Thư ký trưởng Lưu cười ha hả vài tiếng, lại từ chối cho ý kiến với lời nói của Vương Tử Quân. Mà Vương Tử Quân căn bản không nói thêm điều gì với lời phản ánh của thư ký trưởng Lưu, hắn đã đến địa vị hiện tại, có một số việc không cần phải xem vào vẻ mặt người khác.
- Chủ tịch Vương, gần đây thành phố Đông Bộ thật sự cho ra nhiều cán bộ tốt, tôi nghe nói phòng tổ chức tỉnh ủy cố ý chọn một vị lãnh đạo phó phòng từ cơ sở, mà cán bộ của thành phố Đông Bộ có tiếng hô rất cao.
Vương Tử Quân nghe thấy thư ký trưởng Lưu mở miệng thay đổi chủ đề thf vẻ mặt chợt biến đổi, bây giờ bố cục của hắn ở thành phố Đông Bộ đã cơ bản hoàn thành. Tuy Đổng Quốc Khánh vẫn là người nắm quyền lợi của người đứng đầu thành phố, thế nhưng nếu có việc gì đó mà Vương Tử Quân không gật đầu thì Đổng Quốc Khánh ít nhiều cũng phải kiêng kỵ. Thậm chí nếu hắn cố ý cản trở, chỉ sợ sự việc mà Đổng Quốc Khánh muốn thúc đẩy sẽ căn bản không thành.
Nếu có người từ trong thành viên ban ngành của thành phố Đông Bộ đi ra ngoài, như vậy sẽ có một hiện tượng mới phát sinh. Tuy trong đầu Vương Tử Quân có nhiều ý nghĩ quay cuồng, thế nhưng hắn vẫn tươi cười nói:
- Thư ký trưởng Lưu, không phải tôi là chủ tịch thành phố thì mèo khen mèo dài đuôi, tố chất của cán bộ thp Đông Bộ chúng tôi tuyệt đối là hạng nhất, sau này thư ký trưởng nếu có cơ hội gì cứ nghĩ đến chúng tôi một chút.
- Điều này thì chủ tịch Tử Quân cứ yên tâm.
Thư ký trưởng Lưu nói thêm hai câu với Vương Tử Quân thì cúp điện thoại.
Dù phó phòng tổ chức tỉnh ủy cũng chỉ là cấp phó sở, thế nhưng lực hấp dẫn của nó với đám thường ủy thị ủy Đông Bộ là rất lớn, là một vị trí cực kỳ thu hút ánh mắt, chỉ sợ ngoài Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh ra thì khó ai có thể chịu đựng được lực hấp dẫn này.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ nhưng Vương Tử Quân vẫn dựa lưng lên ghế, hắn dù không có căn cứ chính xác, nhưng hắn nhìn vào đó và thấy dấu vết của Đổng Quốc Khánh. Bạn đang xem tại - .
Quyền nhân sự, Vương Tử Quân nghĩ đến ba chữ này thì thật sự có chút khổ sở. Tuy hắn dựa vào sự cố gắng của mình đã khống chế được đại bộ phận quyền lực ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng một chiêu của Đổng Quốc Khánh lại làm cho trận doanh của hắn nhanh chóng rối loạn.
Vương Tử Quân càng nghĩ sâu càng thấy thủ đoạn bất phàm của Đổng Quốc Khánh, bây giờ trong đám thường ủy thị ủy phần lớn là thành viên tổ chức cũ của Tiết Diệu Tiến, người được xưng tụng là đáng tin với mình chỉ có ba người Chúc Vu Bình, Tôn Quốc Lĩnh và Lữ Hạ Cường. Những người khác như La Kiến Cường, Bành Quang Binh, tuy bọn họ cũng nghe lời mời của mình, thế nhưng sẽ tuyệt đối không vì mình mà bỏ qua tương lai chính trị tốt đẹp.
Một vị trí phó phòng tổ chức cũng đủ để cho đám người La Kiến Cường phản bội lại Vương Tử Quân, sách lược của Đổng Quốc Khánh hay ở chỗ là dù anh biết rõ mục đích của đối phương, thế nhưng anh vẫn không tự chủ được mà vẫn phải chạy theo truy đuổi.
Càng là lúc này thì Vương Tử Quân càng khó xử, nếu như mình giúp đỡ người này thì sẽ làm cho người khác phản đối mình. Lúc này không chỉ là tranh chấp của các vị phó chủ tịch thường ủy, chủ yếu là giữa ba vị phó bí thư thành phố với nhau.
Vương Tử Quân có thể dựa vào uy vọng của mình để áp chế đám người Tôn Quốc Lĩnh, nhưng đám người La Kiến Cường, Bành Quang Binh đều là cán bộ thâm căn cố đế ở thành phố Đông Bộ, lúc này bọn họ nghĩ đến lợi ích của bản thân và căn bản sẽ khó thể nào nghe lời Vương Tử Quân.
Còn Chúc Vu Bình? Người này mới lên làm phó bí thư thị ủy chưa lâu, không nhất định có hy vọng, thế nhưng hắn là phó bí thư chủ khảo công tác tổ chức, hắn có khá nhiều ưu thế ở trên nhiều phương diện.
Một pháo giết hai sĩ, Đổng Quốc Khánh thật sự giỏi mưu tính.
Vương Tử Quân thầm cảm khái về chiêu thức của Đổng Quốc Khánh, đồng thời cảm thấy khá khổ sở, cũng có thêm chút bội phục. Đổng Quốc Khánh chơi trò này không sợ mình nhìn thấu, dù là mình nhìn rõ thì người ta cũng đường đường chính chính ra tay mà không sợ ai.
Nếu có người hỏi Đổng Quốc Khánh làm vậy có mục đích gì, hắn sẽ nói cán bộ thành phố Đông Bộ đều là nhân tài, đều có thể tiến xa hơn. Hắn là bí thư thị ủy Đông Bộ, chức trách của hắn là đề cử những nhân tài này ra ngoài, để cho bọn họ đi về vị trí quan trọng hơn.
Đổng Quốc Khánh nói ra như vậy tuyệt đối sẽ nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ, dù là những người hiểu rõ về sự kiện này cũng sẽ tiến lên tranh chấp với nhau.
Không khác so với dự đoán của Vương Tử Quân, giữa trưa ngày hôm sau Bành Quang Binh đến phòng làm việc của hắn. Vương Tử Quân và Bành Quang Binh gần đây có quan hệ rất tốt, khi không có việc gì thì thường xuyên đến phòng nói vài lời tán gẫu.
- Chủ tịch Vương, hôm qua tôi tham gia một hội nghị về công tác tuyên truyền trên tỉnh, lãnh đạo tỉnh có chút không hài lòng về công tác tuyên truyền ở thành phố Đông Bộ chúng ta. Đặc biệt là trưởng phòng Nhạc dùng giọng không khách khí nói về công tác tuyên truyền của thành phố chúng ta, nói rằng chưa đạt đúng trọng điểm, trong thành phố có nhiều chuyện tiên tiến, thế nhưng không đưa tin ra ngoài.
Bành Quang Binh ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, hắn vừa uống trà vừa cười nói.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Bành Quang Binh, nhưng Bành Quang Binh đã đi đường vòng thì hắn cũng không ngốc để chủ động nhắc đến chuyện này. Hắn cười cười nói:
- Bí thư Bành, đây là yêu cầu nghiêm khắc của lãnh đạo với thành phố chúng ta. Theo tôi thấy thì công tác tuyên truyền ở thành phố chúng ta đã làm rất khá, đặc biệt là cho ra nhiều cống hiến ở phương diện đưa tin phát triển kinh tế, thật sự làm cho danh tiếng của thành phố thêm mạnh mẽ.
- Ôi, chủ tịch Vương ngài nếu là trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy thì tốt quá rồi, nhưng những lời này của ngài chỉ là chúng ta tự nói với nhau thì được, cũng không thể nói ra bên ngoài, nếu không người ta sẽ cho rằng chúng ta mèo khen mèo dài đuôi.
Bành Quang Binh vừa nói vừa cười, rõ ràng vẫn rất vui vì lời nói khẳng định công tác của phòng tuyên truyền thị ủy của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hiểu tâm tư của Bành Quang Binh, vì vậy hắn tươi cười nói:
- Cũng không thể nói như vậy, câu cửa miệng chính là vợ mình luôn tốt, dù sao đó cũng là vợ mình, chúng ta cũng không thể không khích lệ người nhà mình một câu. Nếu không thì sẽ rơi vào tình huống tự mình xem thường mình, như vậy còn có thể trông cậy vào người ngoài khích lệ sao?
- Ha ha ha.
Bành Quang Binh cười rất lớn, sau đó hắn dừng cười rồi nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, những lời này của anh tốt nhất nên nói với trưởng phòng Triệu, vì khi chị ấy quay về thì luôn tỏ ra buồn bực.
Sau khi cùng Vương Tử Quân nói về vài ý kiến để đẩy mạnh công tác của phòng tuyên truyền thị ủy, Bành Quang Binh chợt nói:
- Chủ tịch Vương, tôi là người thích đi thẳng vào vấn đề, thế cho nên hôm nay cũng không muốn đi đường vòng với anh. Bây giờ tôi đã năm mươi hai tuổi, nếu như có thể tiến lên cấp giám đốc sở thì còn có cơ hội công tác thêm vài năm, nếu như không được thì chỉ sợ sau này sẽ phải quay về phát huy tác dụng trong hai ban ngành mặt trận tổ quốc và hội đồng nhân dân mà thôi.
Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, hắn biết rõ Bành Quang Binh sẽ nói những gì tiếp theo, thế nhưng hắn cũng không có lý do gì ngăn cản Bành Quang Binh tiếp tục lên tiếng.
- Chủ tịch Vương, phòng tổ chức tỉnh ủy rất có thể sẽ chọn một vị phó phòng từ trong nhóm cán bộ thành viên ban ngành của thành phố Đông Bộ chúng ta, tôi thật sự rất động tâm với vị trí này. Chủ tịch Vương, nếu như có người trưng cầu ý kiến của anh, kính xin anh nói tốt cho tôi vài câu.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười sáng lạn của Bành Quang Binh, hắn khẽ gật đầu nói:
- Bí thư Bành, việc do người làm, nếu như trong tỉnh thật sự có tính toán cho anh đến công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy, tôi sẽ giơ hai tay đồng ý. Mọi người nói đi theo cán bộ phòng tổ chức thì sẽ luôn cầu tiến, có anh Bành công tác trên tỉnh, tôi dù không muốn cầu tiến cũng khó.
Bành Quang Binh càng nở nụ cười sáng lạn:
- Chủ tịch Vương, tôi mượn câu nói may mắn của ngài, nếu như thành công sẽ mời anh uống vài ly rượu nhạt.
Vương Tử Quân dùng giọng nghiêm nghị nói:
- Bí thư Bành, có một số việc một là chúng ta không làm nếu không thì làm là phải thành công. Bây giờ đã có tin tức như vậy, chắc chắn bí thư Đổng sẽ cố gắng tranh thủ cho cán bộ trong thành phố chúng ta. Nhưng sự việc này có liên quan đến phương diện quyền lợi, tôi cảm thấy tốt nhất nên có chút tác động đến trưởng phòng Hứa trên tỉnh. Bí thư Đổng là người có quan hệ tốt với trưởng phòng Hứa, tôi cảm thấy anh cũng nên đến tranh thủ sự trợ giúp của bí thư Đổng là vừa.
Hai mắt Bành Quang Binh chợt lóe lên, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, đa đạ anh đã chỉ điểm, sau này nếu có thời gian sẽ nhất định báo cáo ý nghĩ này với bí thư Đổng.
Bành Quang Binh tiếp tục nói chuyện hơn mười phút mới cất bước rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn hình bóng của Bành Quang Binh, hai hàng chân mày càng nhíu chặt vài phần. Bây giờ người đến là Bành Quang Binh, hắn tin tưởng không bao lâu nữa thì La Kiến Cường và Chúc Vu Bình cũng sẽ đến tìm mình, cố gắng tranh thủ sự ủng hộ của mình.
Hai người kia lại không dễ đuổi đi như Bành Quang Binh, nếu hắn nói lời giúp đỡ thì tất nhiên ai cũng vui vẻ, nhưng nếu sự việc nói lời giúp đỡ với ba người truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khó tránh khỏi chút khúc mắc trong lòng mọi người.
Vương Tử Quân luôn suy tư về vấn đề này, tuy hắn cảm thấy mình không nên để người ta dùng dây thừng kéo đi, thế nhưng hắn lại không thể không thừa nhận chính mình bây giờ cũng không có biện pháp gì hay. Dù sao thì hắn cũng chỉ là người, không phải là thần.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy cực kỳ phiền não thì điện thoại vang lên, hắn nhìn dãy số gọi đến, hắn cố tình không muốn nghe máy, thế nhưng hắn trầm ngâm giây lát và vẫn phải cầm điện thoại lên.
- Alo, tôi là Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, đã lâu rồi không liên hệ với cậu, bây giờ cậu có vẻ bừng bừng tinh thần đấy nhỉ.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cởi mở của Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến đã về hưu, bây giờ xem như hoàn toàn rút khỏi vòng tròn chính trị ở thành phố Đông Bộ, lúc này Vương Tử Quân tuyệt đối không ngờ Tiết Diệu Tiến lại gọi điện thoại cho mình, thế là hắn tươi cười nói:
- Chào bí thư Tiết, đã lâu rồi ngài chưa quan tâm đến một người cấp dưới như tôi, bây giờ ngài thế nào rồi, có khỏe không?
- Bây giờ tôi rất thoải mái, ngoài việc đọc sách thì là rèn luyện cơ thể, khá hơn trước kia rất nhiều.
Tiết Diệu Tiến tuy vẫn nói khá lớn như trước nhưng lúc này Vương Tử Quân nghe vào tai lại có chút dông dài.
Sau đó Vương Tử Quân nhanh chóng mở miệng hỏi thăm về vợ con của Tiết Diệu Tiến, cuối cùng Tiết Diệu Tiến bên kia trầm giọng nói:
- Chủ tịch Tử Quân, tôi có nghe nói trong tỉnh cố ý điều một vị cán bộ thường ủy của thành phố Đông Bộ về tỉnh làm phó phòng tổ chức phải không?
Nếu là người khác thì Vương Tử Quân có vài lời không thể nói ra, nhưng Tiết Diệu Tiến là người đã rời khỏi võ đài chính trị của thành phố Đông Bộ, Vương Tử Quân cảm thấy có vài lời có thể nói với bí thư Tiết. Hắn cười nói:
- Bí thư Tiết, chuyện này tôi cảm thấy không thể nào gạt được ánh mắt như đuốc của ngài.
- Ha ha ha.
Tiết Diệu Tiến cười cười, lão tất nhiên hiểu ý nghĩa lời nói đi đường vòng của Vương Tử Quân. Lão gọi điện thoại cho Vương Tử Quân chủ yếu không phải chỉ nhìn thấu sự việc này, còn nói vài lời giúp cho người khác. Bây giờ Vương Tử Quân nói như vậy, lão cũng căn bản không thể nào giả ngu được.
- Tử Quân, cậu có tìm ra được điều gì từ sự kiện lần này không?
Tiết Diệu Tiến cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Vương Tử Quân, lão thay đổi chủ đề, trầm giọng nói.
- Nhờ hồng phúc của bí thư Tiết, tôi thật sự nghĩ ra được khá nhiều vấn đề.
Vương Tử Quân cũng không khách khí với Tiết Diệu Tiến, hắn dùng giọng gọn gàn dứt khoát nói.
Tiết Diệu Tiến nói:
- Tử Quân, cậu là người có năng lực, có tư chất, hơn nữa cực kỳ giỏi giang ở phương diện phát triển kinh tế, thật sự không ai bằng, nhưng dù sao cũng có khuyết điểm. Bây giờ bí thư Đổng cho cậu một bài học, tôi cảm thấy như vậy là rất tốt, đôi khi con người ta tiếp nhận một bài học cũng không tệ.
Vương Tử Quân thừa nhận Tiết Diệu Tiến nói rất đúng, nhưng dù sao bị người ta xỏ mũi dẫn đi cũng không phải là việc gì sảng khoái, hắn cười cười nói:
- Tôi hiểu những đạo lý to tát này, nhưng thưa lãnh đạo, bây giờ tôi cần một đối sách phù hợp.
- Đối sách? Cậu tự mình nghĩ ra đi, đầu óc của cậu còn tốt hơn cả tôi nhiều. Chủ tịch Tử Quân, có một số việc cậu phải nắm được bản chất, khi đó nó sẽ không còn khó giải quyết nữa. Đúng rồi, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu, mục đích chủ yếu là nói với cậu, bí thư La Kiến Cường khá tốt, nếu có thể thì cậu phải làm Bá Nhạc đẩy anh ấy một chút vào đúng thời điểm.
Tiết Diệu Tiến nói ra mục đích gọi điện thoại của mình, sau đó cúp điện thoại. Vương Tử Quân nhìn chiếc điện thoại tĩnh lặng trên bàn làm việc, gương mặt trở nên rất ngưng trọng.
Bây giờ La Kiến Cường và Bành Quang Binh đã để lộ tâm cơ với chính mình, Chúc Vu Bình không bao lâu nữa sẽ chạy đến bàn về vấn đề này với mình mà thôi.
Chuyện này đối với Đổng Quốc Khánh thì rõ ràng là cực kỳ có lợi, dễ dàng xử lý, dù sao thì hắn cũng không có mối liên hệ mật thiết với ai trong số ba người Bành Quang Binh, La Kiến Cường và Chúc Vu Bình. Hơn nữa nếu một người ra đi thì một vị trí phó bí thư sẽ để trống, thế cho nên hắn muốn nắm sự việc này để cho ra một trao đổi tốt với trưởng phòng Hứa Tiền Giang.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn lắc lắc đầu. Đổng Quốc Khánh đã quyết định khuấy đục chuyện này, nếu muốn giải quyết cho tốt thì tốt nhất nên ra tay đúng điểm nóng. Hứa Tiền Giang dù là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thế nhưng trên rất nhiều chuyện cũng không thể nào tự cho ra quyết định.
Còn chính mình thì...Vương Tử Quân khẽ gõ tay xuống mặt bàn, ánh mắt rơi lên một phần văn kiện, hắn nhìn nó mà trong lòng chợt có ý nghĩ mới.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Chúc Vu Bình, hắn cười ha hả nói:
- Anh Chúc ơi là anh Chúc, tôi xem như phục anh, có phải anh thấy tôi mở tiệc ở khách sạn nhỏ này nên muốn vung tay cho qua không? Tôi nói cho anh biết, như vậy là không được, đến lúc tôi quay về thì nhất định phải tìm khách sạn thật sang để mở tiệc đón gió tẩy trần.
Hai người uống vài ly rượu, bầu không khí trong phòng thoải mái hơn rất nhiều. Vương Tử Quân uống cạn ly của mình, sau đó hắn cười nói:
- Người sáng mắt không nói láo, lần này tôi ra ngoài tổ chức hội chợ kêu gọi đầu tư, thứ nhất là vì đẩy mạnh phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ, thứ hai anh có biết là gì không?
Chúc Vu Bình thầm hiểu tâm tư muốn rời khỏi thành phố Đông Bộ để đi kêu gọi đầu tư của Vương Tử Quân, thế nhưgn hắn thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại nói ra như vậy. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Toi biết rồi, anh không muốn rơi vào tình huống khó khăn khi bị kẹp giữa đám người chúng tôi.
- Anh Chúc nói đúng, có câu bàn tay đều là thịt, tuy chúng ta thật sự thân thiết và dày thịt hơn một chút, thế nhưng tôi cũng có quan hệ không tồi với bí thư La và bí thư Bành. Bây giờ ba người các anh tranh chấp với nhau, tôi bị kẹp ở giữa cũng không biết hướng về ai cho phải.
Vương Tử Quân cầm lấy ly rượu nâng lên mời Chúc Vu Bình, sau đó uống cạn ly.
- Anh Chúc, anh biết lần này trong ba người ai có khả năng lớn nhất không?
Vương Tử Quân cũng không chờ Chúc Vu Bình lên tiếng, hắn nâng ly lên rồi hỏi.
Chúc Vu Bình trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư La, dù sao thì anh ấy cũng là người có lý lịch mạnh nhất.
- Không phải, anh là người có khả năng nhất.
Vương Tử Quân khẽ dựa lưng ra sau ghế, sau đó hắn cười nói:
- Bí thư Đổng nhất định sẽ đề cử anh.
Chúc Vu Bình tuy rất động tâm với chức vụ phó phòng tổ chức, thế nhưng hắn cảm thấy sức cạnh tranh của mình là rất nhỏ, dù sao hắn mới là phó bí thư nắm công tác tổ chức được nửa năm, không có khả năng tiếp tục tiến lên.
Nếu như là người khác nói thì Chúc Vu Bình nhất định sẽ cười nhạt cho qua, nhưng lúc này Vương Tử Quân lên tiếng, hắn chợt sinh ra cảm giác không thể không tin.
Chúc Vu Bình nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, thế là tâm tư nhanh chóng xoay tròn. Hắn cũng là người thông minh, bây giờ được Vương Tử Quân vạch ra một lớp cửa sổ, hắn nhanh chóng hiểu vì sao đối phương lại làm như vậy.
Chúc Vu Bình trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, chuyện này tôi xin nghe ngài.
- Bí thư Chúc, sự kiện này căn bản khong ai có thể thay thế anh cho ra quyết định, anh nên suy nghĩ xem nên đi hay không.
Vương Tử Quân đặt ly của mình xuống rồi nói:
- Phó phòng tổ chức tỉnh ủy là một vị trí tốt, anh chỉ cần ngồi vài năm sẽ tiến lên làm giám đốc sở.
Chúc Vu Bình hiểu rõ điều này, nhưng có một điều hắn càng hiểu rõ hơn, chính là càng lên cao thì đường đi càng hẹp. Tuy tiến lên làm phó phòng tổ chức là một lựa chọn rất tốt, thế nhưng nếu ở vị trí đó mà không được ai đề bạt, chỉ sợ cuối cùng cũng chỉ giậm chân tại chỗ mà thôi.
Tình huống này không phải không có.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Chúc Vu Bình, hắn thầm hiểu đối phương do dự cái gì, nhưng hắn cũng không nói điều gì. Tuy hắn và Chúc Vu Bình có quan hệ rất tốt, thế nhưng ở trên sự kiện này hắn cũng không muốn làm người khác khó chịu.
- Chủ tịch Vương, tôi sẽ thật sự suy xét.
Chúc Vu Bình nhìn Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Anh nên suy xét cho tốt, dù sao đó cũng là một cơ hội tốt.
Vương Tử Quân nói xong cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này, sau đó chuyển chủ đề sang câu chuyện khác. Nhưng hai người dù cố gắng tạo ra bầu không khí tốt đẹp thì cũng không thể nào quay về trạng thái náo nhiệt như lúc đầu.
Cuối cùng hai người tuy uống cạn chai rượu nhưng buổi tụ hội không thể không kết thúc bằng hai chữ thất bại.
Vương Tử Quân ngồi trên xe của mình và gương mặt liên tục biến đổi, lúc này hắn cảm thấy rất ngột ngạt, thế nhưng Đổng Quốc Khánh là người có sức mạnh trong sự kiện lần này, dù mình có làm thế nào cũng không hơn được.
Nếu như Vương Tử Quân giúp đỡ một bên, hai bên còn lại sẽ đều có ý kiến với hắn, nếu không ủng hộ ai thì ba bên sẽ sinh ra tranh chấp. Tuy hành động rời khỏi thành phố Đông Bộ của hắn là tốt, thế nhưng ba vị phó bí thư Chúc Vu Bình sẽ quấn lấy nhau.
Vương Tử Quân phải làm thứ gì đó, nếu không thì sự việc thật sự sẽ đến mức làm cho người ta cảm thấy nín thở. Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn vô thức cầm điện thoại lên xem, hắn nhìn qua một vài người trong danh bạ, sau đó tùy ý bấm số.
Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân nhìn dòng chữ xuất hiện trên màn hình mà chợt sững sờ, mình vô tình bấm số của Mạc Tiểu Bắc. Bây giờ mình có tâm tình như vậy, chẳng lẻ sẽ thổ lộ hết với Mạc Tiểu Bắc sao?
- Alo, anh Tử Quân à?
Giọng nói trong trẻo của Mạc Tiểu Bắc từ đầu dây bên kia truyền đến.
- Là anh đây, em đang làm gì vậy?
Vương Tử Quân cố gắng áp chế những chuyện phiền lòng, hắn dùng giọng dịu dàng nói.
- Còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể thành thật ở nhà mà thôi. Đều tại anh cả, nói chuyện em có mang cho ông biết, bây giờ em chỉ có thể ở nhà, cũng không được làm gì. Ông vì muốn giám thị em, thế cho nên còn đưa cả mẹ đến đây.
Vương Tử Quân nghe Mạc Tiểu Bắc dùng giọng hờn dỗi nói, trong lòng chợt cảm thấy tốt hơn khá nhiều, tâm tình rối loạn lúc vừa rồi cũng xem như tiêu tán đi không ít. Vương Tử Quân thấy biện pháp bảo vệ của ông tuy có hơi quá, thế nhưng hắn thật sự ủng hộ như vậy, thế là hắn cười khuyên nhủ:
- Tiểu Bắc, tất cả đều là vì em mà thôi. Thế này nhé, lúc không có việc gì thì chịu khó đọc sách, đi dạo, bảy tám tháng sẽ qua nhanh thôi.
- Anh nói thì dễ nghe lắm, nếu không anh đến thử xem.
Sau khi có con thì Mạc Tiểu Bắc có vẻ cởi mở hơn, tuy đối với người khác thì vẫn như bình thường, thế nhưng với Vương Tử Quân thì lại có vài phần quấn quýt si mê.
Vương Tử Quân cũng thầm nghĩ, dù anh có muốn cũng không có được công năng như vậy. Nhưng hắn là người từng trải, tát nhiên sẽ hiểu Mạc Tiểu Bắc đang bực bội, thế nên nhanh chóng nói vài câu làm cho nàng nở nụ cười.
- Chồng, hôm nay anh gọi điện thoại cho em, có phải gặp chuyện gì phiền lòng không?
Mạc Tiểu Bắc nói vài lượt về việc mình được người nhà bảo vệ một cách quá mức, sau đó nàng đột nhiên hỏi.
- Không có! Anh nào có gặp chuyện gì không vui?
Vương Tử Quân chợt kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại dùng giọng che giấu nói. Những chuyện phiền lòng thế này chính hắn giữ lấy thì hay hơn, nếu để cho Mạc Tiểu Bắc biết được, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến con.
Nhưng chẳng biết có phải vì trình độ nói dối của chủ tịch Vương quá kém hay không, Mạc Tiểu Bắc căn bản không tin tưởng lời nói của hắn:
- Trước kia đến lúc tan tầm anh mới gọi điện thoại cho em, lúc này khác thường như vậy nhất định là có vấn đề. Anh nói đi, tuy không giúp được gì cho anh, thế nhưng có một vài việc giấu trong lòng cũng không phải tốt.
Trong lòng có chút do dự, Vương Tử Quân cũng không giấu diếm, hắn nói chuyện của mình cho Mạc Tiểu Bắc. Sau khi Mạc Tiểu Bắc nghe Vương Tử Quân nói và không lên tiếng, đợi đến khi hắn nói xong thì nàng mới lên tiếng:
- Em không hiểu nhiều về chuện của anh, nhưng tên họ Hứa kia ức hiếp anh như vậy, sau này em sẽ cho hắn ta đẹp mặt.
Vương Tử Quân nghe những lời bực bội của Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn hiểu rõ tên họ Hứa trong lời nói của Mạc Tiểu Bắc chính là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang.
Không biết có phải vì nói hết những gì chất giấu trong lòng hay không, Vương Tử Quân thật sự có tâm tình khá hơn rất nhiều, khi hắn chuẩn bị trêu chọc Mạc Tiểu Bắc vài câu, đột nhiên chợt lóe lên một ý nghĩ.