Bí Thư Trùng Sinh

- Chủ nhiệm Miêu, nếu không chúng ta gọi cho bọn họ một lần nữa xem.

Phó giám đốc Trịnh thật sự đói dán bụng ra sau lưng, hắn cẩn thận đi đến trước mặt Miêu Đại Phương rồi dùng giọng đề nghị nói.

Miêu Đại Phương thầm oán hận không thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể gọi điện thoại đi. Tôn Quốc Lĩnh bên kia tiếp điện thoại rất nhanh, vừa nghe máy thì đã cười ha hả nói:

- Chủ nhiệm Miêu, các anh đến chưa? Nếu đến rồi thì vào khách sạn Đông Bộ, tôi đã cho nhân viên chuẩn bị cơm nước xong xuôi.

- Cái gì? Các anh còn chưa đến? Con bà nó Trương Đảo Long làm ăn thế nào vậy? Ngài yên tâm, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta, nếu như anh ta không làm tốt công tác, tôi sẽ xử trí ngay.

Chủ tịch Tôn nói lời đảm bảo với Miêu Đại Phương, sau đó hắn cúp điện thoại. Chủ nhiệm Miêu Đại Phương nghe những lời của Tôn Quốc Lĩnh thì tâm tình nổi giận điên cuồng cung bình tĩnh trở lại.

Chưa đến hai phút sau thì điện thoại vang lên, lúc này là Tôn Quốc Lĩnh tự mình gọi điện thoại đến. Chủ tịch Tôn vẫn cười hì hì như trước, hắn nhận lỗi với chủ nhiệm Miêu, sau đó mới nói:

- Chủ nhiệm Miêu, vừa rồi tôi đã dạy bảo Trương Đảo Long một chặp, nhưng cũng thật sự oan uổng cho anh ta, chiếc xe anh ta phái đi đón các anh lại nổ lốp ngay khi sắp đến vị trí của các anh.

Miêu Đại Phương chợt sinh ra xúc động muốn đập nát điện thoại, Tôn Quốc Lĩnh này rõ ràng đang cười nhạo mình, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, xe đến đón mình cũng nổ lốp sao?

Có một số việc mà trong lòng thầm hiểu nhưng không thể nói ra, nếu mình cứ dây dưa cũng không chiếm được chút tiện nghi từ người Tôn Quốc Lĩnh, vì vậy mà Miêu Đại Phương cũng chỉ có thể nuốt răng vào bụng. Dù sao thì ngày tính sổ với đối phương cũng đã đến, mình nắm giữ ngọn nguồn sinh mệnh của bọn họ, bây giờ đám tôm tép này có búng người thế nào cũng như không mà thôi. Hì hì, các người bây giờ cứ nhảy cho mạnh vào, để xem đến lúc đó sẽ chết thế nào.

- Vậy thì cũng quá trùng hợp rồi. Thế này đi, làm phiền chủ tịch Tôn lại thúc giục đồng chí Trương Đảo Long, để anh ấy nhanh chóng đến đón chúng tôi.

- Điều này thì chủ nhiệm Miêu cứ yên tâm, đồng chí Trương Đảo Long đã đảm bảo với tôi, hai mươi phút sau xe sẽ đến.

Tôn Quốc Lĩnh lúc này chỉ kém vỗ ngực đảm bảo với Miêu Đại Phương. Mà Miêu Đại Phương dù biết mình đã bị chơi xỏ một lần, thế nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói:

- Vậy thì nhanh lên.

Gió lạnh như cố ý tạo thêm phiền toái cho chủ nhiệm Miêu Đại Phương, lúc sau gió thổi càng lớn. Tuy chủ nhiệm muốn lên xe nhưng bánh xe đã nổ và không cân bằng, nếu nhiều người lên xe thì rất nguy hiểm. tại TruyenFull.vn

Lúc này Miêu Đại Phương thật sự rất muốn đi lên, thế nhưng hắn là lãnh đạo, hắn biết mình căn bản không thể làm như vậy, nếu không mình biết nói thế nào với các đồng chí đang chịu lạnh bên dưới kia?

- Cho các nữ đồng chí lên xe trước đi.

Miêu Đại Phương nghĩ đến những tình huống trong phim, hắn chỉ có thể hô lên một tiếng. Nhưng hắn có chút kích động, thiếu chút nữa đã nói phụ nữ là trẻ em.

Khi vài nữ đồng chí lên xe, lúc này này gió đông càng lạnh hơn, một vị thân tín đến bên cạnh chủ nhiệm Miêu Đại Phương nói:

- Chủ nhiệm Miêu, anh là người lớn tuổi nhất, mong anh lên xe nghỉ ngơi một chút.

Miêu Đại Phương rất muốn đi, thé nhưng hắn nhìn đám người nói to nhỏ xì xào chung quanh, thế là áp chế ý nghĩ này, hắn phất tay nói:

- Đừng quá quan tâm, tôi sẽ cùng ở lại đây với các đồng chí, gió lạnh này là cái gì chứ?

Tên thân tín còn chuẩn bị mở miệng khuyên bảo thì Miêu Đại Phương nhìn đồng hồ, trong lòng hiểu rõ còn kém năm phút nữa là xe đến. Thế nhưng năm phút này đối với chủ nhiệm Miêu thì cũng không là gì.

Năm phút đôi khi qua nhanh nhưng cũng rất lâu, bây giờ năm phút không ngờ lại là một khoảng thời gian cực kỳ khó khăn với Miêu Đại Phương, nhưng hứn phải cố gắng, vì thắng lợi trước mắt của mình.

Năm phút cuối cùng cũng qua, Miêu Đại Phương thở dài một hơi, nhưng sau đó hắn lại phát hiện vẫn không có bất kỳ chiếc xe nào đến đón mình.

Xe chưa đến thì Miêu Đại Phương cực kỳ phẫn nộ, hắn chờ qua hai phút nữa sẽ gọi điện thoại, nhưng điện thoại của hắn lại vang lên trước. Hắn nhìn vào số điện thoại gọi đến, là dãy số lạ, hắn cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng nghe máy.

- Chào anh, xin hỏi anh có phải là chủ nhiệm Miêu không? Tôi là chủ nhiệm văn phòng Lưu Minh Thuận của khu quy hoạch kỹ thuật cao.

Người đầu dây bên kia chợt nói.

Lúc này Miêu Đại Phương cũng đang chờ người của khu quy hoạch kỹ thuật cao, thế là hắn khẽ lên tiếng rồi thấy đối phương nói:

- Chủ nhiệm Miêu, thật sự xấu hổ quá, xe của chúng tôi lại gặp sự cố.

Miêu Đại Phương chợt nổi giận bừng bừng, hắn không phải thằng ngu, xe đến đón mình nhiều lần gặp sự cố, rõ ràng là có người muốn giở trò quỷ với hắn.

- Chủ nhiệm Lưu, không phải xe của các anh lại bị nổ lốp đấy chứ?

Miêu Đại Phương nói bằng giọng trần đầy trào phúng, hắn thật sự rất muốn đổ tất cả cơn giận lên đỉnh đầu tên cán bộ chủ nhiệm văn phòng khốn kiếp kia.

Điện thoại bên kia dừng lại một giây, sau đó Lưu Minh Thuận chợt dùng giọng giật mình nói:

- Chủ nhiệm Miêu, hèn gì người ta đều gọi ngài là Gia Cát Lượng của tỉnh Sơn Nam, anh thật sự là tính toán như thần. Tôi đang định báo cáo cho anh, không ngờ anh đã biết rồi, anh nói xem, xe của chúng tôi lần này lại nổ lốp, như vậy có chết không cơ chứ?

Miêu Đại Phương nghe những lời nịnh nọt của Lưu Minh Thuận mà ngón tay liên tục run rẩy, lúc này nếu hắn có dao sẽ chọc cho tên khốn Lưu Minh Thuận kia vài lỗ máu.

- Xe các anh đã nổ lốp thì khỏi đến đây làm gì nữa.

Miêu Đại Phương cũng không còn tâm tình dông dài với người của khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn trực tiếp tức giận nói với đầu dây bên kia.

- Như vậy đâu có được, chủ nhiệm Miêu, các anh là khách quý từ tỉnh ủy xuống thành phố Đông Bộ, khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi càng phải phối hợp và phục vụ lãnh đạo. Bây giờ coi như chúng tôi có gặp khó khăn thế nào cũng không thể vứt lắc lãnh đạo không quan tâm được. Vừa rồi chủ tịch Trương đã tự mình điều xe đến đón các anh rồi.

Lưu Minh Thuận dùng giọng cực kỳ chân thành giống như chỉ sợ Miêu Đại Phương không tin, hắn dùng giọng thề thốt nói:

- Chủ nhiệm Miêu, hai mươi phút sau xe của chúng tôi sẽ đến.

Miêu Đại Phương nào còn tin tưởng lời nói của Lưu Minh Thuận, hắn cúp máy rồi gọi điện thoại cho Đổng Quốc Khánh. Hắn cũng bất chấp giấu diếm quan hệ với bí thư Đổng, bây giờ hắn chỉ muốn rời khỏi chỗ chết tiệt này.

- Chủ nhiệm Miêu, anh chờ chút, tôi sẽ cho người của khu quy hoạch kỹ thuật cao phái xe đến đón.

Đổng Quốc Khánh nghe được lời của Miêu Đại Phương, phản ứng đầu tiên là điều xe của khu quy hoạch kỹ thuật cao đến đón.

- Bí thư Đổng, nếu anh không muốn nhìn thấy tôi, vậy thì cứ điều xe của khu quy hoạch kỹ thuật cao đến đón.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui