Bí Thư Trùng Sinh

- Quốc Lĩnh, sự việc thôn Mạnh Trang có phải rất nghiêm trọng không?

Bành Quang Binh nhìn thoáng qua Tôn Quốc Lĩnh rồi dùng giọng ân cần hỏi han.

Tôn Quốc Lĩnh nhìn vẻ mặt ân cần của Bành Quang Binh, hắn có chút chần chờ, sau đó cười nói:

- Có lẽ không có vấn đề gì lớn.

- Vậy thì tốt rồi, sáng sớm hôm nay tôi đi ăn cơm gặp chủ tịch Vương, anh ấy ăn một hơi ba cái bánh bao, nhìn qua thấy anh ấy cực kỳ ung dung bình tĩnh, căn bản là không có chuyện gì. Nói ra thì chủ tịch Vương thật sự không đáng, vì sự phát triển của thành phố Đông Bộ mà kéo về nhiều hạng mục, bây giờ lại bị đánh cờ lê lên đầu. Làm nhiều thì bị trách móc, không làm thì có khuyết điểm, đây không phải đả kích tính tích cực của người ta sao?

Tôn Quốc Lĩnh chỉ cười cười mà không nói gì, nhưng hắn biết rõ ràng, sự việc không đơn giản như những lời của Bành Quang Binh. Bây giờ tổ điều tra còn chưa liên lạc với bọn họ, rốt cuộc sự việc này là thế nào? Ai cũng có thể đoán ra được.

Hai người bọn họ tuy có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân, nhưng giữa hai người lại không có giao tình, thế cho nên Tôn Quốc Lĩnh vẫn phải kín miệng ít nói ở phương diện này. Khi hai người nói chuyện với nhau, Triệu Nguyên Lôi được sắp xếp đứng ngoài chờ vội vàng đi đến. nguồn TruyenFull.vn

- Bí thư Bành, chủ tịch Tôn, đã có vấn đề xảy ra. Người của tổ điều tra không xuống xe ở đầu này, bọn họ đã xuống ở con đường phía nam.

Triệu Nguyên Lôi cũng bất chấp quy củ, hắn kéo cửa xe và nói với hai người Bành Quang Binh ở bên trong.

Bành Quang Binh và Tôn Quốc Lĩnh nghe xong lời của Triệu Nguyên Lôi thì chợt sững sờ, tổ điều tra làm trò gì vậy?

Bành Quang Binh đưa mắt nhìn Tôn Quốc Lĩnh, sau đó trầm giọng nói:

- Nguyên Lôi, tin tức chính xác không?

- Chủ tịch Tôn, thật sự rất chuẩn, vừa rồi tôi đã liên hệ với một người bạn học đang công tác ở phòng quản lý sự vụ cơ quan tỉnh ủy, đã biết được biển số xe của tổ công tác, cũng đã liên lạc với các trạm thu phí, đã xác nhận tình huống bọn họ đi qua cửa nam.

Triệu Nguyên Lôi nói với vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, thật sự không chút nghi ngờ.

Hai người Bành Quang Binh đều không ngi ngờ gì về lời nói của Triệu Nguyên Lôi, lúc này bọn họ đã đoán được ý đồ của tổ điều tra, đó chính là trước tiên không tiếp xúc với chính quyền thành phố Đông Bộ, trực tiếp đến thôn Mạnh Trang nắm tư liệu vào trong tay.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, Triệu Nguyên Lôi đang chờ chỉ thị chợt nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó nói với hai người Bành Quang Binh:

- Là trưởng ban Lý của phòng giám sát.

- Anh nghe máy đi.

Bành Quang Binh khẽ khoát tay nói với Triệu Nguyên Lôi.

Triệu Nguyên Lôi không dám chần chờ, hắn nhanh chóng bấm phím nghe, chợt nghe thấy bên kia vang lên giọng đàn ông trầm bổng:

- Là thư ký trưởng Triệu phải không, tôi là Lý Hoa Trọng. Ôi, chúng tôi đi lầm đường, lái xe không nhìn rõ biển hiệu, trực tiếp chạy vào đường rẽ ở phía nam, thật sự xấu hổ quá, đã để các anh mất thời gian chờ đợi.

- Trưởng ban Lý, không có gì cả, đó là do chúng tôi sắp xếp không chu toàn. Bây giờ các vị ở nơi nào? Bí thư Bành và chủ tịch Tôn sẽ đến đón các vị lãnh đạo.

- Không cần nghênh đón, lúc này chúng tôi xem như chó ngáp phải ruồi, đi thẳng đến thôn Mạnh Trang, dứt khoát làm xong việc một thể.

Lý Hoa Trọng nói xong những lời này thì cúp điện thoại, Triệu Nguyên Lôi đưa mắt nhìn hai người Bành Quang Binh, ba người nhìn nhau, thật sự ngây cả người: Tổ điều tra đã đến thôn Mạnh Trang.

Khi Vương Tử Quân nhận được báo cáo thì đang ngồi thương lượng với bí thư Đổng về việc xử lý sự kiện của thôn Mạnh Trang. Trong quá trình bàn bạc thì Đổng Quốc Khánh tỏ ra rất rộng lượng, nói hắn là lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ, sẽ chủ động đứng ra thừa nhận sai lầm, đồng thời cũng sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm về mình.

Đổng Quốc Khánh nói như vậy mới mục đích gì thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ, hắn cảm khái với trò đùa giỡn của Đổng Quốc Khánh, đồng thời còn nghiêm trang tỏ ra cảm động vì thái độ lấy đai cục làm trọng của bí thư Đổng vào thời điểm mấu chốt như thế này. Thực tế hai người bọn họ đều hiểu rõ lòng dạ của nhau, chuyện này vốn là Vương Tử Quân làm ra, cho dù Đổng Quốc Khánh có thừa nhận sai lầm và trách nhiệm như thế nào thì gậy gộc vẫn đổ ập lên đầu Vương Tử Quân.

- Anh nói tổ điều tra đã đến thôn Mạnh Trang rồi sao? À, tôi biết rồi.

Vương Tử Quân khẽ nói với Bành Quang Binh ở đầu dây bên kia.

- Chủ tịch Vương, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ? Đuổi theo hay là...

Bành Quang Binh có chút do dự, hắn khẽ xin chỉ thị với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Trời muốn mưa, cô gái muốn lấy chồng, nếu bọn họ đã không cần chúng ta hỗ trợ, như vậy chúng ta cũng không cần dán mặt nóng lên mông lạnh, cứ để tùy ý bọn họ, các anh quay về đi.

Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại, Bành Quang Binh và Tôn Quốc Lĩnh ở đầu dây bên kia đưa mắt nhìn nhau, thật sự không biết làm sao hơn.

Chủ tịch Vương đã không quan tâm đến tổ điều tra, điều này nói rõ cái gì? Chỉ có hai khả năng, ngoài mười phần nắm chắc xử lý sự kiện lần này thì chỉ có thể là vò sứt lại mẻ. Nhìn qua các dấu hiệu hiện tại, thấy khả năng thứ hai có vẻ cao hơn.

- Bí thư Bành, ngài nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?

Tôn Quốc Lĩnh do dự một chút rồi khẽ hỏi.

Bành Quang Binh dùng ánh mắt tức giận nhìn Tôn Quốc Lĩnh, lúc này mới trầm giọng nói:

- Chủ tịch Tôn, anh cũng không phải không nghe thấy những lời chỉ thị của chủ tịch Vương, lãnh đạo sắp xếp như thế nào thì chúng ta cứ làm như thế là được. Lúc này anh còn muốn phát triển mở rộng công tác thế nào đây?

- Chủ tịch Vương, chúng ta không quan tâm đến tổ điều tra, như vậy có phải quá kỳ cục rồi không?

Đổng Quốc Khánh nghe được lời nói của Bành Quang Binh với Vương Tử Quân, hắn chờ Vương Tử Quân cúp máy thì trầm giọng hỏi.

Vương Tử Quân vuốt tóc nói:

- Tổ điều tra đến để điều tra về tình huống của thôn Mạnh Trang, xem chúng ta có phạm sai lầm ở phương diện phát triển kinh tế hay không. Bí thư Đổng, chưa nói đến nhưng vấn đề gì khác, dù sao chúng ta cũng phải tránh tị hiềm. Nếu tổ điều tra đã không yêu cầu chúng ta đi theo, chúng ta cũng không cần phải theo.

Đổng Quốc Khánh cũng không quan tâm đến vấn đề này, hắn thấy dù sao thì mình cũng là người thắng cuộc, dù thế nào đi nữa thì thắng lợi cũng trong tay mình, chính mình cần gì phải quan tâm những trò mèo này?

Đổng Quốc Khánh có những ý nghĩ như vậy, thế là hắn cũng không kiên trì quan điểm của mình, hắn khoát tay với Vương Tử Quân rồi cười nói:

- Đã như vậy thì chuyện này tôi sẽ giao cho chủ tịch Vương toàn quyền phụ trách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui