Bí Thư Trùng Sinh

Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Trần Hiểu Ba đã rửa mặt, mặc một bộ quần áo mới, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi. Tuy hắn ngồi trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sợ hãi.

- Mời anh uống trà.

Vương Tử Quân cũng không ngồi trên bàn làm việc của mình, hắn ngồi trên một chiếc ghế sa lông, hắn nâng bình trà lên rót cho Trần Hiểu Ba, sau đó cười nói.

- Chủ tịch Vương, tôi có chuyện muốn phản ánh với ngài, tôi căn bản không phải là người điên.

Trần Hiểu Ba nhìn Vương Tử Quân đưa ly nước đến cho mình, trên mặt lóe lên vẻ kích động, hắn dùng giọng khẩn thiết nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn Trần Hiểu Ba nói mà ứa cả nước mắt, tâm tình của hắn cũng có chút rung động. Đàn ông không dễ rơi nước mắt, lúc này Trần Hiểu Ba có bộ dạng như vậy, xem ra trước kia đã chịu không ít đau khổ.

- À, tôi tin tưởng anh không điên. xem tại TruyenFull.vn

Vương Tử Quân gật gật đầu với Trần Hiểu Ba rồi dùng giọng xác thực nói.

- Cám ơn chủ tịch Vương, tôi đến tìm ngài thật sự không sai. Chủ tịch Vương, tôi là phó khoa kỹ thuật của cục cầu đường huyện Cảnh Tùng, tôi muốn phản ánh với ngài một chuyện, đó chính là con đường Trần Vũ đang được huyện Cảnh Tùng xây dựng với chất lượng cực kỳ không hợp cách...

Trần Hiểu Ba dùng giọng đứt quảng để thuyết minh, Vương Tử Quân cũng xem như nghe vài hiểu đại khái. Trần Hiểu Ba là một cán bộ phụ trách kỹ thuật và kiểm tra chất lượng của cục cầu đường của huyện Cảnh Tùng, cũng xem như là một người có chút thực quyền ở phương diện cầu đường trong huyện Cảnh Tùng. Hắn nói đến cầu đường Trần Vũ, chính là con đường cấp hai nối từ xã Trần Hà thành phố An Dịch đến huyện Vũ Lương của thành phố Tam Hồ.

Vương Tử Quân có chút ấn tượng với con đường này, vì con đường chạy qua nhiều thành phố, vì thế tiêu chuẩn được tỉnh xác lập, sau khi tỉnh cho ra một phần tài chính thì các thành phố tự mình gom góp thêm một phần tài chính, mỗi người đều phải tự xây dựng con đường đi qua thành phố của mình.

Huyện Cảnh Tùng nằm ở phía đông nam thành phố Đông Bộ, con đường Trần Vũ xuyên qua hơn một nửa huyện Cảnh Tùng, nếu nói xây dựng xong con đường cũng không phải là ngắn. Trần Hiểu Ba sở dĩ rơi vào tình huống như hôm nay, nói thật ra thì chỉ có một nguyên nhân, chính là hắn công tác quá tích cực.

Sau khi tiến hành kiểm tra theo thông lệ thì Trần Hiểu Ba giật mình phát hiện công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng Tây Hưng có tồn tại vấn đề ăn xét vật tư nguyên liệu cực kỳ nghiêm trọng, số lượng cát đá dùng để trải mặt đường thật sự không bằng một phần hai theo đúng quy định.

Đối với tình huống này, sau khi Trần Hiểu Ba phát hiện ra thì tiến hành phê bình công ty thi công cực kỳ nghiêm khắc, công ty thi công vì vấn đề này mà đặc biệt chạy đến nhà Trần Hiểu Ba dâng lên một phần lễ lớn. Trần Hiểu Ba biết rõ phần tiền này khó giải quyết, không những báo cáo cho lãnh đạo đơn vị, còn đưa phần tiền này lên giao nộp.

Lúc đầu cục trưởng cục cầu đường Đinh Phúc Minh huyện Cảnh Tùng còn cho ra lời khẳng định với thái độ chăm chú phụ trách công tác của Trần Hiểu Ba, nói hắn an tâm công tác, chuyện này cục cầu đường nhất định sẽ kiểm tra cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng sau khi Trần Hiểu Ba rời khỏi phòng làm việc của cục trưởng Đinh Phúc Minh được nửa giờ, hắn đã bị vài tên cảnh sát phối hợp với vài nhân viên công tác của bệnh viện đến đưa đi, nguyên nhân chính là thần kinh có vấn đề.

- Chủ tịch Vương, tôi đã ở bệnh viện tâm thần được ba tháng, nếu như không phải tôi có ý chí kiên định, dùng trăm phương ngàn kế để thoát ra, chỉ sợ đã bị ép cho điên khùng.

Trần Hiểu Ba nói, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt có vài phần chờ đợi.

Vì chặn miệng người khác mà không nói hai lời, trực tiếp đưa người ta đến bệnh viện tâm thần, thủ đoạn xấu xa như thế này thật sự không phải ti tiện như bình thường.

- Hiểu Ba, anh có chứng cứ xác thực gì ở sự kiện này không?

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.

Trần Hiểu Ba thật sự có chút ảo não, hắn dùng giọng hối hận nói:

- Chủ tịch Vương, việc này là tôi suy xét không chu toàn, tôi vốn là có chứng cứ, thế nhưng lúc đó tôi nói chuyện với Đinh Phúc Minh cũng không suy xét nhiều như vậy, thế cho nên mới giao tất cả cho hắn.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nghĩ gì nhiều về những lời như vậy của Trần Hiểu Ba, dù sao thì Trần Hiểu Ba cũng bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.

- Chủ tịch Vương, tuy tay tôi không có chứng cứ, thế nhưng bọn họ còn đang làm đường. Chỉ cần cho người xuống thực địa thăm dò một phen, tôi tin tưởng tất cả vấn đề sẽ lòi ra mà thôi.

Trần Hiểu Ba giống như sợ Vương Tử Quân sẽ không tỏ thái độ vì sự kiện này không có chứng cứ, hắn vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu:

- Hiểu Ba, anh yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện này tôi biết rồi.

Sau khi để cho Triệu Quốc Lương sắp xếp vấn đề ăn ngủ cho Trần Hiểu Ba, tâm tư của Vương Tử Quân bay đến con đường Trần Vũ ở huyện Cảnh Tùng. Con đường Trần Vũ được xây dựng không đảm bảo chất lượng mà lại được nghiệm thu thông qua, xem ra bên trong là có vấn đề.

Đảng ủy chính quyền huyện Cảnh Tùng, còn có công ty xây dựng cầu đường Tây Hưng, bọn họ sắm vai trò nhân vật gì trong sự việc này?

Bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng là Vu Thế Tiến, là một bí thư huyện ủy có tư cách của thành phố Đông Bộ. Năm xưa người này vì tranh giành chức vụ phó chủ tịch thành phố mà đã chơi trò đấu tranh lật cổ tay gay gắt với phó bí thư Bành Quang Binh vào thời điểm hiện tại. Tuy cuối cùng tất cả kết thúc trong thất bại, thế nhưng có một điều không thể nghi ngờ chính là sự việc kia cũng phản ánh đủ thực lực của Vu Thế Tiến.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên, Triệu Quốc Lương khẽ đi vào trong phòng. Đầu tiên hắn nhìn lướt qua ly trà của Vương Tử Quân, sau đó đi đến nhấc bình thủy châm nước vào ấm, lại rót trà cho lãnh đạo. Hắn khẽ lên tiếng báo cáo:

- Chủ tịch Vương, vừa rồi thư ký trưởng Tần của khối chính quyền tỉnh đã gọi điện thoại tìm ngài.

Thư ký trưởng Tần? Trong đầu Vương Tử Quân chợt xuất hiện một người với hình tượng giống như phật Di Lặc, người này vĩnh viễn luôn cười tủm tỉm, dù chỉ phục vụ một vị phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng tư chất trong khối chính quyền tỉnh lại không phải là thấp.

Lúc này thư ký trưởng Tần gọi điện thoại đến, xem ra cũng không phải là gọi đến để nói chuyện chơi cho vui. Lúc này Vương Tử Quân mới trầm ngâm và nói với Triệu Quốc Lương:

- Cậu gọi điện thoại cho thư ký trưởng Tần đi.

Triệu Quốc Lương nhanh chóng dùng điện thoại đi động bấm số của thư ký trưởng Tần, sau khi vang lên hai tiếng chuông thì đầu dây bên kia vang lên tiếng cười:

- Tôi là Tần Vĩnh Cách, là chủ tịch Vương sao?

- Chào thư ký trưởng Tần, vừa rồi tôi có chút chuyện không nhận được điện thoại của anh.

Vương Tử Quân cười cười dùng giọng thản nhiên nói.

- Chủ tịch Vương là người cả ngày bận rộn, một thành phố Đông Bộ không biết có bao nhiêu sự việc cần anh cho ra quyết sách, điều này là hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng này chủ tịch Vương, công tác thật sự làm không thể hết ngay được, sức khỏe lại là của mình, thế cho nên cũng mong ngài đừng mất ăn mất ngủ, như vậy các đồng chí tuyến dưới cũng chịu không được.

Tần Vĩnh Cách nói rất có khí phách, chỉ vài lời hàn huyên thì một cảm giác ân cần đã bùng phát ra ngoài cực kỳ dữ dội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui