Bí Thư Trùng Sinh

Nhâm Vĩnh Cách giống như gặp phải đại địch, hắn ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, đầu óc nhanh chóng vận chuyển. Từ khi Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ, hắn luôn xem Vương Tử Quân là một con thuyền, một con thuyền có thể giúp hắn thực hiện những khát vọng lớn. Chỉ cần là những gì Vương Tử Quân sắp xếp thì trước nay hắn luôn chú ý hầu hạ cực kỳ chu toàn, có thể nói là toàn tâm toàn ý, chỉ sợ không làm tốt công tác làm cho lãnh đạo mất hứng.

Sau một thời gian ngắn tiếp xúc thì Nhâm Vĩnh Cách nhanh chóng tìm được cảm giác, hắn biết rõ nếu bên trên không có ai quan tâm đến anh, lãnh đạo không vừa mắt anh, như vậy anh sẽ biến thành một kẻ đứng ngoài rìa, rất khó thi triển khát vọng chính trị của mình. Xem ra lần này dù hắn có cẩn thận cách mấy cũng xem như có sơ sót.

- Chủ tịch Vương, chuyện này là tôi không hoàn thành trách nhiệm, mong chủ tịch cho tôi một cơ hội. Ngài cứ yên tâm, sau này tôi sẽ cố gắng tăng cường trách nhiệm, đảm bảo sẽ không cho bất kỳ sai lầm nào xuất hiện.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kính sợ của Nhâm Vĩnh Cách, hắn dùng giọng ôn hòa nói:

- Việc đã qua, anh nhớ kỹ lần sau đừng tái phạm là được.

Nhâm Vĩnh Cách vội vàng gật đầu xưng vâng, sau khi nói thêm vài câu với Vương Tử Quân thì nhanh chóng rời đi. Hắn đi được vài phút thì Thái Nguyên Thương đi đến.

Lúc này vẻ mặt Thái Nguyên Thương thật sự khó coi như cà muối. Hắn là người đứng đầu văn phòng khối chính quyền thành phố, những năm nay luôn công tác chặt chẽ cẩn trọng, đến nay còn chưa từng xảy ra sai lầm nào. Không ngờ lần này chủ tịch Vương giao người cho hắn, người này lại chạy đến tham gia nghi thức thông xe ở huyện Cảnh Tùng, sự việc phát sinh náo loạn, tất nhiên sẽ có trách nhiệm của Thái Nguyên Thương. Truyện được tại

- Chủ tịch Vương, sự kiện Trần Hiểu Ba, tôi...

Vương Tử Quân không chờ Thái Nguyên Thương nói hết lời, hắn khoát tay nói:

- Nguyên Thương, chuyện này không liên quan gì đến anh, hơn nữa Trần Hiểu Ba chạy đến gây rối cũng không phải là một chuyện xấu.

Vương Tử Quân cười cười, giọng nói có vài phần trầm thấp.

Thái Nguyên Thương chợt sững sờ, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì Vương Tử Quân đã nói tiếp:

- Anh mời bí thư La của ủy ban kỷ luật thị ủy đến đây, tôi có chuyện cần bàn với anh ấy.

Thái Nguyên Thương nghe thấy chủ tịch Vương yêu cầu mình cho mời bí thư ủy ban kỷ luật La Kiến Cường, vẻ mặt hắn khẽ động. Hắn khẽ gật đầu, sau đó vừa định bỏ đi thì đã thấy Vương Tử Quân gọi lại:

- Nguyên Thương, đừng để bí thư La đến chỗ tôi, anh cầm kết quả giám định này đưa cho bí thư La, để anh ấy và ủy ban kỷ luật điều tra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Thái Nguyên Thương tiếp nhận tài liệu Vương Tử Quân đưa đến, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua, đó chính là bản giám định của bệnh viện tâm thần thành phố Đông Bộ với Trần Hiểu Ba, kết quả giám định chính là Trần Hiểu Ba không có vấn đề, là một người bình thường.

Thái Nguyên Thương hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn gật đầu thật mạnh, sau đó cầm bản kết quả gáim định rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Trong tầng cao nhất của nhà khách huyện Cảnh Tùng, Tào Kiến Thư đang uống trà, Vu Thế Tiến đứng cẩn thận ở bên cạnh, trên mặt còn treo nụ cười nịnh nọt.

- Anh Vu, huyện Cảnh Tùng các anh nên chỉnh đốn lại cho thật tốt. Anh xem, đây là nhà khách huyện ủy, thậm chí còn không bằng một khách sạn ba sao ở thủ đô.

Tào Kiến Thư miễn cưỡng dựa lên lưng ghế, hắn dùng giọng không chút khách khí nói với Vu Thế Tiến.

Vu Thế Tiến xoa xoa bàn tay nói:

- Giám đốc Tào, chúng tôi đã có kế hoạch, bước tiếp theo sẽ chuẩn bị tu sửa nhà khách huyện ủy. Ngài cứ yên tâm, lần sau ngài đến thì chỗ này sẽ không còn giống như bây giờ nữa.

- À, bí thư Vu, anh cũng không cần giằng co làm gì, huyện Cảnh Tùng các anh cũng không phải nơi tốt, sau này cơ hội tôi đến đây cũng không nhiều.

Tào Kiến Thư phất tay dùng giọng mất kiên nhẫn nói.

Vu Thế Tiến nghe thấy Tào Kiến Thư nói như vậy, hắn là bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng, tất nhiên trong lòng cũng có chút mất hứng. Nhưng hắn dù sao cũng là cán bộ bò lên từ cơ sở, lòng dạ sâu sắc hơn rất nhiều so với Tào Kiến Thư. Hắn cười cười nói:

- Giám đốc Tào, huyện Cảnh Tùng chúng tôi thật sự không là gì với thành phố lớn, thế nhưng chỗ này dân phong thuần phác, non xanh nước biếc, ngẫu nhiên đến du ngoạn cũng rất tốt.

- Hừ, trong nước thiếu gì các tụ điểm du lịch nghỉ dưỡng, chỗ các anh cũng không phải quá đặc sắc, tôi nên ít đến một chút thì hơn.

Tào Kiến Thư khoát tay nói, trên mặt thật sự có vài phần mất kiên nhẫn.

Vu Thế Tiến nhìn thấy vẻ mặt của Tào Kiến Thư thì trong lòng thật sự có vài phần hèn mọn, hắn biết rõ loại người như Tào Kiến Thư tuyệt đối không phải đầu đường xó chợ, nhất định phải trải qua nhiều tình huống và hoàn cảnh khác nhau. Đối phương nếu nói là không quan tâm đến cảnh sắc non xanh nước biếc ở huyện Cảnh Tùng, không bằng đang so đo với chủ tịch Vương Tử Quân. Cung vì một tên khốn Trần Hiểu Ba tự nhiên nhảy xổ ra mà mối quan hệ giữa bọn họ có chút vấn đề, miễn cưỡng mãi mới được như lúc này.

Chủ tịch Vương có lẽ không nên nắm chặt không chịu buông tha, dù sao thì chủ tịch Cát cũng đã mở lời biện hộ, ít nhất cũng có vài mạng lưới quan hệ dệt quanh sự việc này. Cho dù Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ thì cũng không khỏi không bận tâm đến những phương diện kia. Nước quá trong không có cá, người đến nhìn vào chằm chằm sẽ không có tương lai, điều này đã quá rõ ràng, tất nhiên Vương Tử Quân sẽ không phải không hiểu. Nếu như nghi thức thông xe vừa mới qua vài ngày mà Vương Tử Quân đã bắt tay điều tra cầu đường Trần Vũ, như vậy chẳng khác nào tát vào mặt lãnh đạo tỉnh, phó chủ tịch Cát sẽ không chịu ngồi yên.

Vu Thế Tiến cười cười, hắn rót trà cho Tào Kiến Thư, sau đó nói tiếp:

- Giám đốc Tào, hai người chúng ta xem như là người quen cũ, ngài là người quan hệ rộng, mánh khóe thông thiên, bạn bè nhiều. Tôi có vài việc căn bản không dám nghĩ, thế nhưng nếu đó là ngài, chỉ sợ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng động tay động chân mà thôi.

Tào Kiến Thư nhìn thoáng qua Vu Thế Tiến, sau đó nở nụ cười đắc ý. Trong lòng hắn hiểu rõ Vu Thế Tiến muốn làm gì, thế nhưng hắn cũng không chán ghét, thậm chí có thể nói là hắn rất hưởng thụ loại cảm giác người ta hạ mình cầu xin như thế này.

- Giám đốc Tầo, tôi đã công tác ở thành phố Đông Bộ này hơn nửa đời người, đã tám năm công tác ở huyện Cảnh Tùng, thật sự có cảm tình rất sâu với địa phương này. Nhưng người thường đi lên chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, dù thế nào thì ở lâu một chỗ sẽ sinh ra cảm giác phiền chán. Vì vậy kính xin giám đốc Tào nói vài lời tốt về tôi với phó chủ tịch Cát, đến thời điểm thích hợp có thể tác động để tôi có thể chuyển chỗ.

Vu Thế Tiến vừa nói vừa lấy từ trong cặp của mình ra một bức tranh thư pháp, hắn khẽ mở ra nói:

- Giám đốc Tào, tôi biết ngài thích tranh thư pháp của Trịnh Bản Kiều, đáng tiếc là chỗ này của chúng tôi không có. Trước đây ít năm tôi trùng hợp có được một bức thư pháp giả của Trịnh Bản Kiều, tuy không đáng tiền nhưng cũng không tệ, bây giờ đưa lên cho anh đánh giá một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui