưởng Trần trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
Đúng lúc này điện thoại của Vương Tử Quân cũng vang lên những âm thanh tút tút, hắn nghe được âm thanh này mà chợt nhớ đến một vấn đề, đó là mình về thủ đô, khi đó điện thoại còn chưa mở chức năng đi ra tỉnh ngoài thì nhận được sóng.
- Cầm một chiếc điện thoại cục sắt trộm được mà cũng khoe khoang, hì hì, lần này mời anh theo chúng tôi.
Tiểu Lý lúc này đã hầu như cảm thấy mình bắt được cá lớn, hắn vừa nói vừa vung tay muốn giữ lấy Vương Tử Quân.
Nếu tình hình trở nên rối loạn thì thật sự không hay, Vương Tử Quân nhìn thấy Tiểu Lý đưa tay đến, vô tình không biết làm sao cho phải. Dù sao thì lúc này động tay chân cũng khó thể nào thoát được, hắn là tú tài gặp quan binh, căn bản là khó thể nào nói cho rõ.
- Dừng tay, anh là một bảo vệ mà động tay động chân như vậy sao? Nếu như bắt sai người, anh có thể chịu nổi trách nhiệm không?
Vương Tử Quân dù sao cũng là chủ tịch thành phố, lúc này vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn dùng giọng nghiêm nghị quát lên với Tiểu Lý.
Vương Tử Quân là người trải qua tôi luyện quan trường, trên người có quan uy không nhỏ. Tiểu Lý dù có xuất thân quân nhân, cũng xem như trải qua nhiều tình huống khác biệt, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân chợt hét lên không khỏi làm hắn khựng người lại.
- Anh thật sự rất biết cách giả vờ, tôi đưa anh đến đồn công an, để xem rốt cuộc anh là hạng người gì biến thành?
Tiểu đoàn trưởng Trần lúc này cũng lên tiếng, hắn vươn tay chụp về phía Vương Tử Quân.
- Két!
Cửa phòng đóng chặt chợt mở ra, Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ quân trang đi từ bên trong ra ngoài. Khi nàng vừa xuất hiện thì thấy ngay tình huống tiểu đoàn trưởng Trần đang phóng lên bắt giữ Vương Tử Quân.
Mạc Tiểu Bắc hầu như không nghĩ ngợi gì cả, bàn tay trắng nõn của nàng chợt vung ra. Tiểu đoàn trưởng Trần còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng bẻ ngoặt tay ra phía sau.
- Anh muốn làm gì?
Tiểu đoàn trưởng Trần vừa rồi còn diễu võ giương oai trước mặt Vương Tử Quân, bây giờ đã bị Mạc Tiểu Bắc ép úp mặt lên tường, cánh tay hắn vẫn bị Mạc Tiểu Bắc vặn ra sau lưng.
- Lãnh đạo mau buông tiểu đoàn trưởng Trần ra, chúng tôi đang bắt kẻ trộm.
Tiểu Lý tuy không biết thân phận của Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng biết nữ sĩ quan này có căn hộ ở đây, càng là hàng xóm của tiểu đoàn trưởng Trần. Nhưng hắn thật sự không rõ, vì sao nữ lãnh đạo này là hàng xóm với tiểu đoàn trưởng Trần, thế nhưng nàng lại ra tay không chút lưu tình như vậy.
Vương Tử Quân thấy tiểu đoàn trưởng Trần bị Mạc Tiểu Bắc ép cho úp người vào tường, thế là thầm chột dạ. Thầm nghĩ người kia đã có hành vi chọc giận vợ mình, nếu không phải là mình thì có lẽ nàng sẽ không có hành vi như vậy.
- Đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, mau buông người ra.
Vương Tử Quân tuy rất tình nguyện cho tên tiểu đoàn trưởng Trần kia biết tay, thế nhưng thấy Mạc Tiểu Bắc vặn tay của đối phương, hắn cũng không muốn nàng tiếp tục vặn tay tên kia thêm giây phút nào. Giống như chỉ cần nàng giữ tay tiểu đoàn trưởng Trần lâu hơn một chút thì hắn sẽ sinh ra cảm giác khó chịu vậy.
- Được rồi.
Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, sau đó nàng buông tay tiểu đoàn trưởng Trần ra rồi đi đến đứng bên trái Vương Tử Quân.
Tiểu đoàn trưởng Trần nghiêng đầu nhìn Mạc Tiểu Bắc, trong mắt có ba phần mê say bốn phần nhục nhã, gương mặt anh tuấn cũng có chút đỏ bừng.
- Nơi này là nhà tôi, tuy các anh không nói nhiều mà bắt người, thế nhưng tôi nghĩ hành vi của các anh cũng vì xuất phát từ phương diện giữ an toàn cho gia chủ, tôi cảm thấy nó cũng đáng khen ngợi.
Vương Tử Quân kéo tay Mạc Tiểu Bắc rồi đi vào trong nhà, khi hắn đi vào thì mỉm cười nói với tiểu đoàn trưởng Trần và Tiểu Lý.
Tuy hai bên đã là vợ chồng vài năm, thế nhưng khi bị Vương Tử Quân kéo tay trước mặt người ngoài, gương mặt Mạc Tiểu Bắc cũng có vài phần đỏ ửng.
Tiểu đoàn trưởng Trần ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng lại, cơ thể chợt cứng đờ. Tiểu Lý biết rõ tâm tư của tiểu đoàn trưởng Trần, hắn biết rõ người này thường xuyên mời đến nhà uống rượu cũng không phải vì xem trọng mình, chẳng qua chỉ muốn từ miệng mình mà biết về chút thông tin liên quan đến hộ gia đình đối diện mà thôi.
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi kia xuất hiện giống như một cây chùy đập mạnh vào lòng tiểu đoàn trưởng Trần, giấc mộng của hắn xem như tan vỡ.
- Anh ta ở chỗ này...
Tiểu đoàn trưởng Trần dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Tiểu Lý, giọng điệu có chút phát run.
Tiểu Lý chợt có chút run rẩy, hắn nói:
- Tiểu đoàn trưởng Trần, biết đâu bọn họ là thân thích, hoặc là...Anh em...
Khi Tiểu Lý nói ra hai chữ anh em thì thở dài một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ nói dối cũng cần năng lực và kỹ thuật, năng lực nói dối của mình thật sự cần phải được rèn luyện thêm.
- Anh em? Cậu nói bọn họ là anh em? Ha ha, thì ra là anh em. Tiểu Lý, vừa rồi có phải tôi có hơi quá không? Vị đại ca kia có cho tôi là người lỗ mãng không?
Nghe nói những người rơi vào lưới tình thường có chút ngây ngốc, lời nói của tiểu đoàn trưởng Trần đã hoàn toàn chứng tỏ điều này.
Tiểu Lý lắc đầu cười khổ, hắn bắt đầu thể hiện khả năng nói dối của mình.
Vương Tử Quân đi vào trong, đây là một căn hộ hai gian được quét dọn không một hạt bụi, hắn cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Tuy hắn ở trong biệt thự số hai ở khu nhà thường ủy thị ủy, thế nhưng khi ở trong căn hộ một phòng hai gian này hắn lại sinh ra cảm giác hoàn toàn trầm tĩnh.
Mạc Tiểu Bắc khẽ buông bàn tay đang kéo tay mình của Vương Tử Quân, sau đó nàng dịch về phía sau một bước giống như muốn kéo khoảng cách với hắn. Vương Tử Quân nhìn rõ hành vi mờ ám của nàng, hắn tùy ý ngồi xuống ghế sa lông rồi dùng giọng hung hăng nói:
- Đồng chí Mạc Tiểu Bắc, mời chị nói rõ cho tôi biết người đối diện là ai, hừ hừ, đừng nói với tôi là chị không biết, nhìn ánh mắt người ta nhìn chị, tôi cảm thấy trong sự việc này có chút vấn đề.
Ác nhân phải ra tay trước, Vương Tử Quân thật sự còn kém kinh nghiệm quan trường hơn so với những vị lãnh đạo cáo già như Nhiếp Hạ Quân và Lâm Trạch Viễn, thế nhưng nếu nói đối phó với một Mạc Tiểu Bắc còn chưa biến thành hồ ly thì thật sự du dả.
- Anh...Anh rõ ràng nói ngoa...
Cặp mắt to tròn của Mạc Tiểu Bắc chợt trợn trừng, cảm giác tức giận làm cho hai má nàng đỏ ửng. Khi nàng định lên tiếng thì chợt có gì đó không thoải mái, nàng che miệng chạy về phía nhà vệ sinh.
"Mình thật sự có uy lực lớn như vậy sao? Mới đó đã làm cho Mạc Tiểu Bắc chịu không nổi à? Nếu như vậy thì mình thật sự có tội quá lớn!"
Vương Tử Quân tự kiểm điểm rồi vội vàng đuổi theo Mạc Tiểu Bắc.