Bí Thư Trùng Sinh

- Bí thư Đổng, tôi mời anh một ly.

Vương Tử Quân nâng ly rượu lên nói với Đổng Quốc Khánh, lúc này hăn đã có bảy phần men say, thế nhưng trong đầu lại thật sự rất tỉnh táo.

Đã đến lúc nên làm chính sự rồi.

Gương mặt Đổng Quốc Khánh lúc này cũng có vài phần đỏ ửng, trong lòng hắn lại rất đắc ý, dù sao thì bữa tiệc hôm nay làm cho hắn cảm thấy rất mỹ mãn. Lúc này hắn đang chiếm ưu thế trong thế cục ở thành phố Đông Bộ, tuy Vương Tử Quân quay lại, thế nhưng cục diện lúc này căn bản không thể nào cải biến được.

Đổng Quốc Khánh đứng lên cụng ly với Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt lại tươi sáng thêm vài phần. Khi hắn định lên tiếng thì Vương Tử Quân đã trầm giọng nói:

- Bí thư Đổng, tôi có một lời đề nghị luôn để trong lòng, hôm nay nhân lúc tiệc vui, tôi cảm thấy nên nói ra.

- Chủ tịch Vương có đề nghị gì cứ nói, tuy anh đã thoát ly cương vị ra ngoài học tập, thế nhưng dù sao vẫn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, anh cũng không thể nào buông tay mặc kệ được.

Đổng Quốc Khánh xoay xoay chiếc ly trong tay rồi dùng giọng hào sảng nói.

Không gian vui đùa ồn ào chợt trầm tĩnh lại, ánh mắt đám người Chúc Vu Bình, La Kiến Cường đều nhìn về phía Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh. Tuy hai vị lãnh đạo nói không quá lớn, thế nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được một hương vị khác thường.

Vương Tử Quân muốn làm gì?

- Bí thư Đổng, thành phố Đông Bộ chúng ta phát triển không chậm, tuy công tác kêu gọi đầu tư có chút ngăn trở nhưng dù thế nào thì xu thế vẫn là rất tốt, chỉ cần chúng ta kiên trì ý nghĩ đẩy mạnh phát triển, tôi cảm thấy tương lai của thành phố Đông Bộ sẽ bừng sáng.

Vương Tử Quân mở chai rượu rót đầy ly cho bí thư Đổng Quốc Khánh, sau đó hắn nói tiếp:

- Vì vậy, bí thư Đổng, tôi cảm thấy chúng ta không cần hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, vì tính nguy hại của nó là quá lớn.

Bầu không khí trong phòng chợt chết lặng, nụ cười trên mặt bí thư Đổng Quốc Khánh chợt biến mất, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lên mặt Vương Tử Quân, giống như muốn được nhìn thấy thứ gì đó trên mặt Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân mở miệng dùng ánh mắt trầm tĩnh đối mặt với ánh mắt Đổng Quốc Khánh, hắn không lùi bước, căn bản không có ý nhượng bộ.

- Chủ tịch Vương, trong khoảng thời gian này anh chú ý đến công tác học tập là chính, cũng không cần quá phân tâm, như vậy sẽ không tốt.

Đổng Quốc Khánh dùng giọng trầm thấp nói, hắn vừa nói vừa chậm rãi đứng lên:

- Lát nữa tôi còn phải gặp mặt một vị khách quan trọng, thế cho nên cũng không thể ở lại tiếp anh được.

Đổng Quốc Khánh làm cho bầu không khí trong phòng có chút xấu hổ, dù Đổng Quốc Khánh đã cố gắng khắc chế tâm tình của mình, thế nhưng thái độ lúc này đã vạch mặt với Vương Tử Quân, nói rằng Vương Tử Quân đã cách ly khỏi cương vị đi học tập, cùng đừng tiếp tục quan tâm đến công tác ở thành phố Đông Bộ, tất cả đã không còn liên quan đến anh nữa rồi.

Đổng Quốc Khánh nói mình còn có một vị khách cần tiếp đãi thực chất chính là không nể mặt Vương Tử Quân, muốn nói tôi cũng không có thời gian ngồi cùng anh, anh cứ tùy tiện.

- Chủ tịch Vương, anh nói vậy là có ý gì? Anh có biết bí thư Đổng đã bỏ ra bao nhiêu sức lực trong hạng mục của tập đoàn Trấn Phi không? Nguy hại, cái gì là nguy hại? Đây chẳng qua là một số người đố kỵ với tài năng của bí thư Đổng, ngài sao có thể tin vào những lời như vậy?

Tưởng Tuệ Minh cũng đứng lên khỏi ghế, bộ dạng có vẻ rất đau đớn.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tưởng Tuệ Minh, hắn căn bản không nói lời nào.

Tưởng Tuệ Minh cũng không chờ Vương Tử Quân lên tiếng, hắn nói tiếp:

- Chủ tịch Vương, tôi còn có hội nghị cần tham gia, sau này sẽ uống vài ly với anh.

Đổng Quốc Khánh đi, Tưởng Tuệ Minh cũng theo sát phía sau, đi rất nhanh. Chúc Vu Bình nhìn Vương Tử Quân đứng đó, trong lòng cũng sinh ra chút hương vị khác thường. Thế nhưng dù hắn là người lão luyện quan trường, vào thời điểm này hắn cũng không biết mình nên nói gì cho phải.

- Chúng ta cạn một ly.

Vương Tử Quân vẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn khẽ cười nói với mọi người.

Khi mọi người cho rằng Vương Tử Quân đang cười khổ, thực tế lúc này Vương Tử Quân đang cười thật lòng. Dù sau khi bày ra bố cục này thì trong lòng hắn vẫn có chút vướng mắc nho nhỏ, thế nhưng bây giờ tất cả đã biến mất sạch sẽ.

Đổng Quốc Khánh dù lúc ban đầu quảng cáo rùm beng về lợi ích đại chúng của hạng mục, thế nhưng hắn làm như vậy chỉ là vì mình, nếu một người như vậy không có sự trói buộc, tình huống nguy hại sẽ khó thể nào vãn hồi.

Thành phố Đông Bộ cuối cùng cũng có mưa.

Mưa xuân như tơ rơi ngoài cửa sổ, Vương Tử Quân ngồi trong một gian phòng trang nhã, đối diện hắn là Lý Cẩm Hồ. Hắn nhìn vị cấp dưới có vẻ tiều tụy của mình rồi cười cười nói:

- Cẩm Hồ, công tác không thể nào làm cho hết được, thế nhưng sức khỏe cần phải giữ gìn. Nếu anh cứ gắng sức như vậy, căn bản là không chịu trách nhiệm với chính bản thân mình.

Lý Cẩm Hồ lúc này có tâm tình rất nặng nề, hắn miễn cưỡng cười nói:

- Chủ tịch Vương, tôi nhất định nhớ kỹ những lời dạy bảo của ngài, sẽ tách biệt công tác và cuộc sống.

Lý Cẩm Hồ dù đang cười nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nhìn vào đó mà thấy được vẻ sầu lo. Hắn biết rõ Lý Cẩm Hồ đang lo lắng về vấn đề gì, thế là hắn rút gói thuốc ra, tự châm một điếu, sau đó ném cho Lý Cẩm Hồ:

- Tôi đã thấy nhiều người sầu khổ vì mất chức, thế nhưng lại lần đầu tiên thấy một người được đề bạt mà tỏ ra lo lắng bất an.

Lý Cẩm Hồ tùy ý rút một điếu thuốc, hắn châm lửa hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới nói:

- Chủ tịch Vương, tôi phát hiện con người của mình căn bản không hợp với quan trường.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Lý Cẩm Hồ, cổ vũ đối phương nói tiếp. Lý Cẩm Hồ thở dài một hơi nói:

- Tôi làm quan cũng không quá quan tâm đến phương diện thuận lợi, từ thành phố Hồng Ngọc đến huyện Lô Bắc, nếu như không phải có chủ tịch Vương ở đó, tôi căn bản không thể nào trở thành thường ủy của huyện Lô Bắc. Sau đó ngài rời khỏi huyện Lô Bắc, tôi thật sự không thể nào tiếp tục phát triển ở huyện Lô Bắc. Bây giờ tôi theo ngài đến thành phố Đông Bộ, đã công tác với ngài một thời gian, học được khá nhiều thứ, bây giờ xem ra những gì tôi học được còn kém rất xa.

- Ha ha, cảm khái rất sâu, bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất thành phố Đông Bộ chúng ta lại nói ra những lời cảm khái như vậy, cũng không biết có bao nhiêu người nói rằng anh chiếm được tiện nghi còn nói này nói nọ.

Vương Tử Quân khẽ gạt tàn rồi dùng giọng trêu chọc nói với Lý Cẩm Hồ.

Lý Cẩm Hồ dùng sức hít vào một hơi thuốc, hắn khẽ uống một ngụm trà, sau đó dùng giọng không tập trung nói:

- Chủ tịch Vương, tôi cũng không cần chức vụ bí thư huyện ủy này.

- Vì sao lại không cần? Người ta đã dâng hai tay lên cho chúng ta, vì sao chúng ta lại không cần?

Vương Tử Quân cười một tiếng nói:

- Cẩm Hồ, anh làm người thật sự quá tốt, thế nhưng tính tiến công lại hơi yếu.

Lý Cẩm Hồ hiểu khuyết điểm của mình, chính mình muốn thành thật công tác, căn bản chưa từng có ý nghĩ sẽ vung tay áp chế những mối uy hiếp với chính mình. Thế cho nên hắn luôn ra chiêu sau đối phương, thậm chí luôn tìm biện pháp để hòa giải chứ không tiến công.

Hóa giải tốt nhất nhiên sẽ xong việc, nếu như không thể hóa giải thì xem như chính mình chịu thiệt. Ví dụ như khi còn công tác ở huyện Lô Bắc, chính mình chưa từng nghĩ đến phương diện chủ động ra chiêu chống lại Tiếu Tử Đông.

Lý Cẩm Hồ nghĩ đến Tiếu Tử Đông mà ánh mắt không khỏi rơi lên người Vương Tử Quân, hắn nhìn vẻ thản nhiên của chủ tịch Vương, thế là trong lòng chấn động. Theo những gì hắn hiểu về thế cục ở thành phố Đông Bộ, bây giờ người có áp lực lớn nhất là Vương Tử Quân. Lúc này Đổng Quốc Khánh được Hào Nhất Phong giúp đỡ, hầu như đã kéo được nhiều người, lúc này chỉ cần hạng mục của tập đoàn Trấn Phi đầu tư vào thành phố Đông Bộ, Đổng Quốc Khánh sẽ có thành tích nổi bật.

Là một hạng mục đầu tư hơn vài chục tỷ, như vậy còn ai dám nói Đổng Quốc Khánh không có năng lực ở phương diện phát triển kinh tế? Khi có thành tích như vậy thì tin chắc lại càng có người dựa vào hắn hơn lúc này. Tử Quân luôn là như vậy, nếu xu thế đó hình thành, thời gian của chủ tịch Vương ở thành phố Đông Bộ sẽ càng thêm khốn khổ.

Chủ tịch Vương sẽ bó tay chờ chết giống như mình sao?

Lý Cẩm Hồ nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng chối bỏ ý nghĩ của mình. Hắn có thể là người nhịn nhục, có thể nuốt trôi răng bị đánh gãy vào bụng, thế nhưng Vương Tử Quân lại căn bản không phải là người thích nuốt uất ức vào lòng.

- Trưa nay tôi đã cùng bí thư Đổng và các vị thường ủy thị ủy dùng cơm ở khách sạn Đông Bộ, khi mời rượu tôi đã đề cập đến mối nguy hại của hạng mục được tập đoàn Trấn Phi đầu tư, thế nhưng bí thư Đổng không chịu nghe, cho rằng tôi ghen ghét với anh ấy.

Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng từng chữ vang lên cực kỳ rõ ràng trong lòng Lý Cẩm Hồ.

- Hạng mục của tập đoàn Trấn Phi sẽ cho ra hiệu quả rất nhanh trong thời gian ngắn, thế nhưng tính nguy hại là cực mạnh, nếu không hạng mục này sao lại bị chuyển từ khu kinh tế phương nam phát đạt đến thành phố Đông Bộ chúng ta?

Vương Tử Quân gạt tàn rồi trầm giọng nói:

- Bây giờ tôi đang dốc sức học tập, cũng không có lực để ngăn cản chuyện này, thế nhưng thành phố Đông Bộ cũng không phải chỉ có một mình tôi.

Lý Cẩm Hồ đã từng xem qua tư liệu về hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, hắn biết rõ tính nguy hại của hạng mục này, thế cho nên cảm thấy cực kỳ bất an.

- Cẩm Hồ, tôi nghe nói cậu có một người bạn ở khoa hóa đại học Sơn Viên có phải không?

Vương Tử Quân đột nhiên thay đổi chủ đề, hắn dùng giọng thản nhiên nói.

- Đúng vậy.

Lý Cẩm Hồ có chút sững sốt, hắn trầm giọng nói. Tâm tình chán chường của hắn trước đó đã tiêu tan hơn phân nửa, hắn nhìn ánh mắt lấp lánh của vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi trước mặt, thế là cảm thấy máu nóng trong người lại sôi trào.

"Chủ tịch Vương bắt đầu phản kích, không phải chủ tịch Vương muốn...!"

Lý Cẩm Hồ không tiếp tục suy nghĩ sâu vào sự việc, thế nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ cần kế hoạch của chủ tịch Vương thành công, không những hạng mục kia phải sinh non, hơn nữa còn làm cho thế cục ở thành phố Đông Bộ biến đổi nghiêng trời lệch đất.

- Chủ tịch Vương, người bạn của tôi rất nóng lòng lập sự nghiệp, hơn nữa lại là một người cực kỳ chú ý đến môi trường.

Lý Cẩm Hồ hít vào một hơi thật sâu rồi nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười, Lý Cẩm Hồ nhanh chóng tiếp thu ý đồ của hắn, điều này cũng không quá bất ngờ. Nhưng ánh mắt kiên quyết của Lý Cẩm Hồ càng làm cho hắn nhìn ra một ý nghĩa khác, đó là cách đối nhân xử thế của Lý Cẩm Hồ đã có chuyển biến.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào. Kinh Ngũ Mẫn mặc một bộ trang phục nghỉ ngơi cười ha hả đi vào phòng, hắn nhìn về phía Vương Tử Quân rồi cười cười nói:

- Chủ tịch Vương, nghe nói ngài uống trà ở chỗ này, tôi đặc biệt đến quấy rầy ngài một lát.

Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế sa lông rồi mỉm cười với Kinh Ngũ Mẫn:

- Chủ tịch Kinh, mời anh ngồi, tôi và Lý Cẩm Hồ nói chuyện có hơi lạnh, bây giờ có anh thì xem ra càng vui hơn.

Nhân viên phục vụ đi đến châm trà đầy ly cho ba người Vương Tử Quân, sau đó lại tiếp thêm nước nóng, cuối cùng lặng lẽ lui ra ngoài. Kinh Ngũ Mẫn nâng ly trà trước mặt lên uống một ngụm, sau đó mới dùng giọng cực kỳ có hương vị nói:

- Chủ tịch Vương, tôi bình sinh thích nói chuyện với người khác, bây giờ có thể nói chuyện với ngài là vinh hạnh với tôi. Nhưng hôm nay có lẽ là không được, tôi còn phải đi bàn luận vài việc với giám đốc Tần của tập đoàn Trấn Phi.

Kinh Ngũ Mẫn vừa nói vừa bày ra bộ dạng chết mệt nói:

- Con người của tôi thật sự không chịu ngồi yên, chị dâu của cậu còn nói tôi giống như con lừa, không có việc trên người thì không thoải mái. Tôi xem như cũng tự tìm việc cho mình, bây giờ làm cố vấn cho tập đoàn Trấn Phi, thế nhưng mỗi ngày đều uống rượu thì thật sự chịu không được.

Kinh Ngũ Mẫn mở miệng kêu khổ nhưng giọng điệu lại mơ hồ có chút đắc ý. Tất nhiên Vương Tử Quân và Lý Cẩm Hồ đều hiểu tâm tư của lão, đồng thời lão cũng biết mình đang làm gì.

Gần đây Kinh Ngũ Mẫn rất đắc ý, sau khi hạng mục của tập đoàn Trấn Phi được chiên xào nóng hôi hổi ở thành phố Đông Bộ, vị trí chủ tịch hội đồng nhân dân của lão lại càng là chạm tay phải bỏng. Đừng nói là đám người đồng sự trong hội đồng nhân dân thành phố, cho dù là thị ủy chính quyền cũng phải tán dương lão. Người nào không biết lão là tâm phúc của bí thư Đổng, mà bí thư Đổng có thể bắt tay vào hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, tất cả cũng là nhờ lão dẫn cầu bắt mối mà thành.

Thế là cửa nhà Kinh Ngũ Mẫn đã vài năm vắng bóng người đột nhiên trở nên náo nhiệt, đặc biệt là ở phương diện điều chỉnh nhân sự, càng có người đến đưa lễ vật và mong chờ chủ tịch Kinh nói cho vài lời.

Đồng thời lúc này đám thường ủy thị ủy cũng khá khách khí với Kinh Ngũ Mẫn, con trai thứ hai của lão cũng vì một câu của La Kiến Cường mà từ cấp phó khoa tiến lên làm trưởng khoa chủ trì công tác trong ủy ban kỷ luật thị ủy. Phải biết rằng nhân viên công tác trong ủy ban kỷ luật đều có cấp bậc cao, trưởng khoa chủ trì công tác đều là cấp cục.

Hôm nay Kinh Ngũ Mẫn hẹn người đến quán trà này uống trà, không ngờ Vương Tử Quân cũng đến nơi này. Lão nghĩ đến tình huống trước đó bị Vương Tử Quân đối xử lạnh nhạt, thế là bây giờ cố ý đi đến làm cao trước mặt Vương Tử Quân.

Tuy biết mình không làm gì được Vương Tử Quân, thế nhưng Kinh Ngũ Mẫn cố ý để cho chủ tịch Vương thấy được sự đắc ý của mình, cố gắng làm cho đối phương không thoải mái, như vậy tâm tình của lão cũng tốt hơn rất nhiều.

- Anh Kinh là người rất có năng lực, bây giờ bận rộn công tác cũng không có gì là xấu cả.

Vương Tử Quân vẫn cười nhàn nhạt như trước, giống như hắn hồn nhiên không phát hiện ra biểu hiện khoe khoang của Kinh Ngũ Mẫn.

Kinh Ngũ Mẫn nhìn nụ cười tươi sáng trên mặt Vương Tử Quân, lão chợt cảm thấy trong lòng không được thoải mái. Bây giờ lão rất muốn được thấy Vương Tử Quân cau mày tức giận nói không nên lời, dù sao thì mình cũng xem như giúp bí thư Đổng một ân huệ lớn, Vương Tử Quân là đối thủ của bí thư Đổng sẽ phải càng nổi giận với mình mới đúng chứ?

Kinh Ngũ Mẫn vốn có tâm tình không vui, bây giờ lại càng bức bối. Khi lão đang nghĩ xem nên làm thế nào để kích thích chủ tịch Vương, đúng lúc này chợt nghe thấy Vương Tử Quân ân cần hỏi han:

- Chủ tịch Kinh, công tác là công tác, thế nhưng sức khỏe quan trọng hơn. Tôi nghe nói ngài bị huyết áp cao, thế cho nên ngài cần chú ý. Chúng ta tuy luôn hô hào cống hiến tất cả cho sự nghiệp phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ, thế nhưng trong mắt tôi thì ngài nên bảo vệ sức khỏe của mình nhiều hơn.

- Huyết áp của tôi...

Kinh Ngũ Mẫn thầm nổi giận, trong lòng thầm nghĩ ai nói tôi huyết áp cao? Thế nhưng lão còn chưa kịp nói cho xong thì Vương Tử Quân đã khoát tay áo nói:

- Anh Kinh, dù ánh mặt trời có rực rỡ thế nào thì một ngày cũng phải có hoàng hôn, với độ tuổi của anh thì nên tôn trọng khoa học, kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, các đồng chí lão thành luôn là bảo bối của sự nghiệp cách mạng.

Lời nói của Vương Tử Quân truyền vào trong tai làm cho Kinh Ngũ Mẫn ngửi thấy hương vị khác thường. Lão cảm thấy đầu óc có hơi chấn động, có hơi chóng mặt.

- Chủ tịch Kinh, anh nên nghỉ ngơi một chút, anh đấy, nên về nhà nghỉ ngơi vài ngày mới được. Cẩm Hồ, chút nữa anh gọi điện thoại cho Thái Nguyên Thương, nói rằng tôi yêu cầu phía hội đồng nhân dân sắp xếp cho anh Kinh nghỉ ngơi một thời gian, sao có thể ép các đồng chí lão thành công tác cao độ thế này được?

Lý Cẩm Hồ cười thầm, hắn nghe chỉ thị của Vương Tử Quân thì cười nói:

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho đồng chí Thái Nguyên Thương.

Kinh Ngũ Mẫn cảm thấy mình căn bản không nên tiếp tục ngồi lại trong phòng này, nếu tiếp tục ở lại thì sợ rằng sẽ bị Vương Tử Quân ép chết. Lão nhìn gương mặt với nụ cười ân cần của Vương Tử Quân, thế rồi lão đứng lên nói:

- Chủ tịch Vương, cám ơn sự quan tâm của anh, tôi còn có thể tự mình đi về nghỉ ngơi được.

Lý Cẩm Hồ cùng Vương Tử Quân tiễn chân Kinh Ngũ Mẫn ra ngoài cửa, sau đó thiếu chút nữa thì cười phá lên ha hả.

Lý Cẩm Hồ nhìn gương mặt lạnh lẽo của Vương Tử Quân, khoảnh khắc này hắn xem như hiểu tâm tư của lãnh đạo. Vừa rồi hai người bọn họ kẻ xướng người họa thiếu chút nữa làm cho Kinh Ngũ Mẫn tức chết, thế nhưng loại nhân vật như Kinh Ngũ Mẫn dám khiêu khích trước mặt Vương Tử Quân, chẳng lẽ còn chưa nói rõ vấn đề nữa sao?

- Chủ tịch Vương...

- Cẩm Hồ, anh chuẩn bị một chút, thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều.

Gương mặt lạnh băng của Vương Tử Quân dần tiêu tán, hắn cười cười nói với Lý Cẩm Hồ:

- Hôm nay vốn định dùng cơm với anh, thế nhưng bây giờ xem ra cũng không cần ăn nữa, đến tối tôi phải đến thành phố Sơn Viên.

- Chủ tịch Vương, anh đến thành phố Sơn Viên sao?

Lý Cẩm Hồ chợt sững sờ, hắn không rõ vì sao lúc này Vương Tử Quân lại đến thành phố Sơn Viên.

- Tôi muốn đến gặp bí thư Nhất Phong, tuy tôi đã bị thị ủy phủ quyết, thế nhưng tôi dù sao cũng phải phản ánh lên trên, nếu không tôi đi học tập cũng không an lòng.

Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân càng thêm lạnh nhạt, Lý Cẩm Hồ lại rất tán thưởng lời nói của chủ tịch Vương. Hắn hiểu rõ mục đích cuộc hành trình của Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên vào lúc này là gì. Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên để hoàn toàn tiến lên đài để ngồi câu cá, khi kế hoạch được phổ biến thì hắn đến thu thập tàn cuộc sẽ không bao giờ bị động.

- Chủ tịch Vương, khi nào ngài quay về thì chúng ta sẽ cùng uống rượu.

Lý Cẩm Hồ đặt ly trà xuống rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Mưa vẫn rơi, từng giọt mưa tí tách bên khung cửa sổ, bầu trời lại càng trở nên âm u hơn.

- Trưởng phòng Khương, chuyện này xem như làm phiền ngài. Ngài cứ yên tâm, có sự giúp đỡ của bí thư Nhất Phong, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Nguồn tại http://

Đổng Quốc Khánh cầm điện thoại lên dùng giọng tươi cười nói với đầu dây bên kia.

Không biết đầu dây bên kia nói những gì mà Đổng Quốc Khánh cười ha hả nói:

- Điều này mong anh cứ yên tâm, tôi làm việc thế nào anh còn chưa biết sao? Tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Cứ quyết định như vậy nhé, lát nữa tôi sẽ cho người đưa văn kiện đến cho anh.

- Anh Khương, anh cũng không thể mỗi ngày đều ngồi ở thành phố Sơn Viên, cũng nên xuống xâm nhập cơ sở một chút. Tuần này anh có rảnh không? Nếu không có nhiệm vụ tiếp đãi nào quá quan trọng thì xuống thành phố Đông Bộ chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác một lần.

Đổng Quốc Khánh mỉm cười cúp điện thoại, lúc này nụ cười vui vẻ trên mặt cũng dần trở nên lạnh lẽo. Tưởng Tuệ Minh đứng cách bàn làm việc không xa có chút do dự, cuối cùng cũng không mở miệng.

- Tuệ Minh, anh thông báo cho Đảng Hằng, để cho cậu ấy nhanh chóng đến nắm bắt văn kiện của sở tài nguyên môi trường về hạng mục của tập đoàn Trấn Phi.

Đổng Quốc Khánh ngẩng đầu rồi trầm giọng nói.

Tưởng Tuệ Minh đồng ý một tiếng rồi dùng giọng chú ý nói:

- Bí thư Đổng, chúng ta cần chuẩn bị tất cả mọi việc với văn kiện này.

Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, hắn dùng giọng vui mừng nói:

- Bây giờ có không ít người nhìn chằm chằm vào chúng ta, chủ tịch Vương của chúng ta vì vấn đề bảo vệ môi trường mà còn đặc biệt đến tìm bí thư Nhất Phong. Thế nhưng bí thư Nhất Phong không quan tâm, chỉ yêu cầu anh ta chú ý học tập ở trường đảng.

Tưởng Tuệ Minh tất nhiên biết rõ chuyện này, hắn nhanh chóng mở miệng góp vui:

- Chỉ là một kẻ vì ghen ghét mà chạy đi khắp nơi nói bậy bạ mà thôi, anh ta không ngờ bí thư Nhất Phong cũng rất coi trọng hạng mục này, anh ta đứng lên cản đường chẳng phải là bọ ngựa đấu xe sao? Không phải làm như vậy sẽ càng làm cho bí thư Hào chán ghét à?

Đổng Quốc Khánh ngồi xuống bàn làm việc, hắn khẽ gõ tay lên bàn nói:

- Tuệ Minh, phương diện điều chỉnh nhân sự phải nắm thật chặt, bây giờ hạng mục này đã bàn bạc rất tốt, ý của tôi là sau khi thực hiện nghi thức khởi công hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, chúng ta sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự.

- Bí thư Đổng cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị rất tốt rồi.

Tưởng Tuệ Minh nói rồi lấy ra một bản thảo từ trong túi áo:

- Bí thư Đổng, ngài thấy phương án này thế nào?

Đổng Quốc Khánh nhìn qua phương án của Tưởng Tuệ Minh, sau đó gật đầu nói;

- Tốt, cứ làm như vậy.

Khi hai người Đổng Quốc Khánh nói chuyện với nhâu thì tiếng gõ cửa vang lên, Thư ký trưởng Đảng Hằng đẩy cửa đi vào.

- Thư ký trưởng Đảng, cậu đến đúng lúc, tôi đang định cho người đi tìm cậu.

Đổng Quốc Khánh thấy Đảng Hằng đi đến thì trầm giọng nói.

Vẻ mặt Đảng Hằng gần đây không quá tốt, một là vì chuyện công tác, thái độ của Đổng Quốc Khánh bây giờ với hắn căn bản là khó thể nào kết luận được, làm cho hắn rơi vào tình cảnh khá khó xử; thứ hai là vì vấn đề gia đình, vợ quan tâm giúp đỡ hắn hết mực, kiên trì tình cảm với hắn, dù hắn đông tây nam bắc thế nào cũng không là vấn đề. Thế nhưng hắn thật sự có nổi khổ khó nói, tình cảm là thứ khó thể nói đạo lý, có thể nói cắt là cắt với Ôn Tiểu Ngọc ở phía bên kia được sao?

- Bí thư Đổng!

Đảng Hằng nhìn Tưởng Tuệ Minh ở bên cạnh Đổng Quốc Khánh, sau đó khẽ bắt chuyện với Đổng Quốc Khánh, lại khẽ gật đầu với Tưởng Tuệ Minh. Gần đây Tưởng Tuệ Minh đi khá gần với bí thư Đổng, điều này làm cho hắn có chút không thoải mái. Hắn biết rõ vị trưởng phòng tổ chức này đang dần tiếp nhận vị trí của mình, rất nhiều chuyện bí thư Đổng không còn giao cho hắn mà chuyển sang giao cho Tưởng Tuệ Minh, ý nghĩa của nó đã quá rõ ràng rồi.

Đảng Hằng thầm nghĩ Tưởng Tuệ Minh luôn trung thành tận tâm với bí thư Đổng, giao việc cho Tưởng Tuệ Minh cũng không là vấn đề, thế nhưng vì sao lại gạt mình ra? Chẳng lẽ đang cố ý gõ đầu mình sao?

- Thư ký trưởng Đảng, lát nữa cậu đến sở tài nguyên môi trường gặp trưởng phòng Khương, đưa văn kiện của sở tài nguyên môi trường với hạng mục của tập đoàn Trấn Phi về đây cho tôi.

Đổng Quốc Khánh chần chừ một chút rồi nói tiếp:

- Khi đi cũng nên mang theo vài món đặc sản của thành phố Đông Bộ.

Đảng Hằng chợt sững sờ, hắn biết rõ tập đoàn Trấn Phi rất khó vượt qua sở tài nguyên môi trường, không ngờ lúc này Đổng Quốc Khánh có thể vung tay giải quyết sự việc một cách êm đẹp như vậy.

- Bí thư Đổng, tôi sẽ đi ngay, anh xem, nên dùng tiêu chuẩn gì với trưởng phòng Khương đây?

Tuy nói đặc sản địa phương nhưng bên trong cũng không đơn giản chỉ là đặc sản mà thôi, Đảng Hằng là quản gia của văn phòng thị ủy, hắn cực kỳ quen thuộc với những quy củ thế này.

- Dựa theo phó chủ tịch tỉnh, không, là tiêu chuẩn của phó bí thư tỉnh ủy.

Đổng Quốc Khánh khẽ đặt bút xuống rồi lên tiếng.

Đảng Hằng gật đầu đồng ý, sau đó lại nhìn thoáng qua Tưởng Tuệ Minh ngồi ở bên cạnh Đổng Quốc Khánh, lúc này mới nói:

- Bí thư Đổng, ngài đã xem qua báo sáng nay của tỉnh Sơn Nam chưa?

Báo sáng nay của tỉnh Sơn Nam? Đổng Quốc Khánh chợt sững sờ, trong số những từ báo mà hắn xem cũng không có báo sáng của tỉnh Sơn Nam, bây giờ sao Đảng Hằng lại hỏi như vậy?

- Có việc gì?

Đổng Quốc Khánh biết rõ Đảng Hằng có lời gì đó cần nói, thế cho nên dùng giọng gọn gàng dứt khoát hỏi.

- Bí thư Đổng, báo sáng của tỉnh Sơn Nam hôm nay có đăng một bài viết về hạng mục của tập đoàn Trấn Phi.

Đảng Hằng nói rồi đưa tờ báo sáng sớm của tỉnh Sơn Nam đến trải rộng trước mặt Đổng Quốc Khánh.

Thật ra bản tin này cũng không phải chỉ có Đảng Hằng được đọc, thật ra là một vị phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy đọc qua, cảm thấy sự việc không nhỏ, thế cho nên vội vàng báo cáo cho hắn, thế cho nên hắn mới xem qua bài viết này và đến báo cáo cho đổng quốc khánh.

Đổng Quốc Khánh nhìn bài viết chuyên nghiệp trên tờ báo mà vẻ mặt trầm hẳn xuống. Tuy bài viết kia dùng ngôn ngữ học thuật để giới thiệu tình huống nguy hại và biện pháp phòng ngừa của hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, thế nhưng bài viết này lại làm cho Đổng Quốc Khánh giống như bị người ta đâm lên lưng.

Đặt xa nội thành, đặt xa chỗ đông người, Đổng Quốc Khánh nhìn những dòng chữ như vậy mà cảm thấy đó không phải là điều kiện hạn chế với hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, rõ ràng muốn đá hạng mục này ra khỏi bàn tay của hắn.

Đổng Quốc Khánh thầm suy tư, sau đó lạnh giọng nói:

- Thư ký trưởng Đảng, bài viết này là sao? Đối phương muốn gì? Đúng là quá bừa bãi.

Đảng Hằng nhìn vẻ mặt của Đổng Quốc Khánh, hắn biết rõ bí thư Đổng đã bị bài viết kia chọc tức, thế là trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Tôi đã cho người điều tra sơ lược về tác giả của bài viết này, hình như là một vị giáo sư chuyên khoa hóa của đại học Sơn Viên.

- Thư ký trưởng Đảng, cậu đến thành phố Sơn Viên, cũng thuận tiện giải quyết vụ này cho tôi.

Đổng Quốc Khánh khẽ vỗ đầu rồi trầm giọng nói với Đảng Hằng.

Giải quyết chuyện này? Đảng Hằng có chút sững sốt, sau đó dùng ánh mắt xin chỉ thị nhìn Đổng Quốc Khánh.

- Dù anh làm thế nào cũng được, tôi không muốn vị giáo sư kia tiếp tục nói những lời ẩu tả như vậy trên mặt báo nữa.

Đổng Quốc Khánh vung tay lên lạnh giọng nói:

- Bài viết của anh ta rõ ràng có thái độ cực đoan không chịu trách nhiệm với thành phố Đông Bộ chúng ta, rõ ràng muốn phá hoại tình thế phát triển kinh tế của thành phố chúng ta.

Đảng Hằng biết lúc này dù nói thế nào thì Đổng Quốc Khánh cũng không nghe lọt tai, thế cho nên nhanh chóng gật đầu xem như đồng ý.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Đổng Quốc Khánh nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó khẽ gật đầu với Đảng Hằng. Đảng Hằng nhìn thoáng qua Đổng Quốc Khánh, sau đó hắn nhấc điện thoại lên nói:

- Alo, chào anh, tôi là Đảng Hằng.

- Thư ký trưởng Đảng, có vài vị giảng viên của trường cao đẳng Đông Bộ đến thị ủy, nói là muốn gặp bí thư Đổng.

Một vị phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy ở đầu dây bên kia trầm giọng báo cáo với Đảng Hằng.

- Bọn họ muốn gặp bí thư Đổng có chuyện gì?

Đảng Hằng tuy cảm thấy sự kiện này có liên quan đến bài viết trên báo vào ngày hôm nay, thế nhưng vẫn trầm giọng hỏi.

- Thư ký trưởng, bọn họ nói muốn phản ánh với bí thư Đổng về hạng mục của tập đoàn Trấn Phi.

Đầu dây bên kia không chút chần chừ mà dùng giọng dồn dập nói.

"Sợ gì gặp đó!"

Đảng Hằng thầm mắng một câu, hắn nói một câu biết rồi với đầu dây bên kia, sau đó cúp điện thoại.

Vẻ mặt Đổng Quốc Khánh trở nên cực kỳ âm trầm, tuy hắn không nghe rõ những lời báo cáo từ đầu dây bên kia, thế nhưng hắn vẫn đoán được vài phần dựa vào phản ứng của Đảng Hằng. Sau khi nghe Đảng Hằng báo cáo thì hắn trầm ngâm nói:

- Anh thông báo cho hiệu trưởng trường cao đảng Đông Bộ, để bọn họ cùng đi qua gặp trưởng phòng Tưởng.

Tưởng Tuệ Minh cười cười nói:

- Bí thư Đổng, tôi cảm thấy đám giảng viên giáo sư kia bị người ta che mắt, chỉ cần nói rõ sự việc là bọn họ sẽ quay về mà thôi.

- À, trưởng phòng Tưởng, anh nói cho hiệu trưởng Triệu của trường cao đẳng Đông Bộ biết, bọn họ là một trường sắp tiến lên đại học của thành phố Đông Bộ, việc bọn họ cần làm chính là cố gắng đẩy mạnh chất lượng dạy và học, những thứ khác cũng đừng nên quan tâm.

Đổng Quốc Khánh nói đến đây thì tiếp tục lên tiếng:

- Nếu như chất lượng dạy và học của trường không đi lên, ngược lại còn tham dự vào những sự việc không liên quan, tôi se đề nghị tỉnh thay người.

Chất lượng giáo dục chỉ là một cái cớ khai đao mà thôi, Tưởng Tuệ Minh và Đảng Hằng đều hiểu, ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh chính là hiệu trưởng Triệu nếu không áp chế được đám giảng viên kia, lão sẽ không ngại thay người.

Đảng Hằng nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của bí thư Đổng Quốc Khánh, khi Tưởng Tuệ Minh chuẩn bị đi thì Đổng Quốc Khánh chợt nói:

- Trưởng phòng Tưởng, chuyện này nhất định phải giải quyết dứt khoát, mau chuẩn bị cho tốt, trong thời gian mười ngày phải tổ chức nghi thức khởi công, miễn cho những tình huống xấu diễn ra.

Trong thời gian mười ngày, toàn bộ thành phố Đông Bộ giống như lên dây cót xung quanh hạng mục của tập đoàn Trấn Phi. Hai khối ban ngành đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ dưới sự tọa trấn của Đổng Quốc Khánh đã nhanh chóng thúc đẩy hạng mục của tập đoàn Trấn Phi phát triển.

Khi cả thành phố Đông Bộ đang bận rộn vì hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, hiểu biết của dân chúng về hạng mục của tập đoàn Trấn Phi càng thêm rõ ràng. Khi báo sáng của tỉnh Sơn Nam liên tục đăng bài về hạng mục này, toàn thành phố Đông Bộ bắt đầu dậy sóng với đủ mọi lời nghị luận.

Vào một buổi sáng sớm, trên con đường bán điểm tâm sầm uất, một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi đi vào một quán cháo ven đường, hắn vừa ngồi xuống thì chợt nghe thấy có người hỏi:

- Tiểu Triệu, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu là người chuyên khoa hóa, cậu nói rõ ràng xem hạng mục kia có phải gây ảnh hưởng đến mực nước ngầm và thế hệ sau không?

Tên thanh niên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bác Từ hàng xóm của mình đang ăn cháo, thế là hắn chần chừ một lát rồi mới nói:

- Bác Từ, báo chí đã nói rất rõ ràng, thật sự là như vậy.

- Tôi đang muốn xem xét kỹ càng hơn, thế nhưng báo chí lại không tiếp tục đăng bài nữa.

Bác Từ rất không hài lòng với câu trả lời của Tiểu Triệu, thế là lớn tiếng nói.

- Bác Từ, bác nếu muốn tìm hiểu kỹ hơn thì có thể lên mạng tìm kiếm thông tin.

Tên thanh niên húp một ngụm cháo rồi dùng giọng đề nghị nói.

- Lên mạng? Cái gì là mạng? Tôi chỉ có thời gian ra bờ sông câu cá, nào có thời gian nói chuyện công nghệ với cậu? Cậu may nói thật cho tôi biết, những thứ kia có phải thật sự gây nguy hại không?

Bác Từ vừa nhét một miếng quẩy vào miệng vừa dùng giọng nghi hoặc hỏi.

- Nhưng nó có ảnh hưởng không lớn đến chỗ chúng ta, dù sao thì nó cũng ở cách xa chỗ này.

Tên thanh niên có chút chần chừ, sau đó khẽ nói với ông lão.

Tiểu Triệu nói như vậy vốn xuất phát từ lòng hảo tâm, không ngờ lại làm cho bác Từ đang uống sữa đậu nành chợt nổi giận. Lão cũng không uống cho xong mà ngồi chồm hổm lên lớn tiếng mắng:

- Tiểu tử cậu nói lời chó má gì vậy? Thành phố Đông Bộ là của chúng ta, cách xa chúng ta thì mặc kệ được sao? Tôi nói cho tiểu tử cậu biết, nể mặt cậu vừa kết hôn nên tôi bỏ qua, nếu không tôi đã cho cậu một tát rồi.

Gương mặt Tiểu Triệu chợt đỏ bừng, nhưng bác Từ dù sao cũng là một người nhìn hắn lớn lên, tuy hắn có chút bất mãn thế nhưng cũng không dám già mồm với các bậc trưởng bối. Hắn chỉ có thể lầm bầm nói:

- Bác Từ, bác nói thì đơn giản lắm, thế nhưng phải làm sao bây giờ? Đây là quyết định của thị ủy.

- Quyết định của thị ủy sao? Thị ủy chính là nơi công tác vì dân, dân chúng tôi có lời cần nói thì thị ủy cũng phải nghe.

Bác Từ chỉ vào Tiểu Triệu rồi nói:

- Khi còn bé tôi còn nghĩ rằng lớn lên cậu cũng là một nhân vật ra hồn, không ngờ đến bây giờ gặp chuyện lại ỉu xìu như vậy.

Tiểu Triệu ngoài miệng không dám nói nhưng trong lòng thầm nghĩ:

"Cũng không phải là ỉu xìu, là lãnh đạo đã cho ra chỉ thị, nếu ai dám nói bậy bạ thì sẽ bị khai trừ. Đó được gọi là gì? Là lập trường chính trị kiên định, là bảo trì sự nhất trí với thượng cấp!"

- Tiểu tử, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ quan tâm vụ này. Tuy tôi sống không được vài ngày nữa, thế nhưng cũng không thể cho con cháu phải sống trong bầu không khí ô nhiễm do hạng mục chó má kia mang lại.

Bác Từ uống xong sữa đậu nành thì dùng tay chỉ về phía Tiểu Triệu:

- Tiểu tử cậu làm việc luôn nghĩ đến chính mình, như vậy bữa cơm này xem như cậu mời, xem như tôi trừng phạt cậu.

- Bác Từ, bữa cơm này cháu mời, coi như là cháu mời nhé.

Tiểu Triệu cười khổ một tiếng rồi vội vàng đồng ý.

- Bác Từ, bữa cơm này tôi mời, chỉ bằng những lời ngai vừa nói thì dù là tiệc lớn tôi cũng mời.

Một người đàn ông hơn bốn mươi ngồi bên cạnh bác Từ chợt lớn tiếng nói.

- Cảm ơn cậu, nhưng bữa sáng này phải để cho tiểu tử kia trả.

Bác Từ nở nụ cười cởi mở với người đàn ông kia, sau đó chỉ chỉ Tiểu Triệu nói.

Người đàn ông kia cũng rất sảng khoái, hắn đặt tô cháo của mình xuống rồi nói:

- Bác Từ, hai người là hàng xóm, khi nào mà cậu ta mời chẳng được, nhưng hôm nay tôi phải mời ngài, vì lời nói của ngài thật sự đi sâu vào trong lòng đám dân ở phía thành tây như chúng tôi.

- Nhà anh ở thành tây sao?

Bác Từ biết rõ thành tây là địa phương gần sát bên hạng mục của tập đoàn Trấn Phi.

- Đúng là như vậy, nhưng ngài cũng không cần trách cậu này, có lẽ lãnh đạo đơn vị của bọn họ đã rào đón sẵn rồi, vì thế cậu ấy mới nói như vậy. Dù dân thành tây chúng tôi mỗi ngày phải đi làm công kiếm miếng ăn cũng tuyệt đối không cho phép một hạng mục như vậy được xây dựng ở sát bên được.

Người đàn ông kia vừa nói vừa lấy ra một vài tờ đơn tuyên truyền:

- Đây là những mối nguy hại của hạng mục tập đoàn Trấn Phi với thành phố Đông Bộ, tôi muốn nói cho mọi người biết thành tây là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất, thế nhưng toàn thành phố Đông Bộ cũng không nhẹ hơn được bao nhiêu.

- Cho tôi một phần xem.

Một người phụ nữ trung niên đang ăn cháo vội vàng đưa tay ra xin một tờ, thế là càng có nhiều người chạy đến nhận tờ truyền đơn từ trong tay người đàn ông trung niên.

...

- Trưởng khoa, anh nói xem chúng ta đang làm gì đây? Chúng ta nói hạng mục của tập đoàn Trấn Phi không có ảnh hưởng gì, như vậy không phải là mở miệng nói lời bịa đặt sao? Thật sự không được tự nhiên. Giai đoạn đầu có lẽ không có vấn đề, thế nhưng một khi tiến hành sản xuất, phát sinh vài tin đồn, chỉ sợ hậu quả là không chịu nổi. Tôi cảm thấy hạng mục này đầu tư vào thành phố Đông Bộ giống như chôn xuống một thùng thuốc súng có thể nổ bất cứ lúc nào.

Một tên nhân viên công tác cầm theo một xấp tư liệu, hắn vừa đi vừa dùng giọng ai oán nói với lãnh đạo của mình ở phía trước.

Trước mặt tên cán bộ thanh niên là một người đàn ông trung niên đeo kính đen, bộ dạng này làm cho người ta nhìn qua thì sinh ra cảm giác đó là nhân viên nhà nước. Hắn vung quyển sổ trong tay lên nói:

- Tiểu Lý, cậu cũng đừng oán trách, mà oán trách thì có được gì? Đây là quyết định của bí thư Đổng, cậu cũng không phải không biết, nếu hạng mục này đầu tư vào, thành phố Đông Bộ sẽ phát triển rất mạnh mẽ.

- Hừ, tôi không biết kinh tế có phát triển hay không, thế nhưng sau này cuộc sống sẽ luôn khó chịu, luôn nơm nớp lo sợ.

Tên cán bộ Tiểu Lý có quan hệ không tệ với trưởng khoa của mình, thế cho nên nói chuyện cực kỳ tùy ý:

- Trưởng khoa, hôm trước tôi lên mạng thì có đọc được một bản tin nói rằng sẽ ảnh hưởng đến phương diện sinh con.

- Vậy thì tiểu tử cậu ráng đi, cố gắng sinh con trước đi.

Trưởng khoa vỗ vỗ vai Tiểu Lý, sau đó dùng giọng vui đùa nói.

Tiểu Lý há hốc miệng, lúc này mới nói:

- Trưởng khoa, cũng không phải một mình tôi có thể sinh con, nếu không thì ngài để cho chị dâu giới thiệu cho tôi một cô, tôi sẽ đi đăng ký kết hôn ngay.

- Được rồi, cũng đừng ba hoa, không phải Tiểu Hà ở đối diện luôn chạy theo cậu sao? Cũng không thấy cậu tỏ ra nôn nóng như lúc này? Tục ngữ nói nam theo đuổi nữ thì dù cách một quả núi cũng tình nguyện chạy qua; nhưng nữ theo nam thì chỉ cách một lớp giấy cũng không biết phải làm sao, dũng khí của Tiểu Hà người ta cũng không đơn giản, cậu cũng không thể nào không quan tâm được.

Trưởng khoa xem ra rất hiểu về Tiểu Lý, bây giờ thấy Tiểu Lý lên tiếng thì nhanh chóng vạch mặt.

Tiểu Lý nghe nói đến Tiểu Hà thì nhanh chóng cúi đầu, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:

- Trưởng khoa, thôi bỏ đi, kết hôn cũng không phải đi mua vật dụng gia đình, những món không thuận mắt cũng có thể không chọn chứ? Nếu kết hôn với Tiểu Hà, tôi thà ở vậy còn hơn.

Tiểu Lý nói đến đây cũng không chờ trưởng khoa lên tiếng, hắn dùng giọng cảm khái nói:

- Trưởng khoa, nếu chủ tịch Vương không đi học tập thì tốt quá, tôi cảm thấy nếu chủ tịch Vương có mặt ở đây sẽ ra tay ngăn cản vụ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui