Cô Hà vốn đang hy vọng Trần Đạo Hòa có thể tìm được phòng, bây giờ nghe được kết quả đúng ý mình thì cực kỳ vui vẻ:
- Đạo Hòa, lần này thật sự đã làm phiền em rồi.
- Cô Hà, không có phiền phức gì cả, Đạo Hòa là người nhiệt tình, nơi nào cũng có bạn bè. Cô cứ yên tâm, đợi đến khi thầy Triệu chuyển đến gian phòng kia, người ta nhất định sẽ chăm sóc cho thầy cực kỳ chu đáo.
Lý Nguyên Thăng tiến lên nói với cô Hà.
Vài người đi theo cũng cười ha hả nói vài lời đề cao thể diện cho Trần Đạo Hòa, hai người nằm chung phòng bệnh cũng cười vui vẻ chúc mừng thầy Triệu. Xem ra làm giáo viên thì tốt, học trò khắp thiên hạ, khi nào cần thì chỉ cần tùy tiện tìm một đứa học sinh là có thể giải quyết được vấn đề.
Trần Đạo Hòa tuy mở miệng nói vài câu khiêm tốn nhưng vẻ đắc ý trên gương mặt lại không thể nào che giấu được, hắn cười hì hì nói với thầy Triệu:
- Thầy Triệu, thầy đừng nói cảm tạ em, em là học trò của thầy, những điều này là em cần phải làm, nếu thầy nói cảm tạ thì lại xem em không phải là người một nhà.
Thầy Triệu rất bình tĩnh với vấn đề này, thế nhưng cô Hà lại không thể nào bình tĩnh được, nàng khen ngợi Trần Đạo Hòa vài câu, nói có học sinh như Trần Đạo Hòa thì thật sự chẳng khác nào được hưởng phúc.
Vương Tử Quân nhìn thấy kết quả thật sự viên mãn, thấy cũng đã đến giờ dùng cơm, thế là kéo tay Tôn Khải chuẩn bị cáo từ. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì Trần Đạo Hòa đã dùng giọng chân thật đáng tin nói:
- Vương Tử Quân, Tôn Khải, chúng ta đã nhiều năm không liên hệ với nhau, trưa nay tôi mời khách, chúng ta cùng uống một bữa cho vui.
Trần Đạo Hòa vừa nói vừa quay sang nói với nhóm người Lý Nguyên Thăng:
- Không phải các người muốn được ăn yến sào sao? Hôm nay chúng ta đi nếm thử.
- Mọi người cũng không nên từ chối, chúng tôi muốn ăn yến sào thì phải suy xét vài tháng, hôm nay bạn học cũ chúng ta nhiều năm không gặp, có thể tụ họp với nhau cho vui.
Lý Nguyên Thăng sợ Vương Tử Quân từ chối, đợi đến khi Trần Đạo Hòa nói xong thì trực tiếp phong bế đường lui của Vương Tử Quân.
Những người bạn học khác cũng nói lời nịnh bợ Trần Đạo Hòa, nói rằng món yến sào rất hấp dẫn, không ai bỏ qua cơ hội tốt như thế này.v.v. Nhóm người này vây quanh liên tục mở miệng nói tốt cho Trần Đạo Hòa làm cho Tôn Khải và Vương Tử Quân căn bản là không thể bỏ đi, nếu không thì cũng phải mở miệng xin lỗi bọn họ.
- Chu Dục Thiến, em cũng đi luôn cho vui, đã lâu rồi chúng ta chưa họp mặt lần nào.
Trần Đạo Hòa nhìn đám bạn học vây quanh Tôn Khải và Vương Tử Quân, thế là mở miệng nói với Chu Dục Thiến.
Chu Dục Thiến dùng ánh mắt quan tâm nhìn Vương Tử Quân, nàng cũng không nói chuyện với Trần Đạo Hòa. Rõ ràng nàng rất quen thuộc với Trần Đạo Hòa, thế nhưng nàng lại căn bản không có cảm giác quá tốt với người này.
- Đạo Hòa, nếu Tử Quân có việc thì để lần sau cũng được.
Thầy Triệu mở miệng nói, hắn là người thông thạo đủ đường lối đối nhân xử thế, thế cho nên mới mở miệng giải vây cho học trò của mình. Dù sao thì xã hội bây giờ cũng không dễ dàng gì, học trò giỏi chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền, mà những học sinh năm xưa nghịch ngợm phá phách lại có thể ăn nên làm ra.
Thế nhưng dù là người nào dù là học sinh nào cũng có lòng tự trọng, có câu "thứ gì mình không muốn sẽ ném sang tay người", thầy Triệu hiểu rõ đạo lý này, vì vậy hắn chủ động mở miệng nói thay cho Vương Tử Quân.
Nhưng thầy Triệu nói như vậy lại đưa đến cái liếc mắt của cô Hà, vì Trần Đạo Hòa là người giúp chồng mình đổi phòng, nàng rất tình nguyện thân cận với Trần Đạo Hòa, thế cho nên mới trừng mắt nhìn thầy Triệu:
- Đã đến giờ cơm rồi, bọn họ đã chục năm chưa gặp mặt, ăn bữa cơm thì có vấn đề gì chứ? Anh cũng đừng khoa tay múa chân.
Thầy Triệu cười khổ một tiếng, cũng không nói thêm điều gì, có thể thấy hắn cũng là một người không có quá nhiều tiếng nói so với vợ mình.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không có thời gian lãng phí trên bữa cơm thế này. Hắn đang định mở miệng từ chối, đúng lúc cửa bị đẩy ra, một người đàn ông đầu đinh hơn ba mươi tuổi đột nhiên hùng hổ đi vào phòng.
- Lão già kia, nghe nói mày muốn kiện lên trên phải không?
Trên cánh tay người đàn ông này có một con rồng quấn quanh, người ta chỉ cần nhìn qua là biết đây không phải loại lương thiện gì.
Cô Hà thấy người đàn ông này thì vẻ mặt chợt trở nên khó coi, nụ cười trên mặt thầy Triệu cũng biến mất sạch sẽ. Dù trên người bị thương nhưng hắn lại cứng rắn hơn vợ con của mình rất nhiều, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua tên đàn ông kia, sau đó mới trầm giọng nói:
- Đúng vậy, tôi đã kháng cáo lên tòa án tỉnh, đua xe ở khu dân cư là mối nguy hại đến an toàn công cộng.
- Ha ha, không ngờ lão già này còn rất bá đạo, tôi cũng sợ, nhưng tao nói cho mày biết, tao cóc sợ cái gì cả, cũng không sợ liên hệ với tòa án. Nhưng tao nhắc nhở mày một câu, mày nên nghĩ kỹ kết quả khi thưa kiện lên trên.
Tên đàn ông kia vừa nói vừa cầm lấy ly đựng nước bằng inox ném thật mạnh xuống dưới đất.
- Keng!
Một âm thanh chói tai vang lên trong bệnh viện, khi âm thanh vang lên thì tên đàn ông cười hì hì nói:
- Xin lỗi các vị, tôi lỡ tay, ha ha, lỡ tay.
Bộ dạng của tên đàn ông này rất hung hãn, nào có nữa điểm xin lỗi? Những người bệnh và thân nhân ở cùng phòng tuy rất giận mà không dám nói gì, dù sao thì lúc này chủ yếu là bo bo giữ mình, nhiều việc không bằng ít đi một việc. Bạn đang xem tại - .
- Nếu anh thật sự có bản lĩnh, như vậy ném tôi xuống đất luôn một thể đi.
Thầy Triệu hơi ngửa đầu ra phía sau, lại tức giận lớn tiếng nói với tên đàn ông kia.
Tên đàn ông khẽ gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ chân thành:
- Thầy Triệu, tôi thật sự không dám nâng ngài lên ném xuống đất, nhưng trong nhà không phải chỉ có một mình ngài, tôi lại dám đẩy người khác từ trên lầu xuống đất.
Người đàn ông lên tiếng nói không dám thế nhưng lời nói lại rõ ràng mang ý nghĩa uy hiếp rất lớn, thầy Triệu còn định lên tiếng nhưng đã bị cô Hà giữ chặt lấy.
- Nếu anh dám làm ra những chuyện như vậy, thế thì chờ cục công an đến bắt đi là vừa.
Khi mọi người đang trầm mặc thì Chu Dục Thiến nãy giờ vốn luôn tỏ ra ngại ngùng chợt trầm giọng nói.
Tên đàn ông xăm rồng trên tay không ngờ Chu Dục Thiến lại mở miệng, hắn ngẩn ngơ một lát rồi nở nụ cười nói:
- Cô em thật sự biết điều, cho cảnh sát đến bắt anh? Ha ha, em ơi là em, em cứ tin tưởng các chú cảnh sát như vậy sao? Như thế thì được rồi, anh thử cho em xem, em có dám cùng đi ra với anh không?
- Anh đi ra ngoài cho tôi.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua tên côn đồ rồi trầm giọng quát.
- Ông không đi, chỗ này là nhà mày sao? Mày dám bảo tao đi ra ngoài? Mày đừng ở đây hô hào làm gì cả, tao nói cho mày biết, đừng chọc giận ông mày, nếu không ông đây sẽ phế mày.
Tên đàn ông kia dùng ánh mắt có chút sợ hãi nhìn Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng quái dị nói.