- Chủ tịch Thạch, đối với thành phố La Nam vào lúc này thì quan trọng nhất chính là phát triển kinh tế, nhưng thành phố La Nam có địa vực đặc biệt, nếu muốn nhanh chóng phát triển thì điều cần thiết nhất chính là phương diện giao thông.
Vương Tử Quân nói đến đây thì cầm bật lửa châm thuốc cho Thạch Kiên Quân, lại nói tiếp:
- Đặc biệt là tuyến giao thông đường sắt càng là động mạch chủ của thành phố La Nam, hy vọng lãnh đạo tỉnh có thể cho ra một chính sách nghiêng trọng điểm với thành phố La Nam chúng tôi ở phương diện này.
Thạch Kiên Quân đã sớm hiểu rõ mục đích Vương Tử Quân đến chỗ mình, lúc này Vương Tử Quân nói ra càng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Vẻ mặt Thạch Kiên Quân căn bản không chút biến đổi, hắn vẫn dùng giọng thản nhiên tự đắc nói:
- Tử Quân, tôi hiểu cậu đến đây với mục đích gì, bản thân tôi cũng có khuynh hướng muốn hạng mục đường sắt Mân Cô quá cảnh ở thành phố La Nam.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn biết rõ Thạch Kiên Quân sẽ tiếp tục lên tiếng, điều hắn muốn làm chính là chờ câu nói sau đó của chủ tịch Thạch. Sau đó hắn sẽ căn cứ vào góc độ của thành phố La Nam để tiến hành thuyết phục Thạch Kiên Quân một lần.
- Tử Quân, trong tỉnh cũng có quyền đề nghị với hạng mục đường sắt, thế nhưng quyền quyết định lại nằm trong tay người ta. Hơn nữa bàn tay đều là thịt, tôi là chủ tịch tỉnh chẳng những là lãnh đạo của thành phố La Nam, còn là chủ tịch tỉnh của thành phố Đông Bộ, nếu nặng bên này nhẹ bên kia thì rõ ràng là không ổn.
Vương Tử Quân chờ Thạch Kiên Quân nói cho hết lời, lúc này mới cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi hiểu ý của ngài, nhưng với ánh mắt của ngài thì sẽ không phải không thấy lần này đường sắt thay đổi tuyến đường rõ ràng cạnh tranh không chính đáng. Lãnh đạo tỉnh nếu ngồi nhìn sự kiện một thành phố khác đào góc tường của thành phố anh em, như vậy cũng sẽ không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác thất vọng và đau khổ.
Vương Tử Quân nói làm cho khóe miệng của Thạch Kiên Quân có hơi run lên. Hắn ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Vương Tử Quân nhìn mình, thật sự là trốn không được, thế là trong lòng bùng lên lửa giận vô danh. Con bà nó anh nói cái gì? Muốn uy hiếp tôi sao?
- Tử Quân, tôi có thể nhìn ra vấn đề này, bí thư Nhất Phong cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, mà các thành phố trong tỉnh cũng ngầm hiểu vấn đề. Nhưng có một số việc có nhiều nhân tố khó thể nắm bắt, nó đã tồn tại thì có lý do của nó, cho dù cậu biết thì có thể làm được gì chứ? Căn bản là không có chứng cớ gì.
Thạch Kiên Quân mới hút được nửa điếu thì dụi đầu thuốc xuống gạt tàn, hắn nói tiếp:
- Cậu không có chứng cứ nói thành phố Đông Bộ đã đào góc tường thành phố La Nam nhà mình, tỉnh cũng không có chứng cứ gì, dù là nhìn vào góc độ nào thì các cậu cũng không có biện pháp gì để nói thành phố Đông Bộ người ta nhúng tay vào hạng mục này. Như vậy thì rõ ràng là nói lời thừa, những lời như vậy sao có sức thuyết phục cho được? mới nhất ở TruyenFull.vn
- Chủ tịch Thạch, ý của ngài là cứ quyết định như vậy?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt không chút sợ hãi nhìn Thạch Kiên Quân, sau đó dùng giọng chậm rãi nói ra từng chữ một.
Không tính như vậy thì còn tính thế nào? Thạch Kiên Quân thật sự có tâm tình rất phức tạp với Vương Tử Quân. Dù hai người bọn họ có quan hệ thượng hạ cấp, thế nhưng thực tế thì quan hệ hợp tác lại rất nhiều. Vì thế khi đối mặt với Vương Tử Quân thì Thạch Kiên Quân căn bản không thể nào lấy phương pháp đối phó với Lý Quý Niên và Trình Tự Học ra sử dụng cho được. Hắn nghĩ đến đây mà chỉ có thể cười cười nói:
- Không tính như vậy thì còn biết tính làm sao? Nếu như cậu có thể kéo quy hoạch đường sắt vào tay thành phố La Nam, như vậy tỉnh sẽ tuyệt đối không cản trở.
Thạch Kiên Quân nói ra câu nói sau cùng rõ ràng là không có thành ý, Vương Tử Quân đến nơi này muốn lãnh đạo tỉnh nói vài lời trợ giúp, thế nhưng hắn lại căn bản đá vấn đề đi như đá bóng.
Vương Tử Quân nhìn vào mặt Thạch Kiên Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chủ tịch Thạch, chúng tôi sẽ thử sức một lần.
Mười phút sau Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân đi xuống lầu. Sau khi hai người bàn xong vấn đề, bọn họ sẽ không tiếp tục nói về hạng mục đường sắt Mân Cô, nhưng hai người đều hiểu, không đề cập đến cũng không có nghĩa là nó không tồn tại.
- Đụng đầu vào tường cũng tốt, sau đó mới hiểu có một số việc mà chính mình có cố gắng cũng không thay đổi được.
Vương Tử Quân vuốt ve cầu thang, hắn thầm lẩm bẩm.
Thạch Kiên Quân vốn còn phải gặp mặt vài người khác, nhưng bây giờ nhìn Vương Tử Quân bỏ đi thì thật sự mất hết hứng thú. Hắn nhìn Khúc Y Hòa rồi cười nói:
- Anh cùng mọi người ăn tối đi, tôi đi nghỉ ngơi trước.
Quan lớn đè chết người, những lời này thật sự là chân lý có thể dùng ở mọi nơi mọi chỗ. Đám người Liêu Chẩm Cương chờ nửa ngày dưới phòng khách, thế nhưng Thạch Kiên Quân chỉ cần nói một câu thì coi như xong, không gặp là không gặp.
Vương Tử Quân rời khỏi nhà Thạch Kiên Quân, hắn ngồi lên xe của mình, gió khẽ thổi lên, trong đầu hắn luôn vang vọng những lời đối thoại với Thạch Kiên Quân.
Lãnh đạo tỉnh sẽ không cải biến ý nghĩ, càng không cho mình bất kỳ trợ giúp nào. Hèn gì Trình Tự Học và Lý Quý Niên đến gặp lãnh đạo tỉnh thì một người cáo bệnh nằm viện, một người quay về nhà chăm sóc mẹ già, xem ra tâm tình của bọn họ đã chết lặng rồi.
Loại chuyện này tuy không cần người nào phụ trách, thế nhưng lọt vào tai người khác sẽ biến thành không hay, cũng khó chịu được. Nếu thật sự truy cứu trách nhiệm, như vậy Vương Tử Quân là bí thư thị ủy căn bản khó tránh được.
Nếu như uy tín của Vương Tử Quân còn chưa được mở rộng đãc bị đánh nát, đó sẽ là kết quả căn bản không có gì vui sướng. Dù hắn có lòng tự tin với uy vọng của mình, thế nhưng sự việc này vẫn giống như mắc nghẹn nơi cuống họng, sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
Dựa vào cái gì mà ông đây phải chịu tiếng xấu thay cho người khác? Chưa đến thời điểm cuối cùng thì đừng nói là ai thắng ai thau. Hắn nghĩ đến lời nói của Thạch Kiên Quân, hắn nhìn ánh đèn bên ngoài, thầm hạ quyết tâm.
Sớm muộn gì cũng phải giải quyết, như vậy thì vung tay cho xong.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu qua cửa kính thủy tinh vào trong phòng ở khu thường trú của thành phố La Nam ở tỉnh thành, Vương Tử Quân thức dậy rồi đi làm vệ sinh cơ thể, sau đó nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Sau khi hắn nói một câu mời vào, chủ nhiệm Lưu Xã Quân đẩy cửa đi vào.
- Bí thư Vương, hôm qua anh ngủ nghỉ thế nào? Có tốt không?
Lưu Xã Quân cung kính đứng bên cạnh với bộ dạng bất cứ khi nào cũng có thể nghe lời phân phó của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Hà đã thức dậy chưa?
- Chủ tịch Hà vừa mới thức dậy.
Lưu Xã Quân là một vị chủ nhiệm khu thường trú cực kỳ thích hợp, sau khi nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì trả lời mà căn bản không cần nghĩ ngợi gì.
- À, vậy thì cậu mời chủ tịch Hà đến phòng làm việc của tôi một chuyến, nói rằng tôi mời anh ấy dùng điểm tâm.
Vương Tử Quân khoát tay áo cho Lưu Xã Quân đi làm.