Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó hắn khẽ ngồi dựa lên lưng ghế sa lông, bộ dạng rất ung dung bình tĩnh.

Vương Tử Quân ở bên này đang cực kỳ ung dung thư thái, nhưng chủ nhiệm Miêu Đại Phương đến thôn Mạnh Trang điều tra thông tin lại thật sự không được tốt cho lắm. Khi xe của bọn họ dừng lại ở đầu thôn, sự việc phát sinh tiếp theo làm cho chủ nhiệm Miêu cực kỳ mất hứng.

Đoàn người vừa mới xuống xe thì có vài đứa trẻ chơi ở đầu thôn chạy đến. Đám trẻ nông thôn căn bản cũng không biết được gì nhiều, bây giờ đột nhiên thấy nhiều người đi đến thôn thì dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm.

- Này các cháu, chú hỏi các cháu một vấn đề, xem ai thông minh nhất có thể trả lời được. Ai có thể nói cho chú biết, nhà trưởng thôn của các cháu ở chỗ nào không?

Miêu Đại Phương nhìn đám trẻ ăn mặc rách rưới, trên mặt cố gắng nở nụ cười thân thiết, sau đó hắn hỏi đám trẻ.

Một đứa bé bốn năm tuổi dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Miêu Đại Phương, nó ngừng lại một phút rồi mới nói:

- Ôm...Ôm một cái... nguồn TruyenFull.vn

Miêu Đại Phương nhìn đứa bé với quần áo bẩn thỉu, móng tay đầy bùn đen thì trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét. Nhưng tổ điều tra của bọn họ không phải đều là người của phòng giám sát tỉnh ủy, còn có người của sở tài nguyên môi trường, nếu như mình không thỏa mãn được nguyện vọng của đứa bé, chỉ sợ người ta nói ra sẽ trở thành đòn tấn công mãnh liệt với mình.

"Chính mình còn trẻ, thôi thì cũng cần phải cố gắng làm ra vẻ một chút, bẩn một chút cũng không là vấn đề!"

Miêu Đại Phương nghĩ như vậy mà hít vào một hơi thật sâu, sau đó ngừng thở ôm đưa bé lên. Đám nhân viên công tác trẻ tuổi đi theo thấy chủ nhiệm Miêu có hành vi gần dân như vậy, thế là không khỏi lấy máy ảnh ra, chuẩn bị chụp hình.

Nhưng đám người kia còn chưa chụp xong thì nước mũi đưa bé đã chảy ra như suối, nước mũi với hai màu xanh trắng lẫn lộn vào nhau dính lên ngực chủ nhiệm Miêu. Chủ nhiệm Miêu nhìn chiếc áo khoác trị giá vài ngàn của mình bị dính nước mũi của con nít, hắn hận không thể ném quách đứa bé này ra ngoài.

Lúc này đứng trước mặt bao người, Miêu Đại Phương tuy cực kỳ không thoải mái nhưng củng rất bất đắc dĩ, hắn cố gắng cười cười nói:

- Xem ra tôi rất có duyên với trẻ con, ha ha ha.

Người khác cũng cười theo, một nữ đồng chí của phòng giám sát thấy chủ nhiệm Miêu như vậy thì vội vàng lấy khăn ướt ra lau mớ nước mũi xanh trắng trên áo khoác của lãnh đạo.

Nước mũi đã được lau xong, thế nhưng dấu vết của nó vẫn còn, thật sự khó thể nào xóa đi được. Miêu Đại Phương nhìn những vệt nước mũi trên áo, dạ dày như sóng cồn, sinh ra cảm giác buồn nôn. Sáng sớm hắn được ăn món miến thịt heo, bây giờn nghĩ lại mà thấy bụng dạ cồn cào.

"Không được ói, không được nôn mửa trước mặt mọi người, như vậy là rất mất mặt!"

Ý chí thật sự có tác dụng cực mạnh, Miêu Đại Phương cố gắng dùng ý chí kiên định của mình để áp chế, cuối cùng những thứ vọt lên đến cổ cũng bị đè xuống.

- Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là lãnh đạo tổ điều tra không?

Hai người đàn ông hơn bốn mươi từ trong thôn đi ra, bọn họ thấy nhóm người Miêu Đại Phương thì tươi cười tiến lên đón chào.

Miêu Đại Phương thấy hai người kia không phải dân chúng, thế là nhìn thoáng qua rồi hỏi:

- Tôi là chủ nhiệm Miêu Đại Phương của phòng giám sát tỉnh ủy, hai anh là người thôn Mạnh Trang sao?

Người đàn ông đứng bên trái nghe xong lời nói của Miêu Đại Phương thì vội vàng cười nói:

- Chúng tôi là cán bộ hiệp hội quản lý khu quy hoạch kỹ thuật cao, vị này chính là chủ nhiệm Triệu của khu quy hoạch...

Người đàn ông này còn chưa nói xong thì đã bị Miêu Đại Phương dùng giọng lạnh lùng nói:

- Lúc này là giờ hành chính, chủ nhiệm Triệu không ở trong phòng làm việc xử lý công tác, sao lại chạy đến thôn Mạnh Trang?

Chủ nhiệm Triệu dù thế nào cũng là một nhân vật ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, lúc này cấp dưới bị người ta nói một câu mà nghẹn họng, thế là thật sự không nhịn được. Nhưng hắn biết nhóm người Miêu Đại Phương nhận lệnh của tỉnh ủy đi xuống điều tra sự việc, thật sự không thể đắc tội. Thế là hắn áp chế cơn giận, sau đó dùng giọng khách khí nói:

- Các vị lãnh đạo, chúng tôi biết rõ các vị lãnh đạo đến khu quy hoạch kỹ thuật cao kiểm tra chỉ đạo công tác, vì vậy dựa theo chỉ thị của lãnh đạo để đến đây phối hợp, để xem lãnh đạo có gì cần trợ giúp hay không.

- Phối hợp? Hừ, chúng tôi tuân lệnh của tỉnh ủy đến điều tra sự kiện ô nhiễm ở thôn Mạnh Trang, các anh phối hợp với chúng tôi sao? Các anh phối hợp thế nào? Bây giờ tôi nói cho các anh biết, mời các anh ra khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ phản ánh với thượng cấp là các anh cố ý làm ảnh hưởng đến kết quả điều tra của chúng tôi.

Miêu Đại Phương dùng những lời cực kỳ nghiêm khắc để phản hồi hai cán bộ khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn nhìn đám thôn dân đang vây quanh rồi tiếp tục nói:

- Quần chúng đến phản ánh tình huống với lãnh đạo là không dễ dàng, lần này chúng tôi đi xuống chính là xem xét lời nói của dân, xem xét dân ý, điều tra sự việc thật sự rõ ràng, để lãnh đạo cho ra quyết sách xử lý vấn đề liên quan đến nhân dân.

Chủ nhiệm Triệu nhìn gương mặt của Miêu Đại Phương, hắn cười cười nói:

- Chủ nhiệm Miêu, chúng tôi ở đây vốn muốn giúp các đồng chí điều tra vấn đề, thay lãnh đạo sắp xếp các vấn đề phát sinh như ăn ở nghỉ ngơi...

- Những thứ này không cần các anh lo lắng, trước khi đi chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi. Chủ nhiệm Triệu, mời anh đưa người của mình rời khỏi chỗ này.

Miêu Đại Phương khoát tay dùng giọng không kiên nhẫn nói.

Chủ nhiệm Triệu rất khó xử, hắn biết rõ tầm quan trọng của mình, thế nên sau khi dò dự một lúc thì lui ra lén gọi điện thoại cho chủ tịch Trương Đảo Long.

- Nếu bọn họ đã không cần, vậy các anh lui ra.

Trương Đảo Long nói rất bình tĩnh, căn bản giống như chẳng có bất kỳ vấn đề gì xảy ra.

Chủ nhiệm Triệu vốn cho rằng Trương Đảo Long sẽ chỉ thị cho mình nghĩ biện pháp, hoặc tự mình xuống đây xử lý vấn đề, sẽ cô gắng giữ người của mình ở lại. Không ngờ Trương Đảo Long dùng giọng không quan tâm để nói như vậy, để cho người của mình rời khỏi thôn Mạnh Trang.

- Đây là có chuyện gì?

Chủ nhiệm Triệu tuy cực kỳ nghi hoặc nhưng Trương Đảo Long đã phân phó rõ ràng, thế là hắn dùng giọng đơn giản cáo từ Miêu Đại Phương, một lát sau mười vị cán bộ ở thôn Mạnh Trang đã đi sạch sẽ.

- Anh là thôn trưởng của thôn Mạnh Trang sao? Tôi nói rõ với anh, vấn đề mà anh phản ánh được lãnh đạo tỉnh ủy cực kỳ coi trọng, đã phái chúng tôi xuống thực địa điều tra, xem xét tất cả những tình huống. Tôi hy vọng anh thật sự cầu thị phối hợp điều tra với chúng tôi, cho lãnh đạo một câu trả lời thỏa đáng, để lãnh đạo có thể căn cứ vào đó để cho ra quyết sách chính xác, do đó có thể giải quyết được vấn đề của thôn chúng ta.

Trước đó Miêu Đại Phương dùng giọng lạnh lùng nói với chủ nhiệm Triệu, nhưng hắn lại hiểu rõ nhiều tình huống cơ sở, hắn đối mặt với cán bộ của thôn Mạnh Trang thì tỏ ra cực kỳ bình dị gần gũi. Hắn biết rõ nếu muốn thuận lợi hoàn thành điều tra lần này, nếu chỉ dựa vào bọn họ thôi thì không được, còn phải phối hợp thật tốt với người trong thôn mới xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui