Vương Tử Quân nghe Cát Chấn Điền nói về bài viết trước đó của mình, hắn cảm thấy lời nói của phó chủ tịch Cát thật sự có ý nghĩa khá sâu. Chủ tịch Cát khích lệ cao độ như vậy, tất nhiên Vương Tử Quân hiểu đối phương muốn nói gì.
Xã hội ổn định, giao thông phát đạt, hai thứ này không có gì liên quan với nhau lại được chủ tịch Cát Chấn Điền nối lại làm một, lại càng có ý nghĩa sâu sắc hơn. Hơn nữa câu nói này chỉ có thể hiểu mà không nên truyền ra, khi liên hệ với tình huống vào lúc này, Vương Tử Quân cảm thấy dù mình có giả vờ hồ đồ cũng thật sự rất khó khăn.
Cát Chấn Điền rõ ràng đang dùng lời cực kỳ ẩn giấu để nhắc nhở chính mình, vào tình huống này tốt nhất nên an tâm làm việc của mình, nếu cứ vung tay vạch trần vấn đề, không những phá hoại tình huống ổn định xã hội của thành phố Đông Bộ, lại càng là sự việc không hay cho chính mình.
Vương Tử Quân xem xét lời nói của Cát Chấn Điền, hắn cười cười nói:
- Chủ tịch Cát, ngài khích lệ như vậy thật sự làm cho tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Nói thật với ngài, nếu sớm biết chủ tịch Cát coi trọng như vậy, tôi đã đến văn phòng khối chính quyền tỉnh phục vụ ngài từ lâu rồi.
Vương Tử Quân lên tiếng làm cho bầu không khí trên xe càng thêm vui vẻ, gương mặt Cát Chấn Điền tràn đầy nụ cười nhưng trong lòng lại thật sự không vui. Vương Tử Quân rõ ràng đang lẩn tránh chủ đề vừa rồi của mình, đối phương không lên tiếng đáp lại, chỉ cần nhìn vào đó thì thấy thái độ đã quá rõ ràng rồi.
Hơn hai mươi phút sau xe chạy đến địa phận của huyện Cảnh Tùng, lúc này hai người Vu Thế Tiến và Trần Quý Tân đang đứng chung một chỗ chờ đợi các vị lãnh đạo giá lâm. Vương Tử Quân nhìn hai vị lãnh đạo cấp huyện mập ốm không đồng đều ở phía bên kia mà cười nói với Cát Chấn Điền:
- Chủ tịch Cát, các đồng chí huyện Cảnh Tùng đang chờ phía trước, anh xem, để cho bọn họ đi theo chúng ta, hay để bọn họ đi dẫn đường đây?
Cát Chấn Điền nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, thầm nghĩ Vương Tử Quân này rốt cuộc có ý gì? Không phải muốn điều tra sự việc ở huyện Cảnh Tùng sao? Thế nào lại nể mặt hai vị lãnh đạo huyện Cảnh Tùng như vậy?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Cát Chấn Điền, hắn cười cười nói:
- Các đồng chí tuyến dưới cũng không phải dễ dàng công tác, bọn họ đã đứng đợi cả buổi, chúng ta lại không quen đường ở huyện Cảnh Tùng, thôi thì để cho bọn họ dẫn đường, thuận tiện cũng có thể nghe bọn họ giới thiệu về phong cảnh địa phương.
Hai người Cát Chấn Điền và Vương Tử Quân đã có quyết định, thế là xe chậm rãi dừng lại. Vương Tử Quân nói với Vu Thế Tiến và Trần Quý Tân đi đến bên cạnh xe: Text được lấy tại
- Hôm nay đến địa bàn của hai anh, các anh nên làm tốt công tác chỉ dẫn đường cho chủ tịch Cát và giám đốc sở giao thông công chánh, thuận tiện giới thiệu tình huống phát triển của huyện Cảnh Tùng cho lãnh đạo tỉnh.
Vu Thế Tiến nhìn Vương Tử Quân cười tươi hớn hở mà trong lòng bùng sóng, thế nhưng áp lực trong lòng không hiểu vì sao lại giảm đi vài phần. Hắn thầm nghĩ, không phải thật sự giống như những lời của Tào Kiến Thư đấy chứ? Vị chủ tịch Vương này vì có quá nhiều áp lực mà quyết định không nắm chặt sự kiện lần này rồi sao? Nếu quả thật là như vậy, mình cũng xem như được giải thoát rồi.
Sau khi trao đổi ánh mắt với Trần Quý Tân, Vu Thế Tiến leo lên xe. Khi đứng chờ xe thì Vu Thế Tiến đã nhận được tin tức, đó là quyền chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân có một hội nghị quan trọng không thể đến được, chỉ có phó chủ tịch tỉnh Cát Chấn Điền đến mà thôi.
Tất nhiên đây không phải là tin tức tốt với Vu Thế Tiến, hắn thấy chủ tịch tỉnh không đến, chỉ có một vị phó chủ tịch tỉnh đến tham gia nghi thức thông xe, như vậy cũng không phải chuyện gì tốt. Dù sao thì hắn cũng khá hiểu rõ về chủ tịch Vương, nếu chỉ là một vị phó chủ tịch tỉnh bình thường thì căn bản không thể nào gây ra bao nhiêu áp lực với vị lãnh đạo thành phố Đông Bộ này.
Nhưng nhìn gương mặt điềm nhiên như không của Vương Tử Quân, hơn nữa lại luôn xuất hiện nụ cười, Vu Thế Tiến thầm nghĩ biết đâu trong sự việc lần này đã có thỏa hiệp gì đó? Tuy hắn vẫn cảm thấy không yên, thế nhưng hắn vẫn cố gắng để trở thành một người dẫn đường có tư cách, liên tục giới thiệu phong cảnh và tình hình phát triển của huyện Cảnh Tùng cho Cát Chấn Điền và Vương Tử Quân.
Trong mắt cán bộ quần chúng huyện Cảnh Tùng thì Vu Thế Tiến là một vị bí thư huyện ủy ăn nói cực kỳ cẩn trọng, gương mặt luôn nghiêm túc, có thể nói người nào nhìn vào cũng sợ. Nhưng lúc này bí thư Vu lại cười tươi hớn hở, căn bản giống như biến thành một người hoàn toàn khác.
Vu Thế Tiến đã có chuẩn bị rất đầy đủ trong công tác báo cáo về huyện Cảnh Tùng, vì vậy lúc này hắn báo cáo cực kỳ trật tự rõ ràng, nói đúng trọng điểm, trình tự rõ ràng. Lúc này dù là Vương Tử Quân nghe vào tai cũng thầm gật đầu.
- Chủ tịch Tử Quân, thành phố *Đông Bộ các anh thật sự lắm nhân tài, đồng chí Thế Tiến thật sự rất tốt.
Cát Chấn Điền sau khi nghe xong Vu Thế Tiến báo cáo thì nhanh chóng cho ra đánh giá khá cao.
Lời cổ vũ kèm theo chút khẳng định của phó chủ tịch Cát rõ ràng làm cho Vu Thế Tiến cực kỳ vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy sung sướng vì hợp tác với Tào Kiến Thư. Lúc đó hắn hợp tác với Tào Kiến Thư thứ nhất là suy xét về phương diện kinh tế, nhưng quan trọng nhất vẫn chính là suy xét đến tương lai của mình.
Vu Thế Tiến ngồi trên vị trí bí thư huyện ủy, hắn biết bây giờ sức mình đã lạn, lực mình đã mòn, nếu hắn muốn tiếp tục tiến lên, ngoài phương diện làm ra thành tích thì quan trọng nhất chính là bên trên phải có người nâng đỡ.
Vu Thế Tiến đã cảm nhận được sâu sắc về vấn đề này vào thời điểm tranh chấp vị trí thường ủy thị ủy với Bành Quang Binh năm xưa. Nếu nói về thành tích và năng lực thì hắn cảm thấy mình căn bản không có gì kém hơn Bành Quang Binh, thậm chí hắn cảm thấy mình còn vượt trội hơn Bành Quang Binh ở vài phương diện, nhưng kết quả cuối cùng là Bành Quang Binh tiến lên, chính hắn lại xem như mất công bận rộn chạy quan hệ, ảm đạm ở lại vị trí cũ.
Vu Thế Tiến không phải chỉ một lần phân tích về nguyên nhân thất bại, phân tích kết quả đau nhói lòng kia, kết luận cuối cùng của hắn chình là bên cạnh mình căn bản không có người, mà Bành Quang Binh lại có quan hệ rất gần với bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến. Khi đó dưới sự giúp đỡ của Tiết Diệu Tiến, Bành Quang Binh tiến lên nhận chức là chuyện quá bình thường, căn bản chẳng có gì ngạc nhiên.
Khi Tào Kiến Thư tìm gặp Vu Thế Tiến, giám đốc Tào ném cho Vu Thế Tiến khá nhiều lợi ích kinh tế, cũng đồng ý sẽ ra mặt cho Vu Thế Tiến ở phương diện chính trị, điều này làm cho Vu Thế Tiến đâm đầu vào trong mối quan hệ với Tào Kiến Thư mà căn bản không chùn chân. Đời người là như vậy, cũng không biết được ai sẽ là quý nhân của mình.
Dưới tư thái khiêm tốn của Vu Thế Tiến, đoàn xe chạy đến địa điểm tổ chức nghi thức thông xe, lúc này đám người bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi đoàn xe chạy đến thì nhanh chóng xếp lại thành đội hình cực kỳ trật tự.