- Cục trưởng Lý giải thích quá sâu sắc, không hỗ danh là người đứng đầu chiến tuyến công an của tỉnh. Thế này đi, tôi sẽ thương lượng với bí thư Đổng, nếu như có thể thực hiện được, chúng tôi sẽ nhanh chóng thúc đẩy.
Vương Tử Quân lúc này chợt ý thức được rằng Đổng Quốc Khánh cũng có tác dụng, chỉ cần mình có gì không muốn làm cũng có thể đẩy lên người bí thư Đổng, hơn nữa như vậy lại cực kỳ hợp tình hợp lý, căn bản không tốn chút sức.
Lý Chấn Hoa đã đạt được mục đích, hắn cũng không nói gì thêm, sau khi nói vài câu chuyện phiếm thì hai người cúp điện thoại.
Đồng hồ vẫn chạy tích tắc, Vương Tử Quân suy xét lại sự việc một lượt, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, mượn đao giết người, muốn đưa Vương Tử Quân này lên đầu súng sao?
Gần đây tâm tình của Hạ Nham Châu thật sự không tốt, buồn bã ỉu xìu, người cũng gần rạc đi. Tề Chính Hồng trước đó hoàn toàn thua trận, lẽ ra phải có chút dấu hiệu, hắn sao lại không phát hiện ra? Khi tất cả mọi người án binh bất động thi hắn lại nóng lòng tranh thủ chạy đến dán mặt nóng lên mông Đổng Quốc Khánh. Kết quả là thế nào? Còn không phải đắc tội với Vương Tử Quân sao?
Trong quan trường cực kỳ chú ý đến vòng quan hệ của mình, từng người giống như tiến vào một vòng xoáy lớn, muôn người với muôn hình muôn vẻ quay cuồng bên trong, mình có thể vào một vòng xoáy tốt, cũng có thể vào một hố đen.
Chuyện đến bây giờ thì Hạ Nham Châu đã sinh ra một ý nghĩ, đó là trên trán của mình đã khắc ghi rõ ràng: Mình là người Đổng Quốc Khánh, mà bí thư Đổng Quốc Khánh là người chủ trương theo chỉ thị của chủ tịch Tề Chính Hồng. Nhưng bây giờ Tề Chính Hồng rõ ràng đã rơi xuống vực sâu, dù là kẻ nào đến tìm cũng sẽ bị nuốt trôi, mình cần gì phải nhảy vào? Nhưng đó cũng là vực sâu không đáy, nếu Tề Chính Hồng đã rơi xuống, như vậy tất cả những người trong vòng quan hệ của chủ tịch Tề cũng sẽ rơi rụng theo, Hạ Nham Châu hắn cũng khó tránh thoát được.
Hạ Nham Châu nghĩ như vậy, trong đầu xuất hiện một tảng đá, nó đứng bên bờ vực, bên trên ghi rõ đó là mộ phần của Tề Chính Hồng. Không, vì sao anh đã xuống địa ngục rồi mà vẫn kéo cả tôi xuống theo chứ?
Hạ Nham Châu nghĩ đi nghĩ lại, hắn uống một ngụm trà rồi đi tới đi lui trong văn phòng, cực kỳ mất tập trung.
Hạ Nham Châu xem như thất bại trong lúc đứng thành hàng, những năm nay bản tính của con người cũng biểu hiện động thái, anh thành công thì biến thành thiện, anh thất bại sẽ là ác, thế cho nên mới nói thắng làm vua thua làm giặc. Giặc là gì? Không phải là thế lực gian ác sao? Hạ Nham Châu nghĩ như vậy mà trong lòng càng thêm hối hận.
Sự việc bên này còn chưa có manh mối thì cậu em bên kia lại sinh chuyện, sau đó Hạ Nham Châu lại nhận được tin Trần Ngãi Kiều bị cục công an huyện giam giữ, hắn thật sự cảm thấy bực bội và đầu phình lớn lên. Một loạt sự việc không may xuất hiện, không bao lâu nữa thì thanh danh của hắn sẽ bùng nổ khắp tỉnh. Con người là như vậy, đừng để sự việc không may xảy ra, nếu không một khi đã xui xẻo thì uống nước cũng mắc nghẹn.
Hạ Nham Châu tức giận điên cuồng, hắn nhấc điện thoại gọi cho cục trưởng Lý Hồ Châu cục công an huyện Duyệt Linh mắng cho một trận, để cho đối phương căn bản không dám thở mạnh. Nhưng cuối cùng Lý Hồ Châu vẫn dùng giọng cẩn thận nói;
- Bí thư Hạ, chúng tôi có căn cứ pháp luật để giam giữ Trần Ngãi Kiều...
- Anh đừng ăn nói bậy bạ, tranh thủ thời gian thả người.
Hạ Nham Châu chửi ầm lên, sau đó hung hăng cúp điện thoại.
Hạ Nham Châu thở phì phò mà hận không thể cách chức cục trưởng cục công an của Lý Hồ Châu, nhưng bây giờ là thời điểm mấu chốt, mình không thể hành động theo cảm tính được. Nhưng thật sự có thể ổn định được sao? Nếu như Vương Tử Quân thừa cơ hội này để gây khó cho mình ở hội nghị thường ủy, chính mình nên làm gì bây giờ?
Hạ Nham Châu nghĩ đến tình huống sau khi Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ, mỗi câu mỗi lời của người này đều có khí thế như bão táp, thế là trong lòng cực kỳ kiêng kỵ. Bình tĩnh xem xét thì thấy người này căn bản mạnh mẽ hơn Đổng Quốc Khánh rất nhiều, cực kỳ giỏi trên phương diện nắm kinh tế, nhưng lại quá trẻ tuổi và mạnh mẽ, một khi đã ra tay thì dù là ai cũng phải xuống đài. Hơn nữa người này căn bản không dễ phát tác, thế nhưng mỗi lần ra tay phải động vào vị trí yếu hại, tùy thời mà động, một khi thời cơ chín muồi sẽ đâm một nhát tiễn anh xuống địa ngục.
Nhâm Xương Bình ngã xuống, Lý Khang Lộ ngã xuống, ngay cả bí thư Tiết Diệu Tiến cũng phải rời khỏi cương vị công tác, Hạ Nham Châu hoài nghi tất cả có liên quan đến Vương Tử Quân. Nếu như không có những chuyện này phát sinh thì Hạ Nham Châu còn có ý nghĩ sẽ đối kháng được với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn đã nhanh chóng cảm thấy mình và Vương Tử Quân chỉ là châu chấu đá xe, thật sự không làm gì được.
- Bí thư Đổng có thể giúp mình...
Hạ Nham Châu cảm thấy cực kỳ bất an, cuối cùng hắn cũng nghĩ đến lãnh đạo của mình.
Hạ Nham Châu trầm ngâm giây lát và cầm điện thoại gọi đi, sau nửa phút thì điện thoại được nối thông. Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia, Hạ Nham Châu dùng giọng vội vàng nói:
- Bí thư Đổng, bây giờ anh có rảnh không? Tôi có chút công tác muốn báo cáo với anh.
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục thì Hạ Nham Châu thở dài một hơi, đối với hắn thì câu trả lời của bí thư Đổng thật sự không tệ, dù sao thì bí thư Đổng cũng không phải khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ không quan tâm.
Hạ Nham Châu chỉnh lý lại trang phục, sau đó hắn mới đi ra ngoài cửa. Nhưng hắn chợt khựng lại, sau đó quay về xem xét đống tài liệu trên bàn, chợt thấy một bản tài liệu chính giữa có ký tên Lý Hồ Châu. Hắn xem xong và nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, xem tôi thu thập tên khốn ngươi như thế nào.
Hạ Nham Châu thấy mình muốn thu thập một vị cục trưởng cục công an huyện thì dễ dàng như trở bàn tay, chỉ là hắn không biết, khi hắn đang báo cáo công tác cho Đổng Quốc Khánh, vị cục trưởng cục công an huyện kia cũng đang gọi điện thoại cho một người khác.
Lý Hồ Châu lúc này đứng bên cạnh bàn làm việc, hắn dùng giọng cung kính nói:
- Chính ủy, tôi là Hồ Châu.
- Chào cục trưởng Hồ Châu, gần đây cậu công tác thế nào?
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh ôn hòa.
- Cám ơn chính ủy đã quan tâm, tôi rất tốt, chỉ là...Chính ủy, Hạ Nham Châu giống như đã biết chuyện, vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu tôi thả người.
Lý Hồ Châu nói đến Hạ Nham Châu thì cũng căn bản không có chút tôn trọng.
- Ha ha, Hồ Châu, bí thư Hạ đã lên tiếng, vậy thì cứ làm theo yêu cầu, dù sao thì cấp dưới vẫn phải phục tùng thượng cấp.
Người ở đầu dây bên kia vẫn dùng giọng nhỏ nhẹ hòa ái nói.
Lý Hồ Châu vốn có chút không yên, bây giờ nghe được lời của đối phương thì thả lỏng hơn một chút. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Chính ủy, bây giờ chúng ta có nên thực hiện bước tiếp theo không?
Vị chính ủy ở đầu dây bên kia giống như hiểu rõ lo lắng của Lý Hồ Châu, chợt nghe hắn dùng giọng ung dung nói:
- Có thể bắt đầu được rồi, Hồ Châu, vừa rồi cục trưởng Lý có gọi điện thoại cho tôi, nói là chủ tịch Vương đã lên tiếng, cũng tin chắc chủ tịch Vương sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, dù sao thì Hạ Nham Châu cũng là người của Đổng Quốc Khánh.
- Chủ tịch Vương sẽ động vào Hạ Nham Châu sao?
Lý Hồ Châu cảm thấy cục trưởng Lý ở tận thành phố Sơn Viên căn bản là xa không thể chạm vào, bây giờ hắn chú ý nhất chính là người cực kỳ cường thế ở thành phố Đông Bộ, chính là chủ tịch Vương Tử Quân.
- Tất nhiên rồi, Hồ Châu, cậu nghĩ lại mà xem, trước đó vài ngày Hạ Nham Châu đã công khai đứng thành hàng. Đây rõ ràng là phản bội công khai, chủ tịch Vương sẽ tỏ ra không thấy sao? Hơn nữa bây giờ chúng ta đã đưa đao sắc vào trong tay anh ấy, tuy anh ta sẽ không nhất định cách chức bí thư ủy ban tư pháp của Hạ Nham Châu, thế nhưng lấy đi chức vụ cục trưởng cục công an cũng không phải là vấn đề.
Người ở đầu dây bên kia dùng giọng cực kỳ tự tin nói, điều này làm cho Lý Hồ Châu thả lỏng hơn. Lý Hồ Châu cũng hiểu rõ đạo lý này, đao đã đưa đến tận tay Vương Tử Quân, sao còn không chịu ra tay cho được?
- Hồ Châu, cậu công tác ở huyện Duyệt Linh đã khá lâu rồi phải không?
Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng điệu cực kỳ ôn hòa.
- Chính ủy, trí nhớ của ngài rất tốt, năm xưa tôi được ngài phái xuống, bây giờ đã là năm năm rưỡi rồi.
Lý Hồ Châu càng tỏ ra tôn kính vị lãnh đạo của mình.
- Cũng không phải là thời gian ngắn, coi như vất vả cho cậu, tất nhiên càng vất vả cho em gái, phải ở thành phố Đông Bộ chăm con cái. Cậu đấy, nếu rảnh thì nên về thăm nhà một chút.
- Chính ủy cứ yên tâm, tôi sẽ tận lực, không phải tôi không muốn về nhà, mà thật sự là thoát thân không được, nếu như có chút vấn đề gì xảy ra, chỉ sợ sẽ phải xin lỗi sự tài bồi của ngài.
Lý Hồ Châu bây giờ không quan tâm đến vấn đề này, chủ yếu là sau khi sự việc phát sinh thì mình sẽ được sắp xếp ra sao?
Người đối điện cũng không làm cho Lý Hồ Châu thất vọng, hắn dùng giọng thấm thía nói:
- Hồ Châu, tổ chức biết cậu là cán bộ chuyên nghiệp, hôm nay xem như tôi vi phạm nguyên tắc tiết lộ cho cậu một thông tin. Đó là anh Ngô ở đội cảnh sát hình sự sắp về hưu, ý của tôi là trong khoảng thời gian này đổi công tác cho cậu, như vậy cũng tiện cho cậu chăm sóc gia đình, cũng không thể ra ngoài công tác anh dũng nhưn lại để cho nhà mình bốc cháy được.
Lý Hồ Châu nghe thấy như vậy thì trợn mắt há mồm, thầm nghĩ: Bổ nhiệm nhân sự thường là như vậy, vào thời điểm quan trọng nếu có người nói bóng nói gió thì sẽ đưa đến những hiệu quả lý tưởng. Nếu như vị trí này vận tác thành công, không phải sẽ cực kỳ thuận buồm xuôi gió sao?
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố có cấp phó cục, làm cục trưởng cục công an huyện xem ra thì uy phong hơn so với đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, thế nhưng cấp bậc hành chính chỉ là trưởng phòng. Hơn nữa Lý Hồ Châu là người từ cục công an thành phố Đông Bộ đi ra, hắn biết rõ đội cảnh sát hình sự thành phố là một đơn vị cực kỳ quan trọng, đội trưởng đội cảnh sát hình sự khóa trước chính là phó cục trưởng cục công an thành phố, còn có vài vị làm cục trưởng cục công an thành phố. Mình bây giờ có thể tiến lên làm đội trưởng cảnh sát hình sự, điều này nói rõ điều gì? Nói rõ chính ủy đang cất nhắc mình, xem trọng mình, cho mình một con đường phát triển thênh thang.
- Cám ơn chính ủy, mong chính ủy yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Hồ Châu lúc này đã căn bản buông bỏ áp chế, hắn lớn tiếng đảm bảo.
- Tốt, khi nào cậu về thành phố thì tôi sẽ tổ chức tiệc đón gió tẩy trần.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia mở miệng dặn dò một phen, sau đó cúp điện thoại.
Lý Hồ Châu cúp điện thoại và nhìn ra ngoài, hắn thấy trời đã tối. Hắn đi ra khỏi phòng làm việc nhìn lên trời, phát hiện một ngôi sao băng rạch trời rơi xuống. Hắn chợt sinh ra một ý nghĩ, nếu như ngôi sao băng kia không rạch phá không gian, có ai sẽ chú ý đến sự hiện hữu của nó? Xem ra nó dùng sự không tồn tại để đổi lấy sự tồn tại, mình phải học tập theo nó, nếu một khi đã xuất phát thì căn bản không có đường về, thật ra thì nhân sinh vốn cũng không có đường lui. Hắn nghĩ như vậy và cảm thấy yên tâm hơn, chỉ cần vận tác thỏa đáng, tất cả nguy hiểm sẽ qua, mọi thứ sẽ biến thành vui vẻ.
Tuy cục trưởng cục công an cũng là một nhân vậ trong huyện thành thế nhưng lực ảnh hưởng đôi khi thật sự kém xa một vị phó chủ tịch huyện. Nhưng là người thì ai cũng có dã tâm, đàn ông tham chính lại càng là động vật có dã tâm.
Một khi người ta leo lên núi sẽ nhìn thấy một ngọn núi khác cao hơn, Lý Hồ Châu ở vào vị trí hiện tại cảm thấy rất bức bối, vì một vị trí cục trưởng cục công an huyện không phải là mục tiêu của hắn. Hắn muốn tiến lên, hắn muốn thừa dịp mình còn trẻ còn cơ hội để tiếp tục tiến lên. Bây giờ thật sự có cơ hội như vậy, trên cục công an thành phố đang có một lỗ hổng cần hắn đến lấp đầy.
Tuy Lý Hồ Châu có quan hệ không tồi với Hạ Nham Châu, thế nhưng hắn dù sao cũng không phải cán bộ dòng chính của bí thư Hạ. Tuy hắn làm cục trưởng cục công an huyện là không có vấn đề, thé nhưng muốn tiến thêm một bước thì cực kỳ khó khăn.
Nếu cây củ cải chiếm một vị trí, như vậy phải nhổ nó lên để lấp đầy lổ hổng đó. Lý Hồ Châu biết rõ ý nghĩ của chính ủy thì cũng từng sinh ra ý nghĩ do dự, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn tham gia không chùn bước, vẫn phải nhào đầu vào.
Vào thời vua chúa thì quan viên cũng phải chen chúc tranh giành địa vị, quan trường bây giờ cũng là như vậy, chỉ có chen chúc lẫn nhau mới có thể tìm được vị trí tốt và tìm được sự ủng hộ của lãnh đạo. Làm lãnh đạo sẽ không bao giờ quên đám anh em một lòng vì mình.
Quan trường luôn là như vậy, ai cũng muốn bò lên vị trí cao hơn, ai cũng phải nhìn bốn phía, nghe tám hướng. Chỉ cần đối phương có tác dụng quyết định để anh tiến lên, như vậy anh phải coi người ta như đấng cứu thế, phải toàn lực làm việc cho người ta.
Trong sự kiện này có một nguyên nhân làm cho Lý Hồ Châu ra tay không chút do dự, chính là chính ủy muốn nhờ tay chủ tịch Vương để nắm bắt vị trí cục trưởng cục công an của Hạ Nham Châu. Hắn biết rõ Hạ Nham Châu đắc tội với Vương Tử Quân, bây giờ lại dựa lưng vào Đổng Quốc Khánh, và hắn tin chỉ cần Vương Tử Quân ra tay thì tất cả sẽ xong.
Vương Tử Quân cũng không biết người ta có lòng tin với mình như vậy, hắn lúc này đang ở trong phòng làm việc nghe Trương Đảo Long báo cáo về công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn đặc biệt chú ý đến phương diện xây dựng khu công nghiệp thủy tinh.
- Đảo Long, có vài thủ tục bắt buộc phải làm, nhưng cũng có một vài thủ tục cần phải linh hoạt nắm giữ, bảo đảm tiến độ của khu quy hoạch kỹ thuật cao.
Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp;
- Khu quy hoạch kỹ thuật cao năm nay có thành tích rất tốt, tôi hy vọng anh có thể không ngừng cố gắng, sẽ cho tôi một niềm vui mới.
Trương Đảo Long đã hoàn toàn đứng vào trong hàng ngũ của Vương Tử Quân, tuy hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh nhưng cách nói chuyện cũng đã tùy ý hơn. Hắn cười cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, xem anh nói kìa, như vậy là cho tôi áp lực lớn. Cán bộ thành phố Đông Bộ này có ai không biết chủ tịch Vương có ánh mắt cao vời, yêu cầu nghiêm khắc, hạng mục bình thường căn bản là không thể lọt vào mắt xanh của ngài.
- Vậy anh hãy làm ra một chiến tích không tầm thường, như vậy cũng làm tôi có thể nở mày nở mặt với lãnh đạo tỉnh.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trương Đảo Long, hắn căn bản không cho ra dư âm quay về.
Trương Đảo Long biết rõ bây giờ mình căn bản không nhận không được, thế cho nên chỉ có thể kiên trì nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nhất định sẽ chấp hành chỉ thị của ngài, nhưng ngài phải đồng ý với tôi một chuyện mới được.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt với ánh mắt lấp lánh của Trương Đảo Long, hắn cười ha hả nói:
- Đừng nói là một chuyện, nếu không thì thế này, Đảo Long anh chỉ cần đẩy khu quy hoạch kỹ thuật cao trở thành khu công nghệp mạnh của tỉnh, tôi sẽ xóa đi hai chữ trợ lý trong chức vụ của anh.
Trương Đảo Long chợt sững sờ, hắn vốn nhờ chủ tịch Vương giúp mình kêu gọi đầu tư, không ngờ lại có được một đáp án như vậy. Xóa đi hai chữ trợ lý, hắn biết rõ như vậy sẽ là gì. Tuy hắn biết xóa hai chữ trợ lý đi còn phải thêm vào đó chữ phó, thế nhưng đây cũng là một niềm vui rất lớn cho hắ.
Trương Đảo Long ngẩng đầu dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, hắn lập tức dùng ngôn từ chính xác để chứng thật:
- Chủ tịch Vương, ngài cứ xem vào biểu hiện của tôi.
Vương Tử Quân cười cười, đang định nói vài lời vui đùa với Trương Đảo Long, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Hắn cũng không chờ Triệu Quốc Lương đến báo cáo mà nhanh chóng đi ra cửa sổ nhìn xuống.
Cửa sổ phòng làm việc của Vương Tử Quân có tính bao quát khắp ủy ban, thế cho nên Vương Tử Quân nhanh chóng thấy rõ tình huống có chục người đang vây quanh ủy ban thành phố.
Vì cách hơi xa nên Vương Tử Quân không rõ những biểu ngữ mà đám người kia mang theo là gì, nhưng một hình bóng người phụ nữ quỳ gối xuống trước cổng lại không xa lạ gì với Vương Tử Quân.
- Tại sao lại là chị ta?
Vương Tử Quân nhìn người phụ nữ kia mà vẻ mặt chợt biến đổi, đúng lúc này Triệu Quốc Lương gõ cửa đi vào.
- Chủ tịch Vương, là người huyện Duyệt Linh đến kêu oan, vẫn là vì chuyện kia. Trần Ngãi Kiều đến huyện kêu oan bị giam giữ, con trai Trần Ngãi Kiều lại bị người ta đánh.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Triệu Quốc Lương rồi nói:
- Cậu đi thông báo cho người của phòng văn thư, đưa người kêu oan đến phòng khách.
- Vâng!
Triệu Quốc Lương chỉ đến báo cáo tình huống, cũng không ngờ chủ tịch Vương lại để mình tiếp kiến người kêu oan. Bây giờ người kêu oan khá nhiều, nếu chủ tịch tiếp đãi từng người từng việc thì sao làm công tác khác? Nhưng dù sao thì chủ tịch cũng sai mình đi xử lý, mình nên toàn lực ứng phó.
- Chủ tịch Vương, lần này bí thư Hạ làm việc không tốt, tôi nghe nói còn có phóng viên trong tỉnh theo sát vụ này.
Trương Đảo Long chờ Triệu Quốc Lương rời khỏi phòng rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân đặt bút trong tay xuống bàn, hắn cũng không nói gì, trầm ngâm giây lát rồi mới mở miệng:
- Anh cảm thấy nếu như Hạ Nham Châu ném ra vị trí cục trưởng cục công an, ai là người có khả năng tiếp nhận nhất?
Trương Đảo Long chợt sững sờ, nhưng hắn là người trí tuệ chính trị cao vời, chỉ sau nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân. Hắn do dự một lát rồi trầm giọng nói:
- Là chính ủy Trần Cương Truyền cục công an thành phố Đông Bộ, người này là cảnh sát nhiều năm, hơn nữa danh tiếng là không tệ, khi còn trẻ từng cùng với bí thư Hạ được xưng là thành đồng vách sắt của cục công an thành phố Đông Bộ.
Trương Đảo Long nói ra một câu ẩn giấu khá nhiều tin tức, Vương Tử Quân khẽ cười với Trương Đảo Long, cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Vài phút sau Triệu Quốc Lương đi đến báo cáo, nói rằng đã đưa Trần Ngãi Kiều đến phòng họp, nhưng không phải chỉ là một mình Trần Ngãi Kiều, còn có vài thân thích đi theo.
- Đảo Long, trước tiên tôi phải xử lý chuyện này, anh quay về xem xét lại quy hoạch và phương hướng phát triển của khu quy hoạch kỹ thuật cao, để xem nên đi theo hướng nào mới có thể làm cho khu quy hoạch kỹ thuật cao tiến thêm một bước mạnh mẽ.
Vương Tử Quân nói rồi đi ra ngoài cửa.
Trương Đảo Long biết chuyện này không phải là nhỏ, hắn gật đầu xưng vâng, sau đó nhanh chóng cáo từ Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân tiếp kiến Trần Ngãi Kiều, có rất nhiều người chú ý đến sự kiện này đã nhận được tin tức. Phản ứng của những người này lại rất khác biệt, có kẻ vui sướng và có kẻ sợ hãi.
Lúc này Hạ Nham Châu cảm thấy trái tim của mình như nhảy ra ngoài, dù sao thì chuyện này cũng không có gì tốt đẹp với hắn, chỉ là lúc này không còn đường lui, hắn chỉ có thể cố gắng chống đỡ mà thôi.
- Thư ký trưởng, lát nữa anh nhất định phải nói cho tôi đôi lời trước mặt bí thư Đổng, bây giờ tên họ Vương kia rõ ràng muốn chọc sự việc lớn ra, nếu như để hắn ta tùy ý làm xằng bậy, như vậy sau này các vị thường ủy thị ủy đều phải run sợ, đều lo lắng bất an sao?
Khi đi đến khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh thì Hạ Nham Châu gặp mặt Đảng Hằng, tuy trước kia hai bên có quan hệ không gần gũi, thế nhưng lúc này hắn cũng bất chấp nhiều thứ như vậy.
Đảng Hằng khẽ gật đầu, hắn cũn cảm thấy ở sợ việc này Hạ Nham Châu thật sự có chút quá mức, nhưng bây giờ Hạ Nham Châu dù sao cũng là bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an, vị trí này cực kỳ quan trọng với bí thư Đổng.
- Bí thư Hạ, anh cứ yên tâm, chỉ cần có thể nói, tôi sẽ tuyệt đối không để cho bí thư Hạ thất vọng.
- Vậy thì làm phiền cậu, sau khi trải qua chuyện lần này, tôi nhất định sẽ mời khách.
Hạ Nham Châu bắt chặt tay Đảng Hằng, dùng giọng thành thật nói.
Khi hai người nói chuyện thì phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy Lữ Bân Tương đi đến, khi thấy Đảng Hằng thì nhanh chóng báo cáo:
- Thư ký trưởng Đảng, có vài nhà truyền thông đến, bọn họ nói muốn đến phỏng vấn.
Tuy Lữ Bân Tương không nói rõ phỏng vấn cái gì, thế nhưng Đảng Hằng và Hạ Nham Châu lại không khó đoán được mục đích của đám người kia. Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Đảng Hằng khẽ nói với Lữ Bân Tương:
- Chuyện liên quan đến phòng tuyên truyền thì đến tìm phòng tuyên truyền, bọn họ sẽ xử lý chuyện này đúng mực hơn...
Hạ Nham Châu cũng hiểu sự việc này nên giao cho phòng tuyên truyền thì ổn hơn, dù sao thì phối hợp với truyền thông cũng là lĩnh vực chuyên nghiệp của phòng tuyên truyền.
- Tôi đi ngay đây. Text được lấy tại
Lữ Bân Tương là người biết chuyện, hắn biết rõ lúc này phải cố gắng bận rộn, dù cho thế nào cũng không nên cho lãnh đạo thấy mình đang thanh nhàn.
- Bí thư Đổng đang ở trong phòng, bí thư Hạ cứ đi trước, tôi xử lý chút chuyện rồi sẽ theo sau.
Đảng Hằng chuẩn bị cùng theo Hạ Nham Châu đến phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, bây giờ hắn giống như chợt nhớ ra vấn đề gì đó, thế là nói với Hạ Nham Châu.
Hạ Nham Châu lúc này rất muốn gặp Đổng Quốc Khánh, có thể nói lúc này Đổng Quốc Khánh là cỏ cây cứu mạng của hắn, hắn tin tưởng bí thư Đổng là người lão luyện sẽ cho ra kế hoạch tốt. Nếu như bí thư Đổng không duỗi bàn tay về phía hắn, hắn bây giờ bị Vương Tử Quân giữ lấy cán dao, chắc chắn sẽ rơi vào tử địa. Vì thế lúc này dù hắn bất mãn với mánh lới của Đảng Hằng, thế nhưng cũng không dám sinh ra nhiều tâm tư so đo.
- Thư ký trưởng anh chờ một lát nữa rồi hãy đến.
Hạ Nham Châu dặn dò một câu với Đảng Hằng, sau đó nhanh chóng tiến về phía phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh.
Khi hình bóng của Hạ Nham Châu biến mất nơi hành lang, Đảng Hằng đi đến bên cạnh cửa sổ, hai con người bao quát về phía trước. Ánh mắt hắn không nhìn về phía đám người chưa chịu tản đi ở cổng khu văn phòng khối chính quyền thành phố, hắn nhìn về phía cổng văn phòng thị ủy.
Sau vài chục giây tìm kiếm, Đảng Hằng cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của mình. Lúc này dưới hành lang khu văn phòng thị ủy có một người với chiếc váy vàng nhạt, người này giống như một đóa hoa xinh đẹp duyên dáng đứng lẫn trong đám người.
Gần đây Đảng Hằng thường nằm mơ, trong mơ luôn thấy vợ mình biến thành người phụ nữ kia. Có một ngày hắn vô tình đọc một quyển tạp chí, bên trong có một bài viết nói rằng đàn ông không có hứng thú với cuộc sống gia đình thường là do thói có mới nới cũ, nhưng khi tưởng tượng vợ mình biến thành người kia, thế là căn bệnh sẽ biến mất. Hắn sau khi đọc xong thì chợt bừng tỉnh, hèn gì gần đây mình không có hứng thú với vợ, thì ra nguyên nhân là như vậy.
Thư ký trưởng đang nhìn người phụ nữ ở dưới lầu, căn bản không chú ý lúc này trong đám cảnh sát nhân dân đang duy trì trật tự trước cổng khu văn phòng khối chính quyền thành phố có một người đang gọi điện thoại. Người cảnh sát này hơn bốn mươi tuổi, đang nói chuyện với nụ cười chiến thắng.
- Cục trưởng Lý, bây giờ chủ tịch Vương đang nói chuyện với người kêu oan, tôi tin tưởng không bao lâu nữa thì vấn đề sẽ được giải quyết.
...
Đổng Quốc Khánh vốn cảm thấy sự kiện này căn bản không cần mở hội nghị thường ủy, cung không cần thương lượng giải quyết. Nhưng một cú điện thoại của bí thư Trần thuộc ủy ban tư pháp tỉnh ủy lại làm cho hắn thay đổi ý nghĩ. Cũng vì thay đổi này của Đổng Quốc Khánh làm cho Hạ Nham Châu giống như chim sợ ná, càng ngày càng không yên ổn, bất an lo lắng.
Thật ra bí thư Trần cũng không nói gì thêm, chỉ muốn giữ vững hình tượng của chính quyền và khối tư pháp. Khốn nổi lãnh đạo nói ít thì ý nghĩa bên trong càng nhiều, Đổng Quốc Khánh cũng không muốn gánh trách nhiệm, vì vậy đơn giản mở một hội nghị thường ủy, để tập thể gánh chịu vấn đề.
Trong hội nghị thường ủy, bầu không khí hội nghị rất u ám, rất nặng nề. Sự việc này rất cân não, tâm tình mọi người bị đè nén, rất cần được thả lỏng. Vì vậy hội nghị bắt đầu chưa được bao lâu thì đã có người đi ra đi vào, bọn họ bớt chút thời gian chạy ra ngoài hút thuốc, hít thở không khí, thả lỏng một chút, điều này làm cho Đổng Quốc Khánh nhìn vào mắt cảm thấy mất hứng.
Hạ Nham Châu rất an phận, hắn ngồi trong hội trường không nhúc nhích. Hắn là bí thư ủy ban tư pháp, là cục trưởng cục công an, chuyện này liên quan đến người thân của hắn, hắn thậm chí đã thấy có người nhìn mình giống như nhìn một đối tượng sắp gánh chịu phê phán.
Đổng Quốc Khánh gõ gõ xuống bàn nói:
- Được rồi, bây giờ tiếp tục họp.
Mọi người lại trở nên nghiêm túc, lại rơi vào bầu không khí trầm trọng.
- Thưa các đồng chí, thành phố Đông Bộ chúng ta phát sinh sự việc này, tôi cảm thấy rất đau lòng. Tuy đây không phải là vụ án gì đặc biệt, thế nhưng nó lại làm cho hình tượng của chính quyền chúng ta rơi vào tình thế xấu hổ, tôi cảm thấy nên điều tra đến cùng với những người có trách nhiệm, tuyệt đối không nuông chiều.
Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy, hắn mở miệng xem như quyết định vấn đề. Hắn làm vậy cũng không phải muốn đánh Hạ Nham Châu, chính là muốn chủ động bịt miệng Vương Tử Quân.
Đổng Quốc Khánh đã đề nghị xử lý nghiêm túc, Vương Tử Quân còn nói thế nào được nữa? Còn có thể nắm chặt không tha sao? Hơn nữa nghiêm túc xử lý thế nào cũng không liên quan đến Hạ Nham Châu, chỉ cần Hạ Nham Châu có phương án tránh né hiệu quả, như vậy sẽ hoàn toàn giữ được địa vị của mình.
- Bí thư Hạ, bài học lần này đã quá rõ ràng, vì vậy tôi thấy anh nên nắm chặt công tác trật tự trị an, hệ thống tư pháp chúng ta cần tăng cường học tập, kiên quyết tránh hiện tượng thế này phát sinh.
- Bí thư Đổng, tôi sẽ nhất định thực hiện chỉ thị của ngài, sau này công tác sẽ nắm chặt công tác kỷ luật mà không buông lỏng, kiên quyết ngăn chặn những sự kiện như thế này phát sinh.
Hạ Nham Châu dùng ánh mắt cảm kích nhìn Đổng Quốc Khánh, lại dùng giọng động tình nói.
Hai người Đổng Quốc Khánh và Hạ Nham Châu kẻ xướng người họa coi như đã quyết định sự việc, nhưng vẻ mặt đám thường ủy trong phòng họp lại không thoải mái hơn chút nào. Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Vương Tử Quân đang ngồi bên cạnh Đổng Quốc Khánh.
Chủ tịch Vương còn chưa mở miệng, sự việc còn chưa đến giai đoạn được quyết định. Đổng Quốc Khánh tất nhiên càng chú ý đến ánh mắt mọi người, trong lòng có chút không thoải mái, trực giác cảm thấy quyền uy lãnh đạo của mình bị khiêu khích. Con bà nó, còn muốn thực hiện theo quy củ tập trung dân chủ sao? Đúng là một đám lãnh đạo chính trị chưa trưởng thành.
Đổng Quốc Khánh thầm oán trong lòng, hắn nghĩ rằng chế độ tập trung dân chủ trong chính trị không phải là giả, thế nhưn nó lại có đặc sắc của Trung Quốc. Nếu muốn làm dân chủ thì phải hiểu cái gì là dân chủ, dân chủ chính là chủ dân, anh là dân tôi là chủ, dù là chủ nào cũng không thích dân bạo. Nếu anh thuận theo, luôn luôn nghe lời, như vậy anh sẽ được bám vào thuyền, nêu anh nghịch lại, như vậy đừng hòng thăng quan, chỉ vĩnh viễn là một con kiến mà thôi, dù cho anh có quyền đề nghị cũng không tạo ra tác dụng gì cả.
Đổng Quốc Khánh vừa căm tức suy nghĩ vừa đưa mắt nhìn quanh phòng họp, hắn dùng giọng chân thành nói:
- Lần này họp chủ yếu là cho ra phương án xử lý vụ việc này như thế nào. Sự việc đã xảy ra, như vậy chúng ta sẽ không tránh né, không trốn tránh, cùng nhau hợp mưu hợp sức xử lý tốt, mọi người có ý kiến gì cứ đề nghị, sẽ tiếp thu ý kiến quần chúng, mọi người có thể nói thoải mái.
Ngồi đối diện với Vương Tử Quân chính là phó chủ tịch thường vụ Tôn Quốc Lĩnh, sau khi Đổng Quốc Khánh mở miệng thì chuẩn bị lên tiếng. Nhưng hắn vô thức đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi ngậm miệng lại. Chủ tịch Vương Tử Quân còn chưa hạ lệnh tiến công, nếu như mình tùy tiện nổ súng làm rối loạn kế hoạch của chủ tịch Vương, như vậy được không bù mất.
Vương Tử Quân vung vẫy câu bút trong tay, hắn tỏ ra cực kỳ thản nhiên, giống như căn bản không có ý mở miệng. Người căng thẳng nhất lúc này chính là Hạ Nham Châu, khi thấy động tác của Vương Tử Quân, lại thấy Vương Tử Quân không mở miệng, thế là chợt thở dài một hơi.
- Bí thư Đổng, tôi muốn nói hai câu.
Khi mọi người cho rằng sự việc không giải quyết được gì thì trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh trầm giọng nói.
- Trưởng phòng Tưởng cứ nói.
Đổng Quốc Khánh khoát tay áo với Tưởng Tuệ Minh, tỏ ý cho đối phương tùy tiện lên tiếng.
Tưởng Tuệ Minh cười cười, hắn đưa mắt nhìn đám người chung quanh, thế là mới nói:
- Bí thư Đổng, chủ tịch Vương, chuyên này dù là sự kiện ngẫu nhiên, thế nhưng nó coi như cũng cho chúng ta một đòn cảnh cáo. Tôi cảm thấy ý kiến sắp xếp chỉnh đốn kỷ luật là rất cần thiết, thế nhưng trước khi chỉnh đốn, tôi cảm thấy cũng nên có vấn đề cần giải quyết.
- Bí thư Hạ là bí thư ủy ban tư pháp, mỗi ngày khối tư pháp có rất nhiều chuyện, tinh lực một người là có hạn, vì vậy tôi cảm thấy cần phải nắm chặt công tác của cục công an, như vậy cần có một chuyên gia đứng ra nắm công tác.
Muốn để Hạ Nham Châu phải nhả vị trí cục trưởng cục công an ra? Đây chính là ý nghĩ của không ít người, nhưng người nói ra lúc này lại là Tưởng Tuệ Minh. Lúc này đám người trong hội trường đưa mắt nhìn nhau như sắp thấy kịch hay, không biết trong hồ lô của Tưởng Tuệ Minh là thứ nước gì.
Tưởng Tuệ Minh nói xong thì tỏ ra buồn bực, vốn hắn cũng không muốn mở miệng nói ra, lựa chọn tốt nhất chính là để Vương Tử Quân lên tiếng, hắn cũng rất tán thành như vậy. Nhưng hắn không ngờ sau khi Đổng Quốc Khánh mở miệng xem như quyết định thì Vương Tử Quân vốn phải hùng hồn lên tiếng chợt không nói gì, không há miệng nói một lời.
Vương Tử Quân không nói, người đi theo Vương Tử Quân cũng không nói, như vậy hội nghị thường ủy chỉ mở vài phút nữa sẽ tàn, sẽ nhanh chóng tan họp. Tưởng Tuệ Minh không muốn lúc này sự việc rút đi theo kiểu như vậy, hắn vì hứa hẹn với người ta mà bất đắc dĩ mới phải xem xét và mở miệng.
Tưởng Tuệ Minh mở miệng làm cho Đổng Quốc Khánh chợt sững sờ, nhưng hai hàng chân mày nhíu lại rồi hạ xuống.
- Tôi đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Tưởng, cục công an chính là một trong những đơn vị quan trọng của thành phố chúng ta, bản thân có quá nhiều việc bề bộn. Bí thư Hạ là người có năng lực công tác mạnh mẽ nhưng chúng ta cũng không nên giữ chặt một đồng chí phải ôm đồm nhiều công tác, chúng ta cần phải kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, như vậy mới có đủ tinh lực để xử lý sự việc, ngài nói xem có đúng không? Bí thư Đổng?
Phó bí thư thị ủy La Kiến Cường đứng lên nói.
Hai người Tưởng Tuệ Minh và La Kiến Cường tỏ thái độ, điều này làm cho thế giới nội tâm của Hạ Nham Châu xuất hiện bão tố. Hắn thật sự rất muốn đứng lên dùng vài lời giác ngộ tuyên truyền để phản kích, thế nhưng hai người kia một là minh hữu của hắn, một là yêu thích trạng thái trung lập, hai người bọn họ đều đã lên tiếng, xem như vị trí cục trưởng cục công an của mình rất nguy hiểm.
Lãnh đạo thành phố Đông Bộ không thể nào cách chức vị trí bí thư ủy ban tư pháp của mình, nhưng cục trưởng cục công an chính là một lãnh đạo đơn vị ban ngành thuộc khối chính quyền thành phố, chỉ cần hội nghị thường ủy cho ra quyết định, như vậy Hạ Nham Châu nhả ra vị trí này cũng không phải là vấn đề.
Trong khối công an - kiểm sát - tư pháp, quan trọng nhất chính là công an, Hạ Nham Châu có thể kiêm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an, nó là một con thuyền chèo chống công tác tư pháp. Nếu hắn nhả ra vị trí này, chưa nói đến chuyện có thể chỉ huy phối hợp được ban ngành hay không, chỉ sợ điều phối khối tư pháp trong tay cũng không còn thuận lợi được nữa.
Hạ Nham Châu cực kỳ không tình nguyện nhưng bây giờ rất bất đắc dĩ, đối phương là dao thớt mình là thịt cá, dưới tình huống này chính mình không ói ra là không thể. Hắn dùng ánh mắt đau lòng nhìn Đổng Quốc Khánh, tuy hắn cảm thấy hy vọng là rất nhỏ, thế nhưng vẫn hy vọng Đổng Quốc Khánh có thể đứng ra ngăn cản.
Đổng Quốc Khánh thấy ánh mắt của Hạ Nham Châu nhưng lại không mở miệng, hắn ngược lại cảm thấy nếu như Hạ Nham Châu ói ra vị trí cục trưởng cục công an, ngược lại cũng là một sự kiện rất tốt.
Hơn nữa chuyện này do Tưởng Tuệ Minh nói ra, bây giờ Đổng Quốc Khánh và Tưởng Tuệ Minh có quan hệ thân thiết hơn với Hạ Nham Châu, hắn tuy không hiểu tính toán của Hạ Nham Châu nhưng lại biết vị trưởng phòng tổ chức thị ủy này là kẻ lão luyện trong chính trị. Nếu đối phương đã nói như vậy, nhất định sẽ không cho mình thất vọng.
Hạ Nham Châu nhìn ánh mắt dao động bất định của Đổng Quốc Khánh, trong lòng càng thêm thất lạc. Đối với hắn thì mất đi vị trí cục trưởng cục công an sẽ em như địa vị ở thành phố Đông Bộ sẽ giảm xuống, nhưng bây giờ kẻ địch của mình còn chưa ra tay thì người bên mình đã nã pháo, dù mình có phản đối thế nào cũng xem như không được gì.
- Các vị cảm thấy ý kiến của trưởng phòng Tưởng như thế nào?
Đổng Quốc Khánh lúc này đã có quyết định, tuy hắn trưng cầu ý kiến thế nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt lên người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rõ lúc này không chỉ là Đổng Quốc Khánh nhìn mình, bốn phía cũng có không ít ánh mắt nhìn mình. Hắn ngẩng đầu nhìn Đổng Quốc Khánh rồi cười nói:
- Đối với lời đề nghị của trưởng phòng Tưởng, tôi đồng ý theo nguyên tắc.
Vương Tử Quân nói ra khỏi miệng làm cho Tưởng Tuệ Minh thở dài một hơi, dù sao thì trong đám người ngồi đây hắn chỉ sợ chủ tịch Vương là người đức cao vọng trọng cho ra thiêu thân. Bây giờ chủ tịch Vương nói đồng ý với mình theo nguyên tắc, vậy thì vị trí cục trưởng cục công an sẽ rời khỏi mông Hạ Nham Châu.
Nhưng Tưởng Tuệ Minh còn chưa kịp đặt trái tim vào lồng ngực thì Vương Tử Quân đã nói tiếp;
- Nhưng tôi cảm thấy bí thư Hạ vẫn phải tiếp tục kiêm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an, bây giờ hệ thống công an xảy ra chuyện, có thể nói đây là một khiêu chiến lớn về hình tượng của cục công an thành phố chúng ta. Càng lúc này càng phải có người gánh vác trọng trách của đội ngũ, người gánh vác nhiệm vụ nhất định phải có tác phong vững chắc, nghiệp vụ tinh thông.
Phòng họp yên ắng như tờ, dù là Hạ Nham Châu là người trong cuộc hay người chủ trì hội nghị là Đổng Quốc Khánh cũng thật sự mơ hồ, vị chủ tịch Vương không ra bài theo lẽ thường, như vậy là có ý gì?
- Chủ tịch Vương, ý của ngài là tiếp tục để cho bí thư Hạ chủ trì công tác của cục công an? Bí thư Hạ...
Tưởng Tuệ Minh nâng ly lên uống một ngụm rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Tưởng, những lời anh nói vừa rồi không phải không đúng, tôi cũng tán thành ý kiến của anh. Sở dĩ xuất hiện sự việc hôm nay cũng là vì bí thư Hạ không quá chú tâm, không bỏ nhiều tinh lực trên phương diện xây dựng đội ngũ cục công an. Nhưng tôi cảm thấy sự việc này muốn giải quyết tốt cũng không cần phải thay đổi vị trí cục trưởng cục công an, dù sao thì công tác ổn đinh mới là quan trọng nhất, nếu không giữ vững cơ sở thì đất rung núi sập.
Vương Tử Quân chậm rãi uống một ngụm nước, khi thấy Tưởng Tuệ Minh còn lên tiếng thì hắn khoát tay chặn lại nói:
- Bí thư Đổng, bí thư Hạ, tôi cảm thấy chúng ta có thể làm thế này. Dưới tình huống muốn ổn định đại cục của cục công an, chúng ta có thể chọn trong cục công an ra một vị phó cục trưởng thường vụ có năng lực xuất chúng và tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ để phụ trách công tác hằng ngày và xây dựng đội ngũ cục công an. Phó cục trưởng thường vụ sẽ là người phụ trách công tác lặt vặt cho bí thư Hạ, còn bí thư Hạ là cục trưởng chẳng những có thể thoát khỏi trói buộc, còn có thể toàn tâm toàn ý vì phát triển công tác tư pháp của thành phố Đông Bộ.
Chọn một vị phó cục trưởng thường vụ từ cục công an, vị trí cục trưởng của mình được bảo vệ, như vậy quyền lợi của mình tuy rút nhỏ lại nhưng vẫn tốt hơn so với tình huống bị mất chức cục trưởng cục công an, ít nhất cũng không quá mất mặt.
Hạ Nham Châu căn bản đồng ý với lời đề nghị của Vương Tử Quân, trong đầu hắn chợt sinh ra xúc động, muốn vỗ tay vì quan điểm của Vương Tử Quân. Những lời này của Vương Tử Quân thật sự hợp tình hợp lý, thật sự là khá chính xác. Nhưng lúc này hắn không phù hợp tỏ thái độ, thế là Vương Tử Quân nói xong thì hắn nhanh chóng ném ánh mắt về phía Đổng Quốc Khánh.