Bí Thư Trùng Sinh

Tào Kiến Thư căn bản không có nghiên cứu gì về tranh thư pháp, lại càng không có hứng thú với tranh của Trịnh Bản Kiều, nhưng hắn lại biết rõ giá trị của tranh Trịnh Bản Kiều trên thị trường hiện tại. Hắn nhìn gương mặt gầy gò của Vu Thế Tiến, trong lòng thầm nghĩ, người này tuy gầy nhưng thật ra trên người lại có khá nhiều thịt béo.

- Để tôi xem thế nào.

Tào Kiến Thư tùy ý mở bức tranh ra nhìn qua, sau đó đặt sang một bên, bộ dạng giống như không quá quan tâm.

Hai người Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư lúc này xem như đều đã đạt được mục đích, trên mặt hai người là nụ cười vui vẻ. Sau khi nói chuyện thêm vài câu thì Vu Thế Tiến chuẩn bị cáo từ, đúng lúc này một người vội vàng đẩy cửa đi vào.

Khi thấy người kia thì gương mặt Vu Thế Tiến chợt trầm xuống, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối phương rồi nói:

- Đi ra ngoài.

- Bí thư Vu, tôi có...

Người đi vào trong phòng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, bộ mặt hốt hoảng.

- Tôi đã nói rồi, ra ngoài, có việc gì thì phải biết gõ cửa. Truyện được tại

Giọng điệu của Vu Thế Tiến rất lạnh lẽo, cặp mắt dài hẹp nhìn chằm chằm, không giận mà sinh uy.

Tên thanh nhiên cố gắng cắn răng, cuối cùng mới đi ra ngoài cửa, sau khi đóng chặt cửa lại thì bắt đầu gõ cửa.

- Giám đốc Tào, thư ký của tôi không hiểu chuyện, sau này tôi nhất định sẽ dạy bảo chu toàn hơn.

Vu Thế Tiến nói rồi đi về phía cửa.

Tào Kiến Thư cười cười mà không nói gì, Vu Thế Tiến thì chuẩn bị bỏ đi. Đúng lúc này cửa phòng lại được mở ra, Trần Quý Tân với gương mặt sốt ruột đi thẳng vào trong.

- Bí thư Vu, giám đốc Tào, không hay rồi, người của ủy ban kỷ luật thị ủy vừa đến, không những đem theo Trần Hiểu Ba, còn mang theo cả giám đốc bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng.

Lúc này trên mặt Trần Quý Tân tràn đầy vẻ sợ hãi, giống như trời sắp sập xuống đến nơi rồi.

Người của ủy ban kỷ luật thị ủy đưa Trần Hiểu Ba và giám đốc bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng đi rồi sao? Đây là muốn làm gì? Vu Thế Tiến hiểu rất rõ vấn đề này. Hắn có hơi ngây ngốc, sau đó đưa mắt nhìn Tào Kiến Thư đang ngồi trên ghế sa lông. Đối với hắn thì Vương Tử Quân là một con quái vật khổng lồ, hắn biết mình còn kém xa tình huống có thể đối đầu với chủ tịch Vương Tử Quân, vì vậy hắn chỉ có thể dựa vào Tào Kiến Thư mà thôi.

Tào Kiến Thư có chút sững sốt, vẻ mặt cũng trở nên âm trầm. Hắn cảm thấy những gì mình thể hiện đã chứng tỏ thực lực mạnh mẽ của bản thân, dù là Vương Tử Quân không nói chuyện tình cảm cũng không dám động vào sự kiện cầu đường Trần Vũ.

Nhưng lúc này Tào Kiến Thư mới cảm thấy mình đánh giá thấp Vương Tử Quân, đối phương không động vào cầu đường Trần Vũ, lại bắt đầu từ chính bản thân Trần Hiểu Ba. Tào Kiến Thư hoàn toàn tin tưởng vì giám đốc bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng căn bản không thể nào chịu nổi thủ đoạn xử lý án của ủy ban kỷ luật thị ủy.

- Chuyện gì xảy ra?

Vu Thế Tiến thấy Tào Kiến Thư không mở miệng thì trầm giọng hỏi Trần Quý Tân.

- Bí thư Vu, nghe nói người nhà của Trần Hiểu Ba tố cáo bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng, yêu cầu bệnh viện tâm thần thành phố Đông Bộ cho ra giám định, kết quả là Trần Hiểu Ba hoàn toàn bình thường. Bây giờ bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng không những cho ra giám định Trần Hiểu Ba có bệnh, *hơn nữa còn tiếp tục nhốt anh ta vào trong khu chữa bệnh, điều này làm cho người nhà anh ấy cảm thấy có vấn đề.

Cái quái gì mà người nhà của Trần Hiểu Ba cảm thấy có vấn đề? Rõ ràng là chủ tịch Vương kia thấy có vấn đề, nếu không thì ủy ban kỷ luật thị ủy cũng không cho ra hành động nhanh chóng như vậy.

Vẻ mặt Tào Kiến Thư trở nên cực kỳ âm trầm, hắn hiểu sự kiện giám định bệnh tình của Trình Hiểu Bình chỉ là một lời chỉ dẫn mà thôi, chỉ là một ngòi nổ, nếu như nắm chặt lấy đó thì đám người bọn họ sẽ bị xách đầu lôi ra ngoài ánh sáng. Đến lúc đó bọn họ giống như có hét lên rằng cầu đường Trần Vũ không có vấn đề thì có thể thế nào? Chỉ cần bắt giữ những quan viên nhận hối lộ khi xây dựng con đường Trần Vũ, không cần suy đoán cũng có thể biết được chất lượng của con đường này là như thế nào.

Xem ra chính mình suy nghĩ sự việc lần này có chút đơn giản, Tào Kiến Thư nhìn thoáng qua Vu Thế Tiến, sau đó khẽ nói:

- Bí thư Vu, anh cảm thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Phải tìm người gánh vác chuyện này.

Vu Thế Tiến trầm ngâm giây lát, sau đó bàn tay khẽ đấm xuống bàn. Bây giờ không phải là lúc tính toán với Tào Kiến Thư, nếu không đồng tâm hiệp lực thì kết quả của bọn họ sẽ rất thảm thương.

- Tìm ai gánh vác bây giờ?

Tào Kiến Thư lại đưa mắt nhìn Vu Thế Tiến rồi trầm giọng hỏi.

Vu Thế Tiến nhìn Tào Kiến Thư, hắn dùng giọng trầm thấp nói:

- Trần Hiểu Ba là người của cục cầu đường, chủ tịch Trần, anh thông báo cho cục trưởng Đinh Phúc Minh, anh ta sẽ biết nên làm thế nào.

Trần Quý Tân có thể tiến lên vị trí chủ tịch huyện cũng là nhờ sự giúp đỡ của Vu Thế Tiến. Vu Thế Tiến nhìn Trần Quý Tân bỏ đi mà trong lòng có chút không thoải mái. Hắn đột nhiên cảm thấy người trợ thủ của mình có gì đó hơi ngốc, một vấn đề nhỏ nhặt như vậy lại chạy đến đây khơi ra làm cho mình đứng ngồi không yên.

Nhưng năm xưa Trần Quý Tân có thể tiến lên làm chủ tịch huyện cũng không phải vì đối phương nhất nhất nghe lời mình sao? Vu Thế Tiến chợt cười khổ, sau đó thu nạp tất cả tâm tư của mình.

Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, Vu Thế Tiến trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Tào Kiến Thư:

- Giám đốc Tào, chỉ sợ sự việc lần này khó thể chấm dứt được.

Tào Kiến Thư dù là người không có kinh nghiệm đối nhân xử thế bằng Vu Thế Tiến, thế nhưng hắn cũng biết sự việc lần này căn bản là rất khó. Hắn dù tìm được người gánh tội thì sơ hở vẫn bày ra rõ ràng, hầu như Vương Tử Quân muốn đánh lúc nào cũng được.

- Vậy anh nói xem nên làm sao bây giờ?

Tào Kiến Thư dùng giọng có chút vội vàng xao động nói.

- Giám đốc Tào, anh có biện pháp di dời vị trí của Vương Tử Quân hay không?

Vu Thế Tiến giương mắt nhìn Tào Kiến Thư rồi trầm giọng nói.

Tào Kiến Thư rất muốn nói mình có thể, thế nhưng thực tế thì hắn căn bản không có năng lực kia. Tuy hắn rất không muốn biểu hiện năng lực của mình chỉ có hạn, thế nhưng hắn cũng biết rõ lúc này không phải thời điểm tự đắc khoe khoang, vì vậy mới mở miệng nói:

- Không thể.

- Giám đốc Tào, ngài nắm chắc lần này có thể đối phó với quá trình điều tra của Vương Tử Quân không?

Vu Thế Tiến ép sát từng bước, hắn lên tiếng hỏi.

- Không thể.

Lúc này Tào Kiến Thư căn bản không cần suy xét mà trực tiếp trả lời Vu Thế Tiến.

- Giám đốc Tào anh cẩm thấy chúng ta ngồi chờ chết sẽ có kết quả gì không?

Vu Thế Tiến khẽ gõ gõ bàn rồi nói tiếp.

Tào Kiến Thư đã hiểu ý của Vu Thế Tiến, trên mặt hắn lộ ra vẻ mất kiên nhẫn:

- Bí thư Vu, anh muốn nói gì thì tôi cũng hiểu, nhưng này bí thư Vu, anh cũng biết rõ tôi và công ty Tây Hưng không có quan hệ gì cả, tôi không phải là pháp nhân của công ty, tôi căn bản không có chức vụ gì trong công ty cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui