Bí Thư Trùng Sinh

- Công ty Tây Hưng là nhà thầu xây dựng con đường Trần Vũ qua địa phận huyện Cảnh Tùng, tôi cảm thấy tất cả đều phù hợp quy hoạch, ở phương diện chất lượng...

- Chất lượng không phù hợp.

Khi giáo sư Liễu chuẩn bị nói: "Phương diện chất lượng cực kỳ phù hợp yêu cầu đề ra" thì một âm thanh chói tai vang lên trong đám người. Âm thanh này được truyền đến bằng loa phóng thanh, nghe rất chói tai.

Tào Kiến Thư đang cười cười nói chuyện với Vương Tử Quân cũng không ngờ sự kiện thông xe hôm nay lại xuất hiện sự việc như vậy, hắn có chút sững sốt, sau đó trợn mắt nhìn qua Vu Thế Tiến.

Hai người Tào Kiến Thư và Vu Thế Tiến đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt Vu Thế Tiến cũng không phải chỉ là cực kỳ khó coi. Những ngày qua hắn là người chỉ đạo trù bị công tác thông xe, không ngờ lại xuất hiện cục diện này, tất nhiên nó làm cho hắn mất hết mặt mũi. Năng lực khống chế không tốt sẽ là công tác bất lực, tại sao lại có người công khai quấy rối ở trường hợp này?

Căn bản không cần Vu Thế Tiến phân phó, đã có vài người chạy về phía phát ra âm thanh.

Khi đám người đang rối loạn, có một người cầm loa phóng thanh chạy đến, hắn vừa chạy vừa lớn tiếng nói:

- Công ty Tây Hưng xây dựng đường Trần Vũ luôn cắt xén nguyên vật liệu, không những dùng những nguyên vật liệu với chất lượng kém nhất, hơn nữa khi xây dựng còn không chấp hành đúng quy trình...

Vương Tử Quân nhìn người đàn ông đang cầm loa hét lớn mà không khỏi nhíu mày, vì người đó chính là Trần Hiểu Ba.

Trần Hiểu Ba không phải đã được mình sắp xếp tốt rồi sao? Thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Khi Vương Tử Quân nhíu mày thì Triệu Quốc Lương đi đến bên cạnh, hắn khẽ nói:

- Chủ tịch Vương, vừa rồi giám đốc khách sạn Đông Bộ gọi điện thoại đến nói Trần Hiểu Ba đã trốn mất.

Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, hắn không nói gì, nhưng Triệu Quốc Lương biết chủ tịch Vương đang rất mất hứng.

Trần Hiểu Ba còn chưa kịp nói thêm thì đã bị hai người tiến lên giữ chặt, loa phóng thanh trong tay cũng bị người ta cướp mất.

- Tôi nói cho các người biết, con đường này làm không ra gì, không bao lâu nữa sẽ nát như tương...

Trần Hiểu Ba vừa cố gắng giữ lấy chiếc loa phóng thanh vừa gào lên về phía đám người.

Nhưng đối mặt với bảy tám tên thanh niên trai tráng thì Trần Hiểu Ba căn bản không có sức chống trả, hắn còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị người ta khống chế, bản thân cũng bị người ta kéo ra ngoài.

Vẻ mặt Cát Chấn Điền thật sự không tốt đẹp gì, Trần Hiểu Ba giống như lên tiếng vạch trần bộ mặt một tên trộm lẩn trong đám người, lời nói vừa rồi giống như một đứa trẻ không chút cố kỵ, chỉ cần một câu như vậy đã xem như rạch mặt lẫn nhau, mất đi tất cả thiên cơ, như vậy phải làm sao bây giờ?

- Chủ tịch Cát, chủ tịch Vương, người vừa lớn tiếng la lối là một kẻ tâm thần, trước đó vừa chạy khỏi bệnh viện tâm thần. Chúng tôi không làm tốt công tác, vì thế mới để cho hắn trà trộn vào trong đội ngũ tham gia nghi thức thông xe lần này.

Vu Thế Tiến nhìn thoáng qua Cát Chấn Điền, sau đó khẽ lên tiếng kiểm điểm với Vương Tử Quân và Cát Chấn Điền.

Cát Chấn Điền không mở miệng, Vương Tử Quân chỉ khẽ gật đầu. Hắn dù biết Trần Hiểu Ba đều nói những lời cực kỳ đúng đắn, thế nhưng tình *huống này hắn là một vị chủ tịch thành phố, vấn đề lớn nhất chính là bảo đảm sự ổn định, nếu như có chuyện gì xảy ra sẽ chẳng có gì tốt cho sự việc lần này.

- Chủ tịch Cát, chuyện này để nói sau.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Cát Chấn Điền rồi khẽ nói.

Cát Chấn Điền khẽ gật đầu, hắn là phó chủ tịch tỉnh, hắn tất nhiên phải có tâm tính cao vời. Thế là hắn khẽ gật đầu, sau đó nghi thức tiếp tục được tiến hành.

Nhưng có tình huống như vậy xảy ra thì dù là người chủ trì hay người đến tham gia nghi thức cũng không còn bao nhiêu hào hứng, Cát Chấn Điền phát biểu vài lời xem như kết thúc trong qua loa đại khái. Cuối cùng nghi thức thông xe con đường Trần Vũ qua huyện Cảnh Tùng được kết thúc trong tình huống đầu voi đuôi chuột.

- Chủ tịch Tử Quân, công tác ở thành phố Đông Bộ cần phải tăng cường mạnh mẽ hơn.

Cát Chấn Điền ngồi trong phòng khách của nhà khách huyện Cảnh Tùng, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi dùng giọng chân thành đáp:

- Chủ tịch Cát, hôm nay vốn là một sự kiện ủng hộ nhân tâm, chúng tôi không làm tốt công tác, sau khi quay về tôi nhất định sẽ xem xét lại thật kỹ, ngăn chặn những sự kiện như vậy phát sinh.

- À, chủ tịch Tử Quân, cũng không cần xé bé ra to, có một số việc chỉ là ngẫu nhiên phát sinh mà thôi. Không phải các cụ đã từng nói, Gia Cát cả đời cẩn thận nhưng cuối cùng lại mất Nhai Đình, chúng ta làm việc cố gắng sao cho tốt nhất, thế nhưng lại có bao nhiêu chuyện coi như hoàn hảo? Tên vị trí của anh thì chú trọng nắm chặt buông khẽ, giơ lên cao mà hạ xuống nhẹ nhàng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy Cát Chấn Điền nói lời hai nghĩa nhưng hắn vẫn cảm thấy ý nghĩa của nó là rất hay.

- Chủ tịch Cát, nghe ngài nói chuyện một buổi giống như học tập cả chục năm, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của ngài.

Cát Chấn Điền khẽ gật đầu nói tiếp:

- Gần đây tỉnh Sơn Nam chúng ta có thay đổi lãnh đạo cấp tỉnh, tuy bí thư Hào Nhất Phong trước kia là chủ tịch tỉnh chúng ta, thế nhưng điều mà các lãnh đạo lúc này chú trọng nhất và muốn được thấy nhất chính là tính hài hòa và ổn định đại cục. Không làm tốt công tác cơ sở thì trời rung đất chuyển, chỉ có ổn định mới có thể phát triển, chỉ có ổn định thì chúng ta mới có thể toàn tâm toàn ý xây dựng và đẩy mạnh phát triển kinh tế.

Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn tất nhiên hiểu ổn định là thứ gì, vì vậy cũng không nói nhiều lời mà mỉm cười gật đầu xưng vâng.

Vu Thế Tiến ngồi ở gần bên, lúc đầu vẻ mặt hắn cực kỳ tái nhợt, lúc này đã chậm rãi khôi phục lại. Vương Tử Quân nghe và hiểu rõ lời nói của Cát Chấn Điền, hắn tất nhiên cũng hiểu rất rõ ràng.

Cát Chấn Điền nói đến vấn đề ổn định, nói rằng dù cẩn thận mấy cũng có sơ sót, thực tế chính là đang giải vây trách nhiệm cho Vu Thế Tiến. Vu Thế Tiến cũng không quan tâm đến câu nói dù có cẩn thận thế nào cũng có sai sót, hắn chỉ động lòng khi chủ tịch Cát nói đến vấn đề ổn định đại cục.

Ổn định là cái gì? Vu Thế Tiến thấy ổn định chính là không để xảy ra chuyện, đây chính là ý nghĩa thứ hai trong lời nói của chủ tịch Cát với Vương Tử Quân. Cát Chấn Điền không hy vọng gặp chuyện không may, Vương Tử Quân nếu muốn động đến huyện Cảnh Tùng thì phải tự định giá lại xem có đáng hay không?

- Chủ tịch Cát nói rất hay, tôi đồng ý với quan điểm cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót. Hôm nay một người bệnh tâm thần đến quấy rối, tôi cảm thấy nó không là gì cả, chất lượng con đường Trần Vũ đã quá rõ ràng, cho dù người kia có nói rách họng cũng không ai tin.

Liễu Sinh ngồi bên trái Cát Chấn Điền, hắn dùng giọng điệu với ngôn từ chính xác nói.

Liễu Sinh là chuyên gia được người ta mời đến áp trận, tất nhiên sẽ nói rất chuyên nghiệp và đạo đức. Hắn dù không điều tra cẩn thận, thế nhưng hắn hiểu người ta bỏ tiền mời mình, như vậy mình phải chống đỡ tình huống, nếu không sau này còn ai mời mình nữa?

Chuyên gia Triệu Nhất Bình đi theo Liễu Sinh cũng mỉm cười phụ họa: mới nhất ở TruyenFull.vn

- Tôi đồng ý quan điểm của giáo sư Liễu, chủ tịch Cát, tôi cảm thấy cơ quan chính quyền vừa chú ý dân ý, lại vừa chú trọng khoa học, nói có vấn đề thì phải có chứng cứ rõ ràng, không thể dựa vào vài lời nói của kẻ điên mà sinh ra nghi ngờ lung tung.

Hai người Liễu Sinh và Triệu Nhất Bình kẻ xướng người họa làm cho Tào Kiến Thư cảm thấy vui sướng, cảm thấy một trăm ngàn mình bỏ ra chẳng phải phí công vô ích. Tuy mỗi ngày một trăm ngàn thế nhưng xem như dao tốt dùng đúng việc, những lời nói phát ra từ miệng hai người kia cũng không làm cho mình thất vọng.

- Chủ tịch Cát, chủ tịch Vương, sai lầm hôm nay là trách nhiệm của huyện Cảnh Tùng. Sau khi chuyện này xảy ra, huyện Cảnh Tùng chúng tôi nhất định sẽ đẩy mạnh công tác tập trung trách nhiệm. Chúng tôi sẽ đẩy mạnh học tập, để cho cán bộ toàn huyện có ý thức mới về trách nhiệm, tiến thêm một bước trong công tác phục vụ dân sinh.

Vu Thế Tiến rất biết cách nắm cơ hội, sau khi hai người Liễu Sinh nói xong thì nhanh chóng tỏ thái độ.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Cát Chấn Điền. Lúc này Cát Chấn Điền tập trung tán thưởng về hoạt động của huyện Cảnh Tùng, nói rằng huyện Cảnh Tùng nên nắm chặt công tác đẩy mạnh học tập, không thể làm cho hay cho đẹp, không nên đi ngang qua sân khấu rồi bỏ mặc cho nó tự phát triển.

Sau khi dùng cơm ở huyện Cảnh Tùng, Cát Chấn Điền và giám đốc Trần Diệu Thăng sở giao thông công chánh cùng nhau rời khỏi huyện Cảnh Tùng. Vương Tử Quân tiễn chân đám người Cát Chấn Điền rời khỏi địa phận thành phố Đông Bộ, sau đó để anh Đổng lái xe về thành phố Đông Bộ.

- Chủ tịch Vương, tôi không làm tốt công tác, vì vậy để cho khách trốn ra ngoài.

Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, lúc này giám đốc Nhâm Vĩnh Cách của khách sạn Đông Bộ đã chờ sẵn, hắn nhanh chóng dùng giọng kính sợ nhận trách nhiệm.

Vương Tử Quân khoát tay áo dùng giọng không quan tâm nói:

- Tay chân của người ta cũng không mọc trên người anh, anh ấy bỏ đi thì cũng không liên quan đến anh.

Nhâm Vĩnh Cách nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì sợ đến mức toàn thân phát lạnh, hắn là người lăn lộn cơ quan nhiều năm, hiểu rõ chuyện xảy ra trong quan trường. Nếu phạm sai lầm giác ngộ, nếu lãnh đạo mở miệng mắng chửi như bão táp mưa sa thì căn bản sau đó sẽ thấy cầu vồng; nhưng nếu lãnh đạo lạnh nhạt không quan tâm, ngược lại còn mở miệng an ủi, đây cũng không phải là hiện tượng tốt, điều này nói rõ lãnh đạo vẫn đang canh cánh trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui