Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, vài phút sau mới truyền đến âm thanh của Thạch Kiên Quân:
- Tử Quân, tôi có biết rõ công trình này, sau lưng công ty xây dựng cầu đường Tây Hưng chính là họ Tào, có đôi khi bảo vệ mình mới là nhiệm vụ đệ nhất.
Bảo vệ mình, đừng gây quá nhiều hằn thù với người khác, một người dựng lên cho mình quá nhiều kẻ địch thì sẽ không có cách nào tự bảo vệ mình. Nếu không muốn gây thù hằn thì cũng đừng động chạm đến lợi ích của người khác, Thạch Kiên Quân dù không nói ra, thế nhưng ý nghĩa lời nói đã quá rõ ràng rồi.
Vương Tử Quân không phải không hiểu tất cả những ý nghĩa ẩn giấu kia, nhưng hắn nghĩ đến ánh mắt chờ đợi của Trần Hiểu Ba, nghĩ đến cầu đường Trần Vũ, cuối cùng hắn gằn từng chữ một:
- Chủ tịch, tôi hiểu ý tốt của ngài, tôi cũng thấy lựa chọn của ngài là tốt nhất, thế nhưng nhiệt huyết của tôi còn chưa lạnh, vì vậy mong ngài để tôi tùy hứng một lần.
"Nhiệt huyết của tôi còn chưa lạnh!"
Thạch Kiên Quân gnhe được những lời này của Vương Tử Quân thì trong lòng tràn đầy cảm động, chỉ sau khoảnh khắc hắn giống như quay về thời điểm mười năm trước, khi đó mình cũng tràn đầy nhiệt huyết, cũng muốn làm ra thành tích.
Nhưng kết quả cuối cùng của Thạch Kiên Quân chính là ảm đạm xong việc, người kia tuy không có gì hay hơn nhưng địa vị lại mạnh hơn hắn, thế nhưng hắn thật sự có thể để cho người ta đi theo vết xe đổ của mình sao?
Thạch Kiên Quân cực kỳ cảm khái, hắn rất muốn khuyên Vương Tử Quân, thế nhưng cuối cùng lại nuốt hết tất cả những gì muốn nói vào trong bụng. Chỉ là khi cúp máy hắn có nói một câu:
- Có chuyện gì cứ tìm tôi.
Con đường Trần Vũ được xây dựng cách huyện thành huyện Cảnh Tùng hơn hai kilomet, màn đêm dần buông xuống, lúc này con đường giống như một dải lụa trải dài từ năm sang bắc. Lúc này trên đường vốn là bầu không khí tĩnh lặng nhưng lại rất nhiệt liệt, một bóng đèn lớn treo trên không trung, bên dưới sáng như ban ngày.
Mười mấy công nhân đang bận rộn dựng rạp, nơi đây có đầy đủ hoa tươi cờ màu, tất cả bừng sáng dưới ánh đèn sáng tỏ.
- Anh Vu, khi nào thì có thể hoàn công? tại TruyenFull.vn
Tào Kiến Thư nhìn đám công nhân đang dựng sân khấu, thế là quay sang trầm giọng hỏi Vu Thế Tiến ở bên cạnh.
Vu Thế Tiến cao hơn Tào Kiến Thư một cái đầu, thế nhưng lúc này hắn lại cúi đầu nói với Tào Kiến Thư:
- Giám đốc Tào, hai giờ nữa sẽ bố trí xong. Ngài cứ yên tâm, tuyệt đối không làm chậm trễ nghi thức thông xe vào ngày mai.
Tào Kiến Thư khẽ gật đầu, hắn chỉ chỉ tay về phía vài tên công nhân đang khiêng vài chậu hoa nhựa rồi nói:
- Anh Vu, hoa kia là thế nào? Tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Nhất định phải bố trí sao cho tỉ mỉ, anh cầm hoa giả để lừa gạt ai vậy?
Vu Thế Tiến dù là bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng, thế nhưng đứng trước mặt Tào Kiến Thư lại bị xem như một đứa bé. Thế nhưng hắn lại không có nửa câu oán hận, dù sao thì Tào Kiến Thư là người có hậu trường hùng mạnh, hắn căn bản không nên chọc vào thì hơn.
- Giám đốc Tào nói đúng, tôi sẽ cho người thay đổi.
- À, anh Vu, anh làm việc thì tôi yên tâm, anh ném hét đống hoa giả kia đi cho tôi. Tuy thời tiết có hơi lạnh nhưng mất vài giờ cũng không làm cho hoa thật chết ngay được, ngày mai có nhiều lãnh đạo tỉnh đến nơi này.
Tào Kiến Thư dậm chân nói tiếp:
- Vì nghi thức thông xe lần này mà tôi đã thông qua quan hệ trong nhà và mời được chủ tịch Thạch.
Chủ tịch Thạch là ai thì Vu Thế Tiến hiểu rất rõ, hắn nghe thấy Tào Kiến Thư nói như vậy thì thật sự cảm khái vì quan hệ rộng của Tào gia, đồng thời cảm thấy cực kỳ vui mừng vì mình có thể tiến vào trong vòng quan hệ của Tào gia.
- Chủ tịch Thạch ngày mai có thể đến đây sao?
Vu Thế Tiến dùng giọng vui vẻ và nịnh nọt hỏi Tào Kiến Thư.
- Điều này là đương nhiên! Anh Vu, anh cũng phải chuẩn bị một chút, anh là chủ nhà phải nói vài câu. Tuy tôi giúp đỡ anh, thế nhưng có một số việc mà anh không thể không tiến lên, anh nói xem có đúng không?
Tào Kiến Thư vỗ vỗ vai Vu Thế Tiến rồi khẽ nói.
Vu Thế Tiến đã sớm có chuẩn bị với những thứ này, nhưng bây giờ nghe thấy Tào Kiến Thư nói như vậy thì khẽ nói:
- Chủ tịch Thạch đến thì các vị lãnh đạo thị ủy cũng vây quanh vài vòng, nếu tôi muốn để lại ấn tượng trước mặt lãnh đạo cũng rất khó, thế cho nên cũng phải làm phiền giám đốc Tào.
Trên mặt Tào Kiến Thư xuất hiện nụ cười tự tin. Đúng lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên, hắn nghe máy nói hai câu, sau đó quay sang nói với Vu Thế Tiến ở bên cạnh:
- Anh Vu, chuyên gia từ thủ đô đã đến, anh nhanh chóng sắp xếp phái người đến đón bọn họ, ngày mai còn nhờ bọn họ giữ thể diện cho chúng ta nữa.
- Tôi sẽ đi sắp xếp ngay.
Vu Thế Tiến nói rồi khoát tay áo với chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trình Khánh Hồng đứng ở bên cạnh cách mười mét, tỏ ý để Trình Khánh Hồng nhanh chóng tiến lên.
Trình Khánh Hồng là cán bộ do một tay Vu Thế Tiến đề bạt lên, có thể nói là được Vu Thế Tiến cực kỳ tín nhiệm. Vu Thế Tiến cũng không che lấp với Trình Khánh Hồng, hắn trực tiếp nói:
- Khánh Hồng, anh quay về một chuyến, đại biểu cho huyện ủy chiêu đãi thật tốt các vị chuyên gia do giám đốc Tào mời đến.
Trình Khánh Hồng biết rõ tác dụng của đám nàng chuyên gia, thế là hắn khẽ gật đầu, cũng không nói thêm nhiều lời. Sau khi hỏi xem Vu Thế Tiến còn có sắp xếp gì không, hắn nhanh chóng leo lên xe chạy như bay về phía huyện thành.
- Anh Vu, thói đời là như vậy, có người nói công tác tốt nhất chính là chuyên gia, bọn họ giống như thứ gì cũng không hiểu, thế nhưng chỉ cần có danh tiếng chuyên gia, như vậy lời nói từ trong miệng những người này thật sự sẽ là quyền uy.
Tào Kiến Thư ngồi xuống chiếc ghế không biết ai đặt ở bên cạnh, sau đó dùng tay sửa sang y phục rồi nói tiếp:
- Đáng lý ra tôi cũng không muốn dùng những người này, nhưng cũng vì muốn sự việc được mỹ mãn, tôi thật sự chịu đựng cơn đau mời bọn họ sang. Một đám người đến tham gia nghi thức giám định, mỗi người lấy năm chục ngàn, thật sự cướp tiền còn hơn cả ăn cướp.
- Giám đốc Tào, chỉ cần đáng giá thì cho bọn họ năm chục ngàn thì sao? Coi như đuổi đám ăn mày đi mà thôi.
Vu Thế Tiến cũng không thèm quan tâm đến năm chục ngàn, hắn vừa cố gắng xem xét tâm tư của Tào Kiến Thư vừa khẽ nói.
Tào Kiến Thư cười cười nói:
- Anh Vu nói đúng, coi như đuổi ăn mày mà thôi. Tôi không quan tâm bỏ ra vài đồng tiền, thế nhưng phần tiền này lại làm cho tôi cảm thấy rất bức bối.
Vì sao mà bức bối? Tào Kiến Thư hiểu mà Vu Thế Tiến cũng hiểu. Vu Thế Tiến nhìn gương mặt tức giận tái nhợt của Tào Kiến Thư thì lắc đầu thở dài một hơi. Tuy Tào Kiến Thư cảm thấy bức bối nhưng Vu Thế Tiến lại không cho rằng là như vậy. Quan lớn hơn một cấp đè chết người, Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ, tuy sau lưng Tào Kiến Thư có người, thế nhưng muốn chơi cao tay với Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ thì rõ ràng là không biết lượng sức.
Nhóm Vu Thế Tiến đã dùng hết thủ đoạn vì bịt miệng của Vương Tử Quân, chỉ cần Vương Tử Quân không mở miệng, mục đích của bọn họ xem như đạt được.
- Giám đốc Tào, ngài đến tỉnh Sơn Nam vì kiếm tiền, làm gì phải nổi giận với người ta, hơn nữa sự việc được hoàn thành thì chưa chắc biết kẻ tức giận là ai.
Vu Thế Tiến cười cười khẽ nói với Tào Kiến Thư.
- Đúng vậy, tôi rất muốn xem, sau nghi thức khở công lần này, Vương Tử Quân sẽ phải làm sao để vạch trần sự kiện này.
Tào Kiến Thư nở nụ cười tự tin nói tiếp:
- Tin tưởng biểu hiện của Vương Tử Quân sẽ rất đẹp mắt.