Bí Thư Trùng Sinh

- Bộ trưởng Nhiếp, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ngài đã bố trí, chờ tôi đọc qua sự tích về hai người kia, tôi sẽ ghi ra vài phần cảm tưởng cho ngài xem xét.

Vương Tử Quân dùng giọng thoải mái nói.

- Cảm tưởng? À, tốt, tôi chờ được đọc cảm tưởng của cậu.

Tâm tình của Nhiếp Hạ Quân vì câu nói của Vương Tử Quân mà tốt hơn vài phần, hắn cười cười nói tiếp:

- Tử Quân, nói thật nhé, cậu tức giận cũng không có lý do. Người ta chỉ là rơi vào trong tay của cậu, bây giờ đã bồi thường tiền, cậu cũng đã đồng ý, anh Tào ở thủ đô cũng đã nói sẽ cho Tào Kiến Thư học tập thêm. Tiểu tử cậu xem như đã chiếm hết tiện nghi, bây giờ lại bắt tôi phải an ủi, như vậy có phải là được tiện nghi còn khoe mẽ không?

Nhiếp Hạ Quân nói đến đây thì cười ha hả nói:

- Nếu như kế hoạch của cậu toàn thắng mà còn cần an ủi, như vậy cậu nói xem tôi biết phải làm sao đây?

Vương Tử Quân cười ha hả, chút bóng tối trong lòng tan biến sạch sẽ.

...

Tuyết rơi làm cho thành phố Đông Bộ biến thành màu trắng, nhưng khi ngày tết đến gần thì các đơn vị ban ngành của thành phố Đông Bộ cũng không thoải mái vì tuyết rơi, khác biệt là càng đến cuối năm thì càng bận rộn, càng có đủ loại tổng kết.

Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn luôn cảm thấy bận rộn nhiều việc, nhưng bây giờ là cuối năm, hắn thật sự cảm thấy mình còn bận rộn hơn ngày thường ba phần.

Vương Tử Quân phải đi kiểm tra công tác của các đơn vị ban ngành trong thành phố, lại phải chịu sự kiểm tra của đảng ủy chính quyền tỉnh, còn có nhiều tổng kết khảo hạch công tác cuối năm. Tất cả giống như một cái lưới ép xuống tất cả ban ngành, lúc này dù là ai muốn thoải mái cũng không thể được.

Bình thường các ban ngành trong tỉnh xuống kiểm tra thì chỉ cần phái một vị phó chủ tịch hoặc là thường ủy ra tiếp đón là được. Nhưng đối với những ban ngành có quyền lực như phòng tài chính và sở giao thông công chánh thì Vương Tử Quân là chủ tịch phải bận rộn tiếp đón, cũng phải cố gắng rút thời gian tham gia tiệc rượu. Có những ngày thậm chí hắn phải tham gia sáu bảy bữa tiệc rượu, nhưng càng là như vậy thì Vương Tử Quân càng cảm thấy thiếu phương pháp phân thân.

Uống rượu thì đều có thức ăn, nhưng người đến tiếp rượu lại càng làm cho đối phương cảm nhận được mức độ được coi trọng. Trong thành phố Đông Bộ thì Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh là hai người tiếp rượu cấp cao nhất, dù sao thì vị trí của hai người cũng là cao nhất, nếu có bữa tiệc nào đó mà chỉ cần một trong hai người ra mặt, như vậy sẽ làm cho người đến kiểm tra chỉ đạo công tác cực kỳ có thể diện. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nhân gian có câu "quan huyện không bằng quan đang nắm quyền", tuy Vương Tử Quân cũng xem như là người có thanh danh trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng thành phố Đông Bộ muốn phát triển, nếu muốn có được tài nguyên từ trên tỉnh, ngoài tình huống ra tay với các vị lãnh đạo tỉnh, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của bọn họ.

Vương Tử Quân định sẽ về thủ đô vài ngày chăm non Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng cuối cùng cũng không thực hiện được. Tuy Mạc Tiểu Bắc ở bên kia không nói gì, thế nhưng Vương Tử Quân cũng có thể căn cứ vào lời nói để biết nàng có chút thất vọng về tình huống mình còn chưa chịu về.

Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng. Tuy hắn đã khống chế uống không nhiều, thế nhưng một buổi sáng tham gia ba bữa tiệc rượu, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nhưng hôm nay Vương Tử Quân uống rượu vào có được giá trị kha khá, ít nhất thì phó chủ nhiệm Nghiêm của ủy ban cải cách cũng đồng ý dưới điều kiện ngang nhau sẽ ưu tiên cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ. Chỉ riêng điều này cũng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy mình uống những ly rượu kia là chính đáng.

- Chủ tịch, chúng ta đi đâu đây?

Anh Đổng thấy Vương Tử Quân leo lên xe thì khẽ hỏi.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

- Đi vài vòng dạo mát, sau đó quay về ủy ban thành phố.

Anh Đổng đồng ý một tiếng rồi chậm rãi chạy xe, một khúc nhạc nhẹ vang lên như một con suối nhỏ chảy trên sườn núi. Anh Đổng là lái xe cho chủ tịch Vương Tử Quân, hắn có thể nói là tận tâm tận lực, vì muốn tìm hiểu thật kỹ về Vương Tử Quân và mỗi ngày hắn đều quan sát kỹ lưỡng, lúc nhàn hạ cũng không quên liên lạc với chủ tịch xã Thái Thần Bân. Hắn nhờ Thái Thần Bân mà biết được chủ tịch Vương leo lên xe thích nghe nhạc nhẹ, thế là kéo Triệu Quốc Lương đi tìm vài người làm đĩa, đặc biệt cho người đến thành phố An Dịch làm ra vài chiếc đĩa phù hợp với lãnh đạo.

Vương Tử Quân nghe nhạc rồi chậm rãi nhắm mắt, tuy lúc này hắn cảm thấy rất mệt mỏi nhưng lại không thể ngủ được.

Vương Tử Quân không muốn nói gì vào lúc này, hắn lẳng lặng thưởng thức nhạc nhẹ vang lên trong xe, những tình xuống xảy ra gần đây lại bùng sóng trong lòng.

- Bên kia có tranh chấp gì vậy?

Sau khi xe chạy vào ủy ban thành phố, Vương Tử Quân thấy có vài người giống như đang tranh chấp thứ gì đó trước cổng ủy ban. Lúc này là cuối năm, nếu không có người đứng ngoài cổng ủy ban cũng xem như không bình thường.

Vương Tử Quân rất coi trọng những tình huống chặn cổng kêu oan, vì kiếp trước hắn là một thầy giáo, hắn biết rõ tâm lý của dân chúng. Trong mắt người bình thường thì thị ủy chính là một nơi thần thánh, là nơi không thể tùy ý xông vào. Nếu là người bình thường, nếu không bị ép đến mức không gì hơn được nữa thì sẽ không chạy đến cổng ủy ban để kêu oan.

Vì muốn tạo điều kiện thuận lợi cho người kêu oan, Vương Tử Quân đã triển khai những hoạt động phù hợp trong ủy ban thành phố. Cứ mỗi ngày sẽ có phân công rõ ràng, các vị chủ tịch như Tôn Quốc Lĩnh và Lữ Hạ Cường sẽ dựa theo phân công để tự mình tọa trấn ở phòng văn thư, sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề cho dân.

Lúc đầu thị ủy bên kia có phản ứng rất nhạt với sắp xếp của Vương Tử Quân, nhưng cuối cùng phương thức này lại càng được người người tiếp nhận. Đổng Quốc Khánh cuối cùng cũng họp thường ủy và quyết định biến nó thành một chế định ở ủy ban thành phố.

Anh Đổng cho rằng Vương Tử Quân đang ngủ, thế nên khi nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì cảm thấy trái tim vọt lên cổ họng. Hắn chậm rãi giảm chân ga, sau đó nhìn về phía trước, cuối cùng trầm giọng nói:

- Chính là một cán bộ trẻ của phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn, cậu ta đến tham gia công tác thi tuyển cán bộ lần này, cậu ấy tỏ ra bất mãn vì quy trình tuyển chọn.

Vương Tử Quân khẽ động tâm, hắn nhìn thoáng qua đám người vây quanh bên kia, sau đó nói với anh Đổng:

- Chút nữa anh hỏi thăm Thần Bân xem có chuyện gì xảy ra? Nếu như tiểu tử kia tình nguyện, có thể cho cậu ta đến gặp tôi.

"Gặp ngài? Tiểu tử kia sao lại không muốn?"

Anh Đổng thầm nói, nhưng hắn chỉ đồng ý một tiếng mà căn bản không nói thêm điều gì khác.

Vương Tử Quân quay về phòng, lúc này Triệu Quốc Lương đã pha trà sẵn. Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà, hắn cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút, hắn cầm điện thoại lên nhìn qua, sau đó gọi cho Mạc Tiểu Bắc.

Trước kia Mạc Tiểu Bắc đều dùng di động, thế nhưng mẹ vợ của Vương Tử Quân không biết nghe đâu thông tin điện thoại có phóng xạ không tốt cho phụ nữ có thai, thế cho nên điện thoại của nàng đã bị mẹ thu mất.

Tuy Mạc Tiểu Bắc trịnh trọng yêu cầu Vương Tử Quân giúp mình kháng nghị chuyện này, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không chút nghĩa khí mà ném qua đầu. Điện thoại không có ảnh hưởng với thai nhi hay không thì Vương Tử Quân không rõ ràng, nhưng con cái lúc nào cũng quan trọng, Vương Tử Quân chỉ có thể hy sinh quyền lợi của nàng mà thôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui